← Quay lại trang sách

Chương 12

Jane đỗ xe bên lề đường và leo lên các bậc thang bằng sắt được sơn đen về căn hộ của mình. Parker cào móng lên bề mặt kim loại khi bước theo cô. Người cô đau nhức vì cả ngày bận tối tăm mặt mũi. Cô phải tìm cách minh oan cho cha, đồng thời phải xử lý những vụ án mạng đang đeo đuổi. Vậy mà cô vẫn chưa biết phải làm thế nào.

Cô cũng không chắc phải làm thế nào để giúp chị Olivia. Căn bệnh của người bạn thân khiến vai cô nặng trĩu.

Chân cô đá phải một thứ gì đó và nghe thấy tiếng keng nhỏ. Cô nhìn thấy một đồng xu bạc, liền nhặt nó lên và xem xét. Một đồng nửa đô-la Kennedy. Sao nó lại ở trước cửa nhà cô nhỉ? Cô liếc nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy gì khác lạ. Vật lộn với sức nặng của túi xách và máy tính, cô mở cửa và gần như ngã vào trong. Cô bỏ đồ đạc lên quầy và xem xét đồng xu kỹ hơn.

Nó được đóng dấu năm 1964. Cô mở điện thoại để tra cứu thông tin. Đó là năm đầu tiên đồng xu kiểu này được đúc và trị giá khoảng mười đô-la, giống như đồng xu được tìm thấy trên thi thể Dawson. Cô đã nhặt nó lên nên e rằng không thể lấy vân tay được, nhưng dù sao thì cô cũng sẽ chuyển nó cho bên pháp y.

Cô đặt đồng xu lẫn điện thoại xuống và đi vào phòng ngủ để thay đồ. Việc cuối cùng cô cảm thấy mình cần làm trong ngày là ra ngoài ăn tối, nhưng chị Olivia cần cô và Jane muốn xem tình hình chị ấy thế nào rồi. Tối nay họ cũng sẽ nói chuyện với Megan về những việc đang xảy ra.

Cô thấy đầu mình nhói lên vì bản thân khiến mọi người thất vọng.

Thường thì khi về nhà, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tối nay sự mệt mỏi lại không đến từ công việc. Theo thời gian, cô đã biến căn hộ một phòng ngủ này thành thiên đường dành riêng cho mình. Cô yêu mọi ngóc ngách, mọi bóng đèn lẫn thiết kế mở thoáng mát của nơi này. Tất cả mọi chi tiết đều hoàn hảo, từ trần nhà mái vòm đến vách tường gỗ lát trong phòng khách và cả mặt bàn đá cẩm thạch lẫn chiếc tủ màu xám trong bếp.

Parker dụi mũi vào tay cô, cô lắc đầu và hít một hơi thật sâu. Có lẽ công việc hằng ngày sẽ kéo cô ra khỏi cảm giác chán nản này. Cô đổ đầy bát nước của Parker và cho chú chó ăn tối, sau đó bước vào phòng tắm. Khi chuông cửa reo, mái tóc màu nâu sáng của cô vẫn chưa khô, nhưng ít nhất đã mặc đồ xong rồi. Cô vuốt gel lên tóc thêm lần cuối rồi chạy tới cửa.

Cô mở cửa và tránh sang một bên để chị Olivia bước vào. “Em đã để cửa mở sẵn cho chị đấy.” Olivia hôm nay mặc quần Jane, đi xăng đan cùng với một chiếc áo màu đỏ. “Biết trước nên chị cũng mặc đồ đỏ luôn à?”

Olivia đóng cánh cửa lại. “Em là cảnh sát trưởng, em phải hiểu rõ hơn ai hết rằng không nên để cửa mở.” Chị ấy mỉm cười và trao cho cô túi quà. “Chúc mừng sinh nhật sớm nhé!”

“Chỉ còn một tuần thôi mà.” Jane thích quà. “Em mở ra được không?”

Chị Olivia dừng lại để nựng Parker. “Được chứ.”

Hôm nay Olivia có vẻ khỏe hơn. Jane không thấy chị đi khập khiễng nữa. Cô vẫn hy vọng chẩn đoán ban đầu bị sai.

Jane mang theo món quà và đi đến sô pha, ngồi xuống trước khi mở nó ra. Bên trong có một quyển sách lớn, cô reo lên khi lấy nó ra ngoài. “Tập đầu tiên của bộ Những Chủ Nhân Thành Rome.

Em đã muốn đọc bộ này lâu rồi.” Sau khi học tiếng Latin ở trường đại học, cô bắt đầu yêu thích những cuốn sách liên quan tới La Mã cổ đại và chị Olivia là một trong số ít người biết được điều đó. Colleen McCullough là một trong những tác giả yêu thích của cô.

“Có cả mã sách điện tử trong túi nữa đấy.”

Jane lục túi quà và lấy ra một mảnh giấy in bìa sách và mã. “Những lá thư của Screwtape, hình như em không biết cuốn này.” Bìa sách trông không giống thể loại cô thường đọc. “Chị đã đọc chưa? Em chưa thấy tên tác giả C. S. Lewis bao giờ.”

