← Quay lại trang sách

Chương 19

Jane kiềm chế cơn giận của mình và đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Paul nhưng chỉ thấy nó trống không. Cô đi tới trước bàn làm việc của anh ta và nhìn vào màn hình máy tính. Hồ sơ vụ Dawson đang được mở sẵn, cô xem lại các chứng cứ một lần nữa, dù đã biết hết mọi thứ trừ việc Paul hướng chúng vào cha mình.

Có những bức ảnh chụp cha cô và Dawson trên thuyền của ông. Cô lướt qua chúng và ghi chú lại những ngày tháng khác nhau của từng tấm ảnh. Paul đã đúng. Họ đã là bạn bè được một thời gian rồi. Cô chợt nghĩ lại mối quan hệ của mình với cha và nhận ra ông chưa bao giờ nói nhiều về bản thân cả. Nếu cuộc nói chuyện đề cập tới vấn đề riêng tư, thì đó chắc chắn là về những chuyện mà cô đang làm. Trong những lần hiếm hoi cô từng cố gắng thử hỏi về đời sống cá nhân của ông, ông luôn chuyển chủ đề.

Có cả những bức ảnh chụp cha và cô Elizabeth ngồi ăn tối với Dawson và vợ anh ta. Cô nhận ra khung cảnh của một nhà hàng ở Mobile trong một tấm ảnh. Còn có lời khai của một vài ngư dân nhắc đến cuộc cãi vã căng thẳng mà họ nghe được về món nợ giữa Dawson và cha cô.

Chẳng lẽ đây là những gì cô Elizabeth muốn nói khi ám chỉ rằng cha cô cũng có bí mật? Jane liếc nhìn Reid và Will, hai người đang đứng ở ngưỡng cửa. “Hóa ra tôi chẳng biết gì về cha mình. Sao có thể thế được?”

“Có những người xây quanh mình những bức tường thành cao tới nỗi không ai có thể xâm nhập,” Reid đáp.

Parker lách qua hai người đó và đi đến đứng cạnh tủ bên trái bàn làm việc. Jane gọi nó lại, nhưng chú chó rên rỉ và cào vào tay nắm, sau đó lại quay lại nhìn cô và sủa. Cô nhíu mày, bước tới bên chú chó và mở cánh cửa ra.

Một cậu bé, khuôn mặt lấm lem bùn đất, ngước nhìn cô bằng ánh mắt van lơn. Cậu bé thút thít nhưng không nói gì khi cô bước giật lùi theo bản năng.

Reid nhận ra phản ứng bất thường của cô. Anh sải bước tới bên cạnh, sau đó quỳ gối trước mặt cậu bé. “Chào nhóc, cháu đang làm gì ở đây vậy?”

Cậu bé không đáp, nhưng nước mắt đã ướt đẫm đôi mắt nâu tròn xoe. Jane hoàn hồn, cũng quỳ gối trước mặt đứa trẻ. “Bé ngoan, cháu tên gì vậy?” Cô muốn đưa tay vuốt mái tóc nâu mềm mại ấy, nhưng lại lo lắng sẽ khiến đứa bé sợ.

Đôi môi cậu bé run rẩy. “Harry.”

“Cháu mấy tuổi rồi, Harry?”

“Bốn. Cháu bốn tuổi.”

Jane chỉ muốn bế bổng cậu bé lên và ôm vào lòng. Chàng trai bé nhỏ tội nghiệp này đang hoảng sợ điều gì đó. “Cha mẹ cháu đâu rồi?”

Nước mắt lăn dài trên gò má cậu bé, cậu nhóc đưa tay chùi, khiến những vết bẩn càng thêm lem nhem. “Cháu không biết. Mẹ cháu và cháu tới công viên, rồi có một chú đến bắt mẹ vào xe chú ấy. Mẹ bảo cháu chạy và trốn đi. Nên cháu đã đi trốn.” Ánh mắt cậu bé nhìn thẳng vào Will, vẻ nài xin tăng lên gấp bội.

