← Quay lại trang sách

Chương 11

Tòa nhà bốn gian kiểu Pháp của chú Scott là một công trình ốp gạch màu nhạt với lan can tinh xảo bằng sắt uốn lượn nhô ra dưới mái nhà kiểu Mansard đen thẫm. Đây là tòa nhà được chụp ảnh nhiều nhất trong thị trấn, nhưng hôm nay Jane không có thời gian chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó. Hoàng hôn khiến đường nét của tòa nhà mờ ảo hơn và che khuất những đường gờ rộng dưới mái hiên.

Cửa đang để mở, cô bước vào trong. Gót giày của cô kêu lộp cộp trên sàn đá cẩm thạch, cô vội vã bước qua sảnh chính vào văn phòng nằm ở phía bên phải của chú Scott. Ánh sáng lọt qua khe cửa và cô giật mở tung nó ra khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của cha mình.

Ông đang ngồi cùng chú Scott trên chiếc ghế da mềm mại ờ phòng chờ. Cha trông không hề có vẻ gì là bực bội hay cáu gắt vì bị bắt.

Cô vội bước tới bên ông. “Chuyện gì đang xảy ra vậy cha?”

Nước mắt cô đã trực trào ra, cô phải chớp mắt mấy lần mới không tự làm xấu mặt mình trước mặt cha. Một cảnh sát trưởng sẽ không khóc. Một sĩ quan cảnh sát sẽ chỉ tập trung vào sự thật và công lý. Họ sẽ cùng vượt qua và chứng minh cha cô vô tội.

“Ngồi đi,” chú Scott nói.

Chú Scott và cha cô là bạn bè đã lâu như cô có thể nhớ. Chú ấy và gia đình sống ở khu đất rộng ngay bên cạnh khu đất của cha. Các cửa hàng của chú ấy đủ để nuôi sống nửa thị trấn trong vòng năm năm. Chú ấy chính là lý do họ dừng chân ở cảng Pelican. Chú đã bán mảnh đất hiện tại cho cha với giá gần như cho không và giúp ông tìm việc. Vợ chú mở một cửa hàng bán nến trong thị trấn, người dân cả vùng này vẫn luôn tìm tới đó để mua những tác phẩm của bà. Jane từng là bạn của con gái chú, nhưng vào năm mười tám tuổi, cô bạn này đã chuyển đi và chẳng bao giờ trả lời bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Jane cả.

Jane hiểu. Đôi khi người ta muốn rời bỏ quá khứ và tất cả những người thuộc về quá khứ đó. Theo như những gì cô được biết, con gái chú Scott chưa bao giờ trở lại thị trấn.

Cô thả người xuống chiếc sô pha bên cạnh cha. Giá như cha có thể vươn tới và nắm tay an ủi cô, nhưng đó không phải phong cách của ông. Ông là người không giỏi thể hiện ra bên ngoài.

Chú Scott trạc tuổi cha, nhưng dáng người hơi gầy còn cha thì vạm vỡ. Cô đã từng nói trông chú chẳng khác gì một con chim gõ kiến*, nhưng mái đầu đỏ rực bây giờ đã nhạt dần thành màu đỏ nâu vì tuổi tác. Ít nhất thì chú ấy vẫn không bị hói.

Chú Scott hắng giọng. “Cha cháu bị cáo buộc bán tang vật và trộm tiền.”

“Thật vô lý!”

Cha vẫn không nói gì, Jane quay sang nhìn ông. Cha có nhận ra chuyện này nghiệm trọng thế nào không? Cha chẳng hề tỏ ra bực bội hay ngạc nhiên gì cả. “Cha?”

Ông cựa quậy như vừa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. “Dối trá hết, nhưng có vẻ FBI lại tin dù không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào.” Lần đầu tiên, cô nghe thấy sự tức giận gằn lại trong giọng nói của ông.

Những lời của cô Elizabeht chợt vang lên bên tai Jane. “Tại sao cha lại nghỉ hưu? Có phải cha đã đoán trước được chuyện này không?”

Lúc này, ông quay sang nhìn cô, đôi mắt màu hạt dẻ ẩn chứa vẻ mệt mỏi. “Đương nhiên. Cha là cảnh sát trưởng. Cha đã nghe được mọi tin đồn xoáy trong trong thế giới ngầm. Cha không muốn bị bắt khi đang tại chức, cũng không muốn con gặp khó khăn khi được bổ nhiệm vào vị trí thay thế cha. Vậy nên cha đã quyết định nghỉ hưu, ẩn mình, cố gắng tìm kiếm kẻ hãm hại.”

“Không thể tin rằng cha lại không nói gì với con.”

“Tránh xa vụ này ra. Cha không muốn Lisa nghi ngờ quyết định của cô ấy.”

“Cha thực sự cho rằng bà thị trưởng sẽ không kéo con ra ngay đấy à? Việc này sẽ khiến bà ấy rơi vào thế khó.”

