Chương 21
Âm thanh ồn ào của xe cộ khiến Jane quay đầu nhìn ra cửa sổ, thoát khỏi dòng suy nghĩ rối bời về nơi mẹ cô đang ở. Một dãy những chiếc xe màu đen xếp thành hàng trên đường vào ga-ra nhà Reid. Hai xe cảnh sát bang áp tải hai bên chiếc SUV đen của thượng nghị sĩ. Bà bước ra từ cánh cửa sau của chiếc xe ở giữa rồi vội vã đi về phía cửa trước.
Ở tuổi năm mươi, Thượng nghị sĩ Fox dường như lúc nào cũng vận bộ đồ màu xanh dương cùng giày cao gót đế vuông. Mái tóc đen ngắn của bà đã lấm tấm muối tiêu sau bảy năm trời hoạt động ở thượng viện, nhưng trông bà vẫn tràn đầy sức sống và mạnh mẽ như lần đầu Jane gặp, khi cô mới vào làm ở sở cảnh sát Cảng Pelican.
Thượng nghị sĩ dừng lại và nói gì đó với các sĩ quan vừa bước ra, sau đó tất cả bọn họ đều trở vào trong xe.
Jane mở cửa trước khi thượng nghị sĩ đặt chân lên thềm nhà. “Thượng nghị sĩ Fox, tôi là Cảnh sát trưởng Jane Hardy. Chúng ta đã gặp nhau vài năm trước.”
Thượng nghị sĩ chỉ hơi chạm ngón tay của mình vào bàn tay đang chìa ra của Jane. “Cháu trai tôi đâu rồi?”
“Cậu bé đang chơi với Will và Reid. Mời bà vào.” Jane tránh sang một bên. Thượng nghị sĩ Fox bước qua cô.
Dù bà ấy không được lịch sự cho lắm, nhưng Jane vẫn thấy ấm lòng trước nỗi lo lắng rành rành mà bà dành cho cháu trai của mình. Cô thường nghe người khác kể về ông bà của họ, cô cũng đã rất nhiều lần tự hỏi về ông bà mình. Liệu họ còn sống không? Họ có biết về cô không? Cô đã thử dò hỏi cha về những người họ hàng còn sót lại, nhưng lúc nào ông cũng đánh trống lảng. Suốt những năm qua, cô vẫn nghĩ về chuyện tự tìm kiếm họ, dù sao cô cũng có đủ loại công cụ trong tay. Nhưng lỡ họ không muốn gặp cô thì sao?
Sau khi bị mẹ chối bỏ, cô không nghĩ mình có thể đối mặt với bất kỳ sự từ chối nào nữa. Nhưng có lẽ cô sẽ sớm phải cần đến lòng can đảm vì chính bản thân mình.
“Harry,” Jane gọi. “Bà cháu đến này.”
Tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang, Harry lao như bay ra cửa với Parker theo sát phía sau. Cậu bé nhào vào lòng thượng nghị sĩ, bà bế thốc nó lên và ôm thật chặt. Cách cậu bé nép đầu vào bờ vai bà mình đã nói với Jane rằng thượng nghị sĩ là bến đỗ an toàn cho nó. Dù mẹ cậu nhóc có nghĩ như thế nào về người bà của Harry, thì cậu nhóc cũng chẳng hề bị ảnh hường.
Đôi mắt Thượng nghị sĩ Fox rơm rớm khi quay sang nhìn Jane. “Chúng ta có thể nói chuyện ở đâu?” Bà đặt Harry xuống. “Cháu có muốn chơi nốt trò chơi trước khi về nhà với bà không?”
“Hoan hô!” Harry chạy biến và lao lên cầu thang, hét gọi tên Will. Parker theo sau cậu bé.
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng trong phòng khách.” Jane dẫn bà tới phòng khách rộng rãi và mời bà ngồi lên chiếc ghế sô pha bọc da. “Bà muốn dùng cà phê hay đồ uống gì không?”
Bà thượng nghị sĩ ngồi xuống và khép hai đầu gối lại, nghiêng người về phía trước. “Không, cảm ơn cô. Có thông tin gì về con gái tôi không?”
“Xin lỗi bà, nhưng chúng tôi chưa có gì hết. Chúng tôi đã xác minh được chiếc xe bị bỏ lại chính là chiếc mà bà đã thuê. Harry nói rằng kẻ bắt cóc đã dùng cớ hỏi mượn điện thoại con gái bà để lừa cô ấy, sau đó khống chế và đẩy cô ấy vào cốp xe.”
“Tức là hắn đang giữ con bé, đúng như những gì đã nói,” bà thượng nghị sĩ lẩm bẩm.
“Kẻ bắt cóc đã liên lạc với bà ư?”
Đôi mắt đen của bà nhuốm màu tuyệt vọng. “Một người đàn ông đã gọi vào số điện thoại cá nhân của tôi, nói rằng đang giam giữ Fanny.”
“Tống tiền ư?”
“Hắn chưa nói gì cả. Hắn sẽ đưa ra yêu cầu của mình vào lúc chín giờ tối nay.”
“Hắn ta có nhắc gì tới Harry không?”
Thượng nghị sĩ Fox lắc đầu. “Tôi cũng không nhắc tới cháu mình. Tôi không muốn nghĩ tới viễn cảnh hắn cũng bắt cóc luôn cả cháu trai tôi.”
