Chương 18
Hương thơm từ hạt cà phê xay và những chiếc muffin cà rốt khiêu khích cái mũi của Reid. Anh tránh một cặp đôi đang đi ra khỏi cửa hàng và tiến tới chỗ Will và Jane đang xếp hàng chờ. “Con gọi món cho cha rồi hả?” Parker cọ người lên chân anh, Reid xoa tai nó.
Will gật đầu. “Người phụ nữ đó là ai vậy cha? Cô ấy cười như thể biết con ấy.”
Reid im lặng một lát, không biết nên trả lời thế nào. “Chẳng phải ai quan trọng.” Và cô ta không thực sự biết Will.
Will nhún vai. “À, Cảnh sát trưởng Hardy cũng thích mấy chuyện về Đế chế La Mã đấy. Hai cô cháu vừa nói chuyện về Pompeii*. Con đã kể cho cô ấy rằng con muốn sau này cha quay một bộ phim về chủ đề đó, để con có thể đi theo.”
“Sẽ có ngày chúng ta cùng đi,” Reid đáp.
Nhân viên bán hàng gọi tên Will, cậu bé nhanh chóng bước tới nhận hộp bìa cứng chứa ba cốc cà phê.
“Anh lừa được con trai, nhưng không lừa được thanh tra đâu.” Jane khẽ thì thầm. “Cử chỉ của anh làm lộ hết. Bạn gái cũ à?”
“Có lẽ.” Anh phải làm thế nào để xoa dịu mối hoài nghi của cô nhỉ? Anh hất đầu về phía Will, cậu bé đang đi về phía một chiếc bàn trống sát cửa sổ. “Đừng nói gì trước mặt thằng bé.”
Cô gật đầu, theo Will ra bàn ngồi. Đầu óc Reid rối như tơ vò, cố nghĩ cách đối phó với những câu hỏi của Will. Con trai anh sẽ không hài lòng với câu trả lời qua quýt ban nãy. Có lẽ anh nên chuyển chủ đề thì tốt hơn.
Will đưa cà phê cho từng người và ngả lưng vào thành ghế. Trước khi cậu bé kịp hỏi, Reid đã mở miệng. “Cha vừa xem qua đoạn phim mà con quay. Làm tốt lắm. Cha sẽ dùng phần lớn các cảnh.”
Đôi mắt đen của Will sáng lên. “Nếu vậy con có thể trở thành người quay phim toàn thời gian và đi với cha mỗi lần cha ra nước ngoài.”
“Con cần hoàn thành việc học trước đã.”
“Cha thuê gia sư được mà.”
“Thế còn bóng rổ thì sao? Con sẽ không chơi được nếu chỉ học tại gia và không đến trường.”
“Anh sẽ chuyển đến đây à?” Jane hỏi. “Tôi tưởng anh mới chỉ có ý định thôi.”
Will gật đầu. “Vâng. Cha cháu đang mua lại căn nhà mà hai cha con đang ở tạm. Cháu thích ở đây.”
Đôi mắt nâu hạt dẻ của Jane ánh lên màu lục, cô hơi nâng cằm. Rõ ràng cô chỉ muốn anh rời khỏi đây. Phản ứng của cô sẽ rất khác, nếu cô biết anh thực sự là ai.
Anh chợt để ý một dáng người di chuyển trong quán cà phê. “Tôi nghĩ viên thanh tra mới được phục chức đến cảm ơn cô kìa.”
Jane quay lại khi người đàn ông đến gần. “Chào thanh tra.” Giọng cô khá bình thản.
Paul đã thay đồng phục, anh ta nở một nụ cười tự tin. “Tôi ngồi được không? Tôi có chuyện cần nói với cô.”
“Nói ở văn phòng chẳng phải tốt hơn sao?”
Paul nhìn quanh và lắc đầu. “Nơi này gần như vắng tanh mà. Chẳng ai nghe được đâu. Tôi cho rằng anh phóng viên này được tiếp cận mọi việc cô làm.”
“Đúng thế. Ngồi đi.” Jane nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống bàn.
“Tôi đã nghiền ngẫm mọi thông tin về vụ Dawson. Tôi cũng đã từng nhắc đến chuyện Gary và cha cô là bạn đi câu. Nhưng có vẻ như cô không hề biết chuyện đó. Tôi thấy chuyện này hơi lạ. Cô từng nói chuyện với cha mình về vụ án trước khi ông ấy bị bắt chưa?”
