Chương 15
Ánh sáng đỏ của đồng hồ hiện rõ con số 12:02. Reid hất chăn ra và trèo xuống giường vì không ngủ được. Anh cứ mơ thấy ánh mắt giận dữ của Lauren khi cô ta thề rằng sẽ khiến anh phải hối tiếc vì không đưa tiền như yêu cầu. Anh không thể nói cho Will biết rằng Lauren không phải mẹ ruột của thằng bé. Làm sao anh có thể làm như thế?
Nhưng lỡ như cô ta lại đi kể với con trai anh thì sao? Cô ta sẽ có nhiều sức ảnh hưởng đối với Will hơn nếu thằng bé tin cô ta là mẹ mình.
Reid đưa tay xoa mái đầu đã được cạo nhẵn và bước vào bếp để lấy một cốc nước cam. Anh cầm ly đi ra thềm sau nhà. Những ngôi sao đang lấp lánh trên nền trời thẫm như nhung, âm thanh của một con cá sấu phá tan màn đêm yên tĩnh. Anh chợt thấy thèm bánh beignet và cà phê không chịu nổi. Anh liếc nhìn đồng hồ. Hẳn giờ này tiệm Petit Charms đã đóng cửa, nhưng họ có bán lại những món thừa của mình ở cửa hàng tiện lợi mở hai tư giờ ở giữa thị trấn. Anh có thể đi tới đó rồi trở về trong vòng mười lăm phút.
Có lẽ mặc quần soóc chạy bộ để tạt qua thị trấn cũng ổn. Anh uống nốt cốc nước cam rồi chụp lấy chìa khóa trên quầy. Chẳng mấy chốc, anh đã đậu xe bên cạnh những tấm biển neon sáng chói. Anh bước vào bên trong, mua nửa tá bánh beignet và một cốc cà phê, sau đó nhấm nháp hai chiếc bánh ngọt khi ngồi trên băng ghế ở khu đất bên cạnh.
Một người đàn ông lớn tuổi đi về phía anh và dừng lại. “Sao trông cậu như mất sổ gạo vậy, chàng trai? Có cần giúp gì không?”
"Cháu chỉ đang tận hưởng buổi đêm thôi."
Mùi hải sản thoảng ra từ chiếc áo dính vảy cá trên người đàn ông đó. “Ông vừa đi đánh tôm về ạ?”
Ông lão chùi tay vào quần, rồi đưa tay ra. “Alfie Smith.”
Anh nhận ra ngay đây chính là người chủ tàu đánh tôm đã phát hiện ra thi thể của Gary. Reid lau đường bột còn dính lại trên ngón tay vào quần, rồi bắt bàn tay chai sạn của ông Alfie. “Reid Dixon.”
“Cậu là nhiếp ảnh gia đang khiến cảnh sát trưởng của chúng tôi cáu gắt đấy hả? Nghe nói cậu sẽ ở đây một thời gian.”
“Ông đã nghe đúng rồi đấy.”
“Ồ, nếu cậu ghé tiệm cá của tôi, tôi sẽ chào mừng cậu bằng những con tôm to nhất đời mình.”
“Cháu sẽ đến. Cảm ơn, ông Alfie.”
Ông lão cười toe toét và bước dọc theo con đường trước khi đi vào một quán bar đang phát nhạc jazz. Reid bắt đầu cảm thấy mình đã dần trở thành cư dân của nơi này, chứ không còn là khách vãng lai nữa. Từng nhịp đập trái tim anh đang dần hòa vào nơi này nhanh hơn anh nghĩ.
Ánh đèn nhấp nháy thắp sáng những con phố tĩnh lặng, bóng của những tòa nhà trong Khu phố Pháp đổ xuống đường, tạo thành những hình thù thú vị. Reid phủi đường bột bám trên những ngón tay rồi dựa vào lưng ghế. Tiếng nhạc yếu ớt vang lên trong trong không trung, anh có thể nhận ra giọng của ca sĩ Faith Hill đang hát bài “Cô gái Mississippi”.
