Chương 16
Nụ cười của Will có thể chiếu sáng cả một sân vận động.
Thằng bé đội mũ lưỡi trai có in logo của đội Saints ngược về phía sau, đeo hai cái túi đựng máy quay trên vai rồi trèo ra khỏi chiếc SUV của Reid vừa đậu bên ngoài đồn cảnh sát. Giá đỡ máy ba chân nhô ra khỏi ba lô thằng bé.
Một chú bồ nông lao xuống thanh chống trên bãi cỏ ven đường. Will chỉ vào nó. “Nhìn kìa!”
“Làm gì có cá trong thị trấn nhỉ?” Reid khóa cửa xe lại. “Con đừng háo hức quá. Sẽ vất vả lắm đấy.”
Will hơi vấp một chút vì đôi dép tông của mình. “Vui mà cha. Con biết mình sẽ làm được. Cảm ơn vì đã cho con làm nhé!”
Thằng bé bị máy ảnh và công việc làm phim ám ảnh. Điện thoại của nó chứa đầy những đoạn phim ngắn về đủ loại chủ đề. Nó khá có thẩm mỹ về bố cục và góc độ. “Sẽ là những ngày dài đấy. Không có thời gian để rong chơi đâu.”
“Con sẽ tập trung mà.” Will đi trước, dẫn đường vào tòa nhà.
Reid chậm rãi theo sau. Anh không cảm thấy chắc chắn lắm về việc này. Ở quanh Jane có lẽ là một việc nguy hiểm.
Vừa đúng lúc Jane bước ra khỏi cửa thì hai người họ đến nơi. Cô giữ cửa mở để Parker chạy ra ngoài. “Tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy anh đến, nên định đưa anh vào để khỏi phải đăng ký.” Cô liếc nhìn Will. “Anh đưa con theo à?”
“Thằng bé sẽ là người quay phim tạm thời cho tôi. Kỳ nghỉ xuân đã bắt đầu rồi, và nó quay khá tốt.” Anh đâu cần phải giải thích tất cả mọi thứ cho cô chứ?
Will khom lưng, nựng chú chó. “Anh bạn này có đi với chúng ta không ạ?”
“Lúc nào cô cũng dẫn cậu nhóc này theo. Nó là một chú chó nghiệp vụ rất được việc đấy. Anh có phiền nếu phải lái xe không? Tôi mang xe mình đi bảo trì rồi, đáng ra thì không sao, nhưng tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ thị trưởng yêu cầu đến họp.”
“Tôi lái được mà,” Reid trả lời, rồi cả ba cùng ngồi vào chiếc xe SUV. Sáng nay, đôi mắt màu hạt dẻ của cô có chút quầng thâm, có lẽ cô đã không ngủ ngon giấc sau khi anh bỏ đi vào đêm qua.
Cô dừng lại khi thấy con bồ nông. “Là Pete đấy.”
“Cô biết con chim đó à?”
Cô gật đầu. “Nó giống như là thú nuôi ở chỗ này vậy. Tôi thường mang cá tuế ra bến cho nó, nhưng chắc cậu chàng ngán bị tôi bỏ rơi rồi.” Cô ngồi xổm xuống trước mặt con chim. “Xin lỗi nhé, Pete. Hôm nay không có cá đâu. Mày phải tự đi bắt đi.”
Con bồ nông nhìn cô bằng đôi mắt bé như hạt đậu rồi vỗ cánh bay về phía mặt nước.
Reid mỉm cười, lắc đầu. “Cứ như thể nó hiểu lời cô vậy. Thế cuộc họp với bà Lisa là thế nào?”
Cô nhăn mặt. “Hình như cô ấy khá bực và muốn tôi đến nhà cô ấy, chắc để đỡ bị người khác nghe thấy. Cô ấy hẳn sẽ hài lòng khi tôi chưa bỏ rơi anh. Cô ấy sống ngoài thị trấn.”
“Cô lo bà ấy đã nghe về chuyện của cha cô à?”
“Chắc chắn là về chuyện đó. Tin tức lan đi nhanh lắm.”