Will bước tới gần, cúi xuống và giơ tay ra. Cậu bé nhào vào vòng tay Will, để người anh lớn bế mình lên. Cậu bé gục đầu lên vai Will, thở dài và thoải mái tựa hẳn vào người cậu thiếu niên. Jane và Reid đưa mắt nhìn nhau. Có lẽ Harry cũng có một người anh lớn luôn quan tâm tới cậu bé.

Cô chạm vào bàn tay dính bẩn của cậu bé. “Cháu ở công viên từ lúc nào vậy, Harry?”

Vầng trán nhỏ nhăn lại. “Lâu lắm rồi ạ. Trước khi trời tối. Cháu ngủ trên ghế, nhưng mãi mà mẹ không đến đón cháu.”

Vậy là cậu bé đã ở đó cả đêm. Jane rùng mình khi nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra. Cô phải gọi cho Dịch vụ bảo vệ trẻ em, nhưng không muốn giao đứa trẻ đang sợ hãi này cho người khác. Cô bắt gặp ánh nhìn do dự tương tự trong mắt Reid. Hẳn anh cũng đang nghĩ như cô. Dù sao, cô cũng có thể trái lệ một chút, vì cô là cảnh sát trưởng cơ mà.

Cô ra hiệu cho Reid đi về phía bên kia văn phòng. “Tôi không muốn giao cậu bé cho bên Dịch vụ bảo vệ trẻ em. Theo như những gì cậu bé nói, có thể nó đã chứng kiến một vụ án. Chúng ta vẫn chưa biết chuyện gì cả. Cậu bé có thể đang gặp nguy hiểm.”

“Cứ để tôi và Will chăm sóc cậu bé. Will hút trẻ con lắm.”

“Chúng ta không thể dắt một đứa trẻ theo khắp nơi để đi phá án được.”

“Tôi sẽ thuê người giữ trẻ. Will cũng sẽ ở với thằng bé mà.”

“Vậy ai quay phim cho anh?”

“Thuê nhân viên thời vụ là được mà.”

Anh đã có tất cả những câu trả lời, nhưng đó là những câu trả lời mà cô hy vọng anh sẽ nghĩ đến. “Được rồi. Để xem cậu bé có nhớ được điều gì hữu ích cho chúng ta không. Tôi sẽ kiểm tra danh sách những người mất tích. Hẳn có ai đó đang tìm kiếm cậu bé và người mẹ của mình.”

Cô bước về phía cửa rồi đột ngột dừng lại, khiến Reid suýt chút nữa va phải. “Đợi đã. Hôm qua chúng ta đã tìm thấy một chiếc xe bị bỏ lại, cửa xe vẫn mở. Có một ghế dành cho trẻ em ở phía sau, hiện trường thì có vẻ giống một vụ bắt cóc. Có thể Harry đã ở đó.”

“Cô thấy quần áo cậu bé mặc chứ? Giày Nike và bộ quần áo thể thao hiệu Calvin Klein.”

“Anh nhận ra thương hiệu luôn à?”

Anh nhún vai. “Đó cũng là một phần công việc của tôi. Tôi chỉ muốn nói cậu bé này ăn mặc rất tử tế. Mẹ cậu nhóc có lẽ đã gặp nguy hiểm, nếu không đã xông tới đây tìm con rồi.”

“Có lý.”

Họ trở lại với hai cậu bé và Parker. Nhưng cô không thể hỏi Harry thêm điều gì khác, vì hàng mi đen của cậu nhóc đã díu lại rồi. Cậu nhóc uể oải bám trên người Will. “Thằng bé ngủ rồi.”

Will gật đầu. “Đứa bé tội nghiệp này kiệt sức rồi, chắc cũng bị hoảng sợ nữa. Cô sẽ không đưa nó tới Dịch vụ bảo vệ trẻ em chứ?”

“Không, chúng ta sẽ đưa cậu bé này về, nếu con đồng ý,” Reid nói.

Vẻ lo lắng trên gương mặt Will biến mất, cậu mỉm cười. “Con sẽ chăm sóc nhóc này.”

“Cha cũng đã nói với cô Jane như vậy.”

