← Quay lại trang sách

Chương 10

Mùa thi về báo tin trên màu hoa phượng đỏ. Suốt các ngả đường, những chấm máu ấy rưng rưng dưới nắng hè, khiến người ta nghĩ đến bao nhiêu ngày thắm đã rụng, bao nhiêu kỷ niệm đã mờ. Thỉnh thoảng ngang trời xanh thăm thẳm, tự nhiên tiếng một con chim kêu lên rồi vụt tắt đi như một nỗi nhớ thương xa vắng.

Rồi hoa phượng tàn theo một năm học, lặng lẽ rơi vào trong cái quên lãng của thời gian.

Nguyện và Thủy đều đã đậu bằng thành chung. Hôm hai người chờ nhau để báo cho nhau biết kết quả, Nguyện lo lắng hỏi Thủy:

- Anh có đậu không?

Thủy làm ra vẻ mặt buồn bã:

- Không. Anh học lại một năm nữa vậy.

Nhưng khi trông thấy về ủ dột của Nguyện, Thủy nắm chặt tay bạn, mỉm cười:

- Nói đùa Nguyện đấy, anh đậu rồi.

Mắt Nguyện sáng hẳn lên, nàng nũng nịu:

- Anh làm em buồn quá. Anh mà hỏng, thì em cũng không đậu nữa.

- Nhưng em đã đậu rồi kia mà.

- Em không lĩnh bằng nữa.

Không bao giờ Nguyện vui đến thế. Từ hôm ở nhà Quân về, lần đầu, sau mấy tháng, Nguyện mới cảm thấy cái sung sướng hoàn toàn của lòng mình.

Nguyện hỏi Thủy:

- Anh ở luôn đây học chứ?

- Không, anh về nhà quê, vì năm nào anh cũng về. Ở lại mang tiếng chết.

Nghe Thủy bảo về nhà quê, Nguyện như nhớ lại sự gì, reo lên:

- Em cũng sắp được về nhà quê để xem lúa. Nhà quê anh có xa không?

- Hai mươi cây số cách Hà Nội. Nguyện tưởng đến vẻ yên lặng ở nơi thôn dã, với những cơn gió chiều đem hương lúa ở hai bên cánh đồng lên, nàng thấy vui sướng một cách khó tả.

Nàng bảo Thủy:

- Chúng ta ở không cách xa nhau mấy. Mỗi tuần lễ em lại đến thăm anh một lần.

Dãy đồi ở cuối chân làng bỗng hiện về trong trí Nguyện, bình tĩnh và thanh đạm như bức tranh chấm phá. Vừa vuốt lại mái tóc, nàng vừa nhìn Thủy:

- Em ngửi thấy mùi lúa chiêm rồi.

Thủy cười:

- Em mơ mộng quá, chưa gì đã tưởng ở nhà quê ngay. Anh chỉ ngửi thấy bụi bậm của Hà Nội.

Nguyện bậm môi lại, mắt nàng nhìn xa xa:

- Đời cứ có những người thiết thực như anh, bất cứ lúc nào thì buồn chết.

Thủy vuốt nhẹ má Nguyện:

- Thôi đừng mộng nữa thi sĩ ạ.

Khi về đến nhà, Nguyện chạy ôm lấy mẹ:

- Con đậu rồi mẹ ạ.

Ông Phủ đang ngồi xem quyển tiểu thuyết gần đấy, ngoảnh lên nhìn con gái:

- Nguyện đậu thật à con? Mày nổi tiếng là học dốt kia mà?

Được thầy nàng nựng, Nguyệt nũng nịu:

- Thầy cứ nói xấu con, có biết con chả đi thì nữa!

Mấy đứa em Nguyện không biết chuyện gì cũng chạy ồ cả vào:

- Chị sắp lấy chồng à?

Nguyện vội vàng trợn mắt nhìn em:

- Chỉ láo!

- Thế làm sao mà chị giận?

Khi Nguyện bước ra ngoài, nàng gọi thằng Phong đến dặn:

- Từ nay em không được nói chuyện ấy nữa nhé. Không có chị giận, chị không chơi với em nữa đâu.

Thằng Phong lấy tay quệt nước mắt. Mồm nó hơi méo:

- Em có nói gì đâu nào?

- Ừ thì em đừng nói gì nữa nhé. Em có muốn chị ở nhà mãi với em không?

Thằng Phong gật. Nguyện ôm lấy em vào lòng, vuốt mái tóc đen nhánh của nó, hỏi dò:

- Độ này em có thấy ai vào nhà ta nữa không?

Thằng Phong liến thoắng:

- Có, người hôm trước cho em tiền. Ông ấy vào ngồi chơi với ba nói chuyện mãi.

Nguyện cau mặt, khó chịu vì nàng không ngờ Quân còn có thể đến nhà nàng được. Nhớ lại câu chuyện hôm nào ở nhà Quân, Nguyện buột miệng:

- Thật là tàn nhẫn!

Thằng Phong thấy Nguyện nói thế thì chìm đắm nhìn nàng:

- Chị không bằng lòng cho người ta vào nhà à?

- Chị có quen biết người ta đâu mà bằng lòng hay không bằng lòng.

Nàng thầm ôn lại câu nói hôm nào của Quân:

“Nếu cô chìu về cái trên, đó chỉ là vì lòng vị kỷ, muốn được thoả mãn riêng cho mình mà lạnh lùng trước cái đau khổ của người khác”.

Quân cũng yêu Nguyện, Thủy cũng yêu Nguyện. Tình yêu của Thủy được đáp lại, còn của Quân thì không. Nguyện không thể nào không công nhận rằng Quân yêu nàng hết lòng, và ái tình của chàng cũng có đủ sự trung thành tha thiết.

