← Quay lại trang sách

Chương 5

Hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Reid đã cố cho Jane nhiều không gian nhất có thể để cô và đồng nghiệp của mình cào xới hiện trường, nhưng chuyện này cũng đến lúc phải chấm dứt. “Cảnh sát trưởng!” Anh sải những bước lớn để đuổi kịp cô. Lúc này, cô và chú chó của mình đang chúi đầu qua cây sồi nước phủ đầy rêu để lao về phía chiếc SUV. Dù nhỏ bé, nhưng cô di chuyển rất nhanh.

Cô quay lại và quăng cho anh một cái lườm. “Anh đang làm phiền công việc điều tra của tôi đấy, anh Dixon.”

“Thôi nào, Cảnh sát trưởng Hardy. Tôi có quyền đến đây. Cô cũng đã nhận được lệnh rồi. Cô nên để tôi đi cùng, chứ không phải lẽo đẽo theo sau cô.”

Hai tay cô chống nạnh. “Còn lâu!”

“Tôi đoán ngay sẽ thế này mà. Nếu cần, tôi sẽ gọi cho thị trưởng. Tôi đoán cô không muốn bị mắng ngay tuần đầu tiên nhận chức đâu.”

Anh bắt chẹt được cô rồi. Và từ biểu hiện trong mắt cô, cô cũng biết điều đó.

Anh không đợi cô thừa nhận mình đã rơi vào thế bí. “Tôi đã nghiên cứu một chút trước khi tới đây và xem qua một vài tác phẩm của một gã ‘anh hùng’ tự phong trong quận. Có một kẻ đeo mặt nạ đã ép một cô gái lao xe ra rìa đường, trong khi cô ấy mắc kẹt trong xe thì hắn đã cắt tóc và viết chữ Dối trá bằng hắc ín lên trán cô ấy. Cô ấy thừa nhận mình đã khai báo gian dối về vụ cưỡng hiếp. Tôi cũng đã xem một vụ khác, về một gã đàn ông bị ván ép ghim trên giường hai ngày. Lực lượng cứu hộ thấy có chữ Ăn cắp được viết bằng hắc ín trên miếng ván đó. Anh chàng kia hoảng loạn đến độ thừa nhận đã trộm hai trăm đô-la của ông chủ. Có vẻ đây cũng là một tác phẩm khác của gã ‘anh hùng’ đó.”

“Còn quá sớm để kết luận.”

Anh chĩa máy quay về phía cô. “Cô có nghĩ gã ‘anh hùng’ này là người ở đây không?” Có lẽ anh cần nhanh chóng tìm một người quay phim mới. Để người khác quay tất tần tật mọi thứ sẽ liền mạch hơn nhiều.

Cô nhún vai. “Chúng tôi không biết. Kẻ đó tấn công vào giữa đêm, các nhân chứng không thấy gì cả. Chúng tôi đã nhận được báo cáo về một chiếc bán tải cũ đậu trong khu phố khi nạn nhân - người được cho là kẻ trộm - đang bị ép ván trong phòng của mình. Nhưng bác gái đã báo cáo không thể xác định được nhà sản xuất hay mẫu mã của chiếc xe đó, chỉ nói là nó được sơn màu tối thôi.”

“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?”

Cô nhìn anh một hồi lâu. “Đây là những gì anh muốn nói với tôi khi ở quán cà phê đấy hả?”

Đúng thế, và cả những điều khác nữa. Anh gật đầu.

“Đáng ra anh nên thẳng thắn với tôi ngay từ đầu thay vì giả vờ muốn tìm hiểu tôi.”

“Tôi đã định làm thế, nhưng lúc đó cô có điện thoại.”

Cô hơi nghiêng đầu. “Cái cớ này nghe thuận tai nhỉ? Anh có thể nói điều đó với tôi trước khi chúng ta tới quán cà phê. Vậy sẽ chân thành hơn nhiều.”

Anh giơ tay lên, lòng bàn tay ngửa ra - dấu hiệu rằng anh muốn làm hòa. “Thôi nào, chúng ta có thể đình chiến không? Tôi chỉ đang cố gắng hoàn thành công việc của mình, và cô cũng vậy. Tôi sẽ cố hết sức để nhanh chóng tìm một người quay phim, mọi sự rồi sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều.”

Jane nhướng mày. “Tôi không tin. Nếu là mình thì anh có thích bị máy quay chĩa vào mặt như này cả ngày không?”