Cô liếc nhìn về phía cửa sổ. “Chúng ta cần ra khỏi đây mà không bị ai nhìn thấy. Đi lấy xe của anh rồi đỗ ở cửa phụ đi. Tôi có một tấm thảm trải ghế trong văn phòng. Chúng ta có thể bọc cậu bé lại rồi đi ra cửa phụ. Đang là giờ nghỉ trưa, chỗ này vốn cũng ít người. Hy vọng sẽ không bị ai nhìn thấy.”

“Cậu nhóc làm gì trong tủ nhỉ?” Will hỏi.

“Câu hỏi hay đấy. Có lẽ cậu bé sẽ trả lời sau khi tỉnh dậy.”

“Ghế dành cho trẻ em thì sao?” Reid hỏi.

Cô nhíu mày. “Tôi không có.”

“Trong phòng tang chứng hay đâu đó liệu có không?”

Cô lắc đầu. “Theo tôi biết thì không.”

“Thôi thì nhà tôi cũng không xa nơi này lắm. Tôi sẽ lái thật chậm.”

Cô thích thái độ sẵn sàng cáng đáng của anh, và cả cách anh nhiệt tình lao vào giúp cậu bé nhỏ này nữa. Anh không chỉ có một khuôn mặt đẹp thôi đâu.

*

Anh không thể tin nổi vào mắt mình. Cảnh sát trưởng Hardy và tay phóng viên nhiều chuyện của cô ta vừa vội vã đưa Harry đi ra từ phía đằng sau tòa thị chính. Nếu lúc đó không lái xe qua thì anh chẳng thể nào nhìn thấy họ được. Anh đang tìm thằng nhãi đó khắp nơi.

Làm thế nào mà Harry có thể trốn thoát khỏi tay anh và tìm được đến đây? Có ai đã giúp nó ư? Chẳng lẽ có người nghi ngờ chuyện đang xảy ra? Không, anh không nghĩ thế. Thằng nhóc này chắc đã được dặn nên nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát và cố gắng mò tới đây mà không bị ai phát hiện.

Đôi lúc vũ trụ vận hành theo cách thật kỳ lạ, nhưng anh sẽ không để bất cứ điều gì cản trở mình. Anh quay xe để bám theo chúng, nhưng mấy người đó biến đâu mất. Có lẽ chúng tới nhà của tay phóng viên. Anh lái xe nhanh hết mức có thể để đến nơi gã phóng viên đó ở, sau đó cho xe chạy chầm chậm qua nơi đó. Anh nhăn mặt khi thấy chiếc SUV đã đậu sẵn trước nhà.

Anh không thể bắt cóc thằng nhóc khi có nhiều người ở đó được. Hardy hẳn vẫn mang theo súng. Gã Reid đó cũng có vẻ là loại người kè kè súng bên mình, xét theo những chuyến đi kỳ lạ của gã. Hơn nữa, thằng con trai của gã cũng to con. Khó mà lẻn vào rồi thoát ra mà không bị phát hiện được.

Anh sẽ chờ. Ít nhất thì bây giờ anh cũng đã biết thằng nhóc ở đâu rồi. Khi thời cơ đến, anh sẽ sẵn sàng.

Anh lật đồng xu nửa đô-la Kennedy qua những ngón tay. Không ai hiểu biểu tượng này, còn anh thì cảm thấy vui vẻ vì biết điều mà chúng sẽ chẳng bao giờ hiểu.

Jane đang dần trở thành một vật cản. Ả quá cứng đầu và khôn ngoan. Anh rất thích chế nhạo ả, nhưng chắc đã đến lúc phải đá ả ra khỏi cuộc chơi. Anh vốn không muốn làm điều đó cho đến khi đã xong mối thù, nhưng bất cứ điều gì cần thiết đều phải được ưu tiên.

*

Harry đang ngủ trên chiếc ghế sô pha bằng da trong phòng khách. Will ở gần để khi tỉnh dậy cậu bé không sợ hãi. Reid ngồi trong phòng làm việc của mình với Jane, cô đang đăng nhập vào hệ thống của văn phòng từ máy tính xách tay của anh. Anh quan sát cô chăm chú tìm kiếm thông tin trên màn hình. Parker ngủ gục dưới chân cô.

