Chương 17
Jane đã nhìn thấy Paul trước cả khi Reid lái chiếc SUV vào bãi đỗ xe của tòa thị chính. Viên thanh tra này trông có vẻ xấu hổ khi dựa lưng vào chiếc SUV của Jane như thể đang đợi cô. Anh ta trông thật lạ lùng với chiếc quần soóc và áo phông thay vì đồng phục. Họ vốn không hòa nhã, nên hầu như chỉ liên hệ với nhau vì công việc.
Ánh mắt cô liếc sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, ông Victor Armstrong trông khá tự mãn và tự tin.
Reid tắt động cơ. “Có vẻ như rắc rối đang chờ cô. Cô có cần nói chuyện riêng với họ không?”
“Không. Không chừng họ sẽ nói nhanh hơn nếu tôi không đi một mình.” Cô mở cửa xe rồi đóng sập nó lại, sau đó bước tới chỗ Paul và ông Victor. “Anh đã gọi cho bà Lisa và kể về chuyện của cha tôi à?”
Paul đứng thẳng người dậy. “Đó đâu phải bí mật gì? Đáng ra cô nên tự gọi cho bà ấy.”
“Vậy đúng là anh rồi. Tôi cứ nghĩ anh chờ ở đây để được phục chức cơ đấy, hóa ra anh đâm sau lưng tôi suốt thời gian qua.”
“Tôi đã nói rồi, đáng ra cô nên tự gọi. Bà Lisa cũng nghĩ như thế.”
“Tôi cũng vậy,” ông Victor xen vào. “Cô không phù hợp với công việc này, Jane ạ.” Ông ta buông lời chế nhạo khinh thường cô trước khi băng qua đường đến tiệm cà phê.
“Nói chuyện với mấy người chỉ tổ phí thời gian.” Jane quay người về phía tòa nhà.
“Khoan đã, đó không phải là lý do tôi đến đâu,” Paul gọi với theo.
Cô quay lưng lại và nhìn anh ta chằm chằm. “Vậy à? Thế thì nói đi.”
Đôi mắt xanh của anh ta lóe lên vẻ căm ghét. “Đừng để khả năng phán xét của cô trong vụ Dawson bị lu mờ chỉ vì không thích tôi, Jane. Hãy nhìn vào chứng cứ.”
Cô để ý anh ta không hề gọi mình là cảnh sát trưởng. “Anh đang nói gì thế?”
“Cha cô hiểu Dawson hơn cô tưởng đấy. Họ là bạn câu. Chúng ta cần đưa ông ấy tới đây để thẩm vấn.”
Cô chưa từng nghe cha nhắc đến cái tên Gary. “Lố bịch quá đấy.”
Paul giơ cả hai tay lên. “Cô chẳng đáng để tôi phí thời gian của mình đâu. Cô chắc chắn rằng mình biết hết thì cứ tự tìm hiểu đi.” Anh ta phăm phăm đi về phía xe tải của mình, mở cửa bước vào rồi rú ga chạy hết tốc lực.
Tay cô run lên khi trở lại hướng văn phòng. Parker đi sau cô, móng chân cào vào nền xi măng nóng bỏng. Reid và Will cũng theo sau.
Cô bực tới nỗi không nói được gì. Paul đã bị đình chỉ. Anh ta không được phép bảo cô phải điều tra như thế nào và đương nhiên không được quyền phản bội cô. Từ lúc bà Lisa bảo cô tới, Jane đã đoán ngay được chính Paul là người đã báo cho bà ấy. Sự ghen ghét và cay cú của anh ta đã trở thành huyền thoại ở cái sở này. Ngay cả đến hơi mát của điều hòa cũng không thể làm dịu đi cái nóng trên mặt cô.
Reid đóng cánh cửa phòng làm việc của cô rồi ngồi xuống một chiếc ghế, Will ngồi hẳn xuống đất, kéo chú chó vào đùi mình. “Cô rắn với anh ta quá.”