“Chưa.” Giọng Jane cộc lốc. “Tôi cũng chưa từng nghe cha nhắc đến anh ta.”
“Họ đã là bạn khoảng mười năm rồi. Tôi biết vài người sẽ sẵn sàng đứng ra làm chứng Dawson đang bán ma túy. Tôi nghĩ chính là thứ ma túy mà cha cô đã lấy trộm từ tủ đựng vật chứng.”
“Anh đang giả định cha tôi phạm tội. Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải xác minh điều này sai sự thật.”
Miệng Paul nhếch lên. “Nói năng y như một cô con gái tin tưởng mù quáng. FBI thường không phạm sai lầm như vậy đâu. Họ đã có cả đống chứng cứ rồi. Cô đã xem chưa?”
“Chưa. Tôi còn hai vụ án mạng, không có thời gian.”
“Những việc cha cô làm sẽ khiến cô tức điên đấy. Tôi nghĩ có lẽ ông ấy đã giết Dawson.” Paul nhe răng cười khi đưa ra ý kiến của mình.
“Còn tôi thì nghĩ đây là một ý tưởng điên rồ.” Jane đáp.
Reid ước mình đã để Will quay cảnh này lại. Cuộc xung đột sẽ tạo nên những thước phim tuyệt vời, nhưng giờ mà Will lấy máy quay ra thì quá thô lỗ.
Tay Jane có hơi run khi cô cầm tách cà phê lên. “Có khá nhiều kẻ giết người tiềm năng. Vợ anh ta, đồng nghiệp, đặc biệt là chủ sòng nữa. Còn quá sớm để kết luận.”
Nụ cưới toe toét của Paul dần có phần khát máu như chó sói. “Tôi đang hướng đến cái kết luận đó đấy. Tôi sẽ chứng minh rằng tôi đúng.”
“Anh cần hướng đến chứng cứ, thanh tra ạ. Nếu anh không thể nhìn nhận mọi góc độ theo khía cạnh khách quan, tôi sẽ phân công lại công việc.”
“Thế thì tôi sẽ tới trước hội đồng và báo cáo rằng cô đang cố che đậy cho cha mình.”
Chà, mùi thuốc súng nồng nặc. Reid ngậm chặt cái miệng vừa há hốc. Anh chàng này phải xấu tính lắm mới phản bác lại như vậy.
Jane nhìn chằm chằm vào anh ta. “Anh thực sự ghét phải báo cáo với tôi lắm, đúng không? Anh có làm gì hay nói gì cũng chẳng thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra. Nếu anh không tuân lệnh, tôi sẽ lại đình chỉ anh. Và anh sẽ không thoát được dễ dàng như lần này đầu.”
Paul bật cười một cách đầy khó chịu, anh ta quay mặt tránh ánh mắt sắc bén của cô. “Tôi chỉ muốn bám theo các đầu mối thôi mà Jane. Đâu có gì sai.”
“Là Cảnh sát trưởng Hardy. Để xem anh làm được gì. Tôi muốn có báo cáo hằng ngày trình lên bàn làm việc của mình vào mỗi tối. Thẩm vấn tất cả những người có thể liên quan. Vợ, sếp, hay bất cứ ai quen biết nạn nhân. Kiểm tra với Brian về các đầu mối để tìm ra tung tích chủ sòng. Tôi muốn cuộc điều tra này phải thật hoàn hảo. Nếu cha tôi có liên quan, dù tôi rất nghi ngờ giả thuyết đó, thì tôi cũng muốn được tận mắt nhìn thấy chứng cứ. Tôi sẽ không để ông ấy bị dồn ép chỉ vì anh có tranh chấp với tôi. Rõ chưa?”
Paul đứng dậy. “Rõ như gương. Tôi đi làm việc đây.” Anh ta lao ra cửa.
“Cô sẽ gặp nhiều rắc rối với anh ta đấy,” Reid nhận xét.
“Suốt bao năm nay, tôi và anh ta chỉ toàn rắc rối.” Cô nhìn chằm chằm viên sĩ quan đang băng qua đường qua khung cửa sổ. “Tôi thắc mắc không biết kẻ mà cha nghi ngờ có phải là Gary Dawson không? Nếu họ là bạn bè, thì tôi có thể hiểu tại sao ông ấy chưa muốn nói ra người mình nghi ngờ là ai.”
“Có thể cô đúng. Có lẽ cô nên hỏi thẳng cha mình.”