Các căn hộ hầu hết đều nằm trên những tòa nhà kiểu Pháp cổ kính nằm dọc theo Phố Chính, một vài căn vẫn sáng đèn. Một chiếc xe tuần tra chậm rãi lăn bánh trên phố rồi dừng lại trước Reid, sau đó tấp vào một điểm đỗ.
Cửa sổ xe hạ xuống, thanh tra Boulter ngó ra. Cậu ta nheo mắt lại, chừng như đã nhận ra anh, rồi liếc mắt đến hộp bánh beignet. “Nộp bánh beignet ra đây, nếu không anh sẽ bị bắt vì tội lang thang.”
Reid cười toe toét và giơ chiếc hộp lên. “Tôi không hợp với quần áo kẻ sọc đâu. Cậu tự lo đi.” Anh mở hộp bánh. Anh chàng Boulter lấy ra hai cái, đập cho vụn đường rơi bớt xuống bên thân xe.
Anh thích anh chàng thanh tra trẻ tuổi và lanh lợi này. Có lẽ Brian hơi kiêu căng, nhưng cậu ta dường như rất yêu thị trấn và công việc của mình. “Cậu đang đi tuần à?”
“Đâu có. Tôi vừa mới đi hẹn hò về, và giờ thì đang thèm bánh rán beignet. Hình như anh cũng thế.”
Thành thật đấy. Reid chợt khao khát muốn trải lòng, nhưng sự phản bội của Gary vẫn còn nhức nhối. Anh đã tin tưởng Gary cả đời, và đến bây giờ anh vẫn cảm thấy khó mà tin được vào những gì đã xảy ra.
Boulter tắt động cơ và bước ra ngoài. Vào ban đêm, cậu ta càng trông giống diễn viên Dwayne Johnson hơn. “Anh đang có chuyện buồn. Anh có nghĩ ra kẻ nào đã khử Gary không?”
“Giá mà tôi biết gì đó. Có lẽ là chủ sòng chăng? Cậu có phát hiện ra bất cứ điều gì kẻ đã cho anh ta mượn tiền không?” Sáng nay, lúc ở phòng họp, Brian đã nói mình sắp tìm ra điều gì đó.
Băng ghế kẽo kẹt phản đối thân hình vạm vỡ của Brian ngồi lên. “Sở cảnh sát New Orleans không tìm ra gì cả. Anh ta ra tù vào thứ Bảy, nhưng không hề về nhà vào đêm đó. Chúng tôi đang cho kiểm tra máy quay an ninh ở các trạm thu phí và bãi đậu xe, nhưng vẫn chưa thu được gì cả. Xe của anh ta được tìm thấy trong bãi đậu xe của bến tàu ngay tại Cảng Pelican. Liệu có phải anh ta định tới gặp anh không? Xin anh thôi kiện chẳng hạn?”
Reid lấy một cái bánh rồi đưa cái cuối cùng trong hộp cho Brian, cậu ta ngửi ngửi nó. “Tôi đã nói rõ rằng tôi sẽ không làm thế. Ước gì tôi có thể giải quyết theo cách khác. Tôi cứ nghĩ đi tù sẽ giúp anh ta cai được cờ bạc và trốn được bọn đòi nợ. Nhưng tôi đã sai.”
Cũng có thể do sự yếu đuối của anh ta. Anh ta đã có lựa chọn sai lầm.
Brian liếm đường dính trên ngón tay. “Không phải lỗi của anh. Gary đã tự chọn con đường của riêng mình.”
“Chắc thế.” Những bản nhạc của Faith Hill vẫn đang được phát. “Chắc ai đó rất thích Faith Hill.”
“Là sếp đấy.” Brian gật đầu về hướng căn hộ ở tầng hai phía trên một tiệm cà phê. “Jane bị khó ngủ. Chị ấy hay ra ban công nghe nhạc hoặc đọc sách, hay chơi máy tính gì đó.”
