← Quay lại trang sách

Chương 8

Cô ngắm nhìn đường nét trên gương mặt của cậu con trai anh từ ghế trước. Will có vẻ là một đứa con ngoan, biết tôn trọng người khác và cư xử lễ phép. Jane đoán cậu bé khoảng chừng mười sáu tuổi, chắc Reid trông cũng y như thế ở tuổi này.

Cô đậu xe đằng trước một ngôi nhà màu trắng sạch sẽ rồi liếc nhìn Brian, “sẵn sàng chưa?”

“Tất nhiên rồi, sẵn sàng như bất cứ ai làm việc này.”

Reid cất tiếng từ ghế sau. “Chờ đã. Đây là nhà Gary Dawson mà?”

Ngực cô căng ra, cô nhìn chằm chằm vào Reid. “Anh biết anh ta à?”

“Anh ta là người quay phim đã bị tôi cho thôi việc. Anh ta trộm đồ của tôi để trả nợ cờ bạc, nên tôi đã báo cảnh sát.”

Hay lắm, hay lắm. Cô có luôn một nghi phạm tiềm năng ngồi trong xe với mình. “Vậy anh không thể vào trong được.” Hẳn anh ta cũng tự hiểu. Cô khởi động xe và bật quạt gió lên nấc cao hơn. “Tôi sẽ để điều hòa mở cho anh.”

Anh nhìn vào mắt cô qua gương chiếu hậu. “Tôi biết rõ vợ anh ấy. Có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy đỡ hơn khi được nghe tin từ người quen.”

“Anh là nghi phạm. Tôi muốn anh ở lại trên xe.” Anh định mờ miệng phản đối, nhưng cô đã nhanh chóng quay sang Brian. “Muốn tôi đi trước không?”

Brian nhăn mặt. “Vậy thì may cho tôi quá.”

Reid đặt tay lên tay nắm cửa. “Tôi muốn đi.”

Cô quay ngoắt lại. “Chỉ cần anh bước ra khỏi xe thì tôi sẽ lập tức bắt giữ anh và áp tải anh về sở để thẩm vấn đấy.”

Đôi mắt giận dữ của anh trừng trừng nhìn cô, nhưng cuối cùng anh giơ tay lên. “Được thôi. Dù sao tôi cũng chưa từng gặp Gary kể từ khi anh ta bị bắt.”

Cô không hề đáp lại và mở cửa bước ra ngoài. Cô thả Parker đang ở ghế sau và bước tới cánh cửa chính của ngôi nhà trệt cùng với đoàn tùy tùng phía sau. Chú chó sẽ luôn cảnh giác trước bất kỳ loại vũ khí nào được rút ra, còn Jane thì không biết người vợ liệu có liên quan tới vụ án mạng này hay không.

Khoảng sân được trang trí đẹp mắt, gọn gàng, nhưng cánh cửa chớp màu xanh nước biển cũng như cửa chính đã đến lúc cần được sơn mới. Cô nhấn chuông cửa và lắng nghe tiếng bước chân qua âm thanh gọi mẹ yếu ớt của một đứa trẻ đang ở bên trong.

Cuối cùng cánh cửa cũng mờ hé ra, để lộ một phần gương mặt của một người phụ nữ trẻ. Ít nhất, với một nửa gương mặt mà Jane có thể nhìn thấy thì đây là một người phụ nữ có mái tóc dài màu vàng và đôi mắt màu xanh lam.

Jane giơ cao huy hiệu của mình. “Xin chào, tôi là Cảnh sát trưởng của cảng Pelican. Tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?” Cánh cửa được mở rộng hơn, cùng với tiếng trẻ con khóc cũng ồn ào hơn. “Cô có cần vào với con mình trước không? Tôi có thể đợi.”

Khi cánh cửa được mở hẳn ra, Jane chợt hiểu lý do tại sao cô ấy lại tỏ vẻ đề phòng như thế. Một vết bầm lớn sưng to khiến hai mí mắt của cô ấy gần như dính vào nhau. Jane nhìn nhưng không nói gì cả.

Người phụ nữ do dự một chút, rồi liếc nhìn Brian đang đứng sau lưng Jane. “Mời vào. Thằng bé không muốn đi ngủ. Tôi sẽ vào với con một lát.” Cô ấy để cửa mở và chạy vào một gian phòng khác.

Jane bước vào bên trong, theo chân cô ấy vào một phòng khách gọn gàng và ngăn nắp bày chiếc sô pha bằng vải tuýt màu nâu và ghế bành màu lam ngọc. Brian và Parker theo sau. Jane ra hiệu cho chú chó ngồi xuống dưới chân mình.

