← Quay lại trang sách

Chương 7

Anh đang làm gì bên ngoài nhà của cha cô thế này? Sau khi tạm biệt cô trước cửa văn phòng, Reid không thể kiềm được niềm thôi thúc muốn đến nơi này. Anh lái xe qua cánh cổng sắt lớn vào khu đất được rào kín. Bây giờ là một buổi chiều đẹp trời, chim hót ríu rít trên cao và những đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh. Có hệ thống kiểm soát ra vào ở cổng, nên anh hạ cửa kính xuống và ấn nút loa.

“Anh là ai và anh cần gì?” Giọng một người đàn ông kỳ quái vang lên.

“À vâng, tôi là phóng viên Reid Dixon. Tôi đang quay phim về con gái ông và muốn được trò chuyện với ông.”

Người đàn ông không trả lời, nhưng cánh cổng mở ra. Reid lái xe qua hai cánh cổng khác mà không cần phải nhập mật khẩu, rồi dừng lại trước căn nhà. Rõ ràng ông Charles có ý thức về an ninh rất mạnh. Tuy nhiên, đây là một chốn xinh đẹp. Hàng sồi nước điểm rêu phong xen kẽ với những cây thông và tuyết tùng tạo thêm nét tinh tế cho cánh rừng bên trái.

Anh không chắc mình sẽ nói gì.

Nhìn từ bên ngoài, đây là một ngôi nhà lớn kiểu bốn gian hai tầng được xây dựng giống với phong cách từ những năm 1920. Mái nhà bằng kim loại màu xanh lá phủ lên những bức tường gạch. Mái hiên trông như được xây dựng bằng vật liệu tổng hợp hay nhựa, chất liệu được cho là sẽ bền mãi mãi. ông Charles hẳn đã đổ rất nhiều tiền bạc vào ngôi nhà của mình. Chắc hẳn niềm thôi thúc phải chuẩn bị sẵn sàng đã đeo bám ông ấy suốt những năm qua.

Reid tắt động cơ và chờ xem ông Charles có bước ra cửa trước với một khẩu súng không. Anh ngay lập tức nhận ra người đàn ông vạm vỡ bước qua cánh cửa lưới chống côn trùng. Mái tóc trắng xù xì và dày của ông chạm tới vành tai. Ông Charles có bộ ria mép và lông mày rậm cũng màu trắng, mặc quần yếm nhưng không kèm theo áo sơ mi bên trong. Trông không giống hình tượng của một vị cảnh sát bình thường cho lắm.

Charles nheo mắt trước ánh nắng mặt trời, đặt tay lên báng súng ở thắt lưng. “Bước tới nơi tôi có thể nhìn rõ anh.”

Cảnh sát lúc nào cũng là cảnh sát. Reid đẩy cửa xe và bước ra. “Cảm ơn vì đã cho tôi vào, thưa ông. Tôi đang thực hiện một bộ phim tài liệu về sở cảnh sát ở các thị trấn nhỏ và đã dành phần lớn thời gian trong ngày với con gái ông. Không biết tôi có thể hỏi ông vài câu được không?”

Ông Charles rời tay khỏi khẩu súng của mình, càu nhàu. “Chắc là ổn. Tôi đã có nhiều năm làm việc trong một đơn vị cảnh sát nhỏ. Ngồi ngoài hiên đi.”

Reid lấy máy quay phim và mang nó theo. Trên hiên nhà có một vài chiếc ghế bập bênh cùng một cái bàn nhỏ và một chiếc xích đu. Ông Charles ngồi xuống một cái ghế bập bênh, nên Reid quyết định ngồi xuống cái bên cạnh ông.

“Ông không phiền nếu tôi quay phim cuộc phỏng vấn này chứ?”

Ông Charles nhún vai. “Được. Cậu muốn biết gì?”

Reid cố định máy quay của mình lên giá đỡ ba chân. “Thách thức ông gặp phải khi làm việc trong lực lượng cảnh sát quy mô nhỏ là gì?”