Reid nhướng mày. “Cảnh sát trưởng trông có vẻ tự chủ lắm. Không ngờ cô ấy bị khó ngủ đấy. Cô ấy ở đây bao lâu rồi?” Có lẽ đây là cơ hội để anh tìm hiểu thêm về Jane.
“Khoảng mười lăm năm, theo như tôi biết. Chị ấy lớn tuổi hơn tôi một chút, nhưng lúc chị ấy và cha mình tới thị trấn này thì mới mười lăm mà thôi, ông ấy sở hữu một khoảng đất khá rộng ở phía bắc thị trấn. Tôi vẫn nghe người ta kể rằng ông ấy và Jane đã trốn khỏi một hội cuồng giáo nào đó, nhưng chẳng ai nói gì hết. Nếu anh hỏi Jane về quá khứ của mình, chị ấy sẽ ngậm chặt miệng. Tôi nghĩ những chuyện đã xảy ra khiến chị ấy bị tổn thương. Tôi thích chị ấy. Chị ấy là một bà sếp tốt và biết quan tâm lắm.”
Reid không dám chắc về điều đó. Anh đứng dậy khi Brian tiến về phía xe của mình, nhưng tới khi viên thanh tra to cao biến mất, anh lại ngước nhìn về phía ban công nhà Jane. Có lẽ tối nay cô ấy sẽ bớt cảnh giác hơn một chút. Đáng để thử.
*Giấc ngủ cũng khó bắt như một con kỳ lân vậy. Jane ngồi trên ban công căn hộ của mình, nhìn ra thị trấn đã ngủ yên và mặt nước phản chiếu ánh đèn đường của vịnh. Những bản nhạc của Faith Hill dịu dàng vang lên từ loa máy tính. Parker đang ngồi ngay bên cạnh, đầu nó gác lên đầu gối cô. Mùi biển mằn mặn từ bờ vịnh thường làm dịu tâm trí rối bời của cô, nhưng hiện tại, cô đang có quá nhiều suy nghĩ.
Cả hai món quà sinh nhật đã nằm trong sách điện tử. Cô có thể đọc chúng dễ dàng nhờ ánh sáng hắt ra từ phòng khách phía sau lưng, nhưng những đoạn văn kinh dị không còn đủ sức hấp dẫn cô sau những cảnh đẫm máu mà cô đã chứng kiến trong tuần này.
Cô bấm sang trang sau của cuốn Những lá thư của Screwtape. Ban đầu, cuốn này khá khó đọc, vì cô không thể hình dung kẻ viết thư là ai và mục đích trong những lời khuyên của hắn là gì. Rồi thì hóa ra nhân vật chính là một con quỷ tên Screwtape.
Suýt chút nữa cô đã ném cuốn sách đi vì thấy gớm, nhưng có một câu đã ngăn cô lại. “Biệt ngữ mới là đồng minh tốt nhất, giúp cháu giữ anh ta tránh xa nhà thờ, chứ không phải tranh luận.”
Gã Moses ở Núi Sinai là một kẻ sử dụng biệt ngữ ở mức độ chuyên nghiệp để khóa chân các thành viên của hội cuồng giáo.
Từ khi ra khỏi đó, cô chưa từng chạm tới cánh cửa nhà thờ. Ý nghĩ sẽ bị lừa dối lần nữa khiến cô rùng mình. Cô không muốn lại trở thành một kẻ cả tin, không hề phòng bị trước mọi lời dối trá.
Cô lại mở sách điện tử lên. Có lẽ cô sẽ đọc thêm một chút. Cuốn sách hấp dẫn tới nỗi khi Parker mới vừa gầm gừ, cô chẳng hề để ý. Chỉ khi nó lại kêu lên thêm lần nữa thì cô mới chớp mắt, nhìn xuống đường.
Anh chàng Reid đẹp trai và giản dị trong chiếc áo phông Saints và quần soóc đang đứng trên vỉa hè lát gạch. Một nụ cười kỳ quặc nở trên môi anh ta. “Có vẻ như cô rất chú tâm vào cuốn sách đó.”
