← Quay lại trang sách

Chương 13

Fanny chớp đôi mắt cay xè và tấp xe vào công viên công cộng yêu thích của Harry. Nơi này nằm sát bên dòng nước gần Cảng Pelican, giữa những cây cọ đứng thẳng hàng và những chú diệc xanh liệng trên cao cạnh tranh với bồ nông để kiếm cá dưới làn nước xanh. Cậu con trai đáng thương của cô không hiểu cha mình đã gặp phải chuyện gì, dù cô đã cố gắng giải thích cha đã đi xa và không thể gặp lại con nữa rồi.

Cô muốn nói với con rằng Gary, cha của con, đã lên thiên đàng, nhưng chính bản thân cô cũng cảm thấy khó mà nói ra điều mình không tin. Anh ta thường chế nhạo đức tin của cô, trừ khi vào phút cuối cùng của cuộc đời, đột nhiên anh ta tin vào Chúa, còn không thì hẳn cô sẽ không thể gặp lại anh ta khi đi qua cánh cổng ngọc trai.

Cô nhấc Harry ra khỏi ghế ngồi dành cho trẻ em và đặt con xuống. “Mẹ sẽ trải khăn để hai mẹ con mình cùng nhau dã ngoại nhé. Sau đó con có thể đi nhặt vỏ sò. Có được không?”

“Hôm nay chúng ta sẽ gặp bà chứ ạ?”

Cô đã cố trì hoãn việc gặp mặt càng lâu càng tốt, nhưng mẹ cô hào phóng tới mức thuê một chiếc xe hơi cho hai mẹ con. “Lát nữa chúng ta sẽ tới nhà bà.”

Mẹ của cô đã về nhà vào tối qua, họ vẫn thường liên lạc với nhau kể từ khi có tin về cái chết của Gary. Mẹ cô chưa từng thích anh ta, dù Fanny không bao giờ hé răng nửa lởi về thói vũ phu của chồng mình trong năm qua. Fanny ước mình có thể nói thật. Cô ước mình đã sớm bỏ anh ta để Harry không phải chứng kiến cơn thịnh nộ của cha mình. Cô không muốn phải thừa nhận rằng mẹ đã đúng, thật là một lý do ngu ngốc để tiếp tục trở thành bao cát cho kẻ khác.

Cô trải khăn ra, sau đó vào xe lấy bữa sáng mới được mua ở McDonald’s. Harry cầm lấy bánh mì kẹp và bắt đầu ăn, nhưng ánh mắt thì lướt nhìn về phía bờ cát một cách khao khát. Khoảng đất trống nhỏ giữa những hàng cây dọc theo vịnh Mobile là một chốn rất đẹp để nhặt sò. Harry đã sưu tập được vô số vỏ sò ở đây. Nơi này gợi cho người ta cảm giác an toàn và cô tịch nhờ rừng cây chắn gió từ cả hai hướng bắc lẫn nam.

Một chiếc xe hơi tấp vào lề đậu sau xe cô, người đàn ông bước ra. Cô mỉm cười, vẫy tay chào rồi lại quay sang nhìn Harry.

“Không biết cô có thấy phiền nếu tôi mượn điện thoại một lát không?” Người đàn ông hỏi cô. “Xe của tôi vừa kịp đến đây và sắp hết xăng. Tôi bỏ quên điện thoại ở nhà, và cần gọi điện để tìm người giúp.”

Fanny đứng dậy. “Được thôi. Anh đợi chút, tôi để điện thoại trên xe.”

Người đàn ông này trông có vẻ trẻ và tử tế, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi hoặc đầu ba mươi. Thời buổi này khó mà đoán đúng tuổi người khác được. Cô mở cửa xe, vươn người tới để lấy điện thoại ra khỏi hộc. Khi cô đứng thẳng dậy và quay người lại, người đàn ông kia bất ngờ quàng một tay quanh eo cô, một tay kẹp chặt lấy cổ cô. Gã lôi cô xềnh xệch về phía xe của mình, bất chấp sự chống trả quyết liệt.

Harry trợn tròn mắt sợ hãi nhìn mẹ. “Chạy đi, Harry!” Cô cố giãy dụa mạnh hơn khi gã mở cốp xe và đẩy cô vào trong.

Liệu Harry có chạy được không? Gã ta muốn gì ở cô? Ôi, Gary, anh đã kéo mẹ con chúng tôi vào chuyện gì thế này?

Gã đàn ông trói cô bằng băng dính, sau đó dán một đoạn lên miệng cô trước khi sập cốp lại, giam cầm cô trong bóng tối. Mùi xăng và dầu khiến cô nghẹt thở, cô cố gắng hết sức thoát khỏi sự trói buộc.

Cô phải ra ngoài để bảo vệ con trai.

“Harry,” gã đàn ông gọi. “Lại đây, đi với mẹ cháu nào.”