“Em chưa từng nghe tới tên C. S. Lewis sao? Ông ấy đã viết Sư tử, Phù thủy và Tủ áo đấy.”

“Em có xem phim rồi.” Sao chị Olivia lại tặng cô một cuốn sách dành cho thiếu nhi nhỉ? Mặc dù bìa sách trông không được “thiếu nhi” cho lắm. Cô đặt tờ giấy in bìa sách và mã sang một bên. “Cảm ơn chị. Chắc chúng ta nên đi thôi. Nhưng Megan đâu? Em nghĩ tối nay chúng ta sẽ nói cho cô bé nghe về căn bệnh của chị chứ? Chị đổi ý rồi à? Có định tìm bác sĩ khác chẩn đoán lại không?”

“Con bé có một buổi luyện tập, nên sẽ đợi chị em mình ở nhà hàng. Chị đã lên lịch khám với một bác sĩ thần kinh học khác vào tuần tới.”

Điện thoại của Jane đổ chuông, cô nhấn nút trả lời. “Cảnh sát trướng Hardy nghe.”

Brian thông báo cho cô rằng Reid đã được loại khỏi danh sách tình nghi nhờ các video an ninh. Anh ta có chứng cứ ngoại phạm vào Chủ nhật. Cô đã hy vọng có thể tránh được anh ta lâu hơn cơ.

Sau khi ngắt máy, Olivia cầm ví của mình lên. “Em không định bỏ rơi chị đó chứ?”

“Em sẽ không bỏ rơi chị đâu. Nhất là tối nay.”

Sẽ rất khó để nói rõ mọi chuyện cho Megan, và Jane không định để Olivia làm điều đó một mình.

Olivia đặt một tay lên cánh tay cô. “Đừng cố giữ mặt bình thản với chị. Cả sở đang xôn xao vì tin cha em bị bắt.”

“Chị có nghe được tin gì về cuộc điều tra không?”

Olivia lắc đầu. “FBI chắc chắn đã giữ kín chuyện đó. Những người chị nói chuyện chẳng biết gì hết.” Chị ấy nhăn mặt. “Chị tình cờ chạm mặt Paul ở quán Petit Charms. Anh ta hớn hở với tin đó lắm.”

“Đương nhiên rồi. Anh ta ghét cha và em. Em cũng không hiểu nổi nữa. Em phải tìm cho ra kẻ đứng đằng sau vụ này. Cha muốn em đứng ngoài cuộc và để ông ấy tự mình điều tra, nhưng em phải giúp cha.” Jane nhìn ra ban công, nơi cô đã đứng sau cơn ác mộng đêm hôm trước. “Tối qua em lại gặp ác mộng. Dường như chúng không tha cho em. Có lẽ em sẽ đến đi tham vấn tâm lý như chị nói.”

Những ngón tay của chị Olivia siết chặt cổ tay Jane. “Chị mong em sẽ đi.” Nói đoạn chị ấy bỏ tay ra và đi tới cửa. “Sẽ có ngày em thoát khỏi bóng của cha mẹ và quá khứ của mình. Em là một người phụ nữ mạnh mẽ và xinh đẹp. Chị cầu nguyện mỗi ngày để em có thể nhìn thấy chính mình như những gì Chúa nhìn thấy ở em.”

Olivia là người duy nhất trong thị trấn biết về quá khứ của Jane và cô mong rằng chuyện này sẽ không thay đổi. Nhưng cô cũng chẳng hề muốn nghe những lời mà chị ấy vừa tâm sự. Chúa chưa bao giờ ngăn cản bất kỳ hành vi nào của những trưởng nhóm trên Núi Sinai, nên cô không tin tưởng Ngài. Không một chút nào.

Cầu thang bằng kim loại vang lên kèn kẹt khi họ đi xuống. Họ đặt chỗ ở tiệm Hải Sản Của Billy ngay dưới đường. Anh này có món hàu ngon nhất thị trấn.

*

Vài phút sau, họ ngồi xuống một chiếc bàn trông ra mặt trời lặn trên vịnh. Mùi thơm của các loại hải sản khác nhau tỏa ra từ nhà bếp khiến Jane ứa nước miếng.

Olivia nở nụ cười thăm dò. “Em nghĩ thế nào về Reid Dixon?”

“Anh ta làm sao cơ?”

“Cưng à, chị biết anh ta đã thực hiện bộ phim tài liệu về các hội cuồng giáo và trở nên nổi tiếng. Chị và em đã cùng xem nó, nhớ chứ? Có phải gặp anh ta khiến em nhớ lại những chuyện buồn không? Em đã có quá đủ những cơn ác mộng rồi.”

Jane cau mày. “Em gặp ác mộng hằng đêm kể từ khi anh ta đến thị trấn này.” Cô loay hoay nghịch chiếc khăn ăn. “Em biết nói ra sẽ thoải mái hơn, nhưng em cảm thấy xấu hổ lắm. Em sợ rằng vẫn còn những người mắc kẹt ở đó, những người mà em đã chiêu mộ ấy. Có lẽ em đã hủy hoại đời họ.”