Anh dành tặng cô nụ cười tươi tắn nhất. “Tôi quen rồi mà. Cô sẽ ngạc nhiên khi thấy mình sớm chẳng hề để ý tới máy quay nữa ấy chứ.”

Anh thích khí thế của cô và cách những tia sáng ánh lên trong đôi mắt màu hạt dẻ tràn đầy sức sống. Cơ hội tiếp cận cô khi cô không biết anh là ai chính là động lực của anh đằng sau bộ phim này, nhưng anh không ngờ cô lại ghét anh đến thế.

Anh vẫn không biết mình đã từng tự giới thiệu trước cô chưa.

Sấm rền rĩ và gió nổi lên, anh ngửi thấy mùi cơn mưa đang đến. “Sắp bão rồi đấy. Chúng ta nên đi thôi. Tôi sẽ theo cô tới văn phòng rồi bỏ chiếc SUV lại đó.”

Cô trả lời “Được” nhưng giọng nghe có vẻ không đồng ý chút nào.

Anh ngồi sau tay lái chiếc SUV của mình và đi vào thị trấn. Khi đến sở cảnh sát, anh đậu xe ở bãi dành cho khách. Jane không vào trong và vẫn để xe mình nổ máy. Cơn bão đã nổi lên từ lúc anh cầm túi đựng máy quay lao vào ghế phụ, nước nhỏ từng giọt lên ghế khi anh bò vào trong.

Cô đưa cho anh một tờ khăn tay. “Không có tác dụng lắm, nhưng tôi chỉ có thế thôi. Anh có thể về nhà và thay đồ bất cứ lúc nào.”

“Sẽ không đâu.” Anh dùng khăn lau mặt mình, nhưng nước mưa vẫn nhỏ từng giọt từ trên đầu. “Cô vẫn chưa nói chúng ta sẽ đi đâu.”

“Đến nói chuyện với vợ của Paul Baker.”

“Thanh tra mà cô vừa cho tạm nghỉ hả?”

“Đúng.”

Rõ ràng là cô không hề muốn nói gì về chuyện này, nhưng cũng được thôi. Anh đã nghe ngóng đủ để biết Paul có thể vĩnh viễn không dính líu đến vụ này. Không chừng anh ta chính là một nghi phạm giết người.

Cơn bão đã dịu bớt khi hai người họ đến nhà Paul. Bụng của Jane sôi lên sùng sục. Cô chẳng có gì lót dạ ngoài chút cà phê từ tối qua và cũng chẳng có đủ thời gian để mà ăn sáng. Cô đứng trên thềm ngôi nhà được xây theo lối kiến trúc kiểu Pháp với cửa sổ có mái vòm của Paul. Trong những năm qua, anh ấy đã dành khá nhiều tâm huyết cho ngôi nhà, và vườn hồng của vợ anh ấy thì đang nở rộ.

Parker đứng cạnh cô với đôi tai hướng về phía trước, còn Reid thì đứng phía sau. Cô đã nói với Reid rằng anh không được quay phim cuộc thẩm vấn này và anh ta không phản đối gì về điều đó. Liệu Paul có giữ lời hứa, không nói với vợ mình rằng cô sẽ đến? Jane không tin tưởng anh ấy. Anh ấy đang giấu giếm gì đó và chắc chắn sẽ cảnh báo vợ mình không được tiết lộ bất cứ điều gì cho cô.

Cánh cửa mở ra và Jane mỉm cười với Tina. Jane cố tỏ vẻ yên tâm khi người phụ nữ tóc nâu đang mang bầu xuất hiện trong tầm mắt.

Tina hơi ấn tay vào eo lưng. “Chào Jane. Mọi việc ổn chứ?” Ánh mắt cô xuyên qua vai Jane, hướng về phía Reid. “Paul vẫn ổn phải không?”

“Anh ấy ổn. Tôi muốn nói chuyện với cô một lát. Tôi vào được không?”

Đôi mắt màu xanh dương của Tina sáng lên vì nhẹ nhõm, cô ấy bước sang một bên. “Đương nhiên rồi. Cô ăn sáng chưa? Tôi làm bánh kếp đấy.” Cô ấy không hỏi gì về Reid, có lẽ nghĩ anh cũng là một sĩ quan không mặc đồng phục.

“Được ăn vài cái thì tốt quá.” Có lẽ Tina sẽ bớt cảnh giác nếu họ cùng nhau ăn sáng. Xem chừng Paul không báo trước gì cho cô ấy.

“Ngồi xuống”, Jane ra lệnh cho Parker. Chú chó liền ngồi xuống sàn gạch cạnh cửa sổ, đầu thư giãn gối lên chân.