Nguyện thấy càng ngày những chuyện xảy ra quanh nàng càng thêm khó hiểu. Nàng cho là sự yên lặng của thầy me nàng chỉ là cách xếp đặt khéo léo, kín đáo, đợi đâu vào đấy, rồi…

Nguyện không có can đảm nghĩ nhiều nữa.

Một sự không ngờ là chính năm nay, thầy Nguyện lại giục Nguyện đem các em về nhà quê xem lúa và nghỉ mát nhân thể. Hôm ông Phủ bảo Nguyện về, thì Nguyện thấy mặt ông có vẻ suy nghĩ.

Nguyện nghĩ thầm:

- Sao năm nay, thầy lại sốt sắng lo liệu cho mình đi nghỉ mát thế?

Nàng tìm mãi những nguyên ủy để liệu nhưng cuối cùng nàng tạm tin rằng, vì ông Phủ thấy nàng học nhiều trước kỳ thi, nên ông muốn nàng về quê để lại sức.

Trước hôm về một ngày, Nguyện đến nhà Thủy để nói cho chàng biết. Đến nơi, Nguyện ngạc nhiên thấy Thủy cũng đương thu xếp đồ đạc, sách vở như nàng. Thấy Nguyện vào, Thủy mừng rỡ:

- Anh đang tìm cách viết thư chào em, thì may em tới.

Nguyện nhìn Thủy, cười:

Anh làm gì, mà có vẻ như người từ biệt hẳn Hà Nội ấy.

- Em có về không?

Nguyện đáp:

- Em định mai về với mấy em. Anh nhớ kỹ tên làng em chưa? Vân Hạc, anh biên ngay không lại quên.

Thủy lẩm bẩm:

- Vân lá mây, hạc là con hạc. Ghi vào óc rồi. Vả lại từ làng anh đến làng em, chỉ cách nhau có hai cái chợ.

Nguyện thêm:

- Và mấy con sông nữa?

- Để anh về đến xem đã.

Nguyện ngồi tì tay lên chồng sách của Thủy, hỏi:

- Làng anh tên là gì? Để khi nào rỗi, em sang chơi.

- Tên không đẹp chút nào đâu. Làng anh là làng… Táo!

Nguyện bật cười:

- Làng quái gì lại là làng Táo!

Thủy cười theo:

- Đã bảo tên xấu lắm mà lại. Cứ hỏi mãi.

Thấy Thủy thỉnh thoảng lại ngừng xếp sách vở, đưa mắt nhìn lên tường, Nguyện hỏi:

- Anh nhớ Hà Nội à?

Thủy không đáp, quay ra xếp sách vở. Một lúc sau, chàng ngoảnh lên nhìn rất nhanh vào mắt Nguyện:

- Anh chỉ nhớ Nguyện!

Má Nguyện hơi đỏ, nàng ấp úng mãi mới nói được:

- Nguyện không nhớ ai cả, Nguyện chỉ nhớ cái nhà lá này thôi.

Nàng nhìn Thủy âu yếm lâu đến nỗi hai người cùng cảm thấy rạo rực. Thủy muốn đứng sát lại bên Nguyện, nhưng chàng lại nhủ thầm:

- Không nên, ta đừng bao giờ làm trái lời hứa cũ.

Nguyện định lần này về, nàng sẽ cho mấy đứa em đến học với Thủy để ngày ngày có dịp gần Thủy mà khỏi bị nghi ngờ.

Mấy đứa em Nguyện nghe nói được về nhà quê reo ầm lên.

- Tha hồ thả diều, đi tắm!

Con Thu nũng nịu hơn, nắm lấy áo Nguyện:

- Về nhà quê chị dạy em học thêu nhé!

Thằng Thảo ỏn ẻn:

- Không, chị dạy chúng em học vẽ kia!

Nguyện cảm thấy như bị lôi cuốn trong sự vui sướng vô tư ấy. Đời trở lại với Nguyện dễ dàng hơn. Sự lo buồn từ bao lâu nay thoảng qua như một làn gió, Nguyện thấy mình đứng trước một cánh đồng rộng rãi, chiều chiều đi đón các em học ở nhà Thủy về. Có khi là hai chiếc bóng yên lặng đi bên nhau, trong buổi chiều xuống dần dần, đem theo cả nguồn yên ủi, vỗ về vào lòng người. Những tiếng hát ghẹo thoảng đưa qua cánh đồng vắng lặng, và Nguyện thấy mặt trời dần xuống núi theo điệu chuông…

Nguyện tưởng tượng nhiều và nhiều nữa. Hà Nội lúc này như nhiều bụi bậm quá, nhiều người quá; cả hơi thở mà nàng đang thở vào bầu trời hôm nay cũng đầy dẫy những sự chán nản khó nhọc, Nguyện sung sướng phác ra một ngày mai tươi đẹp, một ngày mai của hương đồng gió nội, của tất cả những cái gì ôm ôm lặng lặng đã như hội lại ở đấy tự muôn đời…

Nhưng sự làm Nguyện bằng lòng nhất là được xa Quân, và hằng ngày nàng khỏi phải trông thấy nét mặt nghiêm nghị, tính toán của thầy me nàng.

Sáng hôm sau, ngồi trong ô tô hàng, Nguyện đưa mắt nhìn những nhà cửa cây cối chạy lùi lại với cái đô thành náo nhiệt, nhủ thầm:

- Thế cũng may, thoát được ngày nào hay ngày ấy!