Olivia vươn tay qua bàn để nắm lấy tay cô. “Jane, cha mẹ em đã đưa em tới đó khi em mới lên năm. Em chỉ là một đứa trẻ. Em đâu chọn nơi đó. Chị biết em luôn sợ khi bị cho là cả tin, nhưng em hoàn toàn không có lỗi gì cả.”

“Nhưng em không muốn bỏ đi khi cha bắt em theo. Em đã tin tất cả những lời dối trá ấy, từng từ một. Thế nên em cũng ngu độn và cả tin như cha mẹ em thôi.”

Megan bước qua ngưỡng cửa với mái tóc đuôi ngựa lắc lư. Sự xuất hiện của cô bé khiến cuộc trò chuyện chấm dứt, may mắn làm sao. Jane không muốn nhớ lại đêm kinh hoàng khi cô chạy trốn khỏi Núi Sinai.

*

Dù mới mười bốn tuổi, nhưng Megan trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa. Chị Olivia đã nuôi dạy rất cẩn thận, nên chuyện cô bé trở nên tuyệt vời như thế này là lẽ đương nhiên. Jane chờ chị Olivia gợi chuyện trước. Đây không phải là chuyện cô nên kể, cô chỉ ở đây để hỗ trợ thôi.

Chị Olivia đợi cho đến khi họ ăn xong món hàu nướng, khoai tây nghiền tỏi và măng tây. Khi cả ba đang chia nhau món kem cháy* thì chị ấy đằng hắng. “Megan, mẹ có chuyện này cần nói với con.”

Megan đặt thìa ăn đồ tráng miệng xuống và nhìn thẳng vào mắt mẹ. “Mẹ bị đa xơ cứng, phải không? Mẹ à, con có ngốc đâu chứ. Con đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mẹ với bác sĩ. Mẹ nghĩ con không để ý chuyện mẹ hay vấp ngã à? Thi thoảng mẹ còn bị cứng lưỡi nữa. Không sao đâu. Con sẽ chăm sóc cho mẹ.”

Mắt Jane cay xè và ngấn nước trước tình yêu vang vọng trong giọng nói của Megan. Tin này sẽ khiến cô bé sụp đổ, chẳng khác nào trừng mắt nhìn đoàn tàu đang lao đến mà không có cách nào ngăn chặn được. Cô siết chặt hai tay bàn tay đang đặt trên đùi vào nhau.

Olivia vươn tới để nắm tay con gái mình. “Con là một đứa trẻ tuyệt vời, con yêu của mẹ. Không biết mẹ đã làm gì để xứng đáng có được một cô con gái như con? Mẹ ước đó là căn bệnh đa xơ cứng. Chuyện còn tệ hơn thế, con gái à. Tệ hơn nhiều.”

Đôi mắt xanh lam của Megan mở to. “Ung thư ư?” Cô bé thì thầm. “Ung thư não?”

Olivia lắc đầu. “Mẹ bị xơ cứng teo cơ một bên.”

Megan liếc nhìn Jane, rồi quay sang mẹ mình. “Đó là bệnh gì vậy ạ?”

“Một loại bệnh về thần kinh vận động. Còn gọi là bệnh Lou Gehrig. Nó ảnh hưởng tới các tế bào thần kinh trong não và tủy sống. Nói đơn giản là thoái hóa, nên việc đi đứng của mẹ mới khó khăn, đôi lúc thì bị cứng lưỡi.”

“Sẽ chữa được mà, phải không?”

Olivia cắn môi, rồi lắc đầu. “Căn bệnh này có tỷ lệ tử vong rất cao, Megan ạ. Nhưng mẹ sẽ cố gắng chiến đấu với nó, đương nhiên rồi, mẹ sẽ làm tất cả những gì có thể. Mẹ không muốn nói ngọt với con. Những gì chúng ta đang đối mặt không hề đơn giản.”

“Tử... tử vong ư?” Nước mắt Megan giàn giụa, cô bé lắc đầu nguầy nguậy. “Chắc chắn họ nhầm rồi, mẹ ơi. Mẹ vẫn còn trẻ mà! Phải tìm bác sĩ khác thôi.”

“Tuần tới mẹ sẽ đi khám lại, nhưng không có nhiều hy vọng đây là một căn bệnh khác đâu. Bác sĩ đã kiểm tra kỹ rồi.”

Megan quay nhìn sang Jane. “Cô sẽ giúp mẹ con cháu chứ? Chúng ta phải tìm cách chữa cho mẹ.”

Jane không thể ngăn nước mắt mình trào ra, cô gật đầu. “Cô sẽ làm mọi điều có thể, Meg ạ. Cô sẽ luôn có mặt khi cháu và mẹ cháu cần, dù có chuyện gì đi chăng nữa.”

“Chúng ta phải tìm cách chữa! Phải có cách chữa!”

Jane hiểu nỗi lòng cô bé. Cô cũng đã xới tung lnternet để tìm kiếm một câu trả lời đỡ đau đớn hơn, nhưng đôi lúc sự thật là thứ mà họ phải nỗ lực chấp nhận.