Cô và Reid đi theo Tina băng qua phòng khách và vào trong căn bếp ở giữa nhà. Bánh kếp đang được xếp thành chồng trên một chiếc đĩa cạnh lò nướng.

Jane hít một hơi. “Thơm quá!”

Tina cười rạng rỡ. “Cảm ơn cô.” Cô xếp những chiếc bánh kếp vào ba cái đĩa, sau đó chỉ tay về phía chiếc bàn trắng gần chỗ ghế ngồi trong phòng khách. Si-rô lá phong và bơ đã được đặt sẵn trên bàn. Jane chưa muốn dò hỏi gì trước khi ngồi xuống bàn ăn cả. Cô ngồi xuống bàn, cố lờ đi sự hiện diện của Reid ở ngay ghế bên cạnh. “Ivy đang ngủ à? Cô bé đỡ hơn chưa?”

Tina gật đầu. “Bác sĩ nói là do virus thôi. Khoảng một giờ nữa con bé sẽ xuống đây.” Cô ấy đặt nĩa xuống và nhìn thẳng vào Jane. “Mà có chuyện gì thế?”

Cảm giác thèm ăn của Jane bỗng chốc bay biến. Làm sao cô có thể nói với một người vợ đang mang bầu rằng chồng của cô ấy là nghi phạm giết người? Hay cả chuyện cô ấy cũng đang bị tình nghi?

Jane đằng hắng. “Cô biết Nicole Pearson không?”

Tina thở hắt ra. “Thì ra là chuyện đó hả? Tình nhân của Paul? Cô ta không phải người đầu tiên, chắc cũng chẳng phải người cuối cùng. Tôi đã khá bình tĩnh trước mấy chuyện như này rồi.” Cô ấy nhún vai. “Anh ấy là một người đàn ông tốt về nhiều mặt. Ivy rất ngưỡng mộ cha của mình, con trai của chúng tôi cũng thế. Anh ấy chu cấp cho chúng tôi đầy đủ và anh ấy có tham vọng nữa. Chúng tôi sẽ không sống trong căn nhà nhỏ này mãi đâu.”

Jane cho rằng đây là cách nhìn rất thực dụng. Hôn nhân có lẽ không nên như vậy, nhỉ? Nếu cô kết hôn, cô muốn có thể tin tưởng chồng mình từ tận đáy lòng. Nếu có một thử phá vỡ niềm tin thì đó chắc chắn là sự dối trá.

“Cô phát hiện Paul qua lại với Nicole từ lúc nào?”

“Có một hôm tôi đã thấy họ khi đến thư viện. Nhìn cái cách họ thì thầm là tôi biết ngay.” Tina cắn môi. “Hôm qua anh ấy nói với tôi rằng muốn ly hôn, nhưng tôi đã cố gắng thuyết phục. Tôi cảnh báo anh ấy chuyện này sẽ bung bét như thế nào. Chúng tôi sẽ ổn thôi.”

“Đây là lần đầu anh ấy đề nghị ly hôn à?”

Tina gật đầu. “Nhưng cái thai khiến anh ấy điên đầu. Anh ấy đã thừa nhận điều đó và nói với cô ta rằng sẽ ở lại bên tôi.”

“Anh ấy đã nói vậy với cô ta vào tối qua à?”

“Phải. Anh ấy rời nhà khoảng lúc mười một giờ.”

“Anh ấy quay về nhà khi nào?”

“Lúc nửa đêm. Anh ấy không đi lâu và cũng chẳng muốn nhắc gì đến chuyện đó lúc về tới nhà. Tôi biết nó chẳng dễ chịu gì.” Mắt Tina lóe lên. “Phụ nữ không nên đeo bám một người đàn ông đã có vợ. Thế là sai trái.”

“Nicole Pearson đã chết và được tìm thấy vào sáng nay.” Jane chăm chú nhìn cách đôi mắt của Tina mở to trước tin này. “Giám định y khoa chưa xác định được đây là một vụ giết người hay ngộ sát.”

Tina ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn. “Và cô nghĩ chuyện đó do Paul làm à? Anh ấy chẳng bao giờ làm hại ai đâu.”

“Chúng tôi chưa xác định được thời điểm tử vong. Paul có rời nhà sau khi đã trở về lúc nửa đêm không?”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Tina, cô khịt mũi. “Không. Chúng tôi vất vả với Ivy cả đêm. Con bé sốt và nôn mấy lần liền. Anh ấy ở nhà suốt từ đó.”

