Chương 6
Vào thời điểm Jane đẩy cánh cửa tiệm Áo Cưới Nhiệt Đới cũng là lúc cô nhận được những tấm ảnh chụp chiếc váy. Cô bước vào trong cửa tiệm sáng trưng. Fiona là chủ một cửa hàng một điểm đến*, nơi này bán cả những loại hoa khác nhau đang tỏa hương thơm hòa quyện với mùi của những cục xà phòng và nến được làm thủ công.
Cô để Parker ngồi cạnh cửa trước, sau đó liếc nhìn những tấm ảnh để đảm bảo rằng không có bức nào gớm ghiếc tới nỗi Fiona phải kinh hãi. Đôi chân dài của Reid đã theo kịp tốc độ của cô và nhanh chóng bước vào bên trong cửa hàng. Anh lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh. “Nơi này đẹp đấy.”
Cô tắt màn hình điện thoại và gật đầu. “Cửa tiệm của Fiona khá nổi tiếng ở khu Gulf Shores. Cô ấy bán những bộ váy được thiết kế riêng cho tất cả mọi người, từ các cô dâu cho đến các bé gái rải hoa. Với rất nhiều phụ kiện váy cưới nữa.”
Một vài khách hàng ngẩng đầu lên khi Jane đi về phía sau, nơi Fiona đang hỗ trợ cho một cô gái trẻ. Jane không nhận ra cô ấy, nhưng có rất nhiều khách quen đến từ những nơi rất xa như Pensacola hay Mobile, nên cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Fiona nhìn lên và mỉm cười, sau đó hướng dẫn cô dâu tương lai vào phòng thay đồ với vô số những chiếc váy đang chờ được thử. Mẹ của cô gái đó cũng đi theo.
Fiona khoảng chừng ba mươi tuổi. Hai người họ đã quen nhau khi Jane đến đây vào khoảng năm năm trước để tìm một chiếc váy dạ tiệc cho một buổi lễ trang trọng mà cha muốn cô tới dự. Fiona luôn búi gọn mái tóc vàng của mình. Jane chưa bao giờ thấy cô mặc quần, luôn là váy liền hoặc chân váy. Cô ấy cứ như đang sống ở những năm năm mươi và luôn thân thiện như June Cleaver* vậy.
Fiona chuyển ánh mắt tò mò của mình từ Reid sang Jane. “Jane, ngạc nhiên thật đấy. Cậu hộ tống anh chàng đẹp trai này đến đây để ăn trưa với tớ à?” Cô ấy chìa tay ra. “Fiona Hamilton.”
“Reid Dixon.”
Nụ cười của Fiona rạng rỡ hẳn lên. “Tôi đang nghĩ đúng là anh. Tôi có xem bộ phim tài liệu của anh về nạn buôn bán tình dục ở Campuchia và Thái Lan. Rất xúc động, có nhiều thông tin hữu ích nữa.”
“Tôi luôn hy vọng việc bóng tối bị phơi bày sẽ khiến lũ chuột nháo nhào bỏ chạy.”
Jane đứng ngồi không yên. “Tớ cần cậu giúp xác định một chiếc váy.”
Jane kể cho Fiona nghe về vụ giết người. Ánh sáng chợt mờ dần nơi đôi mắt xanh của cô ấy.
Fiona rùng mình. “Tớ có phải nhìn thi thể không?”
“Không. Tớ có ảnh chiếc váy được chụp riêng cũng như nhãn mác. Hy vọng cậu sẽ nhận ra nó.” Jane mở những tấm ảnh trên điện thoại ra và đưa cho Fiona.
Fiona lướt qua tất cả những tấm hình mà chẳng nói năng gì cho tới khi xem hết tất cả. Cô trả điện thoại lại cho Jane. “Đây là một chiếc váy Vera Wang.”
“Đắt không?”
“Không đến nỗi. Chiếc váy này thuộc dòng Bạch sắc, và có giá khoảng một ngàn hai trăm đô-la nếu còn mới. Nó là một chiếc váy dạ hội với phần lưng chữ T.”
“Cậu có bán cái nào như thế chưa?”
Mắt Fiona hấp háy. “Tớ có một cái như thế, nhưng bị mất vài ngày trước.”
Jane nhíu mày. “Tớ không nhớ mình đã nhận được báo cáo đó.”
“Tớ không báo cáo mất trộm. Có mỗi cái đó bị mất thôi. Thực lòng thì tớ cứ băn khoăn không biết có phải mình đã bán rồi quên đánh dấu hay không.”
“Nhưng cậu nhớ dai như đỉa ấy.”