Ông nhún vai. “Chuyện của cha không liên quan gì đến con. Con còn chẳng biết gì về những cáo buộc ngớ ngẩn này cả.”

“Chắc phải có ai đó khiếu nại từ trước chứ?” Cô nhíu mày, ngả người về phía trước. “Tại sao con không nghe được động tĩnh gì hết? FBI nhất định đã thẩm vấn nhân viên của sở rồi. Họ sẽ phải nói chuyện với nhân viên phòng tang chứng rồi thấm vấn kha khá nữa.”

“Cha đoán họ nghĩ rằng con sẽ không nói sự thật.”

“Hóa ra đó là lý do mọi người câm như thóc khi con bước vào phòng. Con cứ nghĩ là họ đã coi con là cảnh sát trưởng rồi nên mới vậy.”

“Có lẽ không phải vậy đâu,” cha đáp. “Chỉ là những cáo buộc bịa đặt thôi mà.”

“Nhưng ai đã làm vậy chứ? Tên tội phạm mà cha nói đến thực ra là ai?”

Ánh mắt cha rời khỏi cô. “Cha không muốn chỉ đích danh cho đến khi có đủ chứng cứ. Cha cũng muốn con đứng ngoài vụ này. Chúng muốn hãm hại cha, còn cha thì không muốn con trở thành mục tiêu tiếp theo.”

“Ai muốn hãm hại cha chứ?”

“Ai lại không muốn nhỉ? Cha đã tống khá nhiều tội phạm vào tù. Cha đã sống cả đời trong cơ quan thi hành pháp luật. Danh sách kẻ thù của cha dài lắm.”

Một lời giải thích dễ hiểu, nhưng chỉ với cô Elizabeth thôi, còn Jane vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn. “Cha đang nắm giữ chứng cứ chống lại ai vậy?”

“Cha muốn con làm công việc của mình và không cần lo gì cho cha cả. Cứ để đó cho cha và chú Scott. Khi có nhiều bằng chứng hơn, cha sẽ tự mình xử lý.”

Không đời nào cô có thể để mặc như thế được. Cha cần cô giúp, và cô sẽ không bỏ đi.

Ruột gan Reid quặn lại khi bước vào căn nhà cho thuê ngập trong tiếng tivi phát ra từ phòng khách. Căn nhà nồng nặc mùi tỏi và phô mai. Anh xăm xoi chỗ mì Lasagna đông lạnh còn thừa trên bàn. Lại thêm một thất bại của người làm cha. Anh có đang lặp lại những sai lầm của cha mình không? Reid lắc đầu. Ngày mai anh sẽ nấu một bữa ăn tử tế, có lẽ là tôm hấp. Hai cha con anh đều thích món này.

Anh đứng ở ngưỡng cửa phòng khách ngắm nhìn hình ảnh con trai mình. Will đang mặc một chiếc áo phông Saints cùng quần soóc, bàn chân trần của con hình như lại to hơn rồi. Con trai anh từng đi giày cỡ mười bốn, nhưng chắc sẽ phải mua một đôi giày thể thao khác. Cơ bắp thằng bé cũng bắt đầu phát triển hơn, và hẳn khi trưởng thành, Will sẽ cao bằng Reid.

Hai cha con đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau. Sự gắn bó giữa họ là một trong những nguồn vui của đời anh. Will là cậu con trai chăm chỉ, có trách nhiệm, sống tình cảm và có chút trưởng thành hơn so với tuổi. Mọi người luôn nhận xét Will rất giống anh, nhưng Reid luôn có thể nhận ra chút đường nét của mẹ trên khuôn mặt thằng bé. Một sự thật khiến anh đau lòng.

Tất cả những gì Reid có thể làm là cầu nguyện anh có thể giải thích mọi chuyện mà không khiến con bị tổn thương.

Will đang ngồi ở mép sô pha, xem cảnh Tiger Woods* nhắm một cú gạt. Bình luận viên đang giải thích những thách thức mà Woods đã gặp phải trong những năm qua, nhưng Reid chẳng buồn bận tâm, anh quyết định đã tới lúc lên tiếng. Tiger đã gạt bóng vào lỗ trước khi tivi chuyển sang chương trình quảng cáo.

Will nhìn lên và tắt tiếng tivi. “ôi, con không biết là cha đã về. Cha có muốn ăn một chút mì Lasagna không? À, tuần này mình đi đánh golf thì sao nhỉ? Cũng lâu rồi hai cha con mình chưa đi.”

“Cha sẽ ăn sau, nhưng chuyện đi đánh golf thì hay đấy.”

Will chăm chú nhìn anh. “Mọi chuyện ổn chứ ạ?”

Reid không cười nổi, vì nếu có cười thì cũng giả dối lắm. “Không hẳn. Cha cần nói với con chuyện này. Thực ra là một vài chuyện. Con đang trong kỳ nghỉ xuân, vậy con có muốn trở thành người quay phim cho bộ phim tài liệu của cha không? Cha không thể tìm được nhân viên thời vụ gấp gáp thế này.”