Như vậy tức là Tina cũng có chứng cứ ngoại phạm. Jane cố gắng để không tỏ ra nhẹ nhõm. Nếu thời điểm tử vong là trước nửa đêm, Paul vẫn sẽ bị tình nghi, nhưng Jane không muốn nghĩ tới cảnh phải đưa Tina vào tù.

Tina với lấy tờ khăn giấy ở giữa bàn và lau mặt. “Cô tin tôi chứ?”

“Tôi tin cô mà. Có ai khác biết Paul ngoại tình với Nicole không?”

Tina xoay chiếc nhẫn cưới quanh ngón tay. “Ừm, một nhóm nhỏ những người ở cùng nhà thờ với tôi. Tôi đã nhờ họ cầu nguyện.”

“Tôi cần danh sách tên những người đó. Đây có lẽ là một sự trừng phạt cho những gì cô ta đã làm.” Tina không cần biết về dấu hiệu đó. Jane xé một tờ giấy khỏi cuốn sổ ghi chép của mình và đẩy nó qua bàn cho Tina.

“Bạn bè tôi không ai giết Nicole đâu!”

“Tôi vẫn cần biết tên của họ.”

Tina cau mày, nhưng bắt đầu viết. Jane đứng dậy, cầm lấy đĩa của mình và Reid ra bồn rửa, xả sạch sẽ trước khi xếp vào máy rửa bát. “Cảm ơn vì bữa sáng nhé, Tina. Và vì đã nói thật với tôi nữa.” Cô nhận lấy tờ giấy mà Tina đưa cho và liếc xuống. Jane nhận ra một vài cái tên, bao gồm cả Olivia và bạn gái của cha cô ấy. Cô không hề biết họ tới chung một nhà thờ.

Cô bỏ danh sách vào túi áo. “Đề phòng cô nghĩ thêm được gì khác, thì đây là danh thiếp của tôi.”

Tina đẩy nó trở lại. “Tôi có số của cô trong điện thoại rồi. Mong là cô sẽ tìm ra kẻ đó. Mặc dù tôi muốn Nicole tránh xa chồng tôi, nhưng tôi không mong cô ta bị làm hại.”

Jane nghe thấy tiếng khóc vang lên ở hành lang. “Có vẻ Ivy dậy rồi. Chúng tôi sẽ tự mình ra về, cô không cần tiễn đâu.” Parker đứng dậy và theo họ ra tới cửa.

Những đám mây nặng nề đã tan và nắng bắt đầu chiếu xuống con đường, biến hơi ẩm thành một làn sương mỏng. Từ lúc vào trong nhà, Reid chưa hề nói một lời nào.

Anh nhét tay vào túi áo hiệu Dockers của mình và theo cô ra xe. “Cô có gì rồi?”

“Các mối nghi ngờ. Cho tới khi bên khám nghiệm tử nghi thông báo thời điểm tử vong, Paul vẫn là nghi phạm chính của chúng ta.”

“Tiếp theo là đâu?”

“Cửa hàng áo cưới, để xem có thể xác định chiếc váy mà nạn nhân đã mặc hôm qua không.”

“Cô có một vụ án mạng khác à? Lúc nào vậy?”

“Thi thể được tìm thấy vào sáng sớm ngày hôm qua. Một chiếc tàu đánh bắt tôm đã kéo lưới và phát hiện phần thân của một người đàn ông mặc váy cưới. Chúng tôi vẫn chưa xác định được danh tính của thi thể đó. Chắc phải mất một thời gian, vì anh ta không có ngón tay.”

“Không thể dùng vân tay để xác định đúng không?”

“Chính xác.”

“Mà sao cô lại nhận vụ đó vậy?”

Cô nhún vai. “Chủ tàu đã cập bến ở Cảng Pelican và đưa cả tàu lẫn thi thể cho chúng tôi. Chúng tôi đã báo cho cảnh sát biển rồi, nhưng hiện giờ thì họ để vụ này cho chúng tôi lo liệu, trừ khi chúng tôi thấy cần nhờ họ.”

“Cô nghĩ cần phải xác định thương hiệu chiếc váy cưới đó à?”

Cô thắt dây an toàn và khởi động xe. “Có lẽ thế. Có một cửa hàng thanh lý đồ cưới trong thị trấn, người chủ là bạn tôi. Nhân viên điều tra đã cởi chiếc váy ra khỏi thi thể, và tôi sẽ xem thử có lấy được ảnh chụp không. Có lẽ Fiona sẽ nhận ra nó, hoặc chí ít là biết thương hiệu.”