← Quay lại trang sách

Chương 11

Sau một hồi thăm hỏi, Nguyện ngừng bước trước một căn nhà lá sạch sẽ yên lặng dưới bóng hàng tre, soi mình trên mặt chiếc ao con thả bèo Nhật bản. Từ cổng vào hè, một con đường chạy thuôn thuôn giữa hai bờ cỏ, thỉnh thoảng lại lồi lên, một vài tảng đá nhẵn bóng như bực thang. Một vẻ thanh bạch, giản dị toả ra từ khung cảnh đơn sơ ấy, làm mát mặt và mát lòng những người qua đường ao ước sống một cuộc đời dẫu túng nghèo nhưng bao giờ cũng thân mật, êm ái như thế. Bỗng Nguyện tò mò để ý đến mấy chữ viết bằng phấn trắng ở miếng gỗ cài trên cổng: “Làng N. T.”

Nguyện mỉm cười:

- Lại chỉ có anh Thủy tình nghịch đề như thế này thôi.

Đoạn Nguyện lên tiếng gọi. Con chó vện đang ngủ trong sân, vùng trở dậy, sủa vang, làm mấy đứa em Nguyện quấn quýt nắm lấy áo nàng.

Thủy nghe tiếng chó sủa, chạy ra. Chàng đưa tay lên mắt che chắn và khi nhận thấy Nguyện, chàng sửng sốt:

- Nguyện đã về đấy à?

Thằng Phong trố mắt nhìn Thủy, rồi nhìn Nguyện khiến nàng bật cười xoa đầu em:

- Thầy giáo em đấy. Em sang đây học, thì thế nào năm nay vào trường cũng nhất

Thủy cũng xích lại gần nắm tay thằng Phong:

- Các em có muốn ăn quả trong vườn không nào, tha hồ ra mà trèo.

Thấy nói được ăn, cả mấy đứa trẻ mừng quýnh. Chúng gọi Thủy bằng thầy luôn, và niềm nở:

- Đâu thầy cho chúng con xem quả gì nào. Con trèo sấu ở Hà Nội còn được nữa là cây ở nhà quê!

Nguyện nghiêm nghị nhìn em:

- Không được trèo, ngã chết! Đề thầy giáo bảo người nhà lấy cho.

Thủy đưa Nguyện và bày trẻ ra vườn. Nhìn cây ổi sai những quả. Nguyện bảo Thủy:

- Chắc những cây này phải lâu năm lắm rồi, anh nhỉ. Em thấy nó to quá.

Thủy cười:

- Mới hai đời. Mấy cây này là những người bạn già của anh. Ngày nhỏ anh sống trong bóng mát của chúng, bây giờ và có lẽ sau này nữa.

Thằng Phong dắt tay hai em đi nhìn từng chùm ổi một, như người đi rình bắt chim. Nguyện nhìn em rồi nhìn Thủy:

- Chả biết chúng nó có học được chữ gì không, nhưng chắc chắn là sau vụ này, mấy cây trong vườn anh đều hết quả.

- Nom chúng nó ngoan quá. Anh thích những đứa bé như thế lắm, mũm mĩm, dễ thương.

Đợi khi người nhà mang thanh nứa ra chọc quả cho mấy đứa trẻ, Nguyện và Thủy vô tình cùng song bước nhau đi trong bóng cây toả mát, đến một nơi hơi khuất nẻo trong vườn. Ở lòng họ, luôn luôn có cái ý tưởng được xa mọi người, sống trong một cảnh đời tự tạo ra, thân mật như những bóng lá xanh mát, hiền hòa. Không ai bảo ai, hai tấm lòng cùng hiểu nhau trong thứ tiếng nói huyền bí.

Nhìn những điểm nắng hoa xôn xao trên lá như muôn nghìn cánh bướm, Thủy nói khẽ như nói qua một giấc mộng:

- Ngày xưa còn đi học ở trường làng, anh nhớ cứ chiều chiều về là cuốn sách đút túi, chạy ra đánh đu trên các ngành cây. Tâm hồn lúc ấy bình tĩnh lắm, có đâu như ngày nay bao nhiêu lần phải khóc trước sự thật rồi.