Cô chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều mà giơ máy đọc sách lên. “Những lá thư của Screwtape. Anh đã nghe tới nó bao giờ chưa? Một cuốn sách khá lạ.”
“Đó là một cuốn hay đấy. Tôi đã đọc tất cả các tác phẩm của C. S. Lewis rồi.”
Cô vốn không định cho anh ta biết một chuyện cá nhân như vậy. “Anh làm gì mà lại đi lang thang vào giờ này thế?”
“Những chiếc bánh beignet réo gọi tên tôi.”
“Anh nên quay lại vào sáng mai, sẽ mua được bánh tươi ở Petit Charms.” Ý thức rõ mình đang mặc bộ đồ ngủ là quần soóc và áo ba lỗ, nhưng cô vẫn đứng dậy và bước ra trước lan can bằng sắt. “Anh cần gì ở tôi à?”
Anh giang tay ra. “Nhìn tôi chút đi, tôi có thể hét lên để nói chuyện với cô như thế này từ dưới đường, nhưng tôi thích lên trên đó hơn.”
Ánh đèn vẫn sáng ở cửa bên cạnh. Nói chuyện riêng tư một chút thì có hại gì đâu nhỉ? Cô cũng chẳng sợ anh. Cô ra hiệu về phía bên trái. “Có một cầu thang ngoài trời bên ngoài ngõ. Tôi sẽ mở cửa cho anh.”
Anh gật đầu và đi về phía được chỉ, còn cô vào trong để mở cánh cửa dẫn ra từ bếp. Cầu thang bằng thép vang lên loạch xoạch theo bước chân anh, và vì một lý do nào đó, âm thanh đó khiến tim cô đập nhanh hơn. Có lẽ đây là một ý tồi.
Cô tránh sang một bên để anh có thể đi vào, bờ vai rộng của anh khiến căn bếp dường như nhỏ lại. “Phòng khách ở phía này.”
Anh gật đầu và theo sau. “Căn nhà đẹp đấy.” Parker dí mũi vào tay anh, rên rỉ.
Đồ phản bội. “Tôi rất thích nó.” Cô dẫn đường vào phòng khách và ngồi xuống ghế sô pha. “Trễ rồi. Anh muốn điều gì vậy?”
Parker nhảy xung quanh Reid như thể bạn bè đã lâu ngày không gặp. Reid ngồi xuống sàn và kéo con chó vào lòng. “Tôi chỉ muốn biết tại sao cô lại ghét tôi đến thế. Bộ phim tài liệu này đâu có gì cá nhân đâu. Có điều gì cô không muốn đưa lên phim à? Nếu thế thì cứ bảo tôi. Chúng ta có thể làm việc theo bất cứ cách nào cô muốn.”
Gò má cô nóng ran, cảnh tượng cuối cùng về các tòa nhà của khu trại phừng phừng trong lửa vẫn còn in đậm trong ký ức cô. “Tôi chưa hiểu anh tới mức ghét anh đâu.” Cô không thể kể cho anh nghe chuyện đó được. Anh sẽ không hiểu. Chẳng ai hiểu cả, thậm chí tới chị Olivia cũng không.
Anh nhướng mày. “Chỉ cần nói cho tôi biết điều cô đang lo ngại thôi.”
Đôi mắt đen nhìn xoáy vào cô, khiến cô không tài nào nghĩ nổi, cũng chẳng thể cản được những lời nói đang sôi sục trong cuống họng. “Anh biết được bao nhiêu về các hội cuồng giáo?”
“Đó là một vấn đề khá nhức nhối hiện nay. Người ta tìm kiếm sự đảm bảo về kiếp sau, về chốn họ thuộc về. Các hội cuồng giáo có thể cho họ một cộng đồng gắn bó mà bây giờ không còn mấy vì sự xâm chiếm của các phương tiện truyền thông.”