Người phụ nữ đi về phía hành lang, giọng đứa bẻ nhỏ dần lại. Khoảng chừng năm phút sau, Jane nghe thấy tiếng lách cách của chốt cửa, và bà Dawson trở lại hành lang.

“Thằng bé đang xem sách,” cô ấy nói.

“Cháu mấy tuổi rồi?”

“Bốn. Cô vừa nói tên cô là gì ấy nhỉ?”

“Tôi vẫn chưa giới thiệu. Tôi là Cảnh sát trường Hardy của Cảng Pelican. Còn cô là?” Jane vẫn đứng thẳng.

“Fanny Dawson.”

“Cô và con trai sống một mình ở đây à?”

“Cả chồng tôi, Gary nữa.” Dawson đưa tay chạm vào con mắt bầm tím, sưng tấy của mình.

Bàn tay Jane cuộn lại thành nắm đấm. “Cô gặp anh ấy lần cuối khi nào?”

“Ừm, có lẽ là Chủ nhật?”

Vậy là ba ngày trước. “Cô có gặp anh ấy hôm thứ Hai vừa rồi không?”

“Tôi đã cố gọi cho chồng, nhưng cuộc gọi chuyển thẳng sang hộp thư thoại. Anh... anh ấy có chút vấn đề.”

“Anh ta là người đã khiến mắt cô như thế à?” Brian hỏi.

Fanny gật đầu. “Nhưng đó không phải lỗi của anh ấy. Do tôi đã chọc tức anh ấy mà.”

Liệu có phải hành vi bạo lực của Gary là nguyên do dẫn đến cái chết của anh ta? “Đàn ông không bao giờ nên đánh phụ nữ. Anh ta đã thề rằng sẽ yêu thương và trân trọng cô, chứ không phải đánh đập cô.” Jane giơ tay lên trước khi Fanny kịp phản đối. “Hành vi bạo hành của anh ta không phải vấn đề tôi muốn nói đến. Chồng cô có kẻ thù nào không?”

Môi Fanny run rẩy. “Tôi không biết ai như thế cả. Tại sao cô lại hỏi những câu như thế? Anh ấy vẫn ổn mà, phải không?”

“Tôi e là không, Fanny ạ. Thi thể của anh ấy đã được tìm thấy vào sáng ngày hôm qua ở Cảng Pelican.”

Đôi mắt xanh dương của Fanny mở to và ướt đẫm. “Không thể nào là anh ấy được. Tôi muốn gặp anh ấy.”

Điều cuối cùng Jane muốn nói cho cô ấy nghe là tình trạng của thi thể. Nhưng có lẽ cô không nên làm vậy. Ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc. “Chúng tôi đã xác định được danh tính nhờ DNA của anh ấy. Gần đây, anh ấy đã từng bị bắt nên thông tin vẫn lưu trong cơ sở dữ liệu. Tôi e rằng không có nhầm lẫn gì ở đây đâu.”

“Anh... anh ấy bị giết ư? Cô đã hỏi về kẻ thù. Vậy chắc chắn anh ấy bị sát hại rồi. Bị bắn, hay bị đâm?”

Đến nước này thì Jane phải nói ra thôi. “Khám nghiệm tử thi cho thấy anh ấy bị đánh. Phần đầu và tay chân anh ấy hiện chưa được tìm thấy.”

Gương mặt Fanny trắng nhợt, mí mắt run lên khi người ngã về phía sau. Jane vội chạy tới và kéo đầu cô ấy xuống, để trán ép lên hai chân*. “Hít thở thật sâu. Cô rồi sẽ ổn thôi.”

Fanny làm theo. Jane vỗ nhẹ lên lưng cô ấy cho đến khi Fanny tự ngẩng lên được. “Cô có người thân ở gần đây không?”

“Mẹ tôi hiện đang ở Washington, D.C. Em trai tôi là phi công của đội Thiên Thần Xanh ở Pensacola. Cha tôi thì đã mất mấy năm trước rồi.”

“Chúng tôi có thể gọi ai đó giùm cô không?” Jane hỏi.

Fanny lắc đầu. “Tôi sẽ gọi cho mẹ mình. Bà ấy đã ra khỏi thị trấn mấy ngày trước, nhưng hẳn sẽ muốn biết tin này.”

