Chương 22
Tại sao cô lại để Will và Reid đi cùng mình nhỉ? Jane dừng xe và nhìn chằm chằm về phía ngôi nhà của cha. Có điều gì đó ở Reid đã giúp cô nhân đôi lòng dũng cảm, khiến cô cảm thấy mình có thể làm được bất cứ chuyện gì cần làm. Đối mặt với cáo buộc của cha không phải là điều dễ dàng, nhưng có lẽ Reid sẽ biết cô nên nhìn vào khía cạnh nào của vấn đề. Ít nhất, đó là những gì cô đã thuyết phục bản thân về lý do cho sự có mặt của anh ở đây.
Cô tháo dây an toàn. “Cha tôi có thể hơi cục cằn một chút. Đừng bận tâm nhé.” Cô mở cửa sau để Parker nhảy ra ngoài. Chú chó vui vẻ sủa trước khi chạy thẳng vào rừng.
“Không đâu. Ông ấy có một khu đất đẹp. Hẳn là tốn kém lắm.”
“Người bạn thân nhất của ông gần như cho không chỗ này. Nhưng đúng vậy, những thứ khác thì tốn kém lắm. Ông ấy đã mang theo số tiền dành dụm của mình khi chúng tôi tới đây.” Cô vẫn thường tự hỏi không biết có phải cha đã lấy tiền của Núi Sinai không. Ông từng là thủ quỹ. Khi họ rời đi, nơi đó lại đang ngập trong biển lửa. Có thể ông đã nghĩ rằng nên mang tiền đi còn hơn là để nó thành tro.
Nhưng như thế không có nghĩa điều ông làm là đúng.
Reid gật đầu và cùng cô bước ra khỏi xe dưới ánh chiều chạng vạng và tiếng ve râm ran. Gió thổi, mang theo hương gỗ thông. Khu rừng dường như sống dậy trước màn đêm.
Will lẽo đẽo theo sau cô với cái máy quay. Cậu bé là một đứa trẻ ngoan. Cô rất quý thằng bé. Sau khi leo lên thềm, cô đi đến cửa, nhưng nó mở ra trước khi cô kịp vặn tay nắm.
Cha cô nhíu mày khi thấy Will và Reid, nhưng vẫn bước tránh sang một bên. “Anh Dixon. Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Reid xoay người và nhìn xuống. “Xin chào, ông Hardy.”
Jane liếc nhìn vẻ tội lỗi của Reid trước gương mặt thản nhiên của cha. “Hai... hai người đã gặp nhau rồi à?”
“Anh Dixon đã tới thăm cha vài ngày trước.”
“Để làm gì?”
“Cho bộ phim tài liệu thôi. Tôi muốn hỏi vài câu về việc tuần tra ở một thị trấn nhỏ.”
Nghe như một công việc thường ngày, nhưng sao Reid trông có vẻ đang giấu giếm gì đó? Jane nhìn quanh khi bước vào, nhưng không thấy cô Elizabeth đâu cả.
Cha trả lời trước khi cô lên tiếng hỏi. “Elizabeth bỏ cha rồi. Cô ta xấu hổ. Chắc đã tin rằng cha phạm tội.” Đôi mắt màu hạt dẻ của ông bừng bừng phẫn nộ. “Sau tất cả những gì cha đã làm cho cô ta suốt bao năm qua. Ngay khi lệnh tạm thả chấm dứt, cô ta bỏ cha ngay. Đúng là lòng dạ đàn bà.”
Jane co rúm người trước những lời độc địa của ông. Cha thực sự khinh thường phụ nữ như vậy sao? Có phải đó là lý do thực sự mà ông luôn trông chừng cô?
Cô đi vào bếp pha cà phê với những người đàn ông theo sau. “Con đã thấy ảnh của cha với nạn nhân, Gary Dawson. Hình như hai người là bạn, nhưng đến giờ con mới biết.”
Cha cô mím môi lại. “Chúng ta là bạn đi câu được vài năm rồi.”
Cô bước lùi lại. “Thế mà bây giờ cha mới nói với con?”
Ông nhướng mày. “Cha khá bận rộn mà, Jane. Có lúc nào có cơ hội để kể cho con đâu. Cha cũng chẳng biết gì về vụ án mạng. Nếu có bất kỳ bằng chứng nào, cha sẽ nói cho con biết. Nhưng bây giờ con đã là cảnh sát trưởng. Con mới là người phải tìm ra kẻ giết người, chứ không phải cha.”
“Cha có thể kể lúc con tới gặp cha và chú Scott. Rõ ràng cha chẳng hề ngạc nhiên khi biết anh ta đã chết.”
Reid chạm vào cánh tay cô. “Hãy cứ tin tưởng cha cô đi.”
