← Quay lại trang sách

Chương 20

Jane chờ đợi tưởng chừng như hàng thế kỷ mới có thể liên lạc được với Thượng nghị sĩ Fox. Cô đã nói với người trợ lý rằng cô cần gặp thượng nghị sĩ gấp vì chuyện của con gái bà, nhưng xem ra phải khó khăn lắm mới tiếp cận được với người phụ nữ này, xét theo khoảng thời gian dài mà Jane buộc phải lắng nghe tiếng nhạc của Debussy* vang lên trên đường dây.

“Vui lòng chờ một chút. Tôi vừa báo với thượng nghị sĩ.”

Một tiếng tích vang lên, Jane nghe thấy giọng nói khàn khàn đặc trưng của thượng nghị sĩ. “Fanny đang ở chỗ cô à?”

Jane nuốt nước miếng. “Không, thưa thượng nghị sĩ. Nhưng Harry đang ở đây.” Cô kể cho Thượng nghị sĩ Fox những điều mà Harry đã kể cho cô.

Bà bật ra một tiếng than nhẹ. “Đáng lẽ Fanny đã đến đây từ sáng hôm qua. Con bé gọi cho tôi kể về cái chết của Gary, và nói rằng nó và con trai muốn về với tôi sau khi tôi trở về từ buổi gây quỹ ở Washington, D.C. Tôi đã đề nghị hủy lịch để trở về ngay. Nhưng Fanny muốn có chút thời gian riêng để sắp xếp lại mọi thứ và nói chuyện với Harry.”

“Bà có biết cô ấy đi xe riêng hay thuê xe không?”

“Xe của nó đang gửi ở xưởng để lắp hộp số mới, thế nên tôi đã bảo con bé thuê xe và tôi trả tiền. Tôi đã gọi cho một hãng cho thuê xe và bảo họ đến đón nó.”

“Lúc nào, thưa bà?”

“Tối thứ Tư, tôi nghĩ là khoảng bảy giờ.”

Ngay sau khi Jane rời khỏi nhà của Fanny. Tức là Harry đã lang thang một mình từ sáng ngày hôm qua? Trái tim Jane thắt lại. “Sau đó bà có nói chuyện với con gái không?”

“Tôi nói chuyện với con bé khá nhiều lần vào hôm thứ Năm. Nó có vẻ vẫn ổn. Nhưng thứ Sáu nó không đến. Tôi đã gọi rất nhiều, nhưng không thể liên lạc được.”

“Bà có báo mất tích không?” Jane cố gắng giữ giọng mình không tỏ ra chỉ trích.

“Không. Fanny là một người phụ nữ đã trưởng thành. Tôi nghĩ có lẽ nó đã tới chỗ của bạn bè. Tôi cũng không nhận được cuộc điện thoại đòi tiền chuộc nào hay bất cứ điều gì tương tự, nên không hề biết nó đang gặp nguy hiểm. Con bé và tôi... mối quan hệ giữa chúng tôi khá phức tạp.”

Câu nói đó mang nhiều ẩn ý. Jane phải thận trọng với từng từ mình nói ra. “Thế cũng không phải lạ lẫm gì lắm khi cô ấy nói là sẽ đến rồi lại không đến đúng không?”

“Lạ lẫm ấy à? Riêng việc nó mở miệng nhờ tôi giúp đỡ bằng mọi cách đã là lạ lẫm lắm rồi. Gary đã gặp chuyện gì vậy?”

“Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa biết.” Jane kể cho thượng nghị sĩ tất cả những gì mà cô biết về cái chết của Gary cũng như chuyện cờ bạc của anh ta. “Chúng tôi đã biết tên của chủ sòng. Người đó là Joseph Davies. Bà có ấn tượng gì với người này không?”

“Không, tôi chưa từng nghe tới cái tên này.”

“Bà có biết chuyện Gary bạo hành Fanny không?”

Tiếng thở hổn hển của thượng nghị sĩ vang lên bên tai Jane.

“Nó dám động tay vào con gái tôi?”

“Mắt con gái bà bị bầm. Nhưng cô ấy tự đổ lỗi cho bản thân mình.” Jane không hề muốn kể cho người mẹ này về những lời nói và cử chỉ của Fanny. “Có vẻ như cô ấy rất suy sụp trước cái chết của chồng mình.”

“Nó là một thằng nghiện bài bạc. Tôi biết vì tháng trước nó hỏi vay tiền tôi. Đương nhiên là tôi đã từ chối. Tôi không ủng hộ hành vi ấy.”