“Harry kể rằng mẹ cậu bé đã hét lên bảo cậu bé chạy đi. Người đàn ông đó cũng đã tìm kiếm cậu bé. Harry nói rằng mình đã trốn.”
“Tôi e rằng hắn ta không đòi tiền.”
Jane nhướng mày. “Không ư? Vậy bà nghĩ hắn ta đòi gì?”
“Tôi đã và đang bị đe dọa bởi những người ủng hộ lẫn căm ghét Ray Stone. Một số người muốn ông ta bị xử tử, một số lại muốn án chung thân. Có thể một trong số họ đã bắt cóc Fanny để ép tôi nói chuyện với thống đốc để giảm án phạt cho ông ta.”
Jane biết vụ này. Ray Stone đã tình cờ bị chặn để kiểm tra giấy tờ theo thông lệ. Vì đang phê ma túy nên gã đã dùng súng bắn chết hai viên cảnh sát vài năm về trước. Giới truyền thông đã đăng tin về vụ đó trên tất cả các đài trong nước nhiều tuần liền. Một số người nói rằng cảnh sát đã quấy rối gã vì màu da, một số khác lại lên án gã vì rút súng quá nhanh. Gã đã bị kết án cướp có vũ trang mười lăm năm trước và mới ra tù chưa được bao lâu.
“Trông cô có vẻ không tin,” thượng nghị sĩ nói.
“Bắt cóc con gái bà có vẻ là một hành động quá khích. Hẳn cái chết của Gary phải có liên quan. Đây không thể chỉ là sự trùng hợp.”
“Có lẽ vậy, nhưng nếu kẻ bắt cóc muốn tống tiền, tại sao hắn không ra yêu cầu ngay từ lần gọi đầu tiên? Dường như hắn muốn tôi lo lắng và cuống cuồng làm theo mọi điều hắn nói.”
Jane gật đầu. Thượng nghị sĩ có muốn cô tiếp tục theo đuổi vụ án không nhỉ? Cảnh sát bang cũng đang lo vụ này. Họ không có nhiều đầu mối để tìm kiếm Fanny. Có lẽ chỉ có thể dựa vào may mắn.
Jane đứng dậy. “Tôi sẽ dẫn Harry xuống. Reid đã mua cho cậu bé một ít quần áo.”
“Một anh chàng tốt bụng. Tôi rất sẵn lòng hoàn trả số tiền ấy.”
“Anh ấy và con trai của mình quý Harry lắm, chắc chắn sẽ không nhận tiền đâu.” Cố gắng chỉ dẫn thượng nghị sĩ xử lý yêu cầu sẽ chẳng có ích gì. “Bà sẽ cho tôi biết điều mà kẻ bắt cóc muốn vào tối nay chứ? Có thể thông tin ấy sẽ giúp tôi tìm được Fanny.”
“Đương nhiên rồi. Tôi muốn càng có nhiều người tìm kiếm con gái tôi càng tốt.”
Jane nghe ra ý định chấm dứt cuộc trò chuyện trong giọng nói của bà, cô đi lên lầu để dẫn Harry xuống. Mấy tay cảnh sát bang sẽ nghĩ rằng sở cảnh sát tí hon của cô chẳng thể giúp ích được gì nhiều, nhưng họ mới chính là người có mặt ở hiện trường. Hơn nữa, cô có những thanh tra giỏi. Cô sẽ tiếp tục tìm kiếm cho tới khi Fanny về nhà.
Sau khi bà thượng nghị sĩ rời đi, điện thoại của Jane reo lên báo tin nhắn mới. Gương mặt cha trên màn hình khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cha đang ở nhà. Cha cần gặp con.
*Fanny mút máu từ các ngón tay của mình và bị sặc vì mùi tanh. Đầu ngón tay cô giần giật vì đã gắng quá sức khi cố tháo bản lề cửa. Nhưng dù có cố thế nào, chúng vẫn chẳng hề lay chuyển.
Có âm thanh vang lên bên ngoài. Cô bật dậy với trái tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực. “Xin hãy cứu tôi!”
Có tiếng lạch cạch, nhưng trước khi cô có thể đến gần cánh cửa, nó đã mở ra và nhanh chóng đóng sập lại. Cô quờ quạng trong bóng tối, đi tới chỗ cánh cửa và vấp phải một cái khay trên sàn.
“Đồ ăn đấy.” Giọng nói kỳ quái vang lên như thể đã bị bóp méo bởi máy biến âm. Cô không thể nhận ra người nói là nam hay nữ được.
“Làm ơn, xin hãy thả tôi ra.” Fanny lờ khay thức ăn, đập mạnh vào cánh cửa. “Con tôi cần tôi. Các người có bắt Harry không?”
“Nếu mẹ cô tuân theo yêu cầu của chúng tôi, cô sẽ được thả ra. Chúng tôi đang giữ Harry. Tạm thời, cô không được đi đâu cả.”
Fanny áp tai vào cánh cửa, lắng nghe tiếng bước chân xa dần. “Harry, Tôi muốn Harry!”
Cánh cửa ở đâu đó đóng sầm. Cô gục xuống sàn, úp tay lên mặt che đi tiếng khóc xé toạc cổ họng. Con trai đáng thương của cô. Hẳn con đang bối rối và sợ hãi lắm.