Chương 4
Jane đậu chiếc SUV của mình trên lối vào tòa nhà, đằng sau một chiếc xe tuần tra đang nhấp nháy rồi bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu vào đôi mắt hằn học của cô. Một cuộc gọi yêu cầu tiến hành điều tra một thi thể khác đã kéo cô lên xe mà chưa kịp tắm rửa gì hết. Hai cái xác trong vòng hai mươi bốn giờ... Cô có thực sự đủ sức cho công việc này không?
Cô dẫn Parker ra phía sau, trước khi bước đến căn nhà ống với những bồn hoa được tỉa tót gọn gàng, nằm trải dọc hai bên cánh cửa chính màu đỏ. Cô để ý thấy một người phụ nữ đang đứng nép ở một bên cửa, hai tay ôm chặt lấy mình. Chắc hẳn đây chính là người hàng xóm đã gọi 911. Lát nữa Jane sẽ nói chuyện với cô ấy.
Có bóng người di chuyển bên cạnh căn nhà. Cô thoáng thấy ánh sáng kim loại lóe lên. Một khẩu súng chăng? Cô chỉ vào bụi cây. “Hạ hắn, Parker!”
Tai của Parker hất về phía trước. Nó nhảy qua luống cây. Những chiếc lá rung lên khi kẻ đó cố thoát khỏi cuộc tấn công của chú chó, nhưng Parker là một chú chó nghiệp vụ dày dặn kinh nghiệm. Tiếng sủa của nó lẫn vào với tiếng hét cầu cứu của gã kia cho cô biết mục tiêu đã bị hạ gục. Hầu hết các chú chó giống Golden không được nuôi dạy để bảo vệ chủ nhân, nhưng Parker nặng tới hơn bốn mươi cân, khá lớn so với đồng loại và đã dễ dàng học được cách bảo vệ cô.
Cô rút súng ra và nhanh chóng lao tới bóng cây, nơi bàn chân Parker đang ghì lên ngực một gã đàn ông. Ngay lập tức, cô nhận ra gã chính là người đàn ông đã mời cô uống cà phê sáng ngày hôm qua. Reid Dixon. Cô không thấy anh ta mang theo vũ khí, nhưng có một chiếc máy quay đang treo lủng lẳng trên bụi cây.
Cô tra súng vào bao. “Thả ra, Parker.”
Chú chó nhảy xuống khỏi người Reid và trở về bên cạnh cô. “Ngoan lắm.” Cô nheo mắt nhìn anh ta đứng lên. “Anh đang làm gì ở đây?”
Reid phủi đất và lá vụn bám trên bộ đồ màu be của mình. “Thị trưởng đã cho phép tôi đi theo cô trong một vài tuần tới, cảnh sát trưởng ạ. Tôi đang quay một bộ phim tài liệu về sở cảnh sát ở các thị trấn nhỏ. Cô là một trong số ít nữ cảnh sát trưởng quanh đây, nên tôi sẽ tập trung phần lớn video của mình vào cô.”
Hóa ra đó là lý do anh ta tìm kiếm cô lúc ở thị trấn. Gò má cô nóng lên. “Không thể nào. Bà Lisa phải nói với tôi chứ? Tôi muốn anh đi ngay cho.”
“Cô tự gọi cho bà ấy đi.” Anh liếc nhìn Parker, chú chó vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. “Tôi ổn mà, anh bạn. Tôi không tấn công cô ấy đâu.” Chú chó chẳng hề bớt cảnh giác.
Bây giờ mới là năm giờ sáng, nhưng Jane bắt buộc phải xác minh câu chuyện của anh ta. Cô gọi cho thị trưởng và đi ra xa để khỏi bị nghe thấy.
“Cô Lisa ạ? Ở đây có một phóng viên khẳng định anh ta đã được cô cho phép bám theo cháu. Nhưng đây là hiện trưởng vụ án đấy. Anh ta không thể ở đây được.”
“Cô đã nói với cháu rồi mà, rằng có một vài tờ báo quan tâm tới việc cháu được bổ nhiệm.” Giọng Lisa nghèn nghẹt vì ngái ngủ. “Anh ta nổi tiếng lắm đấy, Jane. Đây là một cơ hội tuyệt vời cho Cảng Pelican.”
“Cô đã biết chuyện này từ khi bổ nhiệm cháu đúng không?”
“Ừ, nhưng mà cô không nghĩ anh ta lại xuất hiện nhanh đến thế. Anh ta mới gọi cho cô tuần trước thôi. Cô biết anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú hơn trong việc quay phim khi biết chúng ta có một nữ cảnh sát trưởng.”
“Vậy hóa ra tất cả là vì quảng bá cho hình ảnh của thị trấn? Cháu không muốn thế.”
“Cô e rằng cháu không có sự lựa chọn nào khác đâu. Chỉ vài tuần thôi mà. Đây là một cơ hội tốt cho danh tiếng của chúng ta.”