“Bà có nghĩ ra điểm gì đáng ngờ ở Gary không? Fanny bị bắt cóc hẳn cũng liên quan đến cái chết của Gary.”

“Tôi chỉ biết chuyện nó đánh bạc thôi. Tôi còn không biết nó đánh Fanny. Thằng khốn nạn! Tôi mà biết thì đã tống nó vào tù từ lâu rồi.”

“Fanny có bao giờ hỏi mượn tiền bà không?”

“Chẳng bao giờ đâu. Chúng tôi không bao giờ nói chuyện về tiền bạc. Harry thế nào rồi?”

Jane nhăn mặt, cô thừa biết bà thượng nghị sĩ sẽ tức giận thế nào khi biết Harry đã lang thang một mình. “Lúc mới tìm thấy, cậu bé ở trong tình trạng hoảng sợ, đói khát và lấm bẩn. Harry đã ngủ và vừa được cho ăn, nhưng tôi sẽ còn phải tắm rửa cho cậu bé nữa.”

“Đói ư? Thằng bé ở một mình bao lâu vậy, cảnh sát trưởng Hardy?”

“Chúng tôi cho rằng từ sáng ngày hôm qua. Hơn hai mươi bốn giờ.”

“Trời ơi! Tội nghiệp cháu tôi. Tôi sẽ đến đón nó. Cô ở Cảng Pelican đúng không?”

“Vâng.”

“Tôi sẽ tới đó trong vòng hai tiếng nữa.” Thượng nghị sĩ đột nhiên do dự. “Tôi muốn nói chuyện với Harry.”

“Vâng.” Jane bước tới gần Will và Harry, rồi đưa điện thoại ra. “Harry, bà cháu muốn nói chuyện với cháu.”

Đôi mắt nâu của Harry mở to. “Bà Jessica ạ?”

“Đúng rồi, bà đang tới để đón cháu đây.”

Mắt Harry ầng ậc nước, cậu bé với lấy điện thoại. Nó òa khóc trước cả khi kịp áp điện thoại vào tai. “Bà ơi, có người xấu đã bắt mẹ đi. Bà phải tìm mẹ cháu.”

Liệu Harry có thể mô tả lại hình dáng của người đàn ông đó không? Cô vẫn chưa kịp hỏi. Dù sao, cậu nhóc mới chỉ bốn tuổi, có lẽ còn quá nhỏ để có thể miêu tả chính xác ngoại hình người khác. Nhưng cô phải thử. Cô chạm nhẹ vào mái tóc nâu mềm mại khi tiếng khóc dần nguôi ngoai. Cậu nhóc liên tục gật đầu trong lúc lắng nghe bà ngoại dỗ dành.

Cuối cùng, cậu bé trả điện thoại lại cho Jane. “Bà muốn nói chuyện với cô ạ.”

Jane cầm lấy điện thoại. “Tôi đây, thưa Thượng nghị sĩ Fox.”

“Tôi muốn Harry được bảo vệ ở mức độ tốt nhất có thể. Cô đang ở sở hả?”

“Không, tôi đang ở nhà một người bạn.” Cô nhắc đến sự yêu quý mà Harry dành cho Will. “Lúc mới phát hiện, tôi không biết cậu bé là ai và chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tôi đoán cậu bé có thể đang gặp nguy hiểm nên đã đưa ra ngoài trước khi có ai kịp nhìn thấy.”

“Cô không thể chỉ định một sĩ quan trông chừng Harry sao?”

“Tôi sẽ đích thân chăm sóc cậu bé, thưa bà. Tôi sẽ không để cậu bé rời khỏi tầm mắt mình đâu.”

“Cảm ơn cô. Cô có vũ khí chứ?”

Jane chạm vào báng súng của mình. “Vâng.”

“Tôi sẽ tới đó nhanh nhất có thể. Hãy nhắn cho tôi địa chỉ.”

Bà đọc cho Jane số điện thoại cá nhân của mình, cô lập tức lưu vào danh bạ. “Tôi sẽ nhắn ngay.”

Thượng nghị sĩ ngắt máy, Jane nhắn cho bà địa chỉ nhà Reid. “Bà ấy đang đến đây.”

Reid tỏ ra rất nghiêm trọng khi nghe Jane kể lại về cuộc gọi của Fanny và việc cô ấy không xuất hiện. Anh nhìn Harry, rồi quỳ gối trước mặt thằng bé. “Harry, cháu có nhớ người đàn ông đã bắt mẹ đi trông như thế nào không?”