“Thế thì sao chứ?”
"Thì chúng ta cứ chờ xem."
Một câu trả lời nước đôi. Cô đang có dự định gì vậy? Nhìn vẻ mặt, rõ ràng cô không định nói thêm gì về ý định trong đầu mình.
Sáng hôm nay là một buổi sáng mùa xuân tuyệt đẹp. Mặt trời Alabama nóng bỏng chiếu trên kính chắn gió, anh bật điều hòa. Jane nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và không nói gì kể từ khi anh lái chiếc xe lớn của mình đi xa vài dặm khỏi thị trấn. Will đang nghịch điện thoại, Parker đang nằm dài trên cậu bé. Reid bật radio để xua tan sự im lặng. Bài hát Ân Điển Của Ngài Ban Tới Cho Con vang lên, anh lập tức cảm thấy cô cứng người lại trước những âm thanh ấy. Anh không hiểu gì về đức tin của cô, không chừng cô chẳng còn đức tin nữa, nhưng anh có thể nhận thấy rõ quai hàm cô đang nghiến chặt.
“Đây là nhạc gì thế? Nghe hơi... khác lạ.”
“Thánh ca Thiên chúa giáo.”
“Nó khác các thể loại khác như thế nào?”
Anh mỉm cười. “Khác ở lời hát. Có muốn tôi tắt đi không?”
Ánh mặt trời chiếu xuống khiến đôi mắt đang nhìn anh trông như vàng ròng. “Tôi nghĩ mình chưa từng gặp ai nghe thánh ca Thiên chúa giáo cả.”
“Cô thích nhạc đồng quê. Tôi để ý thấy cô nghe nhạc của Faith Hill tối qua. Tôi thì thấy thánh ca giúp mình tỉnh táo và tập trung vào những thứ quan trọng trong cuộc đời.”
“Vậy anh thấy trong đời này, điều gì là quan trọng?” Giọng cô thể hiện sự quan tâm chân thành.
Anh rẽ vào bãi đậu xe. “Kinh Micah đoạn sáu câu tám nói rằng Chúa muốn chúng ta hành xử công bằng, yêu thương nhân từ và khiêm nhường sánh bước cùng Ngài. Lời giảng này gói gọn gần như toàn bộ những điều mà tôi muốn hướng đến. Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng làm được như vậy.”
Cô nhỏ giọng hoài nghi. “Giá như mọi người đều làm vậy. Nhưng thực tế thì tội lỗi ở khắp nơi và ai cũng chỉ biết đến lợi ích của riêng mình. Nhà thờ dường như là một cách để kiểm soát con người.”
Thời gian sống trong hội cuồng giáo hẳn đã khiến cô sợ hãi. “Cô tới nhầm hội thánh rồi. Ở những hội thánh nghiêm chỉnh, chúng ta sẽ được học cách noi gương chúa Jesus và khuyến khích nhau hướng tới những giá trị vĩnh hằng.”
“Nghe rất khác với những gì tôi đã trải qua.” Cô tháo dây an toàn khi xe tới trước một căn biệt thự lớn với những cây cột chống ở hiên nhà. “Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua chủ đề này thì hơn.”
*Bà Lisa Chapman đang ngồi cạnh bàn với hai bàn tay đan vào nhau và chẳng hề mỉm cười. Mà bà ấy thì lúc nào cũng cười.
Nụ cười của Jane cứng lại, cô đóng cánh cửa lại sau khi mọi người đã vào trong. “Mọi chuyện ổn chứ, cô Lisa?”
Ánh mắt bà ấy nhìn về hướng Will và Reid sau lưng Jane. Bà ấy nhíu mày khi cậu bé nâng máy quay lên vai để bắt đầu ghi hình. “Không cần phải quay lại cuộc họp này.”
“Tôi tưởng bà muốn bộ phim thể hiện mọi khía cạnh cuộc sống của một nữ cảnh sát trưởng ở thị trấn nhỏ,” Reid thắc mắc.
“Nhưng không phải cảnh này.”
