← Quay lại trang sách

Chương 14

Reid đã rất kinh ngạc khi sáng nay Jane gọi đến và thông báo với anh rằng chứng cứ ngoại phạm của anh đã được xác nhận, nhưng anh vẫn kéo Will theo tới tòa thị chính. Anh được dẫn đến hành lang mà người ta gọi là “chiến đài”, hóa ra đó là một phòng họp. Tấm bảng trắng khống lồ che kín một mặt tường, có bốn người đang ngồi trên ghế. Anh chỉ nhận ra thanh tra Boulter và hai người còn lại là sĩ quan của bang, nhưng không hề biết người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu là ai. Chắc Jane đã nhờ đến sự trợ giúp của bang.

Jane đang đứng trước bảng với một cây bút dạ trong tay. Cái liếc mắt thoáng qua của cô khiến Reid nhận ra cô đã thấy anh và Will tới. Họ ngồi ở ghế phía sau, sau đó Reid gật đầu ra hiệu cho Will bắt đầu quay phim.

Cô quay lên bảng và viết xuống tên Gary Dawson. “Hãy xem lại những gì chúng ta có về vụ án này. Mọi người đã xem lời nhắn được giấu dưới đồng nửa đô-la Kennedy.” Cô vẽ một vòng tròn xung quanh và viết số 50 lên trên. “Nhưng hẳn mọi người chưa biết tôi đã tìm được một đồng trông y như thế trước cửa nhà mình vào đêm hôm kia. Cũng là một đồng xu được sản xuất vào năm 1964, giống hệt với đồng xu được tìm thấy trên thi thể Dawson.” Cô vẽ thêm một vòng tròn khác quanh số năm mươi trong khi những người đàn ông trong phòng đồng thời ồ lên kinh ngạc.

Reid nghiêng người về phía trước và nhíu mày. Anh không thích âm thanh đó.

“Tôi nghĩ kẻ giết người đang chế nhạo tôi vì chúng ta chưa thể tìm được hắn. Tôi đã đưa đồng xu đó cho bên pháp y, nhưng tôi đã chạm vào nó nên chắc không thể tìm được dấu vân tay.” Jane lại quay lên bảng. “Hiện phần đầu và tay chân của Dawson vẫn chưa được tìm thấy. Tôi đoán kẻ giết người đã ném những phần đó xuống vịnh và chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy được, trừ khi may mắn. Hiện nay, cánh truyền thông vẫn chưa biết được gì về những phần thi thể còn thiếu, và tôi hy vọng mọi chuyện không thay đổi. Giật tít về một thi thể xấu số chỉ tổ làm công chúng thêm sợ hãi, vậy nên tốt nhất hãy giữ kín chuyện đó.”

Người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu giơ tay, Jane đưa tay về phía cô ấy. “Tôi đã cho kiểm tra đoạn video ở cửa tiệm áo cưới mà cô cung cấp, nhưng không tìm được bất kỳ chi tiết nào đáng giá cả. Tuy nhiên, chúng ta có thể công bố nó cho báo giới. Có lẽ cách đi đứng hay chuyển động của kẻ đó sẽ khiến ai đó chú ý.”

“Một ý tưởng hay. Cứ làm thế đi,” Jane nói. “Thế còn việc thẩm vấn bạn bè và người quen của Dawson tới đâu rồi? Có tìm được chủ sòng nơi anh ta chơi không?”

Boulter vẫy tay. “Tôi đã nhận được một manh mối về chủ sòng. Sẽ có thêm thông tin trong vòng một hai ngày tới.”

“Tốt lắm.” Cô nhanh chóng ghi từ chủ sòng lên bảng. “Còn gì nữa không?”

Người phụ nữ ở hàng ghế đầu lại lên tiếng. “Tôi đã kiểm tra máy tính của nạn nhân, nhưng vẫn chưa tìm thấy điện thoại đâu. Tôi đã thử định vị nó nhưng vẫn không được. Có lẽ đã bị hung thủ phá hủy rồi.”

“Có gì trên máy tính anh ta không?”

“Rất nhiều trang web cờ bạc, nhưng không có đường dẫn nào dẫn đến chủ sòng mà tôi tìm kiếm cả. Hy vọng Brian sẽ may mắn hơn.”