“Chắc tôi sẽ hỏi.” Cô quay sang nhìn anh. “Tôi không tin Baker lại tin những điều như vậy. Anh ta luôn theo sau cha tôi, lại được hội đồng ủng hộ. Vì thế nên anh ta cảm thấy mình bất khả chiến bại.” Cô thở dài và bóp trán. “Có lẽ tôi không nên nhận vị trí này. Hình như hơi quá so với khả năng của tôi rồi.”
“Không đâu. Tôi rất ấn tượng về cách cô xử lý tất cả mọi việc đấy, Jane. Cô thông minh và khôn ngoan. Đừng vì một kẻ tự phụ như Baker mà nghi ngờ bản thân mình.”
Mắt cô sáng lên. “Cảm ơn vì lời khen, Reid.”
Anh ngắm nhìn cô tới khi họ uống xong cà phê. Cô ngày càng hấp dẫn anh hơn trước.
*Jane liếc nhìn đồng hồ, ánh hoàng hôn lộng lẫy phủ vàng mặt nước cho thấy đã gần sáu giờ. Reid không hề tùy tiện dù ở đây sau giờ làm việc. Thực ra, anh trông khá ổn với quần soóc kaki và áo sơ mi đỏ.
Parker nằm trên cầu tàu, bên cạnh chân cô, nhỏm đầu quan sát một con mòng biển đang nghiêng đầu tìm những mẩu bánh mì.
Will tựa vào lan can và hướng máy quay xuống mặt nước. “Có một con bồ nông này.”
“Chắc lại là Peter đấy,” cô đáp mà chẳng hề nhìn.
Reid mỉm cười. “Một khía cạnh mới về Cảnh sát trưởng Hardy. Tôi không nghĩ cô là một người sẽ đặt tên cho bồ nông đâu.”
“Pete không giống những chú bồ nông khác. Tôi nuôi nó mà.” Cô cố gắng không bận tâm đến chiếc máy quay mà Will đang chĩa về phía mình. Việc này dần quen hơn rồi.
“Sao cô lại nuôi nó?” Reid hỏi. “Trước đây chưa từng nghe cô nhắc đến.”
“Có một con bồ nông mắc vào lưới đánh cá rồi chết. Tôi nghe thấy tiếng kêu và tìm được tổ của nó. Có một vài con non. Tôi đã cố cứu cả đàn, nhưng chỉ mình Pete sống sót.”
Đôi mắt đen giống y như cha của Will mở to. “Cô làm thế nào để nuôi bồ nông ạ? Chúng ăn gì?”
“Các loại cá nhỏ. Pete háu ăn lắm. Khi nó đủ lớn, tôi đưa nó đến và thả ra ở đây. Dù vậy nó vẫn nhớ tôi, lúc nào cũng quanh quẩn mỗi lần tôi đến. Người dân trong thị trấn này cũng hay cho nó ăn. Giờ Peter gần như trờ thành linh vật của thị trấn rồi. Cháu nên chụp ảnh nó.” Thừa nhận mình có mối liên hệ sâu sắc với một con bồ nông nâu thật là ngớ ngẩn, chẳng khác gì trẻ con cả. Cô cũng thường tới đây mỗi tối để trò chuyện với nó. Nghe ngốc thật đấy, nhưng ít nhất cô có thể bày tỏ trái tim mình với một chú chim.
“Ý hay đấy.” Reid chỉ đạo Will thực hiện một số cảnh quay về con bồ nông. “Mà chúng ta đang chờ cái gì vậy?”
“Tôi đã gọi cho Carmencita Cook. Cô ấy đã đăng một bình luận lên trang cá nhân của Nicole, nói gì đó về việc tội lỗi sẽ tìm tới cô ta. Tôi nghĩ cô ấy có thể biết gì đó.”
“Làm thế nào mà cô ấy quen Nicole?”
“Cô ấy nắm được hết gần như mọi việc xảy ra ở thị trấn này. Nếu có ai biết kẻ chủ sòng nơi Dawson chơi là ai, thì hẳn cô ấy cũng sẽ biết. Có lẽ cô ấy cũng biết chút thông tin về cái chết của Nicole.”
Reid hất đầu về phía bờ cát, nơi một bóng người đơn độc đang vội vã đi về phía họ. “Cô ấy kia à?”
Jane nheo mắt. “Đúng rồi.” Cô đứng dậy khỏi băng ghế, vẫy tay.