Thủy đưa mắt nhìn Nguyện, tiếp theo:

- Có đâu như ngày nay anh quen em ở mãi tận Hà Nội, để rồi …

Nguyện ngắt một chiếc lá rủ trước mặt, bảo Thủy:

- Thế là vì chuyện quen nhau ấy, mà anh Thủy buồn phải không?

Thủy cười gượng:

- Có bao giờ anh nghĩ rằng anh yêu em thì phải buồn đâu. Nhưng trong những phút gần em như thế này, anh không thể không chắc được rằng sẽ có một ngày chúng ta xa nhau và không bao giờ em còn để chân đến chốn này nữa.

Thủy nói đúng, Nguyện cũng đã nhiều lần nghĩ như Thủy. Nàng thấy cùng một lúc nàng vui sướng được gần Thủy, thì ở lòng nàng phảng phất một nỗi buồn vô cớ, mơ hồ như một tiếng lá rụng vào trưa im, có cái gì xa xôi đã báo trước sự ly biệt giữa hai người, sự ly biệt mà nhiều khi lòng ta vẫn cố tự dối là không xẩy đến, hay mong ước sẽ không đến bao giờ.

Nguyện nghĩ đến thầy nàng. Nàng thấy rùng mình trước những trở lực mạnh mẽ, nàng thấy mình dần dần xa Thủy trong lúc nàng muốn gần chàng, gần nữa trong một tình yêu đau khổ vô cùng.

Có tiếng thằng Phong reo đâu đây làm đứt sự nghĩ ngợi của hai người:

- Chị Nguyện có ăn quả ổi này không? Chín lắm kia!

Rồi hình như không thấy Nguyện, hắn gọi lo:

- Chị Nguyện ơi!

Nguyện sợ em khóc, vội chạy lại:

- Đâu quả đâu. Đưa chị ăn với nào.

- Gớm, em tưởng chị bỏ về rồi đấy, làm em sợ quá.

Nguyện cầm lấy quả ổi giữa lúc Thủy đi lại.

- Vào, vào đi học chứ?

Thằng Phong như còn tiếc rẻ những trái cây chín; yên lặng không đáp.

Nguyện bảo Thủy:

- Học trò chưa có sách, chỉ mới đòi sang xem nhà thầy giáo thôi. Mà lễ nhập môn cũng không đem nữa, chán thật.

- Thôi tha cho. Đáng lẽ thì phải có, nhưng đã trót quên rồi thì thôi.

Mặt trời đứng bóng toả xuống một thứ ánh nắng gay gắt. Dẫu có là mát, Nguyện vẫn phải luôn luôn đưa tay lên lau trán. Thủy nhìn Nguyện, nói nhỏ với nàng:

- Em càng đứng dưới nắng, trông càng đẹp.

Nguyện e lệ, nhìn Thủy:

- Anh chỉ được cái chế là không ai bằng.

Thủy nói lửng, mắt nhìn lên dàn cây:

- Ở đời chả ai muốn nghe sự thực cả.

Lúc đặt chân vào nhà, Thủy chỉ một tấm ghế ngựa mời Nguyện và mấy đứa trẻ ngồi. Thằng Phong đưa mắt nhìn mọi vật bày chung quanh, quay lại bảo chị:

- Em trông chả giống nhà ta ở Hà Nội chút nào

Thủy mỉm cười, nhìn thằng Phong:

- Nhà thầy giáo nghèo thế đấy.

Thằng Phong lúc này bạo dạn, trả lời tự nhiên:

- Nhưng nhà thầy lại có ổi, có sắn.

Nguyện đánh vào vai em:

- Chỉ được cái ăn là không ai bằng!

Khi mấy bát nước chè tươi đặt trên chiếc khay sơn bưng lên, Nguyện vừa nhìn làn khói, vừa nói:

- Em thích nước chè này lắm, vì uống xong nó cũng hơi say say.

Thủy thêm vào:

- Và nó cũng khá cồn cào, nhất là khi người uống lại chưa có lấy một hột cơm nào vào bụng.

Nguyện cầm bát nước lên, thổi cho bớt nóng; nàng uống xong một ngụm thứ nhất, đặt bát xuống chiếu:

- Hương vị này em nhớ đến một ngày năm ngoái, cũng bằng này, em còn xem lúa ở nhà quê, cứ mỗi buổi sáng dậy thế nào cũng phải nhắp qua một vài chén, mới tỉnh được.