Chuyện này họ đều biết. “Còn gì nữa không?”

“Vậy còn lời nhắn Phá vỡ lời thề thì sao?” Boulter hỏi. “Tôi nghĩ thứ đó có liên quan tới gã 'anh hùng'. Tôi cũng đoán Nicole vô tình bị gã đó hại chết. Nhân viên giám định y khoa đã kết luận rằng cô ấy dị ứng với lông vũ. Có lẽ kẻ đó chỉ định trừng phạt cô ấy vì ngoại tình nhưng lại không biết cô ấy bị dị ứng với lông vũ. Nghe như vậy có lý hơn giết người nhiều.”

Jane gật đầu và viết Nicole lên bảng. “Chúng ta không thể biết chắc nguyên do của cái chết cho tới khi có báo cáo từ pháp y. Nicole làm việc ở thư viện. Chúng ta cần nói chuyện với đồng nghiệp và bạn bè của cô ấy, sau đó so sánh những gì chúng ta đã tìm được với các nạn nhân khác của gã 'anh hùng’. Gã này có vẻ toàn trừng phạt người ta về những vi phạm đạo đức chứ không phải vi phạm pháp luật. Hãy tới nói chuyện với các nhà thờ xung quanh để xem họ có giáo dân nào khiến người khác thấy khả nghi không.”

Giọng cô thay đổi khi nhắc tới nhà thờ, Reid chăm chú quan sát khuôn mặt cô. Có chút gì đó như thù hận len lỏi trong đôi mắt ấy. Hẳn cô sẽ không kể cho anh đâu, nhưng anh khao khát muốn biết cảm xúc của cô.

“Tôi sẽ đảm nhận việc này,” một sĩ quan lên tiếng. “Nhà thờ của tôi thuộc loại lớn nhất vùng đấy.”

Jane lại nhìn sang người phụ nữ kia. “Việc theo dõi bình luận trên Facebook sao rồi? Có gì trên Facebook của Nicole không?”

“Chỉ có một bình luận hơi lạ vào tối qua giữa những lời chia buồn. Nó nói rằng tội lỗi sẽ bám theo. Tôi đã theo dõi người để lại bình luận nó và đưa cho Brian kiểm tra.”

Jane liếc nhìn Brian, cậu ta gật đầu. “Tôi sẽ nói chuyện với người đó. Đó là Carmencita Cook, sếp của nạn nhân. Có lẽ cô ấy biết gì đó.”

“Hôm qua cô ấy cũng nhắn tin cho tôi,” Jane nói. “Tôi nghĩ tôi sẽ đi thẩm vấn với cậu. Còn gì nữa không?”

Boulter nhìn cuốn sổ của mình. “Quay trở lại với Dawson đã. Tôi vừa nhớ ra tôi đã tìm thấy thùng đá chứa thi thể. Cái thùng đó là của nạn nhân, nó biến mất khỏi kho chứa đồ của anh ta.”

“Làm sao cậu biết đó là của nạn nhân?”

“Có một chữ D khắc dưới đáy thùng. Tôi đã cho vợ của nạn nhân xem. Và cô ấy đã xác nhận điều đó.”

“Lại là một ngõ cụt.” Jane nhăn mặt. “Thế có tìm được gì trong các thiết bị điện tử và nhà của Nicole không?”

“Những tin nhắn với tình nhân,” người phụ nữ nói. “Paul Baker.”

Jane không phản ứng gì cả. “Có tin nhắn đe dọa nào không?”

“Không.”

Jane đặt bút xuống. “Được rồi, cứ thế đã. Hãy cho tôi biết nếu các bạn tìm được thêm bất cứ điều gì.”

Reid chờ cả nhóm ra ngoài rồi mới bảo Will dừng quay. Jane đi về phía họ, nhưng không có vẻ gì là chào đón.

Cô dừng lại trước mặt hai cha con. “Cháu đang được nghỉ xuân à, Will?” Giọng cô ấm áp, khóe môi thì cong lên nụ cười.

“Vâng. Cháu hy vọng cô không thấy ngại khi cháu đi theo để giúp cha.”

Đôi mắt hạt dẻ của cô quay về phía Reid. “Cô thích cháu hơn là cha cháu đấy.”

