Chương 3
“Chị nghe nói là phải xếp hàng mới được gửi lời chúc mừng đến em.”
Jane ngẩng đầu, nhìn về hướng giọng nói của Olivia vang lên trên ngưỡng cửa. Olivia Davis gần năm mươi tuổi, là điều phối viên trưởng ở sở. Thời gian chị ấy làm việc ở đây lâu chẳng kém gì Jane. Chị ấy cũng là người đã che chở cho Jane ngay từ khi mới gặp mặt, lúc cha cô mới vào làm việc trong lực lượng cảnh sát.
Jane mỉm cười, đặt cây viết chì xuống. “Cảm ơn chị, em cũng bất ngờ lắm. Em vừa pha cà phê, chị uống không?”
Olivia ở vậy từ khi anh Chris, chồng chị, bị sát hại trong khi thực hiện nhiệm vụ năm ba mươi ba tuổi. Jane thường băn khoăn không hiểu tại sao người bạn của mình lại không đi thêm bước nữa dù chị ấy là một cô nàng tóc nâu tươi tắn khiến bất cứ ai cũng cảm thấy cực kỳ thân thiết ngay từ lần đầu gặp mặt. Jane rất quý chị.
Olivia đóng cánh cửa sau lưng. “Chị cần nói chuyện với em.”
Jane nhăn mặt. “Úi chà, em đã làm gì à?”
Nụ cười của Olivia không chạm đến đôi mắt màu xanh đen. “Không phải em, mà là chị.” Chị ấy ngồi xuống một trong những chiếc ghế dành cho khách. “Chị bị xơ cứng teo cơ một bên*, Jane ạ.” Giọng chị run rẩy, nhưng ánh mắt nhìn Jane thì chứa đầy sức mạnh và sự kiên định mà cô vẫn luôn quý mến. Parker hẳn đã nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của chị, nên đã đứng dậy và dụi mũi vào tay Olivia.
Jane vắt óc cố nghĩ ra lời an ủi gì đó. Cô chưa từng biết ai mắc bệnh xơ cứng teo cơ cả, nhưng cô cũng hiểu nó có khả năng gây tử vong. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Olivia, cầm lấy bàn tay đang đặt trên đầu Parker. “Kể cho em nghe mọi chuyện đi.”
Những ngón tay của Olivia lạnh ngắt khi nắm lấy tay Jane. “Cơ bắp trên người chị cứ giật, kỳ lắm. Chân phải của chị vẫn luôn khá yếu, và chị bị ngã nhiều lần rồi.” Chị ấy chỉ vào miếng băng gạc trên mắt cá chân của mình. “Sau khi bị ngã tới lần thứ ba, chị đã đi khám bác sĩ vì nghĩ mình bị đa xơ cứng. Và ông ấy giới thiệu chị đến gặp một bác sĩ khoa thần kinh.”
“Đó là lý do tuần trước chị xin nghỉ mấy ngày đấy à? Sao chị chẳng nói gì với em cả?”
Olivia nuốt nước miếng. “Chị không muốn em lo lắng. Bác sĩ đã cho chị làm một loạt xét nghiệm để loại trừ các nguyên nhân khác. Chẳng thấy gì cả, nên cô ấy kết luận chị bị xơ cứng teo cơ một bên.”
“Ôi, chẩn đoán kiểu gì điên rồ vậy! Chưa chắc đã là bệnh đó đâu. Chị nên đi khám lại với bác sĩ khác đi.”
“Có lẽ chị sẽ đi khám lại, nhưng vị bác sĩ ấy đã cam đoan là bệnh đó. Cô ấy sẽ thực hiện thêm vài xét nghiệm trong vòng sáu tháng tới để xem căn bệnh tiến triển thế nào và đã kê cho chị một vài loại thuốc để kiềm chế bệnh, nhưng có tới chín mươi lăm phần trăm khả năng người bệnh sẽ tử vong trong vòng hai tới năm năm. Chị mong rằng mình sẽ nằm trong số năm phần trăm những người có thể chống chọi với căn bệnh trong vòng hai mươi năm.”
Jane điếng cả người, cố gắng để không rơi nước mắt. Ngay lúc này, Olivia cần cô mạnh mẽ để giúp chị ấy vượt qua chuyện này. “Em rất tiếc, chị Olivia.”
Nước mắt rơm rớm giữa hai hàng mi chị ấy. “Chị hiểu. Sốc quá nhỉ? Chị vẫn chưa nói với Megan. Em sẽ ở bên chị khi chị nói chuyện với con bé chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Megan mới mười bốn tuổi và chỉ là một đứa trẻ khi chồng chị Olivia qua đời. Hai mẹ con rất thân thiết, vậy nên chuyện này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không ít. “Chị đã tính phải nói thế nào chưa? Có lẽ cô bé không cần phải biết tường tận mọi chuyện đâu.”
