Chương 9
Mẹ đang ở đó, mỉm cười với cánh tay rộng mở. Jane chạy qua đám hoa dại về phía mẹ, người đang bế một đứa trẻ sơ sinh trên tay. Những bông hoa violet nhỏ bé bao bọc cô trong hương thơm ngọt ngào của chúng. Nỗi hân hoan cất tiếng ca xuyên qua từng mạch máu của Jane bằng âm vực cao vút đánh thức mọi tế bào. Cô nóng lòng muốn vùi mặt vào cổ mẹ và hít hà mùi hoắc hương thoang thoảng trên tóc. Mẹ có trách nhiệm lo việc thờ phụng và vẫn đốt nhang trong nhà thờ hàng đêm. Mùi hương quen thuộc đó cho Jane biết rằng cô đã an toàn trong vòng tay của mẹ, nơi cô thuộc về. Cô không thể chờ tới lúc được bế con trai mình lần nữa, được ngửi mùi hương ngọt ngào của trẻ con và chạm vào làn da mềm mại như cánh hoa ấy.
Cô vươn tới bên mẹ, ném mình vào vòng tay bà. Mẹ ở đây rồi, cô sẽ không bao giờ để bà đi nữa. Sẽ không có gì có thể chia cách họ nữa. Mùi hương cay nồng của hoắc hương khiến cô mỉm cười. Cô có thể cảm nhận được mái tóc của mẹ mình đang đan vào với tóc cô, giống như hai mầm đậu trong một hạt đậu, giống như hai ngọn cỏ đan móc vào nhau. Họ phải ở bên nhau, phải cùng nhau tay trong tay suốt cuộc đời này. Mẹ chỉ cần nói nửa câu, Jane tin chắc rằng mình có thể hoàn thành nốt nửa câu còn lại. Đáng ra phải luôn như vậy.
Con của cô. Cô muốn con của mình. Cô lùi lại và đưa tay về phía con. Cậu bé vẫy bàn tay nhỏ xíu nhăn nheo về phía cô. Nhưng mùi khói chợt kéo Jane đi xa.
“Mẹ! Con của con!” Cô cố kéo đứa bé ra khỏi vòng tay mẹ, nhưng bà lắc đầu và bước lùi lại.
Mùi hôi thối xuất hiện, xua đi mùi nhang thơm nồng. Jane nhìn thấy những ánh lửa nhảy múa trên đám cỏ đằng sau lưng mẹ. Cô cố gắng đưa con trai mình đi thêm một lần nữa, nhưng mẹ quay đầu và bước đi.
“Mẹ, mình phải chạy thôi!” Jane cố đuổi theo bà, nhưng chân cô bị mắc kẹt trong đám cỏ như thể bị lún trong bê tông. Ngọn lửa bùng cháy hòa vào bầu trời đột ngột chuyển đen. Những lưỡi lửa đua nhau chạy tới nơi Jane bị ghìm chân dưới đất.
Mẹ và con trai cô biến mất trong làn khói đen cuồn cuộn ngay lúc lửa quấn lấy chân Jane và đốt cháy gấu váy dài của cô. Lửa bùng lên theo chiều đài của vải, tóc cô cũng bắt lửa.
“Mẹ ơi! Con ơi!”
Jane mở mắt khi nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng và cảm nhận được chiếc mũi lạnh của Parker áp lên gò má ẩm ướt của mình. Mắt cô cay xè, cổ họng vẫn nghèn nghẹn tiếng khóc. Dù vẫn còn thấy khó thở, nhưng cô ngồi dậy và thả chân xuống sàn.
Những cơn ác mộng này bao giờ mới kết thúc?
Như thường lệ, cô vươn tay tìm tấm ảnh chụp lấy ngay đã rách nát và mờ nhạt của cậu con trai bé bỏng. Nước mắt làm mọi thứ nhòe đi, cô chớp mắt vài lần để nhìn thấy gương mặt dễ thương của thằng bé. Giá như cô có thể quay trở lại mười lăm năm trước và ôm lấy con. Có lẽ con sẽ không qua đời nếu cô luôn giữ con trong vòng tay mình.