Carmencita Cook là người đứng đầu hội đồng thư viện mười năm nay rồi. Tuy đã ở tuổi ngũ tuần nhưng đôi mắt đen sáng lấp lánh và mái tóc xoăn đen khiến cô ấy trẻ hơn tuổi. Cô ấy dường như không bao giờ tiếp xúc với người lạ và là khách quen ở quán cà phê, nên Jane biết cô ấy khá rõ. Dưới phong thái dịu dàng ấy là sống lưng cứng như sắt mà mọi người trong thị trấn này có thể dựa dẫm.
Jane bước tới và mỉm cười. “Cảm ơn vì đã đồng ý đến gặp tôi.”
Carmencita mặc một chiếc váy hoa màu đỏ sẫm màu ôm sát đến bắp chân. “Chuyện kinh khủng quá, Jane ạ. Đương nhiên tôi sẽ muốn giúp bằng tất cả khả năng của mình, nhưng tôi không muốn bị nghe lén đâu. Tôi ghét lũ đưa chuyện lắm.”
Câu nói nghe có vẻ êm tai đấy, nhưng Jane thừa biết người phụ nữ này là trùm đưa chuyện. Nếu không, cô ấy đã không đăng bình luận đó lên trang Facebook của Nicole.
Jane lấy cuốn sổ của mình ra. “Hãy nói về Nicole trước. Cô có thể cho tôi biết điều gì?”
“Thị trấn này nhỏ lắm. Tôi thường xuyên thấy cô ta đi với bạn bè. Hầu như tối thứ Sáu nào cô ta cũng đi chơi loanh quanh mấy quán bar ở Mobile. Có một lần tôi đã cho cô ta đi nhờ vì xe cô ta bị hỏng trên đường về nhà. Tôi không quan tâm lắm tới những người Nicole giao du. Anh trai của cô ta không phải là một tấm gương tốt.”
Jane ngẩng lên. “Anh trai?”
“Marshall Thomas.”
Cái tên này gợi lên điều gì đó trong tâm trí Jane. “Người này từng bị bắt vài lần vì buôn bán ma túy. Nhưng họ không có chung họ.”
Carmencita gật đầu. “Anh em cùng mẹ khác cha đấy. Những kẻ mà gã đó quen thậm chí còn tệ hơn gã. Nicole thường để một vài kẻ trong số đó ngủ lại trên sô pha nhà mình. Cô ta có vẻ ngọt ngào đấy, nhưng không được tỉnh táo cho lắm. Tôi nghi là một trong số những kẻ đó đã giết cô ta.”
“Nhưng hình phạt kỳ lạ đó là sao? Trông không giống cách của một tay buôn ma túy sẽ làm. Chúng có xu hướng giải quyết vấn đề bằng súng đạn hơn,” Reid thắc mắc.
Carmencita mím đôi môi dày lại, rồi lắc đầu. “Tôi không tin anh trai cô ta lẫn đám bạn của gã. Nhưng biết đâu tôi sai.” Cô ấy ngập ngừng. “Nicole đang qua lại với một người đã có vợ. Có thể người đó đã giết cô ấy.”
“Paul Baker à?”
“Ồ, hay lắm. Cô biết rồi.”
“Cô đăng bình luận đó lên Facebook vì vụ ngoại tình đó hà?”
Gương mặt Carmencita ửng hồng. “Đáng ra tôi không nên nói gì mới phải, nhưng đạo đức của cô nàng đó có vấn đề. Tôi nghĩ cần thẩm vấn thanh tra Baker.”
“Paul có chứng cứ ngoại phạm vào thời điểm cô ấy bị giết.”
Carmencitay nhún vai. “Vậy thì chắc là gã ‘anh hùng’ của thị trấn rồi.”
Mọi thứ càng lúc càng chĩa vào gã “anh hùng”. “Còn gì nữa không?”
“Không.” Cô ấy liếc nhìn đồng hồ. “Tôi sắp phải đi rồi. Cô có muốn nghe về Gary không?”
“Có chứ, chị cứ nói đi.”
“Tôi biết cậu ta khá rõ. Vợ của cậu ta là em họ tôi.”
Ồ, Jane không ngờ đấy. “Thế giới nhỏ bé thật. Chị có biết anh ta đánh bạc không?”
“Biết chứ.” Carmencita đưa mắt nhìn Reid và Will rồi nhíu mày. “Các người đang quay phim à?”