Cô quay người lại và lườm anh. “Không liên quan gì đến anh hết, Reid. Anh không biết phong cách của Paul thôi. Suốt những năm qua, anh ta đã bơm đẩy không biết bao nhiêu lời đồn thổi. Đúng là một gã hèn hạ. Anh ta sống yên ổn chỉ vì cha tôi thích anh ta thôi, nhưng cha tôi có bao giờ là nạn nhân của cái mồm dẻo quẹo đó đâu. Ít nhất thì trước đây là thế. Tôi ghét...” Giọng nghẹn lại, cô phải đằng hắng. “Tôi ghét việc cha sẽ cảm thấy tổn thương khi biết người mà ông ấy vẫn luôn bảo vệ lại đâm sau lưng ông.”
Đôi mắt Reid chứa đầy thương cảm. “Hình như anh ta đâu cho rằng cha cô phạm tội. Tôi nghĩ chỉ vì ghét anh ta nên cô đã hiểu nhầm điều anh ta nói rồi.”
Cô mở miệng rồi lại đóng lại. Từng tế bào trong cơ thể cô muốn phản bác lời buộc tội của anh. Paul và cô vẫn luôn căng thẳng với nhau kể từ khi cô mới chập chững vào làm ở sở. Sự thù hằn bắt đầu khi Paul vui vẻ chỉ ra một lỗi sai trên hồ sơ cô làm. Anh ta cứ bóng gió rằng cô được tuyển chỉ vì là con gái của cảnh sát trưởng, và hẳn anh ta đã đúng vì cô cảm thấy bị đả kích đến thế cơ mà.
Không thấy cô trả lời, Reid liếc về phía sau nhìn Will đang ngồi với Parker. Thằng bé có vẻ không thoải mái trước cuộc trao đổi nảy lửa này. “Will, con đi mua một vài lon nước ngọt có ga ở máy bán hàng tự động trong quán cà phê giùm cha nhé? Cha muốn uống Pepsi.” Anh liếc nhìn Jane. “Cô muốn uống gì không?”
“Cô uống trà ngọt, cảm ơn cháu nhé.” Gò má cô đã nguội đi một chút vì ngữ điệu cẩn thận của anh. Cô nhìn Will bước ra ngoài cùng Parker. “Anh nuôi con khéo đấy.” Có lẽ nên hướng cuộc trò chuyện sang chủ đề ít gây tranh cãi hơn. “Mẹ thằng bé vẫn còn sống chứ?”
Nỗi đau ánh lên trong mắt anh. “Cô ta chưa từng gặp lại thằng bé từ khi nó bảy tuổi. Nó học trường tư ở New Orleans. Nhưng nó thích trường công nhỏ ở nơi này hơn. Thằng bé thích chơi bóng rổ lắm.”
“Hẳn rồi.” Sao cô lại quan tâm đến chuyện này làm gì cơ chứ? Đáng ra cô không nên cảm thấy chủ đề này thú vị mới phải. Cô chỉ vừa mới biết Reid và con trai anh, nhưng đã tò mò muốn biết anh và vợ cũ đã gặp chuyện gì. Cô chẳng thể nào ghìm dây cương cái bản tính tò mò của mình lại được.
Trước khi lỡ miệng tọc mạch thêm điều gì khác, cô quay trở lại bàn. “Tôi muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Pearson.”
“Tại sao cô lại phải lo vụ đó? Cô có các thanh tra giỏi cơ mà.”
“Làm cảnh sát trưởng ở một thị trấn nhỏ là vậy đấy. Chúng tôi phải gắng sức làm việc như tất cả mọi người để giữ đồng lương của mình.”
Điều này đúng. Nhưng việc cô nhúng tay vào tất cả mọi việc còn vì một lý do thầm kín hơn khác. Cô không muốn mình bị lừa dối và đẩy ra rìa như khi ở Núi Sinai.
*Reid quan sát Jane chúi đầu trước màn hình máy tính và nghiên cứu báo cáo khám nghiệm tử thi của Pearson. Will đang ngồi ở góc, giơ máy quay ghi lại vẻ mặt nghiêm túc của cô. Cảnh này sẽ đẹp đấy. Tình yêu nghề được thể hiện rõ ràng và mạnh mẽ.