Fiona mỉm cười. “Dạo gần đây tớ hơi lơ đãng vì sắp có em bé.”
Ngực Jane thắt lại. Cô gượng cười. “Chúc mừng nhé! Dự sinh khi nào thế?”
“Khoảng Lễ Tạ ơn. Tớ cũng vẫn đang thấy ngạc nhiên lắm.”
Cô dâu tương lai ra khỏi phòng thay đồ trong một chiếc váy trắng như bông. Fiona liếc nhìn về hướng đó.
“Cậu cứ làm việc đi. Bọn mình xong rồi mà,” Jane nói. “Tớ muốn xem bất kỳ video giám sát nào mà cậu có trong cửa hàng.”
“Cứ tự nhiên. Màn hình giám sát ở đằng sau.”
Jane và Reid cùng đi về phía sau cửa hàng. “Chúng ta đã biết thương hiệu của chiếc váy đó, nhưng tôi dám cá đó chính là chiếc váy bị mất trộm, tức là nó chẳng giúp ích gì trong việc xác minh danh tính thi thể cả.”
Anh nhìn cô với một biểu cảm nghiền ngẫm rất lạ.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Anh chớp mắt, lắc đầu. “Không có gì. Chỉ là tôi chưa từng tới cửa tiệm áo cưới nào thôi.”
“Anh chưa kết hôn à?” Một câu hỏi ngu ngốc hoàn toàn không cần thiết, nhưng cô không rút lại được nữa rồi.
“Tôi đâu có nói thế. Chỉ là cuộc hôn nhân của tôi hơi khác thường chút thôi.”
Mặc dù không hiểu ý anh là gì, nhưng cô cũng không định hỏi thêm. Cô mở cánh cửa phía sau tiệm rồi dẫn Reid tới văn phòng nhỏ của Fiona. Một đống những chiếc váy cưới nằm rải trên chiếc ghế bành duy nhất trong phòng. Jane phải chuyển đống váy lên bàn để mở màn hình. Cô loay hoay với những nút điều khiển và xem qua những video của mấy ngày gần đây.
Reid đứng ở một góc phòng, nơi có thể quay lại hình ảnh của cô trước màn hình, nhưng cô chẳng hề bận tâm vì đang bận tua nhanh những đoạn video. Cô nhận ra một vài khách hàng, có cả Brian và một trong số rất nhiều bạn gái của cậu ấy.
Cô nhăn mũi. Chắc cậu ấy tới mua đồ lót cho một trong số các cô bồ của mình. Chắc chắn là thế, vì cô gái kia ôm một đống đồ ren vào phòng thử. Paul Baker cũng xuất hiện. Anh ta đến cùng với Nicole Pearson. Jane cho video phát chậm lại và quan sát họ một lúc.
“Cô thấy gì à?”
“Chẳng có gì tôi chưa biết hết.”
Nicole thử một vài chiếc váy dạ tiệc, nên chắc là Paul đang giúp cô ấy chọn đồ cho một chuyến đi chơi. Cảnh chuyển dần về đêm, cô phát chậm video hơn nữa. Một thân hình đồ sộ di chuyển trước một trong số những bóng đèn nhỏ nằm trên sàn nhà, nhưng cô không thể nhìn rõ bất cứ chi tiết nào. Một ánh chớp trắng lóe lên, và hình ảnh chuyển màu trắng xóa.
“Là sự cố hay là âm mưu gì đây?”
“Tôi không biết.” Cô sao chép tập tin và gửi nó qua email của chính mình. “Tôi sẽ nhờ sở pháp y kiểm tra.”
Reid theo cô quay trở lại gian hàng và đi ra cửa trước. Cô vỗ đùi, ra hiệu cho Parker đi cùng mình trước khi đẩy mở cửa và bước vào dưới màn mưa. “Có lẽ nên kiếm bữa trưa khi ta còn ở đây thôi, mong là lát nữa trời tạnh.”
Và vì nói chuyện về đồ ăn sẽ an toàn hơn nói chuyện về các mối quan hệ. Dù sao thì cô cũng chẳng muốn biết thêm gì về người đàn ông phiền phức này.
*Mùi sốt cà chua và tiêu đập vào mặt Reid khi anh bước vào cửa tiệm Pelican Pizza sau chân Jane. Ở bên ngoài, mưa như trút nước. Anh lắc bớt nước bám trên đầu. “Ôi, chẳng khác gì trận lụt trong Kinh thánh cả.”
Đôi mắt màu hạt dẻ của Jane liếc nhìn gương mặt ướt đẫm của anh. “Cần khăn tay nữa không?”