“Đây là Reid Dixon. Anh ta đang làm một bộ phim tài liệu về các sở cảnh sát ở thị trấn nhỏ.” Cô lắc đầu với Will. “Cháu vui lòng tắt máy quay đi nhé.” Cô chờ cho đến khi Will làm theo. “Về chuyện cờ bạc của Gary thì sao?”
Nếp nhăn giữa hai chân mày Carmencita giãn ra. “Cậu ta đã gặp rắc rối. Tôi thấy cậu ta càng ngày càng căng thẳng, cô em họ dễ thương của tôi cũng thế.” Mắt cô nheo lại, tay siết chặt. “Cậu ta đã đánh em ấy.”
“Tôi thấy vết bầm rồi.”
“Có lẽ tôi không nên nói ra điều này, nhưng tôi đã bảo với cậu ta rằng nếu còn dám chạm vào con bé thì tôi sẽ giết nó. Tôi nói thật đấy. Loại rác rưởi nào lại có thể ra tay đánh mẹ của con mình như thế chứ?” Cô ấy lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, đôi mắt đen sáng quắc lên.
Jane tin những lời của Carmencita, và cũng biết cô ấy không phải là kẻ giết người. Phải là một người vạm vỡ hoặc có đồng phạm mới có thể khống chế được một kẻ to lớn như Dawson. “Rồi anh ta nói gì?”
“Nó đã cố gắng vay tiền từ tôi. Tôi đó! Một người biết thừa rằng nó sẽ không bao giờ trả lại.”
“Cô có biết anh ta nợ tiền ai không? Nợ bao nhiêu nữa?”
Nếp nhăn giữa trán người phụ nữ này lại xuất hiện. “Tôi biết. Gã đó sống ở Mobile, nên chắc cô không biết đâu. Một kẻ không ai dám dây vào, Jane ạ.”
“Vui lòng cho tôi biết tên người đó.”
“Joseph Davies.”
Cái tên này nghe mơ hồ quen thuộc. “Người này có liên hệ với tội phạm có tổ chức ư?”
“Đương nhiên. Gã đó bảo kê cả vùng này cho mấy ông lớn nào đó ở Atlanta. Khi Joe nói nhảy, người ta chỉ dám hỏi lại là cao bao nhiêu. Tin đồn về gã đó kinh khủng lắm, nào là tống tiền, tra tấn rồi giết người. Một kẻ xấu xa từ trong trứng. Hãy hỏi cha cô ấy.”
“Cha tôi từng chạm trán với Davies ư?”
Carmencita trông có vẻ bối rối. “Ý tôi là cô nên hỏi cha cô về Gary ấy. Gary cũng nợ tiền ông ấy mà.”
Sống lưng Jane lạnh buốt. “Cô đang nói rằng cha tôi quen biết Gary tới mức cho anh ta mượn tiền à?”
“Cưng à, Chủ nhật cuối tháng nào hai người đó chẳng đi câu cá. Chắc chắn cô phải biết chứ?”
Jane lắc đầu. “Tôi mới biết họ là bạn đi câu gần đây thôi. Tôi chưa bao giờ thấy cha nhắc tới Gary, cũng chưa bao giờ gặp anh ta cả.”
Cô không thường tới nhà của cha vì ngày nào họ cũng gặp nhau ở sở. Hai người chỉ nói chuyện với nhau về công việc. Cô đã từng rất hài lòng khi được trở thành một chú đà điểu rúc đầu xuống cát như thế.
Đôi mắt đen của Carmencita tỏ rõ vẻ thương hại. “Cha cô nên nói chuyện với cô nhiều hơn. Hai người đó đã là bạn bè được một thời gian rồi.”
“Sao cô lại biết anh ta nợ tiền cha tôi?”
“Gary muốn trả nợ cha cô trước. Thế nên anh ta đã hỏi mượn tôi tiền. Tôi không muốn từ chối đâu, vì như thế tức là cha cô lấy lại được tiền, nhưng tôi không còn cách nào khác.”
Jane cố ép đôi môi tê dại của mình lên tiếng. “Chị làm đúng mà.”
Cô không thích cách mọi bằng chứng đều hướng về cha như vậy. Chẳng lẽ Paul đã đúng? Cô không muốn tin như vậy. Cô cảm ơn Carmencita trước khi quay lại xe.
“Giờ thì sao?” Reid hỏi.
Cô thầm cảm ơn vì anh không hề nhìn cô. “Tôi sẽ xem xét các bằng chứng của Paul trước khi nói chuyện với cha.”