Ánh mắt trời xuyên qua khung cửa sổ khiến mái tóc nâu của cô nhuốm màu lửa. Cô nhỏ bé, nhưng tâm hồn và nhiệt huyết thì vô biên. Anh yêu mến cô nhiều hơn anh nghĩ.

Cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm. Anh nghịch chuột máy tính hòng che giấu vẻ xấu hổ. “Tìm được gì không?”

“Không có đứa trẻ nào được báo cáo là mất tích. Cũng không có ai báo về một bà mẹ mất tích. Khi cậu bé tỉnh dậy, chúng ta sẽ hỏi xem nó có biết họ hay địa chỉ gia đình mình không. Như vậy sẽ có nhiều thứ để xem xét hơn.”

“Thế còn chiếc xe bị bỏ lại thì sao? Có thông tin gì về chủ sở hữu không?”

“Vẫn chưa có gì. Brian đang cố gắng kiểm tra hợp đồng thuê xe. Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy, báo rằng có lẽ đã tìm được chủ của cái ghế dành cho trẻ em rồi.”

Cô gập máy tính lại và đứng dậy duỗi lưng. “Tôi cần cà phê. Nếu anh không ngại để tôi mày mò trong bếp thì tôi sẽ pha một ít.”

“Để tôi chỉ cho cô chỗ để các thứ. Tôi sẽ hâm lại ít gumbo*.”

“Nghe hay đấy. Tôi đói rồi. Cậu bé con hẳn cũng sẽ muốn ăn gì đó.”

Thực ra anh không muốn ăn món hầm chút nào. Ở cái tuổi này, Will chỉ thích bánh mỳ kẹp phết bơ đậu phộng và mứt hoa quả thôi, nhưng anh vẫn có đủ nguyên liệu trong bếp. Anh chỉ cho cô chỗ để cà phê và rây lọc, sau đó đổ món hầm lên chảo và bật bếp.

Máy pha cà phê bắt đầu kêu ùng ục. Jane bước tới đứng cạnh cửa sổ ngoảnh ra một nhánh sông Bon Secour.

“Cảnh đẹp quá. Nhưng chắc là có cá sấu nhỉ?”

“Chúng tôi đã nhìn thấy vài con rồi. Tôi cũng nhắc Will để ý bọn rắn copperhead* và rắn lục nước. Quanh đây chắc chắn có rắn, nhưng chúng tôi chưa thấy con nào cả.”

Mùi cà phê hòa với mùi của món hầm đang sôi. Anh tắt bếp và đổ ra ba bát, sau đó đưa một bát cho cô. “Thìa ờ trong ngăn kéo đằng kia.” Anh chỉ vào ngăn bên dưới máy pha cà phê.

Cô gật đầu. Anh bưng hai bát còn lại đến chiếc bàn kiểu chân mễ có đệm ngồi. Anh ra hiệu cho Will. Cậu khẽ khàng đứng dậy, tách khỏi đứa trẻ đang ngủ say để đến ngồi cùng họ.

Jane ăn một thìa lớn. “Anh đã phát hiện ra nhà hàng Tin Top rồi hả? Họ có món gumbo hải sản ngon nhất ở đây đấy.”

“Cha cháu đã tìm ra quán đó ngay hôm đầu tiên tới đây,” Will trả lởi. “Chuyện của Harry sao rồi ạ? Làm thế nào chúng ta tìm được gia đình cậu bé đây?”

Reid trân trọng trái tim ấm áp của con trai mình, nhưng có lẽ không nên để Will quá gần gũi với cậu bé đó. Sau khi tìm được cha mẹ của đứa trẻ, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ được gặp lại. “Cha chắc chắn cô Jane sẽ sớm tìm ra họ thôi.”

Will ăn ngấu nghiến rồi nhanh chóng trở lại trông Harry. “Sao em ấy vẫn chưa dậy vậy nhỉ? Em ấy đã ngủ hai tiếng rồi.”

“Cậu bé đã có một đêm dài.” Reid trả lời. “Cứ để nhóc con ấy nghỉ ngơi thêm một chút. Không nên khiến cậu bé này kinh hãi thêm nữa.”

