← Quay lại trang sách

Chương 10

Reid đã nhắn tin cho Lauren từ hai tiếng trước, nói với cô ta rằng cần gặp mặt. Quay lưng về bến thuyền, anh ngồi trên bục gỗ với đôi chân lủng lẳng, lắng nghe tiếng lũ cá khuấy động làn nước đục. Một con diệc xanh đứng ở cuối cầu tàu và quan sát mặt nước. Mùi thơm của bữa trưa đang được chuẩn bị từ nhà hàng nơi bến thuyền thoảng về phía anh hòa lẫn với không khí mặn mòi của biển, nhưng anh quá căng thẳng nên không thấy vui thú gì được.

Lauren đã nói sẽ đến đây trong vòng một tiếng, nhưng anh đoán chắc cô ta sẽ đến muộn. Cô ta muốn anh cảm thấy cô ta mới là kẻ đang cầm đằng chuôi.

Sau khi nói rõ cho cô ta rằng anh không chấp nhận chuyện đưa tiền, anh sẽ phải nói chuyện với Will. Sự thật chắc chắn sẽ khiến thằng bé tổn thương, nhưng Reid không biết phải làm cách nào khác. Lauren muốn đòi tất cả những gì cô ta cho là thuộc về mình, còn anh phải làm tất cả những gì có thể để chắc chắn rằng trong những thứ cô ta đòi hỏi, không có thứ gì thuộc về Will.

Những bước chân gõ nhịp khiến sàn gỗ đã xám màu năm tháng của bến tàu rung lên dưới lòng bàn tay anh. Reid quay người lại thì thấy bóng dáng cô. Đã tới lúc rồi.

Anh đứng dậy, đối mặt với cô ta. “Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng cô sẽ không xuất hiện đấy.”

Nhưng cô ta đã đến đây rồi, vẫn lộng lẫy như mọi khi, dù đã gầy hơn trước. Mái tóc vàng hoe sượt qua vai, phần đuôi hơi cong lên luôn khiến cô bực bội, nhưng anh lại thích thế. Đôi mắt xanh lục ẩn chứa nỗi buồn mà anh không muốn nhìn thấy. Cô đã sống thế nào suốt những năm qua? Và tại sao cô lại làm như vậy? Có quá nhiều câu hỏi dồn lên đầu lưỡi, nhưng anh không mở miệng. Cô ta sẽ nhận ra sự yếu lòng qua những câu hỏi đó trong anh.

Cô dừng lại khi chỉ còn cách anh khoảng hai bước chân và vén tóc ra sau tai. ''Anh gom được tiền nhanh hơn tôi nghĩ đấy. Tôi không ở trong thị trấn, nên phải mất một lúc mới đến đây được.”

Lauren mà biết giải thích cơ à? Có lẽ cô ta đã trực giác được chuyện này sẽ diễn ra thế nào. Chỉ cần cô xuất hiện là đã đủ làm anh rối trí rồi. Ngay cả bây giờ, anh vẫn cảm nhận rõ sức hút của cô đối với mình, dù anh không hề thích điều đó. Không một chút nào.

“Giải quyết cho nhanh đi.” Giọng cô ta trầm và khàn. “Tôi không muốn ở gần anh, anh cũng chẳng muốn ở gần tôi. Tôi muốn tiền mặt, không phải séc. Tiền đâu?”

Anh đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực. “Tôi không có tiền. Tôi đã quyết định không để mình bị tống tiền nữa, Lauren.”

Cô hất đầu như thể vừa ăn một cái tát. “Anh không muốn biến tôi trở thành kẻ thù của mình đâu.”

“Chẳng phải bây giờ hai ta đã là kẻ thù rồi sao? Cô không xứng đáng đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì cả. Cô đã chọn cuộc sống của riêng mình, vậy thì hãy chấp nhận nó và để tôi yên đi.”

Cô tiến gần thêm một bước và đặt một tay lên cánh tay anh. Anh gạt ra. “Trò đó không còn hiệu quả với tôi nữa đâu.”

Nỗi đau nguyên vẹn nơi da thịt họ vừa tiếp xúc phản đối lời nói dối của anh, nhưng anh không thể để cô ta biết cô ta vẫn còn sức ảnh hưởng đối với anh được. Anh sẽ vượt qua, như khi anh từng vượt qua cú sốc khi nhận ra rằng cô chưa bao giờ quan tâm đến anh ngoại trừ tiền của anh.

Mùi nước hoa cô dùng thoảng tới bên anh. “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Chỉ có anh, em và Will thôi. Đây là chốn lạ. Chẳng ai biết gì về quá khứ của chúng ta cả.”

“Về mặt pháp lý, cô chết rồi. Sao cô có thể hoàn toàn biến mất như thế được chứ? Ngay cả các nhà điều tra tư nhân cũng không thể tìm thấy bất cứ tung tích nào về cô.” Anh không nên hỏi gì về cô mới phải. Cô sẽ nhìn thấu trái tim anh.