'Tẹo là khô ngay thôi.’
Cô không trả lời và dành chút thời gian để bắt Parker ngồi xuống cửa sổ phía trước, tránh đường cho những khách quen đi lại.
Reid tiến đến quầy, cô theo sau anh. “Cô muốn loại pizza nào?” Anh hỏi.
“Tôi có thể tự mua cho mình.”
“Để lần sau đi. Tôi muốn thử loại hải sản.”
“Ngon lắm đấy. Tôm càng, tôm hùm và cua đều được đánh bắt tại đây. Tôi cũng sẽ lấy như vậy.” Jane lấy tờ khăn ăn trên quầy để lau khuôn mặt dính nước mưa của mình. “Và trà ngọt nữa nhé.”
“Đã làm sẵn cho cô rồi đây, Jane.” Người đàn ông đứng sau quầy đưa một ly cho cô. Ở tuổi ba mươi, anh ta có một đôi mắt nâu mơ màng và nụ cười thân thiện. “Tôi đã nghe tin mừng rồi, Cảnh sát trưởng Hardy. Làm tốt lắm.”
“Cảm ơn anh, Troy. Tôi vẫn đang cố thích nghi đây.”
“Cha cô thế nào rồi? Gần đây tôi không thấy ông ấy.”
Jane mỉm cười. “Tôi cũng chưa gặp cha mình mấy ngày nay rồi. Chắc ông ấy đang bận tận hưởng kỳ nghỉ hưu.”
“Cha cô là một người tốt. Tôi chưa bao giờ quên ông ấy đã giúp tôi nhiều thế nào lúc mới mở cửa hàng.”
“Ông ấy cũng mừng vì giúp được anh.” Jane bước đến những ô cửa sổ lớn, kéo ghế ở một chiếc bàn dành cho hai người ra.
Người đàn ông đưa trà cho Reid. “Tôi sẽ mang pizza ra bàn cho các bạn.”
Reid cảm ơn anh ta và ngồi xuống cùng Jane. “Cha cô giúp anh ta mở nhà hàng à?”
Cô gật đầu. “Cha của Troy đã phải vào tù vì giết một trong các đội phó, còn mẹ và chị gái anh ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi Troy đang học đại học. Troy và em trai anh ấy chẳng còn họ hàng thân thích nào cả. Nơi này được rao bán khi Troy đang làm trợ lý phó giám đốc. Cha tôi đã giúp anh ấy trả khoản tiền đó, và sau đó Troy đã trả lại trong vòng một năm.”
“Và thanh tra giỏi nhất của tôi, Brian, chính là em trai của Troy. Troy đã nuôi em mình ăn học, rồi nhờ cha tôi xin cho anh ấy vào làm. Đó là quyết định đúng đắn nhất của cha tôi đấy. Cái tính đào hoa của Brian khiến tôi vô cùng đau đầu, nhưng cậu ấy là một thanh tra tuyệt vời. Cậu ấy có thể đánh hơi ra manh mối như Parker đánh hơi ra lũ sóc ấy.”
“Cha cô nghỉ hưu bất ngờ lắm à?” Anh cố giữ giọng thản nhiên để không tỏ ra mình đang tò mò.
“Đột nhiên ông ấy quyết định như thế vào tháng trước. Cha tôi vẫn luôn cứng cỏi nên tôi quên mất là ông đang già đi.”
Cô liếc qua nhóm bốn cậu thiếu niên bàn bên cạnh, vẻ hoài niệm và khao khát trên gương mặt cô khiến Reid chú ý. “Cô có con chưa?” Hàng mi cô vội cụp xuống, nhưng anh đã kịp thấy vẻ đau buồn trong mắt cô. “Xin lỗi, tôi hỏi chuyện riêng tư quá.”
“Không sao. Tôi không có con, mặc dù rất thích trẻ con.”
Anh nâng máy quay lên và hướng nó vào mặt cô. “Vậy chúng ta sẽ tiếp tục cuộc điều tra thế nào?”
Anh phải khen ngợi vì cô không còn nhíu mày nhăn mặt gì hết. “Chúng ta cần đợi báo cáo giám định pháp y. Brian sẽ đi lấy rồi gửi cho tôi. Chúng ta sẽ lấy những gì có thể dùng được để bắt đầu phỏng vấn những người có thể giúp xác minh danh tính nạn nhân.”
“Cô không nghĩ bên pháp y sẽ xác định được danh tính nạn nhân ư?”