Olivia lắc đầu. “Chị thấy khá yên tâm về chuyện này. Chị không nói dối con bé được, con bé cũng phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Nếu chị chỉ sống được ba năm trung bình như người ta thì sao? Lúc đó, Megan còn chưa tốt nghiệp cấp ba.”
Cha mẹ Olivia đi truyền giáo ở tận Campuchia, còn cha mẹ Chris thì sống ở Canada. Bốn năm năm họ mới gặp Megan một lần, và cô bé cũng chẳng gần gũi với bất kỳ ai trong số họ.
Jane siết chặt tay Olivia hơn. “Em sẽ chăm sóc cô bé, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra. Chị chỉ cần tập trung vào những việc cần làm. Em sẽ nghiên cứu và tìm hiểu về cách đánh bại căn bệnh này.”
“Em hứa là sẽ chăm sóc con bé chứ? Nó chẳng có ai ngoài chị cả.”
“Em hứa.”
Mây mù phủ kín đôi mắt xanh của Olivia. “Chị không biết mình có thể làm việc được bao lâu nữa. Bây giờ thì việc cơ bắp bị suy yếu chưa phải vấn đề lớn, nhưng điều đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào.”
“Đến đâu hay đến đó, chị ạ.” Jane quay cuồng với những suy nghĩ làm thế nào để giúp chị ấy. Cô có thể mang đồ ăn tới và giúp Megan học. Cô cũng có thể đưa Olivia đi khám.
“Thôi đi.”
“Dạ?”
“Thôi ngay việc nghĩ rằng em phải chịu trách nhiệm đi. Em đâu có được trả lương để làm thế. Em có thể đi cùng chị qua cơn khó khăn này, nhưng em không thể thay đổi nó được đâu. Chị hiểu em mà. Em cứ gánh cả thế giới lên vai, và cố gắng kiểm soát mọi thứ. Trong công việc, em làm vậy là đúng, nhưng với những chuyện như thế này thì vô ích thôi.”
“Tại sao lại là chị chứ?” Jane không kiềm được nữa mà thốt lên. “Tại sao Chúa lại bắt chị phải chịu đựng chuyện này, trong khi chị đã làm biết bao điều tốt vì Chúa và vì những người khác. Chị đã chăm sóc biết bao đứa trẻ lang thang trên đường phố trong suốt năm năm qua chứ?”
“Bảy đứa,” Olivia lẩm bẩm.
“Bảy đứa. Và một đứa trong số chúng còn trộm đồ của chị nữa.”
“Sáu đứa còn lại hiện đang sống tốt. Tỷ lệ như vậy là quá đẹp rồi.”
“Chính xác. Vậy thì sao Chúa lại hành hạ chị như vậy chứ?”
Olivia siết chặt tay Jane. “Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng tràn ngập ánh trăng và hoa hồng đâu hả Jane? Chúng ta sống trên đời là để tâm hồn mình được trưởng thành. Chẳng có ai sinh ra mà không phải đối mặt với cái chết cả. Ai rồi cũng sẽ chết. Chỉ là chị chưa sẵn sàng rời bỏ Megan thôi.”
“Tâm hồn chị đã đẹp lắm rồi. Em muốn nói chuyện với Chúa về cách Ngài đối xử với bầy tôi của mình. Chị là người tốt nhất, Olivia ạ. Thật chẳng công bằng chút nào!”
Olivia nở nụ cười, một nụ cười thực sự khiến đôi mắt chị nheo lại và khuôn mặt bừng sáng. “Chà, chị thấy em đã tiến bộ khi muốn nói chuyện với Ngài đấy, dù là vì giận dữ.”
Jane đứng dậy, đi đi lại lại trên nền sàn gạch màu xám trong văn phòng của mình. “Em vẫn nghĩ người ta chẩn đoán sai rồi. Vô lý quá.”
Olivia đứng dậy, ôm chầm lấy Jane. “Đời đâu phải lúc nào cũng có lý,” chị ấy thì thầm vào tai cô. “Thế nên mới cần có niềm tin.”
Niềm tin là thứ gì đó mà tâm trí Jane không thể nắm bắt. Làm sao mà người ta lại có thể tin tưởng vào một thứ vô hình được chứ?
*Anh vẫn cứ nghe thấy giọng đe dọa của Lauren vang lên trong đầu. Reid cởi bỏ quần áo ướt và bước vào phòng tắm. Anh ước mình có thể gột rửa những lo lắng trong lòng dễ dàng như gột bỏ mùi mặn của biển.