Cô rõ ràng không gọi cho anh vì muốn anh có mặt đây, nhưng chẳng sao cả. Anh sẽ sớm lấy được thứ mình muốn và cuốn xéo khỏi cuộc đời cô thôi.

*

Một buổi chiều thứ Sáu, người thì lang thang trên vỉa hè, người thì thư giãn ngoài ban công các nhà hàng với cuốn sách trên tay, lặng lẽ chìm trong tiếng nhạc jazz từ phía xa vẳng lại theo làn gió oi bức. Jane xếp hàng ở Pelican Brews, hít hà hương cà phê nồng đậm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ nghỉ xuân đã bắt đầu, nên cô không cần chen chúc với đám học sinh trung học để xếp hàng chờ mua latte nữa. Cô cũng không ngại điều đó, vì cô thích trẻ con. Cô thường nhìn những đứa trẻ đang ở độ tuổi thanh thiếu niên và tự hỏi ở tuổi đó cô sẽ như thế nào, nếu không có quá khứ tồi tệ đó.

Điện thoại đổ chuông ngay khi người pha chế đưa cho cô cốc cà phê đen như thường lệ. Cô mấp máy một câu cảm ơn rồi nhấn nút trả lời. “Cảnh sát trưởng Hardy nghe.”

“Chúng ta có việc rồi, thưa cảnh sát trưởng. Chỉ có điều hơi... lạ,” Olivia nói.

“Lạ như thế nào?”

“Một người chạy bộ đã tìm thấy một chiếc xe bị bỏ lại ở Gulf."

Đâu phải chuyện gì lạ lắm. “Thì?”

“Dấu hiệu cho thấy có người đang ăn sáng khi đi dã ngoại và bỏ lại mọi thứ. Có cả vết máu ở hiện trưởng nữa. Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó. Chị đã dặn Brian giữ người chạy bộ đó lại và đợi em đến.”

“Gửi em địa chỉ nhé. Em đến ngay đây.” Cô cúp máy và nghe thấy âm thanh tin nhắn địa chỉ đã được gửi đến. Cô gọi Parker rồi phóng chiếc SUV của mình lao đi suốt hai dặm ra khỏi thị trấn tới một công viên nhỏ bên lề đường.

Cô để cốc cà phê của mình lại trong ngăn đựng cốc và cùng Parker đi ra gặp Brian ở hiện trường. “Chúng ta có gì rồi?”

Brian quơ tay về phía mặt nước. “Nhìn mà xem.”

Cô quan sát công viên đầy cỏ và hàng cọ rợp bóng thẳng hàng đón gió trước mặt. Sóng vỗ bờ, một chú bồ nông cắp cá lên từ dưới mặt nước. Mùi mặn nồng của muối và rong biển tan vào không khí gần mặt nước này. Đây sẽ là một khung cảnh bình dị vào sáng thứ Sáu hoàn hảo, trừ dấu vết của những thứ bị bỏ lại.

Đó là một chiếc Ford Taurus còn mới, màu xanh dương nhạt, trống không với cánh cửa tài xế đang mở. Túi McDonald's nằm ở góc tấm khăn trải trên nền cát đang bị lũ diệc bạch hau háu nhìn. Cô nhòm vào túi, tránh không động chạm vào bất cứ thứ gì. Trong đó có một bánh mì kẹp trứng đã bị ăn dở, một túi táo đã cắt sẵn các miếng và hai hộp nước trái cây.

Một tia bạc ánh lên trên ghế tài xế thu hút ánh mắt cô, cô phải khom người xuống để nhìn cho rõ. Một đồng xu nửa đô-la Kennedy. Ngay lập tức, cô đưa tay tới, rồi vội vã rụt lại. Không thể để bằng chứng bị hỏng chỉ vì cảm xúc của cô được. Có chuyện gì đó đang xảy ra trong thị trấn này, mà cô thì vẫn chưa biết làm thế nào để giải câu đố đó.

“Người này đã ăn một chút đồ ăn rồi,” cô nói. “Cậu có nhìn thấy đồng nửa đô-la đó không?” Cô hắng giọng. “Tôi không nhìn được năm sản xuất, cũng không muốn chạm vào nó, nhưng hãy xem xem có phải là đồng xu được đúc vào năm 1964, giống với đồng xu được tìm thấy trên thi thể Dawson không.”