Cô nuốt xuống những tiếng nức nở đang trào lên từ lồng ngực và với lấy máy đọc sách điện tử của mình. Ép chặt chiếc máy vào lồng ngực, cô mở chốt cửa kính và bước ra ban công để ngắm nhìn con phố Oyster cùng với Parker ở phía sau. Hai giờ sáng, đường phố vắng lặng ngoại trừ tiếng nhạc jazz văng vẳng vọng lại từ quán bar đêm phía cuối đường. Một vài ngọn đèn chiếu sáng dọc theo vỉa hè lát gạch và phản chiếu lấp lánh trên cửa kính của một vài cửa hàng.
Quay trở vào trong, cô lấy tập giấy vẽ và phác họa những gì mình nhớ được về khuôn mặt của mẹ. Sau chừng ấy năm, ký ức về bà đã mờ dần, chỉ trừ giấc mơ sống động ấy. Tại sao quá khứ lại đột ngột trào dâng như vậy sau ngần ấy năm? Chẳng lẽ cô mất trí rồi ư?
Cha luôn cấm cô nói đến chuyện này, nhưng cô muốn thử lại. Tất cả những gì ông làm là ngậm chặt miệng. Chắc chắn một ngày nào đó ông hẳn sẽ muốn nói về chuyện đó, phải không?
Nhất là nếu ông biết chuyện này đang xé toạc linh hồn bên trong cô như thế nào.
Âm thanh bên ngoài khiến cô chú ý. Và trong tích tắc, cô đã nghĩ rằng đó là tiếng khởi động của một chiếc xe ô tô cho tới khi cửa kính phòng mình vỡ vụn. Parker sủa vang. Jane nhảy qua bên kia thành giường, với lấy khẩu súng của mình. “Parker, yên lặng nào.”
Cô cúi mình xuống để tránh bị nhìn thấy, rồi nhón chân chạy tới ô cửa sổ không bị vỡ và nhìn ra con đường chìm một nửa trong bóng tối. Không có phương tiện hay người nào đang đứng bên ngoài cả. Cô xỏ chân vào dép trước khi đi xung quanh kiểm tra thiệt hại. Những mảnh thủy tinh vương vãi trên mặt sàn gỗ cứng, cô nhìn thấy một tờ giấy được buộc vào miệng cái chai đã phá tan cửa sổ phòng mình. Cô xuống bếp, lấy một cái bao nilon bọc tay mình lại rồi quay trở lại và nhặt cái chai vỡ lên. Cô thận trọng mang nó vào bếp, bật đèn lên để đọc tờ giấy đó.
Quả báo ngọt ngào lắm. Sẵn sàng đi.
*Jane hạ cửa kính xe tuần tra, để hương sương sớm tràn vào. Cô nhập mật khẩu ở lối vào khu đất của cha, cánh cổng sắt lớn mở ra chậm chạp hơn cô tưởng. Parker đang ngồi ở ghế sau, đưa mũi qua tai trái cô hổn hển hít thở mùi không khí bên ngoài cửa sổ. Chú chó rên ư ử. Parker thích tự do đuổi theo lũ sóc ở chỗ của cha lắm.
Cơn ác mộng và chiếc cửa sổ vỡ đêm qua khiến cô thấm mệt. Brian đã đến ngay sau khi cô gọi điện và thu thập chứng cứ, nhưng chắc họ sẽ chẳng tìm thấy dấu vân tay hay chút DNA nào từ cái chai đó đâu. Brian có vẻ lo lắng, nhưng cô chỉ nhún vai, giục cậu ấy đi cho nhanh để cô có thể nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Một sĩ quan cảnh sát sẽ chẳng bao giờ biết được thời điểm kẻ mà từng bị họ bắt nổi cơn thịnh nộ. Chuyện này có thể coi là đặc thù của ngành rồi.