Sau khi đã sạch sẽ với hương xà phòng Dial xộc thẳng vào mũi, anh lau người rồi mặc một chiếc quần soóc và áo phông trước khi bước ra phòng khách để tìm Will. Nơi này chỉ là một chốn trọ, đúng như vẻ ngoài của nó. Các bức tường không hề có tranh. Ngôi nhà nhìn ra sông Bon Secour và chẳng có mấy đồ đạc. Will xứng đáng được ở một nơi tốt hơn, nhưng Reid chỉ định ở đây một thời gian để thỏa mãn nỗi tò mò của anh về Jane Hardy. Cuộc điều tra đã bắt đầu từ sáng nay với cốc cà phê đó.
Vấn đề lớn hiện giờ là, anh phải làm gì với Lauren?
Anh càng nghĩ càng thấy việc đưa tiền cho cô ta không phải là một giải pháp đúng đắn cho lắm. Lòng tham vô độ sẽ khiến cô ta quay lại và đòi hỏi anh nhiều hơn nữa.
Giá như anh có thể tâm sự chuyện này với ai đó, nhưng anh không dám nói về tình cảnh của mình. Nhất là khi anh muốn giữ bí mật với Will. Anh đã kiểm tra tài khoản của mình, không thể nào gom được ngần ấy tiền nếu không động đến quỹ 401k.
Anh bước qua phòng khách tới thềm nhà rộng được quây bằng kính nhìn ra cảnh sông, rồi thả mình xuống chiếc ghế bên cạnh con trai. “Con đặt đồ ăn trưa rồi à?”
Will gật đầu. “Con đã gọi bánh mỳ kẹp Po-boys và súp cua. Họ sẽ giao đến trong khoảng nửa tiếng nữa.”
Reid không thích nấu ăn, nhưng anh vẫn cố nấu nướng hằng ngày vì không thể để Will sống bằng đồ ăn mua bên ngoài được, nhưng hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi. “Nghe được đấy.”
Anh lắng nghe tiểng ếch nhái ộp oạp và tiếng côn trùng râm ran phía bờ sông. Bùn bắn lên cầu tàu ngay sau tiếng gầm của một con cá sấu lớn. Sự cô tịnh của nơi này thường khiến anh điềm tĩnh, nhưng bây giờ thì mọi âm thanh đều khiến anh giật mình. Anh không tin Lauren một chút nào cả. Mặc dù họ đã thỏa thuận, nhưng cô ta có thể mò đến trước cửa nhà bất cứ lúc nào. Nếu cô ta đã tìm được số điện thoại của anh thì chắc chắn cũng có thể tìm được địa chỉ.
Kịch bản tồi tệ cứ diễu hành trong đầu anh. Sự bàng hoàng và đau đớn của Will. Nụ cười tự mãn và vẻ thương hại giả tạo của Lauren. Cảm giác bị bỏ rơi của chính Reid.
Đối với cô ta, anh chưa bao giờ là đủ, dù đã cố gắng thế nào. Cô ta lợi dụng anh y như cha anh. Dù anh đã cố gắng sống theo những tiêu chuẩn mà ông ấy đặt ra, nhưng rốt cuộc anh vẫn chỉ là kẻ kém cỏi. Lúc nào cũng vậy. Nếu cha anh còn sống, liệu ông có tự hào về những gì anh đã làm được không? Chắc là không đâu.
“Cha sao thế ạ?”
Reid bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh nhún vai, “Cha ổn mà. Chỉ là hơi mệt thôi.”
Will đứng dậy và bước tới cửa sổ để ngắm nhìn dòng nước đen lững lờ trôi. “Con thích nơi này.” Cậu quay sang Reid. “Chúng ta không quay lại New Orleans có được không ạ?”
Reid quan sát ánh mắt khẩn cầu của con. “Sao con lại muốn ở đây?”
“Trại bóng tuyệt lắm. Bọn nó làm gì cũng kéo con theo. Nhịp sống ở đây chậm hơn. Không vội vã.”
Vẻ mặt nài nỉ của thằng bé đủ để Reid thấy thương rồi. “Thế còn các bạn ở nhà thì sao?”
Will nhún vai. “Bọn nó thì có sao đâu. New Orleans chứ đâu phải Sao Hỏa. Bọn nó có thể tới đây thăm con, và con cũng có thể đi thăm chúng nó.”
Bọn trẻ sẽ không tới đây đâu. Các mối quan hệ ở độ tuổi này rất mong manh. Will đã kết bạn ở đây rồi. Thằng bé còn chạy tới nhà một người bạn để tập nâng tạ ba buổi tối trong tuần qua.