Hôm nay cô thả tóc, cô vén những lọn tóc màu nâu sáng ra sau tai khi chăm chú nhìn vào màn hình. Những tấm rèm thưa ở cửa sổ phía sau để những sợi nắng lọt qua và điểm vàng lên mái tóc. Cô vẫn luôn chú tâm tới từng chi tiết trong cuộc đời như thế sao? Anh cho là đúng như thế.
Khi về nhà, anh sẽ xem những gì mà họ đã quay được cho đến nay. Dù bộ phim này chỉ là một cái cớ để tiếp cận cô, nhưng anh vẫn là một người phóng viên đủ năng lực để nhận ra một câu chuyện hấp dẫn đang ẩn hiện trước mắt mình. Người xem sẽ thích thú trước cảnh một nữ cảnh sát trưởng xử lý công việc khó khăn của mình.
Anh lấy lại phong thái chuyên nghiệp của mình và lên tiếng. “Cảnh sát trưởng, bước tiếp theo của cô trong cuộc điều tra này là gì?”
Cô nhìn lên, nhưng không hướng về phía máy quay. “Theo như báo cáo của bên pháp y, cô Pearson đã tử vong vào khoảng năm giờ sáng. Tức là Paul đã có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng vì khi đó anh ta tới phòng cấp cứu. Ngón tay cô ấy bị trầy vì cố thoát khỏi thứ gì đó như cốp xe chẳng hạn, chỉ có điều chưa xác định được sợi vải mắc vào vết trầy là loại gì. Có vẻ như ai đó đã khống chế và tống cô ấy vào cốp xe. Vẫn chưa có bất kỳ đầu mối nào cho thấy cô ấy đã ở đâu trước khi bị bắt cóc. Khi lấy được mẫu vải, chúng ta sẽ biết đó là loại xe nào.”
“Vẫn chưa có gì nhiều cả.”
“Không.” Cô dựa vào lưng ghế. “Vì đã xác định được thời điểm tử vong, nên hẳn thanh tra của tôi không liên quan. Ít nhất là không trực tiếp.”
“Cô sẽ phục chức cho anh ta?”
“Tôi không còn lựa chọn nào khác. Hội đồng thành phố sẽ sớm biết anh ta không thể nào làm chuyện đó được. Và người bênh vực anh ta, ông Victor Armstrong, sẽ yêu cầu tôi phục chức cho anh ta. Anh ta là một thanh tra giỏi. Tôi sẽ chỉ định anh ta điều tra một vụ án mạng khác.” Cô đưa tay với lấy điện thoại bàn.
Nếu cô sợ hãi cuộc điện thoại này thì anh cũng không nhận ra được. Cô ấn dãy số và chờ đợi một lúc. “Thanh tra, tôi là Cảnh sát trưởng Hardy. Tôi hy vọng anh sẽ sớm quay trở lại làm việc, hôm nay luôn nếu có thể. Anh đã được loại khỏi diện tình nghi trong vụ Pearson. Tôi sẽ giao vụ Dawson cho anh. Được rồi, cảm ơn anh.” Cô dập máy. “Anh ta đang ngồi ở tiệm cà phê bên đường và sẽ tới đây ngay.”
“Anh ta có đồng ý không tham gia vào vụ Pearson không?”
“Đương nhiên. Anh ta chuyên nghiệp và hiểu nguyên tắc làm việc.” Cô đứng lên. “Tôi muốn một cốc cà phê ngon hơn thứ mà chúng ta có ở đây. Đến Pelican Brews đi.”
Will ngừng quay. Sau đó, ba người họ bước ra ngoài cùng Parker. Anh nheo mắt nhìn những đám mây đen trên bầu trời. “Sắp bão rồi.”
Jane ngẩng lên. “Đúng thế. Mùa xuân Alabama chào đón anh đấy.”
