Chương 12
Nguyện đương ngồi xem nốt quyển tiểu thuyết chữ Pháp mà Thủy mới đưa cho mượn, thì người phu trạm già đến gọi nàng ra lĩnh điện tín. Nguyện biết ngay tin tức trên tỉnh. Sau khi lo lắng ký vào quyền sổ nhận, Nguyện vội vàng xé ra đọc: “Thầy mệt về ngay”.
Mấy người nhà quê đương ngồi đong thóc cạnh đấy, hỏi Nguyện:
- Thư gì đấy cô?
- Điện tín trên tỉnh gọi tôi về, vì thầy tôi mệt.
Nói xong, Nguyện vơ vội chiếc áo treo trên mắc đi đón em để cùng về một thể. Nguyện vừa đi, vừa giơ tờ điện tín ra đọc lại đến nhà Thủy, nàng đi thẳng ngay vào mà không cần gọi như mọi hôm khiến Thủy ngạc nhiên.
- Sao em sang vào giữa lúc nắng thế?
Nguyện đáp vội vàng:
- Em phải đưa các em về Hà Nội ngay vì thầy em yếu.
Đoạn nàng trao điện tín cho Thủy xem rồi bảo thằng Phong, và hai đứa nhỏ:
- Thầy ở nhà yếu, các em xin phép thầy giáo về ngay Hà Nội với chị bây giờ.
Cả ba đứa nhỏ cùng sợ, bỏ sách vở, chạy lại với Nguyện:
- Chị đưa chúng em về ngay đi,
Trước điệu bộ hoảng hốt của chúng, Nguyện bối rối, nhìn Thủy:
- Xin phép anh cho mấy em về, bao giờ thầy em khỏi, sẽ ra học lại.
Thủy đứng yên lặng suy nghĩ. Chàng cảm thấy đột nhiên một sự chán nản len vào óc, làm lạc nhịp những ngày sống đang trôi theo một chiều thoả thuận. Nhìn những mái tóc xanh biếc, cặp má hây hây đương sắp bỏ chàng, Thủy thở dài:
- Dạy học đang vui, bỏ về thành nhớ quá.
Thằng Phong nghe Thủy nói, nó nhìn chàng không chớp. Thủy đứng dậy, nắm tay nó:
- Em có nhớ thầy không?
- Em nhớ lắm, vì thầy hiền, thầy không đánh chúng em.
Con Thu, thằng Thảo, đứng sau lưng Nguyện, cũng thêm vào:
- Vài hôm nữa, chúng em lại về học.
Nguyện đưa mắt nhìn ba đứa em, rồi bảo Thủy:
- Anh xem chúng nó nhớ anh thế đấy.
Nàng muốn nói thêm câu gì nữa, nhưng nàng lại ngập ngừng, không dám.
- Mãi đến chiều mới có xe ra tỉnh kia mà. Thong thả để anh ra vườn lấy cho chúng nó mấy quả ổi nữa đã.
Đợi Thủy đi, thằng Phong thỏ thẻ nói với chị:
- Thầy ấy tử tế quá chị nhỉ?
Nguyện cười hỏi em:
_ Có phải tử tế là cho nhiều ổi không?
Khi thấy Thủy mang vào một bọc to những ổi, thằng Phong reo lên:
- Thầy cho nhiều ghê!
- Thầy thưởng cho em mang về Hà Nội đấy. Bao giờ em về học lại cũng phải mua quà cho thầy đấy.
Chàng đổi sang giọng nói buồn bã bảo Nguyện:
- Anh biết rằng không bao giờ anh còn được dạy chúng nữa, không bao giờ…
Nguyện cười gượng:
- Khó gì em lại đưa chúng nó về.
Nói thế, nhưng Nguyện cũng biết không bao giờ nàng còn được đưa các em về học với Thủy nữa. Giòng sông đời không bao giờ chiếu đến lần thứ hai hình ảnh của bến cũ. Những con chim bay ra khỏi vườn là bay mãi không ngừng.
Nguyện bảo Thủy:
- Bây giờ mời anh sang xơi cơm với chúng em trước khi ra xe cho vui… Cũng là buổi tiệc nhỏ, anh tiễn chân chúng em nữa.
- Anh sợ phiền em quá.
- Chả sao, anh cứ bảo là thầy học mấy em. Ở đây, họ không có ác mồm đâu. Họ thật thà lắm.
- Anh đưa chân em chuyến này, có cảm tưởng như đi đưa chân một người con gái … sang đò về bến khác.
Nguyện buồn ra mặt:
- Nếu thật thì người con gái ấy sẽ về bến khác có một mình!
Gió chiều đã lên đầy cả hai bên ruộng lúa. Trong gió đã nổi lên tiếng sáo diều, cảnh bình tĩnh, vui yên ngụ ý ở từng bông lúa, từng đầu ngọn tre một.
Thủy bảo Nguyện:
- Anh thường nghe nói trên đời, ít người được cái diễm phúc đi lại lần thứ hai con đường mình đã đi, sống lại lần thứ hai cuộc đời mình đã sống.
- Thì đành chịu vậy chớ biết sao, có ai cưỡng lại được sự giàn bày của số phận. Nhưng biết đâu anh và em lại không là hai người có cái diễm phúc ấy?
Có tiếng hát ghẹo từ bên đồng đưa lại, Nguyện bảo Thủy:
- Hình như họ hát trêu mình đấy. Em vừa nghe thấy mấy tiếng “đi đường cái quan…”
Thủy chăm chú lắng tai nghe rồi mỉm cười:
- Nghe tiếng hát, anh lại nhớ vừa rồi anh làm được mấy câu thơ.
Nguyện ngạc nhiên:
- Anh cũng làm thơ à? Sao kín tiếng thế?