Lông mày Harry nhíu lại. “Chú ấy đội mũ của đội Texas Rangers. Cháu cũng có một cái y như thế. Bà từng học ở Texas nên đã mua tặng cháu cái mũ đó.” Cậu bé cắn móng tay cái. “Mắt chú ấy nhìn sợ lắm.” Cậu bé vờ híp mắt lại giả bộ hung ác.

Vậy là cậu bé không thấy được màu tóc của gã đó. Chiếc mũ của đội Texas Rangers không hẳn là một manh mối vì có tới một nửa đàn ông trong thị trấn này là người hâm mộ của đội tuyển đó. “Mẹ cháu có gọi tên người đó không?” Jane hỏi.

Harry lắc đầu. “Chú ấy đậu xe đằng sau xe của mẹ, rồi hỏi mượn điện thoại mẹ.”

Một chi tiết mới. “Xe của người đó màu gì?”

“Màu xanh dương, chắc thế ạ? Xanh đậm ấy.”

“Người đó ăn mặc như thế nào?” Jane hỏi. “Cháu có để ý đến đặc điểm nào ngoài chiếc mũ không?”

“Quần Jane?” Giọng Harry có vẻ không chắc chắn. “Và sơ mi đỏ.”

Cô đang ép cậu bé quá rồi. Jane vuốt tóc Harry. “Cháu thông minh quá, Harry. Để anh Will đưa cháu đi tắm nhé?”

“Tôi sẽ đi mua quần áo cho cậu bé,” Reid nói. “Cô ở một mình ổn chứ?”

Jane quắc mắt nhìn anh. “Đương nhiên.” Sao anh lại nghĩ cô không thể bảo vệ một cậu nhóc chứ?

Anh giơ tay lên hàng. “Xin lỗi. Tôi sẽ về ngay thôi.”

*

Reid lắng nghe tiếng hai đứa chơi bài Uno trên giường Will. Parker đang ở với chúng. Họ cắt tem mác khỏi bộ đồ mới của Harry, Reid đã chọn kích cỡ rất vừa vặn. Harry rất thích thú với bộ đồ ngủ Ninja Rùa. Reid cũng mua quần Jane và áo phông, nhưng cậu bé lập tức khoác ngay cái áo ngủ lên người.

Jane liếc nhìn đồng hồ. “Thượng nghị sĩ sẽ đến đây ngay thôi. Đã hai tiếng rồi, tôi nghĩ bà ấy phải đến rồi mới phải.”

Điện thoại của cô rung lên, cô ấn nút trả lời. “Brian, chúng ta có chuyện rồi.” Cô đưa điện thoại ra xa tai rồi mở loa ngoài, bắt đầu kể cho người thanh tra trẻ tuổi tất cả những gì đã biết về việc Fanny biến mất và tìm thấy Harry. “Cậu đã nói chuyện với Joseph Davies chưa? Có thể gã đã bắt Fanny để ép thượng nghị sĩ phải trả số tiền mà Gary còn nợ.”

“Tôi đã nói chuyện với người đó, nhưng hắn có chứng cứ ngoại phạm vững lắm đấy. Hắn ta bị giam ở Pensacola hai tuần rồi. Tôi nghĩ hắn không phải người chúng ta tìm, trừ khi hắn ta đã thuê ai đó làm hộ. Nhưng nếu là hắn thì việc này hoàn toàn có thể đấy. Một thằng xấu xa.”

Jane cau có. “Tôi nghĩ kẻ giết Gary đã bắt cóc Fanny, chứ không phải tay Davies này. Hắn không có động cơ. Nếu hắn không phải kẻ giết người chúng ta tìm thì tại sao Gary lại bị giết, còn Fanny bị bắt cóc? Cậu có tìm thấy dấu vết nào trên xe hay tại hiện trường cho thấy Fanny đã trốn thoát được không?”

“Không, nhưng chúng tôi đã tìm thấy chỗ mà cậu bé con trốn. Cậu nhóc bỏ lại một cái áo nỉ màu đỏ đằng sau bụi hoa hồng dại. Có lẽ cậu bé này đã ngủ ở đó. Chúng tôi còn thấy vài vỏ gói Little Debbie và lõi táo nữa.”

Ít nhất thì cậu bé đã ăn được một chút trong khi trốn. Reid rất lo lắng về điều này. Anh cố cho cậu bé ăn nhiều nhất có thể.

“Được rồi, cập nhật thông tin cho tôi nhé.”

Đúng lúc cô cất điện thoại đi thì có ai đó gõ cửa sau. Tại sao thượng nghị sĩ lại đi gõ cánh cửa sau nhà? Không chừng đó không phải bà Fox.