Reid nhìn qua đầu cô về phía vỉa hè bên kia đường. Tim anh gần như ngừng đập khi thấy Lauren đang đứng ngoài cửa hàng cà phê. Đôi mắt màu lục của cô ta dán chặt vào anh. Cô ta nghiêng ngả trên đôi giày cao gót, bận một chiếc quần Jane bó sát và áo trễ vai khoe từng đường cong trên cơ thể. Ra vẻ cũng vô dụng thôi. Lớp sơn hào nhoáng cũng không thể che giấu được chất gỗ mục rỗng bên trong. Anh đưa mắt nhìn Jane khi cô băng qua đường. Chất gỗ trong tâm hồn cô mới là thứ tươi đẹp nhất.
Nếu anh không đi ra chỗ Lauren, cô ta chắc chắn sẽ bám theo. Rồi Jane sẽ thắc mắc tại sao anh không theo sau. Anh chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì và coi cô ta không hơn gì một người quen bình thường. Liệu Will có nhận ra cô ta nhờ những tấm ảnh không? Cô ta đã già hơn, tóc cũng vàng hơn. Có lẽ con trai anh sẽ không nhận ra.
Anh cố nặn ra một nụ cười thân thiện và băng qua đường cùng Will, Parker theo sau. Anh nên gật đầu với cô ta rồi đi tiếp, hay nên dừng lại đây? Ít nhất thì Jane đã vào trong quán cà phê rồi.
Lauren đã quyết hộ anh. “Chào Reid. Và, ôi Will, lớn quá chừng! Đẹp trai thế này sẽ khiến các nữ sinh ở trường đau tim đấy.”
“À, vâng ạ.” Will nhìn cô ta với nụ cười khách sáo. Con trai anh dẫn chú chó lướt qua cô ta. “Con gọi cà phê nhé. Lát gặp cha ở bên trong sau.”
Phù, ít nhất Will đã tránh đi rồi. Khi cánh cửa đóng lại, Reid khoanh tay trước ngực. “Cô muốn gì hả Lauren? Tôi đã nói rõ hết với cô rồi. Không còn gì nữa đâu.”
Nụ cười giả tạo của cô ta tan biến, cô trừng mắt nhìn anh. “Không, chưa đâu. Tôi đã thuê luật sư rồi. Tôi muốn tiền cấp dưỡng sau ly hôn.”
“Cô tin là có thẩm phán nào ở bang này sẽ đồng ý cho cô tiền cấp dưỡng thật đấy à? Sau khi cô bỏ rơi cha con tôi và để mọi người nghĩ rằng cô đã chết?”
Những ngón tay sơn màu hồng nắm chặt lấy cánh tay anh. “Nghe này, Reid, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh nợ tôi. Tôi có thể đi vào trong đó và nói chuyện với Will ngay bây giở.”
“Tôi đã nói với con chuyện cô trở lại rồi. Nó không muốn gặp cô.”
“Tôi không tin anh.”
Anh nhún vai. “Vậy cô vào mà tự hỏi con đi, nhưng chuẩn bị tinh thần bị cạch mặt đi nhé.” Anh chỉ có thể cầu nguyện mình sẽ lừa được cô ta. Anh không muốn kéo Will vào mớ bòng bong này.
"Anh đã khiến nó quay lưng lại với tôi.”
“Là cô tự làm đấy chứ. Tôi không phải kẻ đã bỏ đi và không bao giờ liên lạc.”
“Thôi đào bới quá khứ đi. Hãy đồng ý rằng chúng ta đều muốn điều tốt nhất cho Will. Tôi nghĩ anh muốn thằng bé không gặp hay nói chuyện với tôi. Tôi cũng chẳng muốn xáo trộn cuộc đời thằng bé. Tất cả những gì tôi cần chỉ là một ít tiền, Reid. Chẳng phải gì to tát cả.”
“Câu trả lời vẫn là không.” Trái tim anh nện thình thịch vào xương ức khi quay lưng lại và bước vào cửa hàng cà phê.
Anh chỉ có thể cầu nguyện cô ta đừng theo anh vào trong. Nếu anh đưa cho cô ta một miếng bánh, cô ta sẽ đòi cả cái và hủy hoại cuộc đời Will. Có thể anh đang làm sai, nhưng anh không chấp nhận việc bị tống tiền.