Cha đã nghe về chuyện cô được bổ nhiệm vào vị trí cũ của ông chưa nhỉ? Nếu đã nghe rồi, ông đã chẳng hề nhắn tin hay gọi điện chúc mừng cô gì cả. Có lẽ tin đó khiến ông khó chịu. Mà không biết ông có hay biết gì về những sự kiện đã xảy ra hai hôm nay không?
Cô lái xe qua cánh cổng đang mở dẫn vào mảnh đất của cha và vẫn để ngỏ vì không định nán lại lâu. Mái các nhà kho và căn nhà chính hiện ra mở mờ từ đằng xa, cách con đường chừng một phần tư dặm. Cô sẽ còn phải đi qua một hàng rào thép gai và một cánh cổng gỗ kín nữa mới có thể đậu xe trước nhà của cha mình.
Cô thấy cha đang ngồi ở thềm nhà khi dừng chiếc SUV lại. Ở tuổi sáu mươi, cha vẫn rắn chắc như một người lính lục quân nhờ những trang thiết bị thể dục tiên tiến nhất đang được để ở một trong những nhà phụ. Cô mở cửa xe và chui vào bóng râm của hàng cây hồ đào thẳng hàng xếp dọc bên con đường dẫn vào nhà, sau đó mở cửa sau để cho Parker ra ngoài. Chú chó lập tức chạy ra hít ngửi gì đó trong cỏ, rồi biến mất vào khoảng xanh của cây cối.
Trong bộ đồ rằn ri, cha cô đưa tay lên chào khi gác khẩu súng trường lên lan can. “Chào con, Jane.”
Cô bước lên bậc thềm và ôm người cha rắn chắc như cột nhà của mình, ông luôn đứng thẳng và hầu như không chạm má mình vào má cô. “Chào buổi sáng, cha. Cha thấy việc nghỉ hưu như thế nào?” Cô sẽ kể cho ông nghe về mấy vụ án sau.
Ông lùi lại và nhướng một bên lông mày trắng lên. “Con là cảnh sát trưởng mới.”
“Chỉ mình ông Victor Armstrong là bỏ phiếu phản đối thôi.” Cô chạm vào huy hiệu trên đồng phục của mình. “Con hy vọng có thể hoàn thành tốt công việc như cha đã làm suốt những năm qua.”
Cha cô tỏ vẻ hài lòng hết mức như thể khuôn mặt bằng đá hoa cương của ông có thể. “Armstrong luôn ghét cha. Cha biết ông ta sẽ không đời nào bỏ phiếu để con gái ta lên chức đó đâu. Ông ta ủng hộ Paul Baker. Hai gã đó dính lấy nhau như keo ấy.”
Cánh cửa trước bật mở. Elizabeth Spicer, người bạn gái đã bên cha nhiều năm, cầm một tờ báo bước ra và thoáng nhìn về phía Jane.
Elizabeth vén một lọn tóc vàng bồng bềnh của mình ra sau tai. “Jane, thật là một bất ngờ thú vị đấy.” Cô ấy mặc một chiếc áo phông và quần Jane dính một chút bùn nơi đầu gối, chắc hẳn cô đã làm vườn sáng nay. “Đáng ra cô phải biết cháu đến mới phải, nhưng cô bực mình vì phiên tòa đó quá.” Jane chẳng hề muốn hỏi cô ấy đang nói đến phiên tòa nào. Cô Elizabeth coi mọi sự bất công như chuyện riêng của bản thân mình vậy, có lẽ vì đã sống quá lâu với một cảnh sát trưởng chăng? “Uống cà phê chứ?”
Cha chỉ hơi nghiêng đầu, rồi đi về phía cửa.