Đôi vai mảnh khảnh co lại như thể không muốn trả lời. Một khoảng lặng kéo dài trước khi cô lên tiếng. “Tôi có một người bạn lo chuyện đó.”

Anh rùng mình. “Một người đàn ông, phải không?”

Đôi mắt xanh của cô ngước lên bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó quay đi. “Phải.”

“Thế anh ta đâu rồi? Để mặc cô túng quẫn như này à?”

Cô nhún vai. “Đời vẫn trôi mà, Reid. Anh bước tiếp được, thì tôi cũng vượt qua được. Chẳng có gì quan trọng cả. Điều quan trọng là tôi muốn lấy lại số tiền vốn dĩ thuộc về tôi. Tôi đã giúp đỡ khi anh vừa mới vào nghề.”

“Ồ? Cô đã làm gì ấy nhỉ? Lúc đó cô đang đi học, tôi đã phải làm thêm một công việc khác để trả học phí cho cô. Cô còn nghĩ phóng viên là cái nghề lỗi thời mà.”

“Tôi đã làm sổ sách cho anh đấy!”

“Cô làm báo cáo thuế vào năm đầu. Thế nên cô nghĩ mình xứng đáng đòi hỏi mọi thứ hả?”

Cô nhếch cằm lên và trừng mắt nhìn anh. “Thẩm phán sẽ đồng ý.”

“Thẩm phán sẽ tống cô vào tù vì có ý định tống tiền. Cô có bao giờ nghĩ về số tiền cô nợ tôi không? Cô đã khoắng sạch tiền tiết kiệm và toàn bộ tài khoản, và bỏ lại cho tôi một đứa trẻ đang cần nuôi nấng.”

Vẻ lưỡng lự xuất hiện trong mắt cô, nhưng cô lập tức quay đi chỗ khác. “Tôi cần có thứ gì đó để bắt đầu lại chứ.”

“Cô không hề quan tâm tới Will chút nào cả. Những gì cô làm với tôi chẳng là gì so với những gì cô làm với con trai chúng ta đâu.” Chỉ hai từ chúng ta thôi đã đủ làm anh đau lòng, vì cô ta chưa bao giờ gắn bó với Will cả.

“Vậy mà anh định để nó phải khốn khổ hơn à?”

Anh lại nhăn mặt. “Tôi không còn lựa chọn nào khác. Cô chắc chắn sẽ lại đòi thêm tiền sau khi tiêu hết số tiền tôi đưa. Thà để thằng bé đối diện với sự thật còn hơn. Nó đã gần mười lăm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.”

“Anh không thể làm thế được. Anh nợ tôi.” Giọng nói khàn đặc của cô nhuốm màu tuyệt vọng.

“Tôi đang làm thế đấy. Cô sẽ không có gì đâu, Lauren, dù chỉ một xu!”

“Anh bắt tôi đi cả chặng đường đến đây chẳng vì cái gì cả ư? Tại sao chứ?” Cô ta bùng nổ.

Tại sao nhỉ? Có lẽ là vì anh muốn gặp cô lần cuối cùng. Anh cần kiểm tra sự quyết tâm của chính mình. Mặc dù vẫn bị cô cuốn hút, nhưng anh đã chịu đựng được và nhận ra rằng đó không phải là tình yêu. Anh không điên đến mức bị cô ta bẫy tới lần thứ hai.

Anh nhét tay vào túi quần soóc hiệu Docker của mình. “Tôi muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cô.”

“Anh sẽ không thích hậu quả của chuyện này đâu. Tôi sẽ gọi luật sư.” Cô quay gót và nện bước rời khỏi bến thuyền.

Đôi lúc, cuộc đời đưa chúng ta đến những khúc ngoặt bất ngờ. Tất cả mọi người rồi sẽ phải học cách làm thế nào để thích ứng.

*

Jane trở về phạm vi thành phố Cảng Pelican với tiếng còi hú và đèn nhấp nháy. Tại sao FBI lại nghĩ cha cô là tội phạm? Ông sống và hít thở ra mùi nhân viên hành pháp.

Cô đỗ xe đằng sau tòa thị chính và dừng lại đủ lâu để Parker giải quyết việc riêng ở chỗ dành cho chó. Sau khi quẹt thẻ ở cửa, cô đi thẳng tới văn phòng với chú chó bám sát chân mình.

Cô thả người lên chiếc ghế da đã sờn cạnh bàn làm việc của cha - không, giờ là của cô rồi. Phải mất một thời gian cô mới có thể cảm thấy thân thuộc với nơi nhuốm đầy hình bóng to lớn của cha. Văn phòng vẫn vương mùi ông, thứ mùi được trộn lẫn bởi mùi của lăn khử mùi Old Spice, mùi bánh rán vòng và mùi cà phê. Dù cha hiếm khi khen ngợi, nhưng cô yêu và tôn trọng ông. Ông ấy đã phục vụ thị trấn này quá nhiều năm, không thể nào lại mất đi tất cả chỉ vì những cáo buộc sai lầm được.