Đừng nghe hắn, Harry!

Cô đã dạy con rằng nếu cô bảo con chạy thì con không bao giờ được quay lại trừ khi có ai đó trong gia đình gọi. Nhưng trẻ con mà, bạn không bao giờ có thể dám chắc nó có đủ hiểu biết để phân biệt tình huống nguy hiểm hay không. Cô nín thở, lắng nghe gã đàn ông gọi con trai mình. Sau vài phút dài như vô tận, cô nghe thấy tiếng bước chân gã ta lạo xạo trên lớp vỏ hàu trải trên mặt đất. Cửa xe đóng sập lại, gã ta nổ máy khiến xe rung lên rồi nhanh chóng phóng đi.

Con trai cô hẳn đang ở đâu đó trong khu rừng rậm. Liệu thằng bé có tìm được người giúp không? Nước mắt cô chảy dài trên gò má, cô thầm cầu xin Chúa dẫn đường và dõi theo con.

Harry mới bốn tuổi. Con trai cô có thể gặp bất cứ chuyện gì. Nó có thể bị lạc hoặc rơi xuống nước. Có thể bị rắn độc cắn hay bị cá sấu tấn công. Cô bắt đầu run rẩy với những tưởng tượng về những gì có thể xảy ra với con trai mình khi chỉ có một mình ở ngoài kia.

Cô cố gắng giãy giụa hòng nới lỏng đống băng dính đang siết chặt cổ tay mình. Người cô ướt đẫm mồ hôi và xây xẩm vì thiếu không khí nhưng chẳng có ích gì. Hơi thở cô dồn dập, cô đã nằm đây đủ lâu để bắt đầu quan sát mọi thứ. Cô cố gắng tìm kiếm gì đó trong cốp để có thể cắt băng keo.

*

Bảy giờ năm phút tối, Jane ngồi xuống một chiếc ghế gần cửa nhất. Nếu cảm thấy không thoải mái, cô có thể rời đi dễ dàng như lúc đến. Cô đã cho Parker ngủ trên ổ của nó trong phòng khách để có thể đến đây mà không thu hút quá nhiều sự chú ý. Hơi khó khăn một chút, nhưng cô cuối cùng cũng đã tìm được tòa nhà ở phía đông Mobile này. Đi trễ cũng có cái lợi, cô không cần phải tâm sự với những người này trước khi buổi họp mặt bắt đầu.

Cô nhìn lướt qua nhóm tám người đang ngồi rải rác giữa vòng tròn hai mươi chiếc ghế gấp. Cô đã tự tranh luận với bản thân trên suốt quãng đường đến đây. Nếu không lỡ hứa với chị Olivia rằng tối nay cô nhất định đến, chắc Jane sẽ cúp đuôi trở về căn hộ nhỏ bé và an toàn bên trên tiệm bánh beignet của mình. Nhưng nếu chị Olivia có thể đối mặt với nỗi kinh hoàng trong tương lai, thì chắc chắn Jane cũng có thể đối mặt với quá khứ đã không còn có thể đeo bám và tổn thương cô được nữa.

Người phụ nữ ngồi đối diện Jane đã giới thiệu tên, nhưng Jane chẳng thể nào nhớ nổi. Cô ấy khoảng bốn mươi tuổi với những nếp nhăn hằn giữa đôi mắt nâu, mặc quần Jane cùng với áo phông màu xanh lá. Mái tóc nâu được cô ấy túm lại một cách cẩu thả và dùng một chiếc băng đô co giãn màu xanh giữ cho không lòa xòa xuống mặt. Thần thái của một người mẹ tỏa ra từ người cô ấy mang đến cảm giác dễ chịu cho những người xung quanh. Chắc vì lý do đó nên cô ấy là người chủ trì cuộc buổi nói chuyện này.

Người phụ nữ nhìn xuống những tờ ghi chú đặt trong lòng mình. “Có ai muốn chia sẻ về những trải nghiệm của mình trong các hội cuồng giáo không? Tôi biết mọi người sẽ cảm thấy đây là một chuyện khó nói, nhưng việc nói ra sẽ giúp chữa lành. Các bạn không cần phải nói ra tên của hội cuồng giáo đó. Chúng ta giấu tên, phòng trường hợp mọi người sợ bị báo thù.”

Chỉ cần nghe đến ba từ hội cuồng giáo thôi là Jane đã muốn trùm chăn lên đầu để trốn cho rồi. Trước khi những cơn ác mộng bắt đầu vào ba tháng trước, cô tin chắc rằng mình đã hoàn toàn phục hồi khỏi quá khứ và không còn chịu bất kỳ hậu quả nào nữa. Suốt nhiều tuần, cô đã hy vọng những cơn ác mộng chỉ chợt đến rồi chợt đi hoặc do công việc quá căng thẳng, nhưng chúng vẫn không chịu buông tha cô. Olivia đã để ý thấy quầng thâm nơi mắt Jane và bắt cô phải làm gì đó.