“Tuyệt. Con sẽ làm.” Will ngả người về phía sau và quàng tay lên thành sô pha. “Cha trông nghiêm túc quá. Cha đổi ý về việc chuyển tới đây à?”

“Hả? Không, không hề.” Reid ngồi lên chiếc ghế sô pha thư giãn. “Cha đã liên hệ với đại lý bất động sản để đề nghị mua chỗ này rồi. Bên bán vừa mới đồng ý mấy phút trước, nơi này sẽ sớm là nhà của chúng ta.”

“Tuyệt vời!” Nụ cười của Will vụt tắt khi nhìn thẳng vào cha. “Vậy là chuyện gì thế?”

Có lẽ anh nên đâm lao theo. “Là về mẹ con.”

Will hạ tay khỏi thành ghế, nghiêng người về phía trước. “Cha đã biết mẹ gặp chuyện gì rồi ạ?”

“Không hẳn. Con có nhớ cuộc gọi mà cha nhận được lúc đi đánh tôm không? Là mẹ con. Mẹ con còn sống.”

Will há hốc miệng. “Còn sống ư? Tức là mẹ đã trốn chúng ta suốt ngần ấy năm? Mẹ đang ở đâu? Tại sao không đến thăm con?”

Dù giọng của Will chỉ cao lên một bậc, khóe miệng nó cũng thẳng băng nhưng Reid thoáng thấy lo lắng. Đứa trẻ tội nghiệp chưa bao giờ hiểu, và Reid chưa bao giờ có thể giải thích cho con. Anh đâu biết làm thế nào, vì chính anh cũng chẳng hiểu nổi?

Reid giơ tay lên. “Từ từ thôi nào, con trai.” Anh thở dài. “Mẹ con gọi điện cho bố để đòi tiền. Bà ấy nghĩ rằng sẽ nhận được số tiền đó bằng cách đe dọa sẽ tới tìm con và khiến con nghĩ rằng mẹ không quan tâm tới con.”

Đôi mắt đen của Will mở to. “Bất ngờ chỗ nào vậy ạ? Con thừa biết mẹ bỏ đi vì mẹ muốn thế. Hồi bé, con cứ nghĩ là có ai đó đã bắt cóc mẹ đến một nơi nào đó mà mẹ không muốn, nhưng con đã hiểu ra từ lâu rồi. Mẹ chưa từng quan tâm đến con, nếu không ít nhất mẹ đã liên lạc. Rời bỏ con cái thì thôi cũng đành, nhưng mẹ chưa từng gọi điện, chưa từng gửi thiệp chúc mừng sinh nhật, chưa bao giờ có một cái gì hết.”

Thằng bé sắc sảo quá. “Tuy nhiên, mọi chuyện không phải do con, con trai ạ. Là tại cha. Có lẽ cha đã quá cầu cạnh mẹ. Lúc mới khởi nghiệp, cha luôn về nhà trong tình trạng mệt lả, còn mẹ con thì muốn ra ngoài. Cha đã than vãn, và thế là mẹ đi một mình. Đáng lẽ cha nên cố gắng hơn.”

Will thu tay lại. “Không phải lỗi của cha đâu. Lúc nào cha cũng có mặt vì con. Con biết cha cũng đã nỗ lực vì mẹ.” Cậu nhóc nhìn ra tấm kính sát sàn, sông Bon Secour đang lững lờ trôi, lấp lóa dưới ánh mặt trời tàn lụi. “Mẹ có nói là mình đã ở đâu không cha?”

Reid do dự, sau đó nhún vai. “Mẹ con không nói rõ, nhưng theo lời bà ấy thì cha đoán rằng người bạn trai hiện tại không chu cấp nữa. Mẹ con biết cha đã có được chút thành công trong nghề phóng viên nên định tống tiền cha. Mẹ con hứa sẽ tránh xa nếu có được tiền.”

“Bằng cách đe dọa sẽ làm tổn thương con thì có. Một bà mẹ ra gì đấy. Ước gì cứ mẹ cứ mất tích như cũ đi.” Cậu bé hùng hổ đứng dậy và đi ra cửa. “Con sẽ đi dạo một lát.”

Reid muốn đi theo con nhưng cố kìm lại và nhìn Will băng qua con đường trải vỏ hàu trên sân nhà và ra hướng sông. Will cần học cách tự mình chấp nhận chuyện này. Vây là rào cản đầu tiên đã đổ, nhưng nếu Lauren làm đúng như những gì cô ta đe dọa và xuất hiện trở lại thì sao? Không chừng cô ta sẽ nói với Will rằng thằng bé là con nuôi. Reid không muốn đối mặt với những câu hỏi không thể tránh khỏi xảy ra sau đó.