Cô trao đổi ánh mắt với Reid, rồi rút súng ra trước khi lặng lẽ bước về phía sau nhà. Anh theo sau cô, dù trong lòng chỉ muốn đi đằng trước. Hoàng hôn tạo thành những vệt bóng dài trên sân, khiến họ khó mà quan sát mọi thứ. Trong tư thế cúi rạp người, cô rón rén đi về phía ô cửa sổ sau và nhìn ra sân. Anh lén nhìn qua vai cô. Lối vào gara đỗ một chiếc ô tô nhỏ màu xanh dương. Đó không thể nào là thượng nghị sĩ.

Tiếng gõ cửa lại dồn dập, giọng một người phụ nữ vang lên. “Reid, tôi biết anh đang ở trong. Tôi muốn nói chuyện.”

Ruột gan anh quặn lại. Là Lauren. Jane chắc chắn sẽ nhận ra cô ta chính là người phụ nữ mà họ đã gặp trong thị trấn.

Anh đặt tay lên vai Jane. “Tôi sẽ giải quyết chuyện này.” Anh đi qua Jane, mở cửa và bước ra ngoài trước khi Lauren kịp đẩy anh vào trong. “Cô muốn gì?”

Đôi môi hồng của cô ta nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. “Anh biết tôi muốn gì mà, Reid. Tôi sẽ không đi nếu không có thứ mình muốn. Đưa tiền cho tôi ngay bây giở, nếu không tôi sẽ vào trong và nói chuyện với Will.”

“Cứ vào đi.” Anh không biết vẻ thờ ơ vờ vịt trong cái nhún vai của mình có đủ mạnh hay không, nhưng nụ cười mỉa mai của ả cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là vẻ hoài nghi.

Cô ta vò cái nơ trên chiếc áo khoác màu hồng của mình. “Anh nói với nó rằng tôi đã trở về rồi hả?”

“Cô hy vọng tôi chưa nói gì sao? Tôi đã bảo là con biết rồi mà. Thằng bé không muốn gặp cô.”

Lauren run rẩy cắn môi dưới. “Tôi thực sự cần số tiền đó, Reid. Tôi buộc phải có nó.”

“Cô nên đi chỗ khác kiếm đi, Lauren. Chúng ta đã làm thế này quá nhiều lần rồi. Tôi sẽ không đưa cho cô một xu một cắc nào cả.”

Nước mắt tụ lại trong mắt cô ta. “Anh là đồ máu lạnh.”

“Do cô cả, không phải tại tôi.”

“Luật sư sẽ khiến anh phải thay đổi giọng điệu của mình.”

Anh nhìn xoáy vào cô ta. “Tôi sẽ báo cho luật sư của mình chờ cuộc gọi của vị luật sư đó.”

Cô quay gót và đi về phía chiếc xe của mình. Cánh cửa sập mạnh, bánh xe rít lên, hất văng những mảnh vỏ hàu khi lao ra đường.

Anh cần trở vào nhà, nhưng anh không muốn đối mặt với những câu hỏi của Jane chút nào cả. Anh hít vào mùi gỗ thông trong không khí thêm vài lần, chờ tới khi đầu gối mình thôi run rẩy. Cách cửa sau lưng khẽ cọt kẹt, và anh đã biết đó là Jane trước khi cô chạm vào cánh tay anh.

Chắc chắn cô đã nghe lỏm được cuộc đối thoại. Anh quay đầu lại nhìn cô. “Tôi chắc chắn cô có khá nhiều thắc mắc sau khi nghe tất cả những điều đó.”

Làn gió mặn thổi những lọn tóc xoăn của cô, đôi mắt màu hạt dẻ dịu dàng. “Tôi nghĩ cô gái đó còn hơn cả một người bạn gái cũ. Cô ta là người vợ đã mất tích của anh, phải không? Tôi có nghe anh gọi cô ta là Lauren.”

“Đúng thế.” Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế võng, xoa cái đầu nhẵn. “Cô ta đã bỏ rơi tôi và Will khi thằng bé mới bảy tuổi. Tôi đã thuê thanh tra nhiều lần trong suốt những năm qua để cố gắng tìm kiếm cô ta, nhưng không thể tìm thấy gì. Tôi không biết cô ta đã đi đâu hay gặp chuyện gì. Sau cùng, tôi tuyên bố rằng cô ta đã chết và cố gắng tiếp tục cuộc sống của mình. Không thể ngờ cô ta trở lại, chỉ để đòi tiền.”

“Anh không muốn Will biết cô ta đã xuất hiện sao?”