Chiếc máy quay bị hấp dẫn bởi gương mặt góc cạnh và cần cổ dài. Cô có vẻ thoải mái dù anh đang ghi hình cô mọi lúc.
“Nếu may mắn thì chúng ta sẽ có thông tin về người đó trong kho dữ liệu DNA, nhưng thường thì không. Điều tra danh tính thường là một công việc mệt mỏi, phải nói chuyện với rất nhiều người và cào xới đống báo cáo của người mất tích để kiếm cho ra danh tính nạn nhân.”
“Cô đã làm trong lực lượng cảnh sát bao lâu rồi?”
“Cứ như cả đời rồi vậy.” Cô nhìn lên và mỉm cười khi thấy một cậu nhóc có lẽ vừa mới thành niên mang pizza tới cho họ. “Tôi được cha truyền cho tình yêu công lý và tốt nghiệp chuyên ngành Tư pháp hình sự ở Đại học Alabama. Trường này khá gần nên thi thoảng tôi về nhà vào cuối tuần.”
“Có vẻ cô và cha cô rất thân thiết.”
Cô chun mũi. “Không thân như anh nghĩ đâu. Không phải là do tôi lạnh nhạt. Chỉ là cha tôi... hơi khó hiểu một chút.”
“Tôi nghĩ chúng ta có điểm chung đấy.”
Cô ngước lên, nhìn xoáy vào anh. “Anh cũng có một người cha khó tính à?”
“Ông ấy được rất nhiều người ngưỡng mộ, tôn thờ là đằng khác. Ông ấy kỳ vọng ở tôi nhiều hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, để rồi sau cùng ông ấy khiến nhiều người thất vọng, trong đó có cả tôi. Tôi thường cảm thấy rằng mình phải chuộc tội thay cho cha.” Reid lắc đầu. “Tôi thường băn khoăn liệu có điều gì đó trong Kinh thánh nói về tội lỗi của người cha ứng nghiệm lên đời con hay không.”
Anh chưa bao giờ bày tỏ nỗi sợ này với bất kỳ ai, nhưng Jane rất dễ nói chuyện.
“Olivia, bạn của tôi, sẽ nói rằng điều đó nghe thật điên rồ. Chúa không bao giờ làm những việc như thế.”
“Thế nếu là cô thì cô sẽ nói gì?”
“Tôi không phải người đáng để hỏi.” Giọng cô như một lởi cảnh báo, anh không nên tiến xa thêm.
Mùi thơm của hải sản khiến anh ứa nước miếng, hóa ra anh đang rất đói. Lớp vỏ bánh mỏng và giòn, đúng kiểu anh thích, với lượng phô mai vừa đủ. Thay vì sốt cà chua, cửa tiệm này dùng loại sốt trắng của pizza, rất thích hợp với đồ biển.
“Pizza ngon nhất từ trước đến nay mà tôi ăn,” anh cảm thán, miệng vẫn nhồm nhoàm.
Cô gật đầu đồng ý. “Đây cũng là loại pizza yêu thích của tôi.”
Họ dành vài phút ăn trong im lặng. Riel dùng khăn lau miệng và những ngón tay, sau đó nhấc máy quay lên. “Tại sao cô lại quyết định thử sức với vị trí cảnh sát trưởng? Vốn không có nhiều cảnh sát trưởng là nữ. Đó có phải là một phần lý do không?”
“Không hẳn. Tôi có ý thức mạnh mẽ về công lý, và tôi ghét phải chứng kiến bọn tội phạm làm tổn thương những người tốt.”
“Sự nghiệp cống hiến cho công lý của cô bắt đầu thế nào?” Nhìn biểu cảm hoài niệm của cô, tim anh bắt đầu đập thình thịch. Cô sẽ kể cho anh về quá khứ của mình chứ?
Cô nhấp một ngụm trà rồi chăm chú nhìn anh qua miệng ly. “Anh xem phim Ngày Tận Thế chưa?”
“Đương nhiên. Một bộ phim tuyệt vời. Bruce Willis là diễn viên yêu thích của tôi.”
“Đó là bộ phim đầu tiên mà tôi xem. Nghe khá ngốc nghếch, nhưng bộ phim đó khiến tôi muốn trở thành một người đứng ra hành động khi mọi thứ dường như hỏng hết. Tất cả những người sẵn sàng lên vũ trụ và phá hủy thiên thạch không giống anh hùng. Bọn họ hầu hết đều tự làm cuộc đời mình rối tung cả lên. Nhưng một hành động dũng cảm đã thay đổi cả lịch sử.” Cô nhìn chằm chằm xuống ly của mình.