Cô Elizabeth luôn khiến Jane cảm thấy mình được chào đón. Cô không hiểu nổi tại sao cha không ly dị mẹ để cưới cô ấy. Nhưng cô Elizabeth chưa bao giở thúc ép cha cả. Họ sống cùng nhau như vậy ít nhất đã mười năm rồi và cô Elizabeth có vẻ hài lòng với mối quan hệ này. Có lẽ là do cuộc hôn nhân tồi tệ với ông chồng vũ phu trước đây của cô.
Jane gật đầu. “Nếu có cà phê thì cho cháu với ạ.”
“Có chứ, vào đi. Cô có bánh mỳ cuộn nho quế nữa.” Cô Elizabeth chợt ngập ngừng. “Cháu mới được bổ nhiệm à?”
Jane theo cô ấy và cha đi vào trong và kể cho hai người nghe về cuộc bỏ phiếu. Dạo này cha có bao giờ nghĩ về mẹ không? Cô ước mình có thể thật sự quên hết.
Hơi mát dịu bên trong ngôi nhà bao trùm lấy cô khỏi cái nóng nực của ban ngày. Căn nhà phản ánh rõ sở thích của cô Elizabeth, chứ không phải của cha. Hồi Jane còn sống ở đây, căn nhà gần như không thay đổi trong hơn chục năm. Còn bây giờ, các căn phòng đã được mở rộng để tăng không gian. Đồ nội thất màu trắng dịu mắt đối lập với sàn gỗ hồ đào và những bức tường xám. Một không gian vừa thoải mái vừa thân mật, nhưng Jane hiếm khi đến đây hay ở lại lâu. Khi cô càng trở nên độc lập hơn thì các đòi hỏi của cha càng khiến cô mệt mỏi. Cha cô luôn yêu cầu sự hoàn hảo. Dù đã rất cố gắng, nhưng cô luôn cảm thấy mình chưa bao giờ đạt được những tiêu chuẩn của ông. Ra ở riêng khi lên đại học khiến cô nhẹ nhõm hơn nhiều, chẳng khác nào được đổi sang dùng máy điều hòa thay vì mấy cái quạt gió cũ.
Jane bước vào bếp sau Elizabeth và tự rót cho mình một tách cà phê, còn cô ấy thì lấy một cái bánh cuộn nho quế đặt lên đĩa.
Cha cô đã ngồi sẵn trên một chiếc ghế tại quầy bar cạnh bàn đá hoa cương. “Cha đã nghe về vụ đột nhập ở cửa hàng tạp hóa rồi. Có manh mối nào không?”
Cô lắc đầu. “Chưa có gì hết. Chúng con đang kiểm tra hệ thống camera giám sát.”
Nói chuyện về các vụ án là một trong những cách cô giao tiếp với cha. Trước khi tới Núi Sinai, cha đã từng làm việc ở sở cảnh sát Mobile. Kể cả khi ở trại, ông ấy vẫn giữ vị trí phụ trách an ninh cũng như thủ quỹ. Sau khi hai người rời đi, ông đã làm việc ở Cảng Pelican cho tới khi nghỉ hưu. Ông hiểu công việc điều tra cũng như lũ tội phạm. Kể từ năm hai mươi mốt tuổi, cuộc đời ông đã xoay quanh công việc đó rồi.
Ông nhướng mày. “Con cho chạy cơ sở dữ liệu để tìm ra những vụ tương tự à?”
“Vâng. Nhưng chẳng có gì cả.” Bây giờ là lúc cô nên kể với ông về hai vụ án mạng, ông sẽ ngạc nhiên khi biết những chuyện như thế lại xảy ra ở đây. Nhưng sau khi những cơn ác mộng lại trở về, đã có thử khác khiến cô bận tâm hơn. Cô liếm môi. “Ừm, cha, gần đây con hay mơ thấy mẹ lắm. Cha đã bao giờ thử tìm kiếm mẹ chưa?”