Cô hất tay anh ra. “Tôi cảm thấy những người xung quanh ai cũng có bí mật. Anh cũng chẳng hề nhắc đến chuyện anh biết cha tôi. Giờ là chuyện này nữa.”
Cha cô thở dài. “Có chuyện gì đó đang xảy ra ở thị trấn này. Chuyện gì đó ngoài tầm mắt chúng ta. Cha chưa biết đó là chuyện gì, nhưng con phải tìm hiểu đi. Có vẻ như đây là ân oán cá nhân.”
Cô đã chịu quá đủ rồi. Tại sao cô lại cho rằng bản thân có thể làm sáng tỏ được chuyện phức tạp như thế này chứ? Cô quay lưng lại với mấy người đàn ông, rót cà phê để lấy lại bình tĩnh.
Cô cảm giác những con sóng cứ vỗ vào đầu mình không ngừng. Cô cảm thấy khó thở. Tại sao cô lại nhận công việc này chứ? Sao cô lại cho rằng bản thân có thể đảm đương được việc lớn thế này? Cô còn không thể đối mặt với tuổi thơ của mình, sao có thể chịu được chừng này áp lực?
Cô cảm thấy ánh mắt Reid đang bám trên người mình. Anh có nghi ngờ năng lực của cô như chính cô không? Cô chỉ dám liếc trộm anh nhưng không chịu nổi ánh mắt cảm thông ấy, nên cô chú tâm vào cốc cà phê của mình.
“Có chuyện cha vẫn chưa biết. Fanny, vợ của Gary, đã bị bắt cóc.” Cô kể cho ông về việc tìm thấy Harry và cách đầu mối về chủ sòng dẫn đến ngõ cụt. “Paul cho rằng cha đã giết Gary. Anh ta hẳn cũng nghĩ cha đang giam giữ Fanny.”
“Có ai đó dựng lên vụ này để hãm hại cha. Cha cho rằng cáo buộc giả ở chỗ FBI cũng có liên quan. Cha cũng đã nói với con rằng cha đang bám theo vài đầu mối, vì phải là ai đó ở sở mới có thể trộm được. Phải là ai đó có quyền vào phòng tang chứng. Cha nghĩ Paul đứng đằng sau chuyện này.”
Paul dường như ám ảnh với việc phải hạ bệ cha cô. Không chỉ các thanh tra của cô có quyền vào phòng tang chứng. Còn có một vài nhân viên bán thời gian làm việc ở đó, cùng hai nhân viên kỹ thuật pháp y và Olivia. Cô hoàn toàn tin tưởng Olivia, nhưng những người khác thì không chắc. Liệu có ai trong số họ nuôi lòng thù hận với cha cô không? Ở thị trấn nhỏ này, việc ai đó đột nhập vào phòng tang chứng trong đêm là hoàn toàn có thể, nhất là khi chỉ có một nhân viên làm việc.
“Cha cho rằng ai là kẻ được lợi nhất nếu cha bị hạ bệ?”
“Nhiều lắm.” Ông vươn tay với lấy máy tính bảng trên bàn bếp. “Cha đã viết ra tên của tất cả những người mà cha có thể nghĩ đến. Những kẻ bị cha bắt và tống giam, cũng như những kẻ cha gây thù oán trong quá trình làm việc.”
Cô cầm tờ giấy ông đưa, nhìn lướt từ trên xuống dưới cho tới khi bắt gặp một cái tên quen thuộc. “Daryl Green, ông ta đã ra tù rồi ư?”
Cô biết người này khá rõ. Ông ta là một kẻ giống y như Paul. Tự mãn và muốn mọi người phải theo ý mình. Thái độ này đã khiến ông ta trở thành “người bảo vệ” cho hàng loạt tay buôn ma túy trong vùng, ông ta đã kiếm được rất nhiều tiền, đủ để mua cả một du thuyền lớn trước khi rớt đài. Cha cô đã để ý thấy rằng ông ta sống quá xa hoa so với mức lương kiếm được nên đã điều tra. Daryl phải vào tù năm năm vì tội tống tiền.
Cha nhấp một ngụm cà phê. “Hắn ta đã ra tù được hai tháng rồi. Hắn có đủ các mối quan hệ để bẫy cha.”
“Có thể. Con sẽ nói chuyện với ông ta.”
“Hắn ta sống ngoài bán đảo. Hồi sáng nay, cha đã thử tới gặp, nhưng xe tải của hắn không có ở đó, cũng không có ai mở cửa.”
“Con sẽ thử tìm hiểu.”
“Cứ tìm kiếm Fanny trước đi.”
“Chuyện này ngoài khả năng của con. Cảnh sát bang đang lo chuyện đó rồi.”
“Con vẫn có thể có tham gia.”
“Vâng, nhưng họ có nhiều tiềm lực hơn. Con còn hai vụ án mạng chưa được giải quyết. Nếu con tập trung vào cái chết của Gary, có thể sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ bắt cóc Fanny.”