“Con biết thế là đòi hỏi.” Giọng Will lộ vẻ thăm dò. “Ý con là, có lẽ cha muốn quay lại với cô Saunders.”
Reid từng hẹn hò một vài lần với giáo viên tiếng Pháp của Will, nhưng điều đó không có nghĩa là anh nhớ Amanda. Tháng vừa rồi, họ có nói chuyện đôi ba lần, nhưng chẳng có gì nghiêm túc cả. Hồi ở Louisiana, giữa họ cũng chẳng có gì hết. Anh sẽ đi xa để quay phim tài liệu khi cần, giống như bây giờ. Sân bay Mobile khá gần đây. Đúng như Will nói, New Orleans không xa đến thế.
Thấy Reid không nói gì, Will lại quay mặt nhìn ra sông. “Cha không cần trả lời ngay đâu. Nhưng cha cứ nghĩ xem sao.”
Lồng ngực Reid căng tràn yêu thương. Từ khi nào mà Will đã trưởng thành đến mức không còn mè nheo nữa rồi? “Cha không cần nghĩ nhiều đến thế. Nếu con muốn sống ở đây, cha sẽ thử. Cha muốn có nhiều thời gian với con hơn, chẳng mấy chốc là con lên đại học rồi. Cha sẽ rao bán ngôi nhà, và chúng ta sẽ mua một ngôi nhà khác ở đây. Bây giờ con đã lớn, con cũng có thể đi du lịch với cha nhiều hơn.”
Will quay ngoắt lại, miệng cười toe toét. “Ngôi nhà này đang được rao bán đấy ạ. Mình mua nó đi cha!”
“Cũng được.” Công việc của anh kiếm được kha khá. “Cha sẽ gọi điện, để xem chúng ta có thể thương lượng về giá cả được không.”
Và thế là, cuộc đời lại biến chuyển. Nhưng vấn đề lớn nhất của anh vẫn đang lảng vảng ngoài cửa chính. “Ngày mai là ngày cuối cùng con tham gia trại bóng. Con có muốn đi chơi với ông già này trước khi kết thúc kỳ nghỉ xuân không?”
“Cha đoán xem!”
Reid chưa bao giờ coi nhẹ tình yêu của con trai dành cho mình. Will là một đứa trẻ tuyệt vời, nếu không muốn nói là tuyệt nhất. Reid đã lo sợ thằng bé sẽ trở thành một chàng trai ngỗ nghịch, khó bảo khi đến tuổi nổi loạn, nhưng may mắn rằng nó chưa bao giờ quậy phá cả. Anh rất biết ơn về điều đó.
Chuông cửa reo lên và Will quay đầu lại. “Để con ra mở cửa. Chắc là bữa trưa của chúng ta đấy.”
Về mặt lô gích, Reid biết Will đoán đúng, nhưng anh cứ không kiềm được mà tưởng tượng ra cảnh con trai mở cửa ra và sẽ gặp Lauren. “Để cha. Cha phải trả tiền nữa.”
Chỉ khi nhìn thấy anh chàng giao hàng trẻ tuổi qua khung cửa sổ của cửa trước thì anh mới nhẹ nhõm. Cả cuộc đời này anh sẽ như vậy suốt sao - bụng quặn lại mỗi khi có ai đó đến trước cửa hoặc gọi điện? Đáng ra anh nên dập máy ngay khi nghe thấy giọng của Lauren.
Không có ai chơi với lửa mà không bị phỏng tay cả. Anh phải gọi điện cho cô ta, nói với cô ta rằng sẽ không có bất kỳ thỏa thuận nào cả.
Will đưa tay ra để lấy đồ ăn. Reid chăm chú nhìn gương mặt thằng bé. Có lẽ con trai anh sẽ phải nghe sự thật. Nhưng không phải hôm nay.
Reid cầm một cái bánh kẹp lên. “Sau bữa trưa, cha sẽ vào thị trấn để bắt đầu quay phim. Con muốn ở đây hay đi cùng?”
“Con sẽ ở nhà. Chắc con sẽ câu cá ở cầu tàu.”
“Cẩn thận lũ cá sấu đấy. Có vẻ quanh đây khá nhiều.”
Will đảo tròn mắt. “Cha ơi, con có phải trẻ lên năm đâu.”
“Biết rồi, khổ lắm.”
Reid cầm lấy cái bánh kẹp và phần súp của mình. Cảnh sát trưởng sẽ nổi cơn tam bành nếu nhận ra lý do tại sao anh lại tới nơi này. Anh đã định nói cho cô nghe về bộ phim tài liệu lúc ở tiệm cà phê, nhưng rõ ràng là thị trưởng chưa nói gì với cô ấy cả.