Ông vươn tay lấy cốc cà phê. “Tại sao cha phải làm thế chứ? Cha không bao giở muốn gặp lại bà ta. Bà ta đã chọn Moses chứ không phải cha con ta. Con cũng đừng phí thời gian nhớ về bà ta nữa.”
Ý định phản bác của Jane tắt ngấm trước phản ứng dữ dội của cha. “Nghe như có vẻ cha rất ghét mẹ. Con thì không thể. Dù sao thì vẫn là mẹ của con,” giọng cô nghẹn lại, mắt ầng ậng nước.
Dạo này cô làm sao vậy? Chẳng phải cô đã học được cách vượt qua những cơn sóng lòng từ lâu rồi sao? Sự bộc phát này hẳn khiến cô trông rất yếu đuối trong mắt cha. Cô đang mang trọng trách lớn đối với công việc của mình, sao có thể để chuyện này làm mình phân tâm. Dù cha không nhìn mình, nhưng cách ông đột ngột cứng người khiến cô hiểu rằng ông đã kiềm lại những lời định nói ra.
Gương mặt cứng nhắc như đá hoa cương của ông dịu lại. “Cha biết cha thường không nói thế này, nhưng cha rất tự hào về con. Con đã luôn khổ sở, kể cả khi ở Núi Sinai lẫn sau khi rời khỏi đó, nhưng con chưa bao giờ than vãn, chưa bao giờ không nghe lời. Cha ước con có thể bỏ mọi thứ lại phía sau và quên bà ta đi. Bà ta không xứng với tình yêu của con.”
Sự im lặng kéo dài thêm một lúc lâu, rồi cô thở dài. Có lẽ cô nên từ bỏ đi thôi.
Có tiếng đấm cửa dồn dập, một giọng nói cộc cằn vang lên, “FBI* đây.”
Cha cô nhướng mày và lê chân ra ngoài thềm. Qua cửa sổ, Jane thấy có bốn người đàn ông đang đứng ngoài cửa chính. Đúng là FBI rồi.
Cô lao qua cha và mở cánh cửa gỗ nhưng vẫn để cửa lưới đóng. “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi cần nói chuyện với Charles Hardy.”
Cha gạt cô sang một bên và mở cánh cửa lưới. “Tôi là Charles Hardy đây. Chuyện này là sao?”
Người đàn ông đứng gần cửa nhất nhét một tờ giấy vào tay cha. “Ông bị bắt vì hành vi ăn cắp ngân quỹ của liên bang và rửa tiền. Vui lòng đi với chúng tôi.” Anh ta vươn người qua ngưỡng cửa, tóm lấy cẳng tay của cha trong khi những người còn lại tiến vào lục soát căn nhà. “Tịch thu điện thoại và thiết bị điện tử cũng như bất kỳ giấy tờ nào tìm được.”
Jane lấy căn cước của mình đưa cho họ. “Các vị nhầm rồi. Cha tôi là cựu cảnh sát trưởng, ông ấy đã cống hiến cả đời cho cơ quan thi hành pháp luật.”
Cha không phản kháng mà để những người đó dẫn mình ra một trong những chiếc xe SUV đen đang đợi sẵn. “Gọi cho luật sư của anh, Elizabeth,” ông ấy nói vọng lại khi bị đẩy vào ghế sau xe. “Các người nhầm rồi. Tôi đang bám theo kẻ phạm tội, các người đi sai hướng rồi.”
Ngực Jane thắt lại, cô gần như không thở được khi chạy đuổi theo họ. “Tôi muốn xem giấy tờ.”
Nhưng tay đặc vụ lắc đầu và bước lên xe. Jane cảm thấy hoàn toàn bất lực khi chứng kiến bánh xe SUV bốc lên bụi bẩn và chạy về phía cổng. Cô không chịu nổi cảnh những đặc vụ còn lại lục soát toàn bộ căn nhà nên đã bỏ ra xe.