Nếu cha cô đúng về tất cả những việc liên quan tới rắc rối ông đang gặp phải, Gary có thể chính là chiếc chìa khóa cho mọi bí ẩn.
*Reid ngồi đối diện Jane trong nhà hàng Jesse ở thị trấn Magnolia Springs giữa những âm thanh leng keng của thìa nĩa bạc. Cô để Parker ngủ trong xe và hé mở cửa sổ. Khăn trải bàn trắng lấm tấm vụn bánh mì Will làm rơi. Dù thằng bé đã ăn hết bánh mì, nhưng Reid biết chắc con trai mình vẫn có thể chén sạch suất thịt thăn mà nó đã gọi. Dạ dày thằng bé như một cái hố sâu không đáy vậy.
Reid nhìn Jane nghiên cứu danh sách những kẻ tình nghi lần nữa. “Nghĩ ra điều gì chưa?”
Dù hai mắt thâm quầng nhưng cô vẫn xinh đẹp. Một lọn tóc màu nâu nhạt tuột khỏi chiếc kẹp tóc vuốt ve gò má. Anh phải bắt cô ăn uống và nghỉ ngơi mới được. Cả thị trấn này cứ như đang sụp đổ xung quanh cô. Ước gì anh có thể đỡ phần nào gánh nặng.
Cô uống một ngụm nước. “Cha tôi có rất nhiều kẻ thù. Tôi vẫn nghĩ lão Green đáng nghi.”
“Cô muốn tôi xem thử không?”
Cô nhìn bàn tay đang giơ ra của anh. “Có khi anh còn chẳng biết mấy cái tên này đâu, nhưng đây.”
Anh nhìn lướt qua danh sách, thứ duy nhất khiến anh chú ý là Đàn Trẻ Tự Do. “Tại sao cha cô lại liệt kê một hội cuồng giáo vào danh sách tình nghi?”
Cô nhún vai. “Ông ấy đã không liên lạc với họ gần mười lăm năm rồi. Chắc đó là nỗi ám ảnh của riêng ông ấy. Anh có phỏng vấn ai thuộc hội Đàn Trẻ Tự Do khi quay phim không?”
Anh nên nói với cô thế nào đây? Mỗi lần chủ đề này xuất hiện, anh chỉ muốn chui xuống đất trốn tạm. Anh coi trọng sự trung thực và minh bạch trong mọi chuyện, nên việc giấu cô một sự thật quan trọng như thế chẳng khác nào một lời nói dối trắng trợn.
Anh đưa mắt nhìn con trai mình. Will quan trọng hơn cả mạng sống của anh. Tất cả những gì anh có thể làm là thăng bằng trên sợi dây mỏng manh này và cầu nguyện mình không ngã xuống.
“Không, tôi phải phỏng vấn rất nhiều người khác.” Hơn nữa, anh không hề muốn gặp ai trong số họ. Anh biết họ ở đâu, nhưng không muốn liên lạc.
Anh nhìn tờ danh sách lần nữa. “Tay cảnh sát bị cha cô bắt có vẻ là một kẻ tình nghi, ông ta đang chờ được thăng chức thì bị cáo buộc bảo kê cho một kẻ buôn ma túy. Ông ta biết những người nào là phù hợp để đưa ra làm nhân chứng chống lại cha cô.”
Nếp nhăn giữa đôi lông mày cô giãn ra, cô gật đầu. “Tôi đang tự hỏi liệu ông ta đã rời thị trấn chưa. Cha tôi không thể tìm thấy ông ta. Tôi sẽ tới bán đảo sau bữa tối, để xem có thể tìm ra điều gì không.” Cô nhìn Will. “Cháu không được nghỉ xuân nhiều cho lắm nhỉ?”
“Cho đến nay thì mọi thứ vui mà cô.” Will nhìn qua vai cha mình. “Cái cô mà cha nói chuyện ở trên đường hôm trước đang nhìn chằm chằm vào cha kìa.”
Reid đánh rơi khăn giấy khi quay người lại phía cửa sổ trong suốt, nhìn về chỗ ngồi ngoài hiên dưới mái che. Đúng thế, Lauren đang nhìn xuyên qua tấm kính. Dường như cô ta đang nhìn thẳng vào họ, nhưng liệu cô ta có thể nhận ra anh trong ánh sáng mờ này không? Anh đã nhỏm dậy định đuổi cô ta đi, nhưng rồi lại ngồi xuống khi thấy cô ta quay lưng đi về phía bãi đậu xe.
Will tỏ ra trầm ngâm, một nếp nhăn xuất hiện giữa hai hàng lông mày.
“Cô ấy chắc chắn đã xuất hiện rất nhiều. Con cảm thấy hình như mình biết