“Thằng bé biết rồi.” Anh nên nói với cô những gì đây? Anh muốn nói ra hầu như mọi điều, nhưng lại chưa sẵn sàng. Cô chưa sẵn sàng, và cả Will cũng thế. Sẽ có rất nhiều người có thể bị tổn thương bởi sự thật, và anh không định mạo hiểm với con trai mình. “Will đã rất khổ sở khi cô ta biến mất. Thực ra, nó vẫn nghĩ cô ta đã gặp phải chuyện gì đó nên mới không thể trở lại thăm mình. Thằng bé đã rất đau lòng khi biết cô ta bỏ đi mà không buồn suy nghĩ.”

Đôi lúc, Reid nghĩ rằng mình đã chọn nghề phóng viên để không phải ở một chỗ quá lâu và nghĩ về những người lẽ ra nên ở lại nhưng lại chọn bỏ đi.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Sự thật thường dễ chấp nhận hơn người ta nghĩ nhiều. Một lời nói dối sẽ là lưỡi dao phản bội đâm vào cuộc sống anh. Tôi thấy mừng vì Will đã chấp nhận được chuyện này. Một cậu nhóc tuyệt vời đấy.”

Sự thật đã trực bật khỏi miệng anh, nhưng anh kịp kéo chúng lại. “Cô có thể tìm ra cô ta đã ở đâu suốt những năm qua không?”

“Anh muốn biết thật à? Để làm gì?”

“Nó có thể là cách để cô ta tránh xa Will.”

“Will có lẽ sẽ muốn được ở bên mẹ đấy. Tôi sẽ đánh đổi bất cứ điều gì...” Cô dứt khỏi ánh mắt anh và nhìn xuống tay mình.

“Cô sẽ đánh đổi bất cứ điều gì để làm gì?”

“Để được nói chuyện với mẹ tôi lần cuối cùng.”

Ruột gan anh quặn lại. “Bà mất rồi ư?” Anh đã không có thông tin gì về bà Kim nhiều năm rồi, nhưng bà ấy là một trong những người đã sống sót. Lần cuối cùng anh gặp bà thì bà đang là người chịu trách nhiệm cánh phụ nữ.

Cô ngước mắt lên nhìn anh. “Tôi không biết, đó mới là điều tệ hại nhất. Liệu mẹ có nhớ tôi như tôi vẫn nhớ bà ấy không? Hay mẹ đã quên mất tôi rồi? Tôi có thể chịu đựng được, nếu mẹ quên mất tôi. Nhưng chính việc không biết gì hết mới khiến tôi suy sụp.”

Chỉ Jane mới nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được. Anh đã nhiều lần thấy vẻ đau đớn hiện lên trong mắt con trai mình sau khi Lauren bỏ đi. Nỗi buồn đó đã kéo dài nhiều tháng, để rồi lại bất thần trỗi dậy. Nỗi đau tang tóc còn bớt khủng khiếp hơn sự chối bỏ. Anh biết rõ cái giá phải trả của sự phản bội và cách mà những lời nói dối có thể phá hủy một cuộc đời.

Anh sẽ làm tất cả để Will được bình an và hạnh phúc. Phần nhiều cũng là do lỗi của Reid, nên anh muốn sửa chữa mọi thứ vì con. Nhưng có lẽ, lời răn về tội lỗi của người cha sẽ đè lên vai con cái là có thật.

Khi quay phim tài liệu về hội cuồng giáo, anh đã biết được địa điểm cuối cùng mà người ta biết về hội thánh Đàn Trẻ Tự Do. Nhưng anh không tới đó để phỏng vấn bất kỳ ai. “Cô biết đấy, tôi đã quay bộ phim tài liệu đó. Tôi biết địa điểm của một số hội cuồng giáo trên đất nước này.”

“Cha tôi nói những người còn sót lại trên Núi Sinai đã gia nhập Đàn Trẻ Tự Do. Anh có biết trại của họ ở đâu không?”

Anh gật đầu. “Cách nơi này khoảng hai giờ lái xe, bên ngoài Coffeeville.”

Cô đan hai tay vào nhau. “Gần thế sao? Bà ấy đã ở gần tôi như vậy suốt thời gian qua ư? Liệu... liệu anh có thể đưa tôi tới đó không?”

Anh biết nói ra câu trả lời, cô phải mất cái gì. “Chỉ cần nói cho tôi biết khi nào cô muốn đi.”

“Để tôi suy nghĩ đã. Nhưng sẽ sớm thôi.”

Anh có thể thấy nỗi sợ hãi đang quay cuồng trong đôi mắt màu hạt dẻ. Anh hy vọng sự thực không phải là nỗi thất vọng như anh đã dự đoán.