“Tôi có thể lấy số điện thoại của cô phòng trường hợp cần nói chuyện thêm không? Tôi e rằng chúng tôi sẽ cần lấy máy tính của cô và tìm kiếm thủ tục giấy tờ mà chồng cô bỏ lại. Tôi có lẽ cần lấy lệnh khám xét trước, nhưng tôi muốn lấy đồ đi ngay bây giờ hơn. Và đương nhiên, nếu được cô cho phép.”

Người phụ nữ nhỏ bé này có đủ khả năng giết chồng mình không? Có lẽ là không, nhưng Jane luôn cố gắng không bao giờ đưa ra một quyết định vội vàng. Cô ngập ngừng. “Có phải chồng cô có vấn đề về cờ bạc đúng không?”

Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt Fanny. “Mọi vấn đề của chúng tôi đều bắt nguồn từ đó.”

“Có nhiều người biết chuyện đó không?”

“Có một vài người. Cứ lấy bất kỳ giấy tờ nào mà cô cần. Tôi muốn vạch mặt kẻ giết người.”

Jane gật đầu với Brian. Cậu đi ra hành lang để tìm phòng làm việc.

Fanny ghi lại số điện thoại của mình vào một tờ ghi chú vừa được lấy từ bàn cà phê. “Còn về những người có thể biết chuyện, tôi có tham gia một câu lạc bộ nấu ăn, có lẽ có đôi lần tôi đã nói gì đó với các bạn của mình.”

“Cô có thể cho tôi danh sách những người đó không?”

“Họ không làm hại Gary đâu.”

“Tôi biết, nhưng chúng tôi vẫn cần tiến hành cuộc điều tra này đầy đủ.”

Fanny gật đầu và viết ra một vài cái tên rồi đưa mảnh giấy cho Jane.

“Reid Dixon thì sao? Chúng tôi biết anh ta đã tố cáo Gary tội trộm cắp. Họ có cãi vã hay tranh chấp gì không?”

Fanny lắc đầu. “Reid đã gửi tiền cho tôi, hai ngàn đô-la, sau khi Gary bị bắt. Anh ấy không muốn tố cáo đâu, nhưng chẳng còn cách nào khác. Gary đã lấy trộm rất nhiều tiền và thiết bị có giá trị của công ty. Reid là một người tốt, anh ấy chỉ muốn giúp tôi và con trai mà thôi. Tôi dám chắc rằng anh ấy không liên quan tới chuyện này.”

Jane không thể dám chắc như thế. “Cô có biết chồng mình đã làm gì với số tiền lấy trộm đó không?”

“Tôi đoán anh ấy dùng nó để trả nợ cờ bạc, nhưng chắc không đủ.” Fanny vươn tay lấy một tờ giấy ăn từ trong hộp đang đặt ở cuối bàn, rồi lau nước mắt.

“Cô có biết tên của chủ sòng không?”

“Không. Tôi chưa từng gặp người bạn chơi bạc nào của anh ấy cả. Tôi xin lỗi.”

“Cô có nghĩ ra lý do nào mà chồng mình lại mang đồng xu nửa đô-la Kennedy trên người không?”

Fanny nắm chặt hai bàn tay đặt trên đùi. “Không, anh ấy không sưu tập xu hay bất cứ thứ gì tương tự cả.”

“Có một tờ giấy ghi dòng chữ Phá vỡ lời thề trên áo của chồng cô. Cô có sát hại chồng mình không, Fanny?”

“Đương nhiên là không! Tôi yêu anh ấy.” Đôi mắt Fanny lại ướt đẫm. “Tôi muốn gọi cho mẹ. Cô đi đi, được không? Làm ơn đấy! Tôi muốn ở một mình.”

Jane gật đầu. “Tôi rất lấy làm tiếc vì sự mất mát của cô, Fanny. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

*

Phòng tạm giữ đầy mùi của nỗi sợ và thuốc lá. Reid nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa. Lẽ ra anh nên gọi luật sư, nhưng anh đâu có gì phải giấu giếm. Đó chỉ là cách hành xử khi người ta bị dồn ép thôi, đúng không nhỉ?

Cửa mở, Jane bước vào cùng với thanh tra Boulter. Cả hai đều tỏ ra nghiêm nghị.

Jane bắt đầu trước. “Anh Dixon?”

Ruột anh quặn lại khi ánh mắt anh chạm vào đôi mắt màu hạt dẻ của cô. “Chuyện gì đã xảy ra khi cô gọi tôi là Reid?” Cô không trả lời, anh chỉ muốn túm lấy cổ cô để hỏi cho ra nhẽ. “Con trai tôi đâu?”