Giọng điệu cứng rắn của Lisa khiến Jane hiểu rằng việc tranh cãi sẽ không giúp cô đi đến đâu ngoài việc bị sa thải. Cô cúp máy và lườm Reid.
Anh ta đã lấy lại máy quay phim của mình và đang ghi hình. Cô chỉ muốn giật lấy nó rồi đập nó xuống đất. “Không có người quay phim à? Tôi tưởng anh có phải có cả một đội ngũ chứ?”
“Thường thì tôi sẽ có một người quay phim. Nhưng tôi đã cho anh ta nghỉ việc và bây giờ vẫn chưa tìm được ai khác thay thế.”
Lưng cô nổi da gà hết cả lên. Cô ghét bị ghi hình. Đây sẽ là hai tuần dài đằng đẵng cho xem. “Tránh xa tôi ra.”
Cô bỏ mặc anh và đi về phía căn nhà. Hiện trưởng vụ án nằm ở giữa sân, các thanh tra của Jane đã dùng băng dính vàng quây nó lại.
Thi thể của một người phụ nữ nằm trần truồng giữa những mảnh vải thô ráp, bên dưới những chiếc lông vũ bị kết dính với thứ chất màu đen. Hắc ín và lông vũ khiến người ta nghĩ đến những hình phạt thời trung cổ. Dòng chữ Phá hoại gia đình được viết nguệch ngoạc lên tấm cổ phiếu được gắn cố định vào khúc gỗ bằng một cái đinh gỉ.
Jane nhăn mặt. Nicole Pearson. Cô vẫn luôn thích Nicole, cô ấy cũng tầm tuổi cô và dường như chẳng bao giờ giao du với người lạ. Lại là gã “anh hùng” tự phong à? Nếu thế, giờ tội danh của gã đã nâng lên thành giết người.
Cô bước đến gần Paul. “Anh có gì rồi?”
“Một người hàng xóm đã gọi điện.” Anh chỉ về phía người phụ nữ đang ngồi gần hàng cây, quay lưng về phía họ. “Sáng nay cô ấy đến để ăn sáng với Nicole.”
Anh ta thậm chí còn không thèm che giấu giọng điệu hậm hực của mình. Hẳn anh ta đã nghe về việc cô được bổ nhiệm, nhưng còn lâu anh ta mới chúc mừng cô. Cô phớt lờ giọng điệu của anh ta và tiến đến xem xét hiện trường.
Robert Yong đang quỳ gối bên cạnh thi thể, và cô bước đến bên cạnh anh. “Tôi không nghĩ sẽ gặp lại anh sớm thế này.”
“Người này cũng cần được chuyển tới Mobile. Có vẻ như cô ấy chết vì ngạt thở, nhưng phải phải khám nghiệm tử thi mới biết chắc chắn được.”
“Chết ngạt ư? Bị siết cổ à?”
Yong đứng dậy, lắc đầu. “Có lẽ cô ấy bị dị ứng với lông vũ. Cả người cô ấy toàn mề đay, dấu hiệu thông thường của chứng dị ứng.”
“Tức là gã 'anh hùng’ đó có thể không có ý định giết cô ấy.”
“Có thể không. Kẻ đó có lẽ đã đổ hắc ín và lông vũ lên người nạn nhân, rồi mang cô ấy ra đây để bị người ta nhìn thấy và giễu cợt. Có lẽ cô ấy đã bị sốc phản vệ và ngạt thở.”
Jane nhìn lại khuôn mặt của người phụ nữ. “Cô ấy là Nicole Pearson, làm việc ở thư viện.”
“Phải, tôi cũng nhận ra cô ấy.”
Jane bước tới nói chuyện với Brian. “Xem xem có thể vào nhà không. Chúng ta cần điện thoại hay bất kỳ thiết bị điện tử nào của cô ấy. Bất cứ thứ gì đó có thể chỉ ra ai đã làm việc này.”
“Tôi sẽ lo liệu việc này, cảnh sát trưởng.”
“Tốt hơn là tôi nên nói chuyện với nhân chứng.”
*Jane bước qua thảm cỏ ướt lại gần người phụ nữ. “Cô là Gail Briscoe?”
Cô không nhận ra gương mặt hay cái tên của người phụ nữ này. Đây là điều đáng ngạc nhiên vì nơi này khá nhỏ bé, nhưng có lẽ là do cô mới đến. Cô gái này chừng ba mươi, tóc nâu, mặc quần legging và áo thun cộc tay khoe cánh tay rắn chắc.
Đôi mắt xanh lục của Gail mở to. “Người ta đã đưa cô ấy đi chưa?”
“Họ sẽ sớm chuyển cô ấy lên xe van.” Jane di chuyển xung quanh để Gail không phải đối mặt với căn nhà hay cảnh tượng khủng khiếp trong sân. “Sao cô lại quen Nicole Pearson?”
Mặt Gail biến sắc. “Cô ấy chết rồi phải không?”