“Khó khăn lớn nhất là không có thời gian nghỉ ngơi thực sự. Khi là một trong năm cảnh sát duy nhất, người ta sẽ gọi cho cậu kể cả sau giờ làm việc về tất cả các cuộc xâm phạm tư gia, hay những lỗi vi phạm rất nhỏ. Hầu như không bao giờ có thể thực sự nghỉ ngơi cả. Ngoài ra, vì cậu biết tất cả mọi người, nên sẽ rất khó khăn khi phải bắt giữ bạn bè hay hàng xóm của chính mình. Chúng tôi thường không có đủ ngân sách để bảo vệ bản thân. Tôi đã phải vận động trang bị máy quay tuần tra trong một thời gian dài. Chúng tôi mới có mic không dây gần đây thôi, quả là một hướng đi đúng đắn, nhưng còn thiếu thốn rất nhiều thứ để đảm bảo an toàn cho các sĩ quan.”

“Việc nghỉ hưu của ông khá đột ngột. Có phải ông đã mệt mỏi với những chuyện đó không?”

“Tôi già rồi. Đã đến lúc dành thời gian đi câu cá và tận hưởng cuộc sống.” Charles nheo mắt một lúc, rồi nhìn sang chỗ khác.

Có thể một bác sĩ y khoa đã chẩn đoán ra gì đó nên mới dẫn ông ấy đến quyết định nghỉ hưu? Ngay cả Jane cũng có vẻ ngạc nhiên khi ông đột ngột nghỉ hưu như vậy.

Ông Charles ngả về sau, gác một chiếc bốt lên lan can hiên nhà. “Tôi nghĩ tôi đã xem một vài bộ phim tài liệu của anh. Bộ phim về các hội cuồng giáo thú vị đấy. Có vẻ anh đã đặt ra những câu hỏi chính xác.”

Nhịp tim của Reid tăng lên. “Tôi có nguồn tin tốt.” Anh chỉ về hướng nhà kho lớn ở đằng xa. “Tôi nghe nói ông là một trong những người theo chủ nghĩa sẵn sàng sinh tồn. Người ta nói ông có đủ mọi thứ cần thiết cho cả thị trấn nếu thảm họa xảy ra.”

“Cả thị trấn thì không, nhưng đủ để lo cho gia đình tôi.”

“Nhưng ông chỉ có một cô con gái mà?”

Ông Charles gật đầu. “Bây giờ thì thế. Nhưng tôi luôn nghĩ tới ngày nó lấy chồng, rồi sinh cho tôi mấy đứa cháu ngoại. Ấy thế mà nó còn chẳng buồn hẹn hò. Hồi trước, nó...” ông đột ngột dừng lại và nhìn về phía nhà kho.

“Hồi trước?” Có lẽ đã tới lúc khám phá thêm về quá khứ và lý do anh thực sự ở đây.

“Không có gì.” Ông Charles đứng dậy. “Tới giờ ăn tối rồi. Hy vong anh đã có đủ thông tin cho bộ phim tài liệu của mình.”

Reid hạ máy quay xuống. “Những gì ông chia sẻ rất hữu ích. Cảm ơn ông.” Giờ vẫn chưa phải lúc khám phá những chuyện đó.

Ông Charles khoanh cánh tay chắc nịch trước ngực. “Đừng quên đóng cổng khi ra về.”

“Tôi sẽ đóng.” Không có trò chuyện gì nữa. Ông Charles đã chịu đựng đủ những kẻ lạ mặt dòm ngó cuộc đời mình.

Ít nhất thì ông ấy cũng không gặng hỏi những hiểu biết của Reid về các hội cuồng giáo.

*

Để không phải lo lắng về chị Olivia, Jane dành phần lớn thời gian buổi chiều làm việc với đống hồ sơ và sắp xếp những cuộc điều tra khác. Cô đã gửi đoạn video ở cửa hàng áo cưới cho bộ phận pháp y của sở cảnh sát bang, nhưng chắc phải mất một thời gian nữa họ mới có thể cho cô biết liệu đoạn video có chút bằng chứng nào không.

Tại sao cô lại tiết lộ quá nhiều điều cho Reid như vậy nhỉ? Cô ước gì có thể rút lại những gì mình đã nói. Sau bữa trưa, cô đã rất mừng khi thấy bóng lưng anh rời đi.

