Chương 15
Ông Phủ đang ngồi xem bộ Đông Chu Liệt Quốc bằng chữ Hán, thì Quân bước vào. Thấy chàng đi một mình, vẻ mặt chán nản, ông Phủ ngạc nhiên:
- Con sang có một mình thôi à?
Quân chào ông Phủ xong, ngồi xuống chiếc ghế trường kỷ cạnh đấy:
- Vâng, nhà con mấy hôm nay mệt.
Ông Phủ lo lắng hỏi Quân:
- Mệt thế nào? Sao không cho thầy me biết?
- Cảm thôi ạ. Ở nhà cũng đã cho mời ông lang rồi.
Quân nhìn lên trần nhà suy nghĩ:
- Con định sang thưa với thầy mẹ cho nhà con về ở đây ít lâu cho đến khi nào khỏi hẳn.
Ông Phủ chăm chú nhìn Quân như để dò xét một sự gì khác thường trên mặt chàng:
- Ở bên ấy cũng được, sao lại phải cho về?
- Nhà con muốn về vì sợ ở bên nhà bất tiện.
Ông Phủ điềm tĩnh:
- Chà! Ra thế! Được, nếu con muốn thì bảo Nguyện nó về đây tĩnh dưỡng ít lâu cũng được.
Chưa bao giờ ông Phủ và Quân có một cuộc nói chuyện rời rạc đến thế. Ông Phủ luôn mồm hút thuốc lào, suy nghĩ, còn Quân thì hết châm thuốc lá lại nhìn lên trên trần, tư lự.
Quân lấy Nguyện đã ngót một tháng, và Nguyện ốm đủ trong ngần ấy ngày. Nàng không bước ra khỏi nhà, và không bao giờ nói chuyện với ai quá mười phút. Trước sự lạnh nhạt, bất đồng tâm tính ấy, ông Huấn nhiều lần đã phải hỏi chàng:
- Làm sao hai đứa chúng mày như bất hòa với nhau thế?
Quân phải chữa:
- Nhà con lâu nay khó ở.
Những lúc như thế, Quân không khỏi có cái cảm tưởng của một người bị ruồng bỏ. Nhiều lần Quân thấy mình cần phải nói cho những người chung quanh mình biết sự trái ngược giữa chàng và Nguyện, nhưng xét ra vô ích, chàng lại thôi.
Quân cưới Nguyện vì Quân yêu Nguyện. Chàng tin tấm lòng tử tế của mình sẽ cảm động được vợ, sẽ thắng được mọi sự trở ngại khác. Chàng yêu Nguyện sau hết vì lòng hiếu thắng, và chính cái này đã bắt chàng phải chiếm đoạt được Nguyện mà không cần biết đến sự lãnh đạm, khó khăn trong cảnh sống chung sau này.
Nhưng sau một tháng sống chung bên Nguyện, Quân hơi thất vọng vì sự quá khăng khít đối với mối tình xưa của nàng.
Có lần chàng hỏi Nguyện:
- Mình đã bớt chưa?
Nguyện chỉ trả lời lạnh lẽo:
- Em chắc là còn ở đây ngày nào thì chưa khỏi được.
Nguyện luôn luôn có cái ý tưởng trở về nhà cha mẹ, đoạn tuyệt ngay sự sống chung đụng với Quân. Một hôm, nghe trong mình đã bớt, nàng cho mời Quân vào nói chuyện. Thoạt đầu, Nguyện muốn nói thẳng cho Quân biết rằng mình không thể nào sống chung một cuộc đời với chàng được, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt buồn bã của Quân, nàng ngần ngại. Nàng nói bằng giọng run run:
- Anh xin phép thầy cho em về bên nhà tĩnh dưỡng ít lâu, vì em thấy ở đây bất tiện quá.
Quân biết là Nguyện tìm cớ để xa chàng, dẫu chỉ trong vòng ít lâu, nên nhã nhặn:
- Sao mình không ở bên này để uống thuốc có hơn không?
Nguyện cắn môi đủ ngăn hai giòng nước mắt:
- Em thấy ở đây bực bội lắm, có lẽ vì bệnh em hơi nặng.
Trông nét mặt xanh xao của vợ, Quân động lòng. Chàng ngồi cạnh đấy, chống tay xuống bàn tư lự. Cuối cùng chàng lưỡng lự:
- Hay mình không muốn ở đây nữa?
Nguyện im lặng. Nàng không dám hé nửa câu. Vì dẫu sao Quân cũng là chồng nàng theo nghi lễ, lấy chồng không phải là người nàng yêu. Đối với người ấy, Nguyện ít nhất cũng phải có lòng vị nể, kính trọng. Nàng không thể bạo dạn đoạn tuyệt với người đã dự một phần quan trọng trong cuộc xây dựng đời nàng được.
Thấy Nguyện không đáp. Quân dịu dàng tiếp:
- Nếu mình muốn về dưỡng bệnh ít lâu thì để tôi xin phép thầy cho. Nhưng ở đâu mình cũng đừng để tâm lo nghĩ lắm, không thì bệnh lại khó chữa.
Rồi Quân đi ra. Nghe tiếng cửa đóng, Nguyện ôm mặt khóc nức nở, chưa bao giờ Nguyện thấy tình cảnh khó xử như lúc này. Cả những ngày êm đẹp nàng sống chung với Thủy ở nhà quê vụt trở lại trong óc nàng như một buổi sáng có hoa nắng.