“Đúng thế, tôi rất tiếc. Hai người là bạn à?”
Gail gật đầu. “Tôi chuyển đến khu này vào tháng trước. Chúng tôi gặp nhau ở thư viện ngay ngày đầu tiên tôi đến thị trấn. Hôm nay chúng tôi đã lên kế hoạch chạy bộ trước khi ăn sáng, nên tôi mới tới đây.”
“Cô có nghĩ đến bất cứ ai có khả năng làm chuyện này không? Hoặc tại sao họ làm vậy?”
Ánh mắt của Gail nhìn về phía xa, rồi dừng lại trên mũi giày Adidas của mình. “Có lẽ tôi biết nguyên do.” Cô ấy đưa tay lên cổ họng. “Tôi chẳng phán xét cô ấy hay bất cứ điều gì đâu, nhưng cô ấy đang quen một gã đã có vợ. Mà vợ của gã khốn đó đang mang bầu tám tháng, họ còn có một đứa con hai tuổi nữa.” Cô ấy giận dữ thốt lên.
“Vợ người đó có biết không?”
“Tôi không biết. Có một lần tôi đã thấy họ ở thư viện với nhau.”
Jane gật đầu. “Cô có biết tên người đó không?”
Môi Gail mím lại. “Thanh tra Paul Baker.”
Jane cố gắng giữ vẻ mặt bình thản khi quay sang nhìn Baker, người đang giúp đưa thi thể của Nicole lên xe của nhân viên giám định y khoa. Baker đáng ra nên nói ngay với cô chuyện này.
“Cảm ơn cô. Tôi sẽ xác thực lại chuyện này. Cô có thấy ai lảng vảng quanh đây không? Hay có chiếc xe nào không?”
Gail lắc đầu. “Chẳng có ai ở đây khi tôi tìm thấy cô ấy cả. Tôi đã chạm vào người cô ấy, thấy lạnh ngắt nên tôi... tôi gọi 911 ngay.”
“Điều cô làm hoàn toàn đúng đắn. Hãy cho tôi biết nếu cô nghĩ ra thêm gì nhé.” Jane muốn mắng Baker một trận, nhưng cô vẫn ý thức được rằng mình đang bị một máy quay đáng ghét bám theo. Cô quay lưng lại với Reid.
Baker tiến lại gần Jane.
Dù có máy quay hay không, cô cũng không thể cứ để mặc chuyện này được. “Paul, tôi vừa mới được nghe anh đang qua lại với nạn nhân. Anh nên rút khỏi cuộc điều tra này ngay.”
Paul tỏ vẻ chần chừ, bàn tay to lớn đầy thịt siết chặt lại. “Ai nói với cô thế?”
Jane nhận ra vẻ tội lỗi trên gương mặt anh ta. “Chỉ cần một sợi tóc hay một chút dịch cơ thể thôi là DNA của anh sẽ được tìm thấy trên người cô ấy. Anh cũng có thể kể tôi sự thật. Lần cuối cùng anh gặp cô ấy là khi nào?”
Đôi mắt xanh thẫm của anh ta hết đảo sang trái rồi lại sang phải. Paul mím môi lại. “Tôi không giết cô ấy. Đáng ra tôi sẽ gặp cô ấy lúc mười giờ tối qua, nhưng khi tôi đến thì cô ấy không có mặt ở đó. Tôi đến trễ nửa tiếng. Con gái tôi không được khỏe.”
Jane không biết chắc có tin anh ấy được không. “Sau đó anh đi đâu?”
“Về nhà. Vợ tôi có thể làm chứng.”
“Chúng ta vẫn chưa xác định được thời điểm tử vong,” cô nhắc nhở. “Tôi sẽ phải nói chuyện với vợ của anh.”
“Tina đã đưa Ivy đến phòng khám khẩn cấp* lúc năm giờ sáng.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Một tiếng trước. Tôi sẽ gọi điện để xem khi nào cô ấy về nhà.”
“Không, đừng làm vậy. Tôi không muốn anh nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra.” Cô nghiêm khắc nhìn anh. “Lèo lái lời khai của cô ấy sẽ không tốt cho anh đâu, Paul.”
Gò má anh ta đỏ lên, quai hàm bạnh lại. “Tôi sẽ không làm thế đâu, Jane.”
“Vậy hãy chứng minh điều đó.”
Anh nhìn cô một lúc lâu. “Được thôi. Cứ làm những gì cô muốn. Nếu cô ghé qua trong khoảng vài giờ nữa, hẳn cô ấy đã về nhà và đưa Ivy đi ngủ.”
“Trước khi có thêm thông tin, anh không được tham gia vào vụ này. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác.”
Anh ta nghiến chặt răng trước khi xoay người lại và bước ra xe. Cô đưa tay lên bóp trán. Thật là quá tải. Đáng ra cô không bao giờ nên để cho hội đồng chỉ định cô vào vị trí này.