Văn phòng của cô bắt đầu ngập trong những tờ giấy ghi chú được dán trên bảng tin, với những phác họa về hai vụ án mà cô đang điều tra. Cha cô chắc sẽ lên cơn đau tim nếu biết cô bày bừa như thế này với văn phòng gọn gàng đến mức hoàn hảo của mình. Sau khi ông nghỉ hưu, mọi thứ đã thay đổi. Việc cuối cùng cô làm là đặt một tấm hình lên bàn làm việc. Đó là tấm hình hồi cô khoảng ba tuổi, đứng giữa cha và mẹ trên thềm căn nhà gỗ. Cả ba cùng mỉm cười, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Jane chạm vào gương mặt mẹ mình. Bây giờ mẹ đang ở đâu? Đã qua đời như cha nói sao? Cô đã cố tìm bà suốt nhiều năm, nhưng vô vọng. Cha bảo cô đừng bận tâm nữa, nhưng chuyện về mẹ như một cái gai mưng mủ trong kẽ móng tay, cô bắt buộc phải để tâm và lôi nó ra.

Sẽ có ngày cô tìm được bà.

Hôm nay là một ngày dài. Khi cô đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại từ Sở Khoa học Pháp Y Alabama. Cuối cùng cũng đến.

“Cảnh sát trưởng Hardy nghe.”

“Chúng tôi đã thực hiện khám nghiệm tử thi cho phần thân thi thể mà cô gửi đến chiều nay, thưa cảnh sát trưởng. Tôi sẽ gửi kết quả cho cô và thanh tra viên của cô, nhưng tôi nghĩ mình nên gọi trực tiếp cho cô. Chúng tôi đã có kết quả DNA ngay khi vừa kiểm tra. Tôi đã gửi kết quả đó qua email cho cô rồi.”

Có kết quả DNA rồi à? Cô đã dám chắc họ sẽ không thể tìm ra danh tính của nạn nhân cơ đấy. “Cảm ơn anh, mọi người vất vả rồi. Anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân tử vong chứ?”

“Chúng tôi không thể đưa ra kết quả chắc chắn khi không có đầu của thi thể. Nhưng dựa trên những vết cắt và bầm tính, tôi cho rằng nạn nhân bị người ta dùng gậy golf đánh tới chết.”

“Nạn nhân bị phân thây sau khi đã tử vong à?”

“Đúng thế.”

Cô không đặt câu hỏi gì thêm nữa mà chỉ cảm ơn rồi cúp máy.

Bảy giờ tối, tòa thị chính tĩnh lặng. Hầu hết tất cả nhân viên đều đã ra về lúc năm giờ. Mặc dù sở cảnh sát chỉ có bốn sĩ quan khác ngoài cô, nhưng một hoặc hai người họ sẽ phải ở lại trực để nghe các cuộc gọi nếu được điều phối. Hy vọng đêm nay sẽ là một đêm yên tĩnh.

Jane mở hòm thư đến và nhìn thấy báo cáo khám nghiệm tử thi. Nạn nhân là Gary Dawson. Gần đây, anh ta đã bị bắt giữ vì trộm tiền và thiết bị của ông chủ. Cô sẽ xem hồ sơ tạm giữ sau khi nói chuyện với người vợ góa của anh ta. Nhìn địa chỉ nhà thì anh chàng này sống ở Mobile. Cô lại tiếp tục xem báo cáo pháp y.

Có hai điểm khiến cô chú ý. Một đồng nửa đô-la Kennedy được tìm thấy giấu ở phần trước của chiếc váy. Để làm gì nhỉ? Một tờ ghi chú đề Phá vỡ lời thề cũng được đính bên trong áo choàng. Tim cô đập dồn dập. Gã “anh hùng” tự phong à? Vì anh chàng Dawson này bị buộc tội phá vỡ lời thề, vậy có phải chiếc váy cưới ngụ ý anh ta đã phá vỡ lởi thề hôn nhân không? Ngoại tình chăng?

Dáng người to lớn của thanh tra Boulter choán hết khung cửa trước khi bước vào phòng cô. “Sếp, cô ở lại muộn thế? Chúng ta đã có kết quả giám định pháp y rồi đấy.”

“Họ gọi cho tôi rồi. Tôi đang xem đây. Chúng ta cần thông báo cho người vợ, để xem cô ấy có biết gì không.” Cô thấy ánh mắt sắc bén của Brian lóe lên, nhưng cậu ta không nói gì, có lẽ đã đoán được đây sẽ là nhiệm vụ của mình. Chẳng ai trong số họ thích nhiệm vụ khó khăn đó cả. “Cậu đã xem lưu ý về thứ được tìm thấy ở mặt trước của áo choàng và tờ ghi chú chưa?”