Nguyện nhớ lại câu nói ngày nào với Thủy:
- “Anh bỏ em vì anh đầy lòng tự ái, vì anh cũng thiếu hẳn sự xét đoán như bao nhiêu người con trai cùng tuổi với anh”.
Ông Phủ sau khi suy nghĩ hồi lâu, ngoảnh lên bảo Quân:
- Tiếng thế, em nó cũng còn trẻ người non dạ. Con nên rèn tập nó thì hơn.
Trước khi Quân ra về, ông còn dặn với:
- Vợ chồng là duyên kiếp, con đừng nên chấp nhất những sự nhỏ mọn. Bao giờ nó về đây thầy khuyên nó.
Quân buồn bã:
- Vâng, thế nào cũng phải nhờ thầy. Chúng con kể ra cũng chưa hiểu biết mấy.
Bà Phủ đợi cho Quân đi khỏi, chạy ra hỏi chồng:
- Tôi nghe mang máng là con Nguyện sắp về đây. Sao ông không khuyên thằng Quân đi, để con mình trở về nhà, người ngoài họ cười chết.
Ông Phủ nghiêm nghị:
- Biết làm thế nào được giữa lúc nó đang ốm?
Bà Phủ yên lặng, nghĩ vơ vẩn một lúc bảo chồng:
- Có biết đừng gả chồng cho nó khỏi khổ.
Ông Phủ trợn mắt:
- Tại con Nguyện hết! Chớ người ta làm gì không quý chuộng nó? Bà để nó về đây tôi sẽ bảo.
Bà Phủ lo lắng:
- Nếu nó về mà còn bị đay nghiến thì tốt hơn là cứ để nó ở bên ấy.
Ổng Phủ không nói nữa, trong lúc mẹ Nguyện lấy khăn lau nước mắt. Bà nhớ lại những cử chỉ khác thường của Nguyện. Bà đoán mang máng rằng Nguyện có một tâm sự gì u uất. Bà thường nhủ thầm:
- Dễ nó bằng lòng đám nào chắc?
Bà cho rằng Nguyện cũng như phần đông các con gái khác, sự ao ước cho dẫu tha thiết lắm cũng chỉ có chừng. Đem gả Nguyện cho Quân, thầy mẹ Nguyện tưởng gây dựng được cho nàng, bằng chứng vào những cuộc sống chung đụng đã có sẵn mẫu mực từ lâu đời. Ông Phủ từng bảo vợ:
- Rồi bà xem, lại không ba năm đôi sao chứ!
Nghe chồng bảo, bà Phủ vẫn có ý nghi ngại:
- Biết đâu chúng nó lại không bằng lòng nhau?
- Dễ thường vợ chồng xưa nay bằng lòng nhau cả đấy. Chê chán rồi, cũng lại thuận. Đâu vào đấy cả.
Nhưng bà Phủ vẫn thấy hối hận, khi bà nghĩ đến hôm đón dâu, Nguyện ngồi trong phòng khóc nức nở.
Sáng hôm sau, ông Bà Phủ ăn cơm xong, đương ngồi nói chuyện thì Nguyện ở đâu chạy vào, theo sau là Quân. Trông thấy mặt con, bà Phủ có vẻ hớt hải.
Nguyện chào ông Phủ rồi ôm lấy mẹ; mấy đứa em Nguyện đang chơi thấy chị về, reo lên:
- A, chị đã về!
Nguyện run run ôm lấy các em, hỏi nựng:
- Các em có ngoan không?
Mấy đứa bé lâu ngày vắng chị, nũng nịu:
- Chị chả về làm chúng em nhớ quá!
Nàng hôn vào má thằng Phong, rơm rớm nước mắt:
- Thì chị chả về đây rồi hay sao?
Mấy đứa bé theo nàng vào phòng riêng.
Nguyện âu yếm hỏi em:
- Các em có muốn chị ở luôn nhà hay không?
- Có. Rồi chị đưa chúng em về nhà quê học với ông giáo Thủy nhé? Chúng em nhớ ông ta quá. Chị có nhớ ông ấy không?
- Chị thì việc gì mà nhớ ông ấy. Chị chỉ nhớ mấy cây ổi thôi.
Thằng Phong phụng phịu:
- Đấy, chị lại sắp chế em đấy.
Trong lúc Nguyện đang ngồi nói chuyện với các em, thì ông Phủ vào.
- Con đã đỡ chưa?
- Con bị cảm, nhưng chắc cũng không việc gì lắm.
Ông Phu nhìn Nguyện, chậm rãi.
- Quân hôm qua sang đây xin phép thầy cho con về tĩnh dưỡng. Con nên chịu khó thuốc men cho chóng lành mạnh đi, đừng phải để cho thầy me lo nghĩ lắm.
Nguyện đáp với một giọng gần như van lơn:
- Thầy cho con ở bên này. Con không muốn sang bên ấy nữa.
Thầy Nguyện nghiêm ngay nét mặt lại:
- Con nói dễ thật! Thì ra từ xưa đến nay con gái lấy chồng mà không ưng thuận là có quyền bỏ về nhà mình?
- Con không chê ai, nhưng con tự thấy không thể nào sống như thế được.
Ông Phủ trợn mắt:
- Không sống được như thế mã vẫn về nhà chồng?
Nguyện khóc òa lên như đứa trẻ.
- Nhưng quyền xếp đặt ở thầy mẹ con chối sao được.
Nguyện nép mặt xuống gối, khóc giữa tiếng guốc dằn mạnh và tiếng cửa đóng sập lại…