Nghe thật đáng ngại. Ngực Jane thắt lại, cô biết sự dự đoán ban đầu của mình đã đúng. Cô chờ Will tắt máy quay rồi mới lên tiếng hỏi, “Chuyện này là sao?”
“Cha cháu đã bị bắt.”
“Đúng thế. Cháu đã ở đó khi FBI đến.”
“Và cháu cảm thấy không cần gọi cho cô à?”
Ối chà. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó. “Cháu đang điều tra hai vụ án mạng. Cháu không nghĩ được nhiều như vậy.”
Lisa đứng lên và đi tới chỉnh rèm cửa để chắn ánh mặt trời. “Cháu có biết điều đó gây ảnh hưởng thế nào không? Cô con gái đứng đầu chính sở cảnh sát mà người cha bòn rút tiền?”
Jane chống tay lên hông. “Cô nghĩ cha cháu phạm tội ư?” Parker tiến lại gần, áp mũi lên chân cô.
Lisa trở về bàn. “FBI sẽ không bắt người nếu không có chứng cứ.”
“Cháu hiểu cha mình, ông ấy không bao giờ làm chuyện đó.” Jane ghét sự run rẩy trong giọng nói của mình. Cô hất cằm lên. “Ông ấy nói đang tìm kiếm bằng chứng về kẻ phạm tội.”
Lisa nhướng mày. “Thế ông ấy có bằng chứng chưa?”
“Hừm, hiện giờ thì không. Nhưng suốt những năm qua, ông ấy chắc chắn có nhiều kẻ thù.” Nhận thấy sự yếu ớt trong lý lẽ của mình, Jane câm bặt.
“Có vài người trong hội đồng cho rằng cần phải đình chỉ cháu trong lúc người ta tiến hành điều tra. FBI sẽ cần đến sự trợ giúp của sở. Mọi người cũng cần đảm bảo cháu sẽ hợp tác với mọi yêu cầu.”
Jane nuốt nước miếng. “Đương nhiên cháu sẽ hợp tác, cung cấp bất cứ điều gì họ cần.”
“Cô hy vọng cháu sẽ gạt niềm tin vào sự trong sạch của cha mình sang một bên và nhìn vào chứng cứ.”
Điều này cô khó mà làm được. Jane cứng nhắc gật đầu. “Cháu sẽ xem xét các chứng cứ.” Và tìm ra kẻ hãm hại cha mình.
“Cô sẽ cho FBI biết cháu sẽ hoàn toàn hợp tác với họ. Cảm ơn vì đã đến. Cô sẽ nói với hội đồng rằng chẳng có gì đáng lo cả.”
Jane gật đầu và cố ép tay chân cứng nhắc của mình di chuyển về phía cửa. Cô thoáng thấy Will gục đầu xuống. Cách cậu bé né tránh như thể đang xấu hổ vì phải chứng kiến cảnh này chẳng khác gì cảm nhận của cô khi chịu đựng nó cả.
Cô vội vã ra cửa và bước ra ngoài bầu không khí thoáng đãng. Đầu cô vẫn ngẩng cao cho tới khi Reid đặt tay lên vai cô và thì thầm, “Cố gắng lên.”
Má cô nóng bừng, cô không thể nhìn anh. “Tôi ổn.” Cô vội vã bước đến chỗ chiếc SUV.
Anh lách người vào ghế lái và nhìn cô. “Chúng ta đi ăn kem thôi.”
Cô cuối cùng cũng nhìn vào đôi mắt ấm áp và đầy thương cảm của anh. “Lúc chín giờ sáng sao? Mà nơi nào lại mở cửa vào giờ này chứ?”
“Dairy Queen có bán một vài loại kem. Chỉ đúng một vài loại thôi. Nhưng tôi dám chắc họ có bán kem thuyền chuối đấy.”
Will leo lên ghế sau với Parker. “Hoặc là kem fudge sundae nóng nữa.”
Nụ cười nở trên môi cô. “Chắc tôi ăn được cả chậu kem ấy. Có một tiệm Dairy Queen ở Foley. Chúng ta có thể tới đó.”