Brian gật đầu, bước đến bàn để pha cà phê. “Lạ nhỉ? Có lẽ ông già, ông Alfie ấy, không đoán sai như tôi nghĩ. Có lẽ kẻ giết người đã cố tình bỏ thi thể ở đó để nó bị tìm thấy, như những gì ông ấy đã nói. Tôi đoán đầu và chân nạn nhân đã bị chặt bỏ để gây khó dễ trong quá trình xác minh danh tính, nhưng bất kỳ ai dù chỉ biết một chút về pháp y cũng hiểu kiểm tra DNA sẽ ra kết quả ngay, vì anh chàng này từng bị bắt giữ. Có lẽ kẻ giết người chỉ muốn trì hoãn việc xác minh danh tính chăng?”

“Chắc thế. Tôi sẽ kiểm tra lại cái váy.” Cô nói Brian nghe về nhãn hiệu và tên trộm váy cưới. “Tôi đã thấy cậu đưa một cô bạn gái đến đó để mua đồ lót.”

Brian cười toe toét. “Phụ nữ thích cửa hàng đó lắm.”

Cà phê đã được pha xong. Cô đi quanh bàn để lấy cho Brian và mình mỗi người một cốc. “Mà sao cậu ở lại đây muộn vậy? Bị người ta cho leo cây à?”

“Đúng thế đấy, chị tin nổi không? Các du khách.” Anh lắc đầu. “Họ phản ứng như thể Dwayne Johnson thật sự đi ra bãi biển và mời một cô nàng lạ hoắc lạ huơ hẹn hò với mình vậy.”

“Trông cậu cũng giống lắm.”

Brian đưa bàn tay to lớn lên xoa đầu. “Ít nhất thì tôi có tóc nhé.”

Cô mỉm cười, đưa cho anh cốc cà phê. “Của cậu đây.”

Khi mới vào làm việc, Brian đã mấy lần ngỏ ý muốn mời cô đi chơi nhưng cô đều từ chối, khiến cậu ấy rẽ sang hướng khác. Khi hai mươi lăm tuổi, cô chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ, nhưng giờ đã gần ba mươi, cô bắt đầu để ý tới những anh chàng có vẻ ngoài đẹp mã. Brian là một hình mẫu lý tưởng. Nhưng nguy hiểm. Quá nguy hiểm. Cô không dám chắc chỉ có một người phụ nữ có đủ cho cậu ấy hay không.

Cô nhấp một ngụm cà phê và quay ra cửa. “Chúng ta đi mua bánh mỳ kẹp đi, sau đó cùng đến nhà nạn nhân.”

“Chị cũng đi à?”

“Nghe tin từ một người phụ nữ chắc sẽ khiến bà góa dễ chịu hơn. Tôi khá chắc cậu không muốn làm việc này một mình.”

Brian nở một nụ cười với cô, nhưng cô không dễ siêu lòng đến thế. Hình ảnh anh chàng Reid cáu kỉnh bỗng nảy ra trong tâm trí. Cô nhíu mày. Sao cô lại nghĩ đến anh ta nhỉ?

Cô vơ lấy túi của mình khi điện thoại đổ chuông. Đó là cuộc gọi của thị trưởng. “Xin chào, cô Lisa.”

“Chuyện với Reid thế nào rồi?” Giọng Lisa hơi hồ hởi quá mức.

“Khó xử. Một người dân bình thường không nên bám theo các vụ điều tra án mạng.”

“Cháu đã xác định được danh tính của thi thể kia chưa?”

“Bọn cháu có rồi.” Jane thuật lại cho bà ấy những gì được pháp y phát hiện. “Cháu đang chuẩn bị đi đến đó.”

“Hy vọng là với Reid?”

Jane nhăn mặt. “Anh ta đã bỏ đi từ mấy tiếng trước rồi.”

“Kéo anh ta theo đi. Để anh ta thấy cháu điều tra nhanh như thế nào. Đây là một cơ hội tốt để gây ấn tượng mạnh đấy, Jane. Cô không muốn chúng ta bỏ lỡ cơ hội này.”

Jane thở dài. “Được rồi, cháu sẽ gọi cho anh ta.” Cô kết thúc cuộc gọi và nói Brian nghe mệnh lệnh của thị trưởng. “Tôi sẽ nhắn cho anh ta sau khi chúng ta ăn xong. Nếu không có đủ thời gian, chắc anh ta phải chịu thua thôi.”