Jane ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. “Đang uống Coca và ăn khoai tây chiên ở phòng nghỉ.” Jane lôi ra một cuốn sổ ghi chép. “Anh đến từ New Orleans? Tại sao anh lại đến nơi này?”

“Tôi đã nói cho cô rồi.”

“Tôi muốn nghe lại lần nữa.”

Anh mím môi lại, rồi thở dài. “Vì tôi đang thực hiện một bộ phim tài liệu về cô. Tôi và con trai của mình đã đến đây từ mấy ngày trước.” Phải thật cẩn thận. Không bao giờ được tiết lộ thông tin.

“Tôi hiểu rồi,” Boulter nói. “Với công việc của mình, anh có thể tự do sống ở bất cứ nơi đâu mình thích?” Mùi quế của kẹo cao su thoang thoảng tỏa ra từ miệng anh ta.

“Điều đó thì có liên quan gì tới việc giết người?”

Jane nhướng mày. “Vui lòng trả lời câu hỏi của thanh tra Boulter.”

Reid mím môi lần nữa và nhún vai. “Vì công việc nên tôi đi suốt. Chỉ cần nơi ở có thể lái xe tới sân bay là được rồi. Tôi vẫn bay tới bay lui tới Mobile. Lúc nào cũng vậy hết.”

Jane nhìn chằm chằm vào anh. “Hãy cho chúng tôi biết về mối quan hệ của anh với Gary Dawson.”

Anh không bận tâm lắm về phần này của cuộc thẩm vấn. “Anh ta làm việc cho tôi suốt mười năm. Về cơ bản mà nói, anh ta chính là cánh tay phải, chứ không chỉ là người quay phim cho tôi. Tôi đánh giá rất cao và tin tưởng anh ta. Thế nên tôi đã thực sự rất hoảng loạn khi biết chính anh ta là người đã trộm thiết bị và tiền của mình.”

“Anh ta có thể tiếp cận nguồn tài chính của anh à?” Giọng Jane nghe có vẻ hoài nghi.

Reid không trách cô. “Bây giờ nhìn lại, thì việc để anh ta đi rút tiền gửi ngân hàng hay những việc tương tự đúng là ngu ngốc. Nhưng tôi nói rồi, tôi tin tưởng anh ta.”

Vẻ mặt của Jane dịu đi đôi chút. “Làm thế nào mà anh phát hiện được hành vi trộm cắp của anh ta?”

“Tôi định mua một chiếc SUV mới và nhận ra tài khoản của mình có ít tiền hơn đáng ra phải có. Tôi đã gửi hồ sơ và biên lai cho kế toán, và chính người này đã tìm ra điểm bất hợp lý. Tôi biết người duy nhất có thể lấy tiền của mình chỉ có thể là Gary mà thôi, nên đã chất vấn anh ta. Anh ta còn chẳng buồn nói dối. Anh ta hứa sẽ trả lại tôi đủ số tiền, nếu được tôi cho thêm chút thời gian. Tôi cũng đã định làm thế ấy chứ, nhưng lại phát hiện thiết bị cũng bị trộm mất. Anh ta đã thừa nhận bản thân đang gặp rắc rối về cờ bạc và hỏi vay tôi một trăm ngàn đô-la để trả nợ cho chủ sòng trước khi bị người ta đánh nếu không trả đủ.”

“Anh ta gặp rắc rối à?”

Reid không muốn nhớ lại vẻ sợ hãi trong mắt Gary. “Anh ta phát hoảng cả lên. Tôi nghĩ anh ta sẽ an toàn nếu ở trong tù. Và đó là một trong số những lý do khiến tôi đi tố cáo. Sao anh ta lại được thả ra vậy?”

“Anh ta được tại ngoại. Chúng tôi đã xác định được danh tính nạn nhân nhờ lấy mẫu DNA và tải nó lên kho dữ liệu tội phạm. Hồ sơ của anh Dawson có ở đó bởi anh ta bị bắt vì tội trộm cắp. Thế nên đã có kết quả ngay lập tức.”

Reid cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng trước vẻ nghi ngờ lại xuất hiện trên gương mặt cô. “Cô nghĩ tôi có liên quan sao?”

“Anh đã tố cáo anh ta. Tôi cho rằng có sự thù địch nhất định giữa hai người.”

“Không hề. Tôi chỉ muốn giúp anh ta bỏ cờ bạc. Tôi không đời nào muốn nối giáo cho giặc.”

“Lần cuối anh gặp Dawson là khi nào?”