“Tôi biết chỗ đó.” Anh mỉm cười và lái xe ra khỏi con đường cong dẫn vào tòa biệt thự. “Sau đó đi đâu?”
Cô vẫn chưa biết tình bạn mới chớm này sẽ nảy nở như thế nào và tới lúc nào, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy hoàn toàn thoải mái với anh. “Tôi cần kiểm tra báo cáo pháp y của Nicole Pearson.”
“Vậy chúng ta sẽ về văn phòng hay tới nhà xác?” Môi anh nhếch lên một cách nhăn nhó, và anh nuốt khan.
Cô cười. “Một người đàn ông mạnh mẽ, chai sạn lại sợ xác chết à?”
“Tôi muốn món kem thuyền chuối yên vị trong bụng mình. Thế có gì là sai chứ?”
Cô phá ra cười. “Có lý.”
Họ lại chìm trong yên lặng khi anh lái xe tới Foley. Cô cố gắng lắng nghe lời nhạc dịu dàng trong bài thánh ca của Thiên chúa. Chính khao khát tìm kiếm sự yên bình và tình yêu đã khiến cha mẹ cô đến với hội cuồng giáo.
Reid lái xe tới bãi đỗ của Dairy Queen và dừng lại. Anh ra khỏi xe và cầm lấy dây buộc Parker từ tay Will ngay lúc cả hai vừa ra khỏi cửa sau. Anh cũng là người giữ cánh cửa tiệm, để cô bước vào bầu không khí mát lạnh hơi điều hòa và mùi hương hấp dẫn của những món tráng miệng ngọt ngào. Parfait bơ lạc là món khoái khẩu của cô, cô từ tốn liếm sô-cô-la và ca-ra-men nóng trên thìa. Cô nên làm gì với FBI đây? Đầu tiên, cô cần xem họ đã có bằng chứng gì chống lại cha. Có lời khai của ai đó hay cái gì đó nghiêm trọng hơn?
Reid ném cái thuyền trống không ra khỏi món kem thuyền chuối. “Cô có vẻ đăm chiêu.”
“Tôi chỉ đang nghĩ về chuyện của cha thôi.”
“Cô có vẻ rất chắc chắn về việc ông ấy vô tội?”
“Nếu anh gặp cha tôi rồi, anh cũng sẽ tin ông ấy thôi.”
Anh dùng khăn giấy lau tay. “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Điện thoại cô reo lên, cô liếc nhìn màn hình. “Cảnh sát trưởng Hardy nghe.”
“Đã khám nghiệm thử thi xong cho Nicole Pearson rồi, thưa cảnh sát trường. Tôi sẽ gửi báo cáo qua email cho cô. Ôi, rất xin lỗi, tôi phải cúp máy đây. Tôi có một cuộc gọi khác.” Nhân viên giám định y khoa dập máy trước khi Jane kịp hỏi gì.
“Về văn phòng tôi thôi. Tôi muốn biết nguyên do cái chết của Nicole.”
Nếu gọi Paul Baker đi làm lại, công việc của cô hẳn sẽ khó khăn hơn. Bà Lisa đã nói rõ rằng Jane đang đứng ở đầu sóng ngọn gió. Chỉ cần một bước đi sai lầm là cô sẽ đi tong và Paul sẽ thế chân cô. Dù cô không dám chắc mình có đủ năng lực cho vị trí hiện tại hay không, nhưng cô biết Paul thì không.
*Đầu cô nặng như chì. Fanny chớp mắt trong bóng tối ngột ngạt như một tấm chăn len và đợi cho tới khi có thể nhìn rõ. Nhưng không thể. Cô đưa tay ra và cảm thấy có một tấm nệm cứng bên dưới mình. Cô ngồi dậy và đặt tay lên sàn. Chiếc giường nơi cô nằm chỉ là một tấm nệm trần được đặt trên mặt sàn bẩn.