“Cô xem bộ phim đó lúc nào?”
“Khi tôi gần mười lăm tuổi.”
Trái tim anh như nhảy lên tận cuống họng. “Trước đó cô chưa từng xem bộ phim công chúa Disney nào à?”
Anh có thể thấy sóng ngầm dậy lên đằng sau đôi mắt xinh đẹp ấy, nhưng cô không kể cho anh thêm gì nữa. Anh có thể nói rằng cô không muốn nhắc về quá khứ của mình. Anh đã hy vọng cô cởi mở hơn, nhưng dường như trái tim người con gái này đã bị khóa trong két sắt.
Anh tắt máy quay. “Tôi sẽ không dùng cảnh vừa rồi đâu, nhưng tôi nghĩ muốn làm anh hùng cũng là điều tốt mà. Cô đã từng gặp rắc rối nào khiến bản thân muốn chuộc tội chưa?”
Cô ngước nhìn anh, đôi mắt màu hạt dẻ mở to. “Còn tùy vào góc độ. Tôi thừa nhận rằng khi chúng tôi tới đây thì tôi đang trong giai đoạn cố gắng vượt qua chấn thương tâm lý. Tôi từng cảm thấy mình là một nỗi thất bại suốt một thời gian dài. Thậm chí tôi còn không thể...”
Khi cô đột ngột dừng lại, anh nghiêng người về phía trước. “Cô không thể làm gì cơ?”
“Không có gì. Điều đó chẳng quan trọng. Tôi chỉ muốn giúp mọi người thôi. Dù tôi biết nói thế nghe có vẻ ngốc thật.”
“Thực ra nghe rất hay mà.” Nhận thức được ánh mắt mình quá mãnh liệt, anh với lấy ly trà của mình. “Vậy cô không muốn có ảnh hưởng chính trị hay gì đó tương tự ư?”
Cô nhăn mặt. “Tôi ghét chính trị. Đó là phần tệ hại nhất của công việc này. Tôi phải tuân theo mệnh lệnh của thị trưởng, đó là lý do tại sao anh ở đây. Tôi không thể chịu được sự giả dối. Chỉ riêng cái ý nghĩ phải tham gia vào mớ bòng bong ấy đã đủ khiến tôi dị ứng rồi. Nhưng nếu muốn công việc này thì tôi phải chấp nhận những việc như thế. Và tôi thì muốn công việc này.”
“Cô nghĩ sao về việc trở thành một hình mẫu cho các cô gái trẻ muốn tham gia lực lượng cảnh sát?”
“Tôi không nghĩ đây là vấn đề giới tính. Là vấn đề tâm huyết thì đúng hơn. Tất cả chúng ta đều nên làm những gì trái tim mình mách bảo.”
“Vậy đây là điều trái tim cô mách bảo sao? Cô vẫn có thể trở thành một thanh tra và đưa những kẻ vi phạm pháp luật ra trước công lý mà.”
“Với tư cách là một cảnh sát trưởng, tôi sẽ có khả năng giám sát nhiều vấn đề hơn và đảm bảo mọi thứ được thực hiện đúng.”
“Cha cô thì làm không đúng à?”
Gò má cô ửng lên. “Cha tôi là một cảnh sát trưởng vĩ đại, và ông ấy đã truyền nhận thức về công lý cho tôi. Tôi muốn tiếp tục sự nghiệp tuyệt vời của ông ấy ở nơi đây.”
“Tức là có khá nhiều lý do để cô vươn lên chức cảnh sát trưởng.”
“Tôi đoán thế. Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về nó một cách kỹ càng. Dường như đó là công việc mà tôi nhất định phải làm.”
“Có lẽ là một nhiệm vụ do Chúa giao cho chăng?”
Cô lắc đầu. “Tôi không nghĩ Chúa liên quan tới việc này. Có vẻ Ngài không lắng nghe tôi.”
“Cô không tin vào vai trò của Chúa trong cuộc đời chúng ta sao?”
Cô cầm khăn giấy lên và xé nó ra thành từng sợi. “Nói cho đúng thì là Ngài chưa bao giờ xuất hiện khi tôi cần.” Cô ném tờ khăn giấy đi. “Sao chúng ta lại nói về chủ đề này nhỉ? Tôi nghĩ mình nên quay lại văn phòng để xem đã có báo cáo của giám định pháp y chưa.”
Reid đứng dậy. “Tôi cũng có một số công chuyện lặt vặt cần giải quyết, nên phải chào tạm biệt cô rồi. Cho tôi biết nếu cô nghe được điều gì hay ho nhé.”