Jane mở máy tính lên và bắt đầu tìm kiếm. Trước khi có kết quả, tiếng gõ cửa phòng cô vang lên. Elizabeth đang đứng trước ngưỡng cửa, trông có vẻ căng thẳng. “Cô nói chuyện với cháu được không?”

Jane đứng dậy. “Cô đóng cửa lại đi. Cháu không muốn tin tức này lan ra sớm đâu.” Elizabeth hẳn đã nhảy lên xe ngay sau Jane nên mới có thể đến đây nhanh như vậy.

Elizabeth đóng cánh cửa sau lưng, Jane bước quanh bàn của mình. Cô ước mình có thể ôm lấy cô Elizabeth, nhưng Jane chưa bao giờ thích tiếp xúc da thịt. Đó là thói quen mà quá khứ đã tạo ra cho cô. Cô chỉ tay vào một cái ghế. “Cha bị buộc tội gì vậy, cô biết không?”

Elizabeth ngồi lên thành ghế. “Họ nói ông ấy đã đánh cắp đủ thứ từ phòng tang chứng rồi bán chúng đi để kiếm tiền, ông ấy gửi các khoản tiền dưới mười ngàn đô-la vào một tài khoản khác để không bị phát hiện. Ít nhất đó là những gì FBI tuyên bố.”

“Chúng ta đều biết không thể như thế được. Cha là người chính trực nhất mà con biết. Cha thậm chí còn không biết nói dối.”

Bóng tối che phủ đôi mắt nâu của Elizabeth, cô nhìn xuống tay mình. “Mọi người đều có bí mật của riêng mình, Jane ạ. Cô không biết phải nghĩ thế nào nữa.”

“Cô không thể tin những lời cáo buộc đó là sự thật được! Cô phải là người biết rõ hơn ai hết chứ?”

Elizabeth đan hai tay vào nhau. “Gần đây ông ấy hành xử lạ lắm. Ông ấy hay ra ngoài và im như hến vậy. Khó mà tin được việc FBI lại bắt người mà không có lý do chính đáng.”

Jane bước quanh trước khi ngã ra ghế. Parker chạy lại, ghé đầu lên đầu gối cô. Chú chó rên rỉ khi nhận ra cô đang kích động. Cô đưa tay vuốt ve bộ lông đỏ mượt mà của nó cho đến khi bình tĩnh lại.

Cô Elizabeth nói đúng. FBI sẽ không bắt cha nếu không có chứng cứ. “Cha nói cha đang bám theo tên tội phạm thật sự. Cô có biết người đó là ai không?”

“Không, cha cháu chẳng bao giở nói chuyện về công việc với cô cả. Chắc ông ấy biết cô sẽ khó chịu khi nói đến tội phạm và nhà tù.”

“Cô đã gọi điện cho chú Scott chưa?”

“Rồi. Chú ấy đang tìm cách bảo lãnh.”

Scott Foster là luật sư hình sự giỏi nhất miền nam. Chú ấy sẽ tìm được cách.

Jane liếc nhìn màn hình máy tính và thấy đã có kết quả tìm kiếm. Cô kéo tài liệu lên và xem lướt qua các cáo buộc, sau đó há hốc miệng vì kinh ngạc. “Họ nói cha đã lấy trộm kim cương, tiền mặt, súng và ma túy trị giá năm trăm ngàn đô-la. Cháu biết cha không bao giờ làm chuyện này cả. Chúng ta thậm chí còn chưa bao giờ thấy ngần ấy tiền xuất hiện trong quận này.”

Elizabeth nhìn xuống. “Cháu là một người có lòng tin, Jane ạ. Cô luôn quý điểm đó ở cháu. Nhưng cô... cô nghĩ có lẽ ông ấy đã làm điều đó.”

Jane không thể tranh cãi khi chưa có chứng cứ, nên cô đành im lặng nhìn Elizabeth đứng dậy và đi ra cửa. Khi người phụ nữ lớn tuổi ấy ra khỏi phòng, Jane rên rỉ rồi vùi mặt vào lòng bàn tay.

Cô không những phải tìm cách kéo cha ra khỏi vụ này, mà công việc của cô còn có thể bị ảnh hưởng. Hội đồng thành phố sẽ nghĩ cô cũng có liên quan đến vụ này.

Cô ngẩng đầu lên và vươn tay tới chỗ bàn phím. Phải giải quyết từng việc một. Cô vẫn còn những việc khác phải làm, còn một nạn nhân chưa được hưởng công lý, còn cái chết chưa được điều tra của Nicole Pearson. Cô buộc phải tìm ra cha đã làm gì. Cô sẽ tìm hiểu vụ của cha vào giờ nghỉ. Dù không chắc mình có đủ năng lực để đảm đương vị trí này hay không, nhưng cô vẫn sẽ phải nỗ lực hết mình.

Cô nghiên cứu các ghi chép của thanh tra và những cuộc phỏng vấn mà họ đã thực hiện cho đến nay. Tới khi xong việc thì mặt trời đã lặn và bụng cô sôi lên.

Điện thoại cô vang lên vì có tin nhắn mới. Chú Scott Foster muốn gặp cô ở văn phòng của mình.

Cháu tới ngay đây.