Cô đang ở đâu? Con trai của cô đâu? Nỗi kinh hãi khiến cô bất động mất mấy giây. Cô liếm môi. “Harry?” Giọng cô gần như chỉ là một tiếng thì thầm khàn đặc.
Cô duỗi người để đứng dậy trên đôi chân run rẩy. “Harry!” Sức đè nén nơi lồng ngực cô ngày càng nặng trĩu. “Harry, tới với mẹ nào. Hãy đi theo giọng của mẹ!”
Dù có tập trung tới mấy, cô vẫn không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoài nhịp tim như trống nổi của chính bản thân mình. Cô không cảm nhận được nơi này có bất cử ai khác ngoài mình. Harry có trốn được không? Cô chỉ biết cầu nguyện rằng con trai đã an toàn.
Không khí có mùi ẩm mốc và bụi bẩn, có vẻ như cô đang ở trong một tầng hầm. Đưa tay về phía trước, cô lê chân vài bước trên sàn nhà mấp mô cho tới khi đụng phải vách tường lạnh ngắt. Cô ép mình đi quanh căn phòng, nhẩm đếm số bước chân. Nơi này rộng khoảng hơn hai mét vuông, có một cửa ra vào và không có cửa sổ. Không có chút ánh sáng nào lọt qua khe cửa, nên hẳn cô đang ở dưới một căn hầm ở đâu đó. Nhận thức này khiến cô run rẩy.
Cô hít một hơi sâu để bình tĩnh lại và đi về phía cánh cửa. Tay nắm không xoay được. Nó bị khóa từ bên ngoài. Có lẽ cô có thể tìm cách nào đó để phá khóa. Cô vuốt tóc, tìm chiếc kẹp tăm mà mình dùng để giữ phân tóc mái đang dài.
Nhưng khi gỡ được ra thì cái kẹp bị rơi xuống sàn. “Không, không,” cô nức nở. Cô khụy xuống sàn, lăn lê dưới nền đất bẩn và lạnh để tìm kiếm. Cuối cùng, Fanny cũng tìm thấy nó trong vết nứt giữa sàn và bức tường.
Fanny khuỵu gối, cố tìm kiếm lỗ khóa để thử chọc vào. Nhưng cánh cửa chẳng có thứ gì cả, tay nắm lạnh lẽo chỉ là một cục thép trơn nhẵn. Mắt cô cay xè, Fanny ngồi phịch xuống. Cô phải ra khỏi đây và tìm Harry. Con cô cần cô. Lỡ như thằng bé vẫn lang thang đâu đó trong rừng thì sao? Lỡ như con cô bị thương và đang khóc gọi mẹ?
Nỗi đau đó lớn hơn những gì cô có thể chịu đựng. Cô lại đứng lên, loạng choạng đi quanh phòng lần nữa. Có lẽ sẽ có thứ gì đó hữu dụng. Nhưng mặc cho cô cố quờ quạng thế nào, thì thứ duy nhất cô tìm thấy vẫn chỉ là tấm đệm trần. Ngậm cái kẹp tóc trong miệng, cô quay lại cửa và tìm bản lề. Có thể cô sẽ thử nạy nó lên.
Giá như có chút ánh sáng. Cô chạm vào bản lề và cố gắng hình dung bằng những ngón tay mình. Có một cái ghim lớn giữ bản lề, cô cố nạy ra bằng cái kẹp tăm. Nó chẳng hề nhúc nhích, nhưng cô vẫn ấn mạnh cho đến khi cái kẹp bị cong đi. Chẳng ích gì cả.
Nỗi lo cho cậu con trai lại cào xé lồng ngực, khiến cô nghẹn thở. Gã đó muốn làm gì cô cũng được, nhưng Harry phải được an toàn. Cô phải tìm con và hít hà mùi hương tỏa ra từ người cậu bé. Cô muốn thấy cánh tay nhỏ bé của con quàng lấy cổ mình.
“Harry,” cô vỡ òa và ngồi bệt xuống trước cửa. “Ôi, Chúa ơi, làm ơn hãy chăm sóc cho Harry!”