- Không, anh chép, nhưng anh thấy hình như của anh làm vì nó hợp cảnh lắm.
Nói xong, Thủy thong thả đọc:
Mình về mình nhớ ta chăng,
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Nguyện không chịu được cười, bảo Thủy:
- Nếu anh cứ tưởng đó là thơ của anh, thì anh có đến một lúc mấy nghìn câu ca dao.
- Cũng được, mình có nhận xằng một ít cũng chả ai nói.
Mấy người nhà Nguyện thấy Thủy vào, đều đứng dậy, đưa mắt ngạc nhiên nhìn chàng.
Nguyện biết ý, bảo to thằng Phong cốt để họ nghe tiếng:
- Học trò đâu, không rót nước mời thầy giáo à?
Nguyện nháy mắt nhìn Thủy rất kín đáo rồi nàng nói bâng quơ:
- Chúng tôi làm phiền ông giáo quá! Ai lại học trò cứ nhất định bắt thầy đi tiễn chân.
Mấy người nhà quê lúc ấy hết nghi ngờ, cũng bắt đầu chêm vào:
- Có thế mới là tình thầy trò.
Bữa cơm hôm ấy chính tự tay Nguyện làm, Thủy tưởng như bữa cơm ly biệt, bữa tiệc nhỏ rồi cũng tàn như bao nhiêu buổi tiệc khác.
Chàng ngồi cạnh thằng Phong, vuốt tóc nó buồn bã:
- Anh…
Bỗng như nhớ ra sự gì, chàng vội đổi giọng:
- Tôi chưa từng bao giờ dự một bữa tiệc to tát như thế này hết.
Một người nhà quê ngồi gần đấy nói vào.
- Cơm nhà quê xoàng xĩnh quá. Thầy giáo xơi tạm vậy.
Thủy mỉm cười vì chàng thấy họ không hiểu ý chàng.
Suốt bữa cơm, mỗi lần nói, chàng đều gọi Nguyện bằng “cô” khôn khéo đến nỗi những người quanh đấy không ngờ vực được chút nào.
Cơm nước xong, Thủy bảo thằng Phong:
- Thầy trò ta ra xe thì vừa chứ? Ai lại ngồi mãi đây thì chết.
Nguyện đã xếp sách vở, quần áo, vào va li, dặn dò mọi người, rồi đi. Nàng đi sau hết còn Thủy dắt tay thằng Phong đi trước.
Mãi khi ra đến cổng làng, Nguyện mới nói:
- Trông hai người đi như anh em!
Thủy quay lại:
- Thực là bó miệng, bó lưỡi. Cứ xã giao giả vờ như thế thì chết mất!
Nguyện cười:
- Nhưng tránh được những sự nghi ngờ có hại.
Ra đến đường cái, Nguyện đặt chiếc va li con xuống, ngồi ở bên vệ đường. Cả hai người cùng thấy buồn. Gió chiều về hiu hắt. Con đường chạy dài như một nỗi sầu ly biệt.
- Chốc nữa anh về mới thật là… buồn hiu quạnh!
Những ý nghĩ chán nản dồn dập trong óc Thủy. Chàng bảo Nguyện:
- Còn bao giờ em về đây nữa không?
Nguyện không đáp, vì nàng không biết đáp thế nào cả.
Một lúc sau tiếng còi ò tô nổi lên. Nguyện giật mình đứng dậy, kín đáo bắt tay Thủy. Nàng ngập ngừng:
- Em về nhé!
Thủy thấy cái gì nén lấy họng, khi chiếc xe ô tô lù lù lại. Thủy chờ Nguyện và mấy đứa em lên xe mới chợt nhớ ra rằng mình tự lâu chưa nói qua một câu gì. Chàng đành đưa tay chào mọi người và khi chiếc xe bắt đầu quay bánh. Thủy cúi đầu xuống, buồn bã.
Thủy thấy cái vừa mất đi trong đời cái gì êm ái quá, khiến chàng nhìn con đường lúc ấy như dài thêm ra mà ngậm ngùi…
Về đến nhà thoáng nhìn thấy mấy cây ổi đứng yên lặng trong vườn, Thủy động lòng nhớ đến những ngày vui vẻ vừa qua, những bóng dáng nhỏ bé vừa bỏ chàng để đi về một cuộc đời khác. Thủy ngồi ôm đầu giở từng trang sách học của thằng Phong.
- Thế là hết!
Về phần Nguyện, từ khi bước chân lên xe, cho mãi lúc không còn trông thấy bóng Thủy nữa, nàng mới quay vào tư lự. Từ làng, Nguyện về Hà Nội, xe chạy qua những cánh đồng rộng rãi, những đường dốc nhỏ, cảnh vật lần lần thay đổi như những ý nghĩ dồn dập trong óc nàng.
Bỗng thằng Phong reo lên:
- Hà Nội! Hà Nội!
Nguyện lo lắng một cách khó hiểu. Trong đám nhà nguy nga mái ngói nổi lên nền cây giữa sự hoạt động không ngừng của sự vật,
Có cái gì đương đợi nàng, tàn nhẫn ghê gớm Nàng khe khẽ thở dài…
Trái hẳn với sự tưởng tượng của Nguyện khi bước vào nhà, nàng thấy cả một cảnh tượng thường bày ra, một cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Có tiếng thì thào:
- À! cô dâu đã về!
Nguyện chợt hiểu. Nàng hiểu vì sao có sự bịa đặt về tin ốm của thầy nàng, có sự đi nghỉ mát sớm hơn mọi năm. Sự đau đớn đè lấy ngực, Nguyện cắm đầu đi rảo bước về phòng, lăn mình trên giường khóc…