“Và đồng xu ở trước cửa nhà chị nữa.” Brian liếc mắt nhìn cô. “Khóa nhà chị tốt đấy, sếp.”

“Chuẩn rồi đó.” Cô mỉm cười, đặt tay lên súng. “Và có cả biện pháp an ninh tối ưu nhất này nữa.” Cô nhòm vào trong xe. Một loạt những chiếc túi đựng đồ ăn nhanh nhàu nhĩ nằm ngổn ngang trên sàn ghế phụ và ghế sau. Một thỏi son bóng nằm giữa bảng điều khiển và một túi đựng đồ trang điểm tung tóe trên ghế phụ.

Ánh nhìn của cô dừng lại nơi chiếc ghế màu xanh dương đậm dành cho trẻ em ở phía sau, bên cạnh vẫn còn một ít đồ ăn thừa của suất Happy Meal được bán ở McDonald's. Cảm giác khó chịu càng mạnh mẽ hơn. Chẳng lẽ có một đứa bé ở quanh đây sao?

Cô quay sang Brian. “Có thấy đứa bé nào không? Có ghế trẻ em ở phía sau. Trông có vẻ là của một bé trai.”

“Tôi cũng thấy rồi. Nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào của đứa bé cả. Có vẻ người lái xe là một phụ nữ.”

Sống lưng cô ớn lạnh, cô gật đầu. “Hiện trường này làm tôi khó chịu.”

“Tôi cũng thế. Liệu đây có phải là một vụ bắt cóc không?”

Jane ưỡn ngực, đứng thẳng hết mức chiều cao một mét năm tám của mình, rồi đi về phía người chạy bộ với Parker bám theo sau. Người phụ nữ đó có vóc dáng săn chắc của một người thường xuyên luyện tập và khoảng chừng bốn mươi tuổi. Mái tóc vàng của cô ấy được bới hết lên thành kiểu đuôi ngựa, vầng trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Cô ấy mặc một chiếc quần soóc màu xanh nhạt và áo phông trắng. Jane đoán là khách du lịch vì trông gương mặt này khá lạ.

Jane dừng lại đứng cách cô ấy hai bước chân. “Tôi là cảnh sát trưởng Hardy. Cô đã gọi báo cho cảnh sát về chiếc xe bị bỏ lại?”

Người phụ nữ gật đầu. “Tôi là Linda Mason. Tôi thuê nhà ở cuối đường được khoảng một tuần rồi. Tôi vẫn hay chạy bộ qua đây mỗi sáng. Khi tới chỗ ngoặt ở đằng kia thì tôi nhìn thấy chiếc xe. Thường thì tôi cứ chạy qua thôi, nhưng cửa xe để mở, trông có vẻ không ổn cho lắm.”

“Linh cảm của cô sắc bén đấy. Cô có thấy ai khác không? Một người phụ nữ hoặc một đứa bé chẳng hạn?”

Linda lắc đầu. “Tôi chỉ thấy chiếc xe và mấy thứ đồ nằm đó thôi. Tôi có thử lên tiếng gọi mấy lần, nhưng không ai trả lời cả. Tôi đã định chạy tiếp rồi, nhưng lại nghĩ nên để các vị kiểm tra thì tốt hơn. Chắc tôi sẽ lo lắng cả ngày nếu cứ thế chạy đi mà không làm gì mất.”

“Cô đã làm điều đúng đắn. Cảm ơn vì đã gọi điện báo cho chúng tôi.” Jane quay lại với Brian. “Đăng ký xe có gì không?”

“Đây là xe cho thuê.” Cậu ấy giơ tờ giấy đăng ký lên. “Nhưng không có hợp đồng, biển xe cũng mất rồi. Tôi sẽ liên hệ với công ty cho thuê xe để xem họ đã bán nó hay bị trộm.”

Jane cảm thấy hiện trường này toàn mùi mờ ám. “Trở lại văn phòng thôi.”

Chắc cô phải gọi cho Reid và báo cho anh ta về vụ này. Cô không nên khiến thị trưởng bực bội thêm nữa, nhất là sau khi cô ấy nghe được tin cha cô bị bắt.