Nói rất đúng, cô miễn cưỡng gật đầu. “Xem những cảnh đó thật gai mắt.”
“Tại sao?” Ánh mắt anh ghim chặt lấy cô. “Chỉ là phim tài liệu thôi mà.”
“Với một số người thì không.” Cô giật mình bởi giọng thì thào của chính bản thân. Cô đâu định kể cho anh nghe.
“Nghe như cô biết nhiều hơn những người khác.”
Dường như sự đồng cảm trong mắt anh đã khiến cô mờ lời. “Ch... cha mẹ tôi. Họ từng tham gia hội cuồng giáo một thời gian. Nhưng rồi cha đưa tôi đi. Tuy nhiên, không ai biết chuyện đó cả.”
“Tôi nghĩ cha cô không giấu giếm gì, đúng không? Chắc chắn khu trại lớn đó là nơi ông ấy bắt tội phạm.”
“Chẳng có ý nghĩa gì cả. Những người không nằm trong hội cuồng giáo vẫn có thể là tội phạm.”
Anh nhún vai. “Người ta vẫn đoán vậy mà. Thậm chí thanh tra Brian cũng nghĩ cha cô từng tham gia hội cuồng giáo.”
Cô giật nảy lên ngay khi nghe những lời đó. “Anh nói dối.”
Anh khoanh tay trước ngực. “Brian vừa nói cho tôi vài phút trước.”
“Anh đã kể cho cậu ấy rằng tôi từng tham gia hội cuồng giáo sao?” Cô đã suýt nghẹt thở khi thốt ra từ kinh khủng đó.
“Đương nhiên là không. Tôi nói với cậu ta rằng cô là một cảnh sát trưởng có năng lực, rồi hỏi cậu ta biết cô bao lâu rồi. Cậu ta có nhắc tới nơi cha cô sống và những tin đồn về hội cuồng giáo.”
Ngày mai cô sẽ xử Brian sau. Cậu ta có quyền gì mà bàn tán về cô chứ? Không phải với người đàn ông này, hay bất cứ ai khác.
“Trông cô như sắp bùng nổ đến nơi vậy. Cô khó chịu đến thế chỉ vì người ta có thể biết điều gì đó lúc cô còn nhỏ à? Cha mẹ đã đưa cô đến đó. Cô đâu có liên quan gì.”
Mặc dù những điều anh nói là sự thật, nhưng cảm giác tội lỗi cô mang theo chẳng thể nào tẩy rửa được. “Tôi không muốn nói về chuyện đó. Đó là quãng thời gian đau khổ nhất trong đời tôi. Chỉ cần nghĩ tới việc người trong thị trấn này đoán ra được, tôi cũng đã thấy ghét rồi.”
“Vậy nên cô ghét tôi sao? Vì bộ phim tài liệu về các hội cuồng giáo của tôi?”
Nói như vậy thì nghe thực sự nực cười. Anh thậm chí còn chưa từng phỏng vấn cô. “Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này với tôi nữa. Nếu thế, có lẽ chúng ta sẽ chịu đựng được nhau mấy tuần kế tiếp.”
“Được.” Anh vỗ Parker lần cuối, rồi đứng dậy. “Tôi về đây, hẹn gặp lại cô vào sáng mai.”
Cô mím môi lại, đi đến chốt cánh cửa đằng sau lưng anh. Bằng cách nào đó, cuộc nói chuyện vừa rồi khiến cô cảm thấy như bị lột trần khỏi lớp vỏ bảo vệ mà cô đã dệt quanh mình để tránh xa quá khứ. Những người trong thị trấn nhìn nhận và đánh giá cô như thế nào vì quá khứ đó đây?
Cô trở lại ban công, nhưng thay vì cầm máy đọc sách điện tử lên, cô phác họa gương mặt Reid. Suýt chút nữa cô đã phác họa anh với mái tóc thay vì cái đầu được cạo nhẵn, nhưng cô đã kịp hạ bút xuống trước ý định đó. Anh ấy trông cuốn hút khi là chính bản thân mình.