“Hai tuần trước, khi tôi gọi anh ta tới nhà để chất vấn.” Khung cảnh hôm đó vẫn khiến anh bận tâm. Anh đã tin tưởng Gary. Anh đã quỵ ngã khi phát hiện ra kẻ trộm tiền.

“Anh đã chuyển tới Cảng Pelican chưa?”

“Chưa, nhưng tôi đã thuê một căn nhà. Chúng tôi mới dọn đến đó vài ngày trước.”

“Được rồi,” Boulter nói. “Anh có nói chuyện với vợ anh ta sau khi anh ta bị bắt không?”

“Không.” Anh chẳng biết phải nói gì cả, chỉ đảm bảo rằng mình đã chuyển đi một tấm séc trị giá hai ngàn đô-la có ghi tên cô ấy. Anh hy vọng ngần đó là đủ để giúp đỡ cô, dù ít dù nhiều.

Jane liếc nhìn cuốn sổ của mình. “Dawson chưa từng liên hệ với anh sau khi được tại ngoại ư? Chẳng lẽ anh ta không xin anh rút đơn à?”

“Anh ta đã cố gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không bắt máy. Chẳng có gì để nói cả.”

“Tức là anh có tức giận,” viên thanh tra kết luận.

“Không phải là tức giận. Thất vọng và buồn bã mới đúng. Nhưng tôi hiểu rõ bản thân mình. Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện bỏ qua cho anh ta. Nhưng đó không phải cách làm đúng đắn và tôi biết điều đó. Anh ta đã trộm tiền của tôi suốt hai năm, thậm chí càng ngày càng liều hơn. Anh ta cần được giúp đỡ.”

"Anh phát hiện ra anh ta có vấn đề về cờ bạc khi nào?” Jane hỏi. “Anh có biết điều đó trước khi anh ta trộm cắp không?”

“Nhân viên kỹ thuật của tôi đã tìm thấy mấy trang web đánh bạc trên lịch sử truy cập trong máy tính của anh ta. Và tất nhiên anh ta cũng đã thừa nhận điều đó. Anh ta chết khi nào vậy?”

“Khám nghiệm tử thi chưa thể đưa ra kết quả chính xác nhất vì thi thể bị ngâm trong nước, nhưng theo đánh giá khả quan nhất thì anh ta bị sát hại vào Chủ nhật. Anh đã làm gì vào ngày hôm đó?”

Anh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. “Sau khi đến nhà thờ, tôi họp qua điện thoại với nhà sản xuất khoảng một tiếng. Sau đó, Will và tôi tới Mobile ngắm cảnh. Chúng tôi đã đi xem một con tàu chiến và đến bảo tàng lễ hội hóa trang. Nếu kiểm tra máy quay an ninh, chắc chắn cô sẽ thấy chúng tôi ở đó.”

Jane hý hoáy ghi gì đó, sau đó cô và thanh tra Boulter đứng lên. “Còn vợ anh thì sao, anh Dixon?”

“Vợ cũ.” Bàn tay anh co lại thành nắm đấm. “Cô ta thì sao?”

“Cô ấy đã mất tích được tám năm rồi. Có một cuộc điều tra khá kỹ lưỡng về vụ mất tích của cô ấy. Anh có sát hại vợ mình không?”

Anh bật dậy. “Tôi không liên quan gì tới việc cô ta biến mất cả. Nếu cô thực sự điều tra, thì sẽ thấy tôi đã ba lần thuê người cố gắng tìm kiếm cô ta.”

Nếu bắt buộc, anh có thể nói với họ rằng Lauren đã trở lại. Nhưng nếu vậy thì tin sẽ đến tai Will, mà anh thì muốn tránh điều đó trừ phi không còn lựa chọn nào khác.

Vẻ mặt cô vẫn còn nguyên nỗi hoài nghi. “Tôi nghĩ tạm thời chúng ta đã xong. Anh có thể đón Will ở phòng nghỉ. Trước khi chứng cứ ngoại phạm của anh được kiểm chứng, tôi muốn anh dừng quay bộ phim này.”

Anh biết tốt hơn mình không nên phản đối. Cô nói đúng. Anh theo cô qua cửa rồi bước ra hành lang. Cô chỉ cho anh phòng nghỉ rồi đi về hướng ngược lại.

Ít nhất thì họ đã không thẩm vấn Will. Anh không muốn nói cho họ biết rằng con trai anh và Gary là bạn đi câu. Ai biết họ sẽ làm gì với thông tin đó.