Will nhíu mày. “Chắc con sẽ vào phòng xem tivi. Lúc nào em ấy dậy thì gọi con nhé. Chắc em ấy sẽ muốn thấy con.” Nói rồi cậu quay sang nhìn đứa trẻ, đúng lúc đôi mắt vừa nãy còn nhắm nghiền giờ khẽ chớp rồi mở ra.

Harry ngồi dậy và ngáp. “Em khát.”

Will quay lại và bế cậu bé lên. “Nước hoa quả nhé? Có nước táo và nước cam đấy.”

“Nước táo ạ.” Harry vòng tay trái quanh cổ Will.

Reid quay vào bếp. “Để cha lấy.” Ở đó, anh làm một chiếc bánh mì kẹp bơ đậu phộng rồi vội vã trở lại phòng khách. Harry đang ngồi trên đùi Will, chăm chú xem hoạt hình trên tivi.

Harry nhận ly nước táo và chiếc bánh. “Chú đã tìm thấy mẹ cháu chưa?”

“Vẫn chưa, chàng trai nhỏ ạ.”

Jane ngồi xổm xuống trước mặt Harry và Will. “Tên đầy đủ của cháu là gì hả Harry? Nhà cháu ở đâu? Nếu cháu nhớ thì cô chú sẽ dễ tìm mẹ cho cháu hơn đấy.”

Đôi mắt to màu nâu của cậu bé buồn rười rượi, cậu gật đầu. “Cháu tên là Steven Harry Dawson, nhưng mẹ gọi cháu là Harry, giống hoàng tử ấy. Hoàng tử sống ở bên kia bờ biển.”

Jane chớp mắt, quay sang nhìn Reid. Anh nhận ra vẻ bối rối trong đôi mắt màu hạt dẻ của cô. Gary có một cậu con trai bốn tuổi, nhưng Reid chưa từng gặp lại kể từ khi cậu bé còn là một đứa trẻ sơ sinh. Đây hẳn là con trai của Gary rồi. Tức là Fanny đã gặp chuyện không hay.

“Mẹ cháu tên là Fanny đúng không?”

Harry gật đầu với Reid. “Cha cháu đã gặp phải chuyện gì đó tệ lắm. Mẹ cháu nói rằng cha đã đi xa, và cháu sẽ không thể gặp lại cha nữa.” Đôi mắt cậu bé ngập nước mắt. “Cháu muốn gặp mẹ.” Cậu nhóc quay đầu, vùi mặt vào áo Will. Bờ vai nhỏ run lên vì nức nở.

Trái tim Reid thắt lại. Tội nghiệp thằng nhỏ. Họ phải tìm hiểu xem Fanny đã gặp phải chuyện gì.

Jane đứng dậy và mở điện thoại. Anh nghe cô yêu cầu tìm kiếm Fanny Dawson dựa theo mô tả. Tại sao Fanny lại thuê xe? Có ai đó bám theo cô ấy sao?

Trán Jane nhăn lại vì lo lắng. “Tôi đã nhắn tin cho Brian về việc Fanny mất tích. Có lẽ cô ấy định tới thăm mẹ mình. Anh có biết tên của bà ấy không? Tôi sẽ gọi cho bà ấy để xem bà có nghe được tin tức gì về Fanny không.”

Anh không muốn cô phải lo lắng thêm nữa nhưng không còn cách nào khác. “Không chừng cô có thể lấy số của bà ấy nhanh hơn tôi đấy. Mẹ của Fanny là một trong các thượng nghị sĩ* của đất nước chúng ta. Bà ấy là Thượng nghị sĩ Fox.”

Cô trố mắt nhìn anh. “Mẹ cô ấy là Thượng nghị sĩ Jessica Fox?”

“Chính là bà ấy.”

Jane rút điện thoại ra. “Tin này sẽ khiến cánh truyền thông điên lên mất. Có lẽ tôi nên gọi cho bà ấy ngay. Tôi không tin tất cả chỉ là trùng hợp. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới cái chết của Gary. Anh ta đã dính phải chuyện gì cơ chứ, lại còn liên lụy cả gia đình thế này?”

Câu hỏi hay đấy, nhưng Reid không thể trả lời.