- Em làm như là nghiện thật!

Nguyện đáp rất tự nhiên:

- Mà nghiện thật đấy anh ạ, đến nỗi khi về Hà Nội, em chỉ thèm thứ đó.

- Kể ra thì nghiện nó cũng không tốn mấy bằng nghiện chè tàu với đường.

Thằng Phong thấy hai người nói chuyện với nhau thì rủ mấy đứa em ra hè chơi.

Đợi chúng đi, Thủy hỏi Nguyện:

- Em định cho mấy em sang học thật à?

Nguyện nhìn chàng:

- Thật đấy, chỉ sợ anh không dạy thôi

- Nhưng anh ngại cho em phải đi về nhọc hơn.

- Em cùng muốn đi kia mà. Đó cũng là cách để tập thể thao chứ, vả chăng từ nhà em sang đây có mấy cây số thì có gì mà gọi là đi học.

- Nhưng sợ nhà em biết.

- Chính em đã sợ thay cho anh, vì anh còn chú thím, còn… Em, em ở đây một mình, sự lo cho các em đi học là bổn phận em.

Rồi nàng cười:

- Nhất là học với anh nữa thì lại càng hay lắm.

- Chú thím anh ở riêng. Nhà này là hương hỏa của thầy anh để lại. Em đừng sợ phiền ai hết.

Bóng nắng đã lấn vào hè đến hai, ba tấc.

Bờ tre bên ao reo lên những tiếng khô khan của lá. Mấy hàng cau đứng thẳng ngọn, buồn bã như sự cô độc nổi hình lên không gian. Bên ngoài, trời xanh bên ruộng. Bốn chân trời mây vắng ngắt, về xa hình dẫy núi đường tây lên.

Như xâm chiếm bởi cái thú yên lặng, Nguyện khẽ nói:

- Thực là không có một tiếng còi ô tô nào.

Sực nhớ đến ăn, Nguyện đứng dậy nhìn Thủy, lưu luyến:

- Em phải đưa chúng nó về, rồi mai sang nhờ anh dạy hộ cho.

Khi ra đến ngoài đường, Nguyện hỏi em:

- Các em có muốn học với thầy giáo không?

Thằng Phong liến thoắng:

- Có. Nhưng chị phải đưa chúng em đi kia. Thế bao giờ chị cho chúng em sang học?

- Mai. Mà sao lại phải chị đưa đi mới được,

- Vì chị quen thầy giáo.

Đoạn nó nhìn Nguyện, hỏi một cách nghiêm trọng:

- Thầy ấy có giỏi như chị không?

- Không giỏi mà làm thầy giáo. Thầy ấy giỏi hơn chị nhiều!

Con Thu bĩu môi:

- Giỏi hơn chị được!

Sau hôm dẫn mấy em sang nhà bạn, Nguyện đã trở nên người khách hàng ngày của Thủy. Ngày bốn lượt, nàng đưa đón em, chiều nào mỗi lần Nguyện về, Thủy cũng đưa chân đến một đỗi dường khá xa. Cuộc tình duyên của hai người êm đềm như ngọn khói thổi cơm chiều, được hai tháng. Những buổi tiễn đưa nên thơ. Những câu chuyện không bao giờ sắp sẵn đã tiêu mau ngày tháng lúc nào không biết. Nguyện cũng buồn như Thủy khi nàng nghĩ:

- Chỉ còn một tháng nữa!

Nguyện ái ngại, tưởng đến một cuộc đời khác đang đợi nàng ở Hà Nội; nàng như đoán được trước con đường mà số mệnh phác vẽ cho nàng đưa đến đâu rồi.

- Em nghĩ gì đấy?

Nghe Thủy nói, Nguyện giật mình:

- Em nghĩ đến ngày về Hà Nội.

Chung quanh Nguyện, buổi chiều không nắng, hơi rét như chiều thu, trưng lên những ý nghĩ buồn nản Nguyện nghe như có tiếng cọ sát vào nhau, trong thanh âm rầu rầu của hai vật gì rất mềm bị nhầu nhã.