Jane không nghĩ mấy thứ khái niệm triết lý và tâm lý sẽ giúp được mình, nhưng cô tới đây vì tình bạn. Hoặc có lẽ, tàn dư từ hội cuồng giáo đó đã ảnh hưởng đến hành vi của cô. Cô thường quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác về mình. Đây là một điểm yếu mà cô vẫn luôn cố gắng vượt qua.

Một người phụ nữ gầy yếu, xanh xao, trông chưa tới ba mươi tuổi, giơ tay lên. “Ừm, tôi sẽ chia sẻ. Tôi đã rời khỏi hội... hội cuồng giáo khoảng sáu tháng trước, nhưng dường như vẫn cứ cảm thấy có gì đó bám theo. Tôi gặp khó khăn khi đưa ra quyết định, thậm chí còn bật khóc chẳng vì lý do gì cả. Tôi... tôi nhớ bạn bè của mình ở đó, sự tri kỷ, tình yêu mà họ dành cho tôi. Tôi nghĩ mình muốn quay lại.”

Vẻ mặt của người phụ nữ lớn tuổi không thay đổi. “Tại sao trước đây bạn lại ra đi?”

“Họ xa lánh tôi vì tôi không tự nguyện kết hôn với người mà trưởng nhóm chỉ định.” Cô gái cắn móng tay, không nhìn ai cả. “Tôi muốn sống một cuộc sống cho riêng mình.”

“Vậy hiện tại bạn vẫn muốn sống cho riêng mình chứ? Hẹn hò với bất kỳ ai bạn muốn, tự chọn bạn bè cho riêng mình?”

“Tôi... tôi không biết nữa. Tôi thật sự không có bất kỳ người bạn nào. Thật khó mở lòng với những người lạ. Họ chỉ cần biết tôi từng tham gia hội cuồng giáo là sẽ chỉ trích, nhăn mặt. Vậy nên tôi thường chẳng nói gì cả, và làm sao có thể kết bạn khi không thành thật chứ?”

Chính bản thân Jane cũng có thể nói ra những điều tương tự. Olivia là người bạn thân duy nhất của cô, nhưng hơn cả thế, chị ấy còn đóng vai trò như một người mẹ. Làm sao mà người ta vượt qua được tất cả những chuyện này nhỉ? Cô cố gắng bằng cách tránh né mọi tôn giáo, mọi cuộc đối thoại hay suy nghĩ về Chúa, nhưng ảnh hưởng của chị Olivia đã dần dần bắt đầu khiến cô nghi ngờ phương pháp của mình. Những cơn ác mộng cũng khiến cô hoảng sợ. Với huy hiệu gắn trên áo và khẩu súng bên hông, cô cảm thấy mình mạnh mẽ và bất khả chiến bại. Nhưng trong màn đêm tĩnh lặng, cô phải đối mặt với những con quỷ không buồn chạy trốn nếu bị bắn. Chúng sẽ không bỏ chạy, dù cô lên tiếng đọc những điều luật. Chúng giấu mình bên lề của giấc mơ và lý trí, khiến cô không còn biết bản thân là ai và có thể làm gì trong cuộc đời này.

Nếu có thể trở lại Núi Sinai, cô có về không?

Cô muốn trả lời là không, nhưng nếu nghe ngóng được bất cứ tin gì về địa điểm mới của hội cuồng giáo, cô sợ mình sẽ lao tới đó ngay mất. Cô khao khát được gặp mẹ. Điều tệ hại nhất mà cô từng đối mặt là chuyện đã khiến mẹ và con trai thất vọng.

Cả những người cô chiêu mộ nữa, cô cũng khiến họ thất vọng. Cô kéo họ đến đó rồi bỏ đi khi khó khăn xảy ra, khi súng nổ và mọi người thì đang chết. Những chuyện đó đã khiến cô trở thành người như thế nào chứ? Có lẽ, cô làm việc trong lực lượng hành pháp là để chứng tỏ điều gì đó với bản thân mình. Nếu đúng là vậy, thì cô chẳng chứng tỏ được gì ngoài khả năng khoác lên mình một bộ mặt tử tế.

Nơi này nóng bức không chịu nổi, mồ hôi túa ra trên trán và dưới cánh tay cô. Cô lẩm bẩm một lời xin lỗi, rồi nhanh chóng đứng dậy lẻn đi. Đây không phải nơi dành cho cô. Có lẽ, cô chẳng thuộc về đâu cả.

Cô lái xe về nhà, dành ba tiếng đồng hồ để tìm kiếm thông tin về bệnh xơ cứng teo cơ một bên bằng máy tính. Những gì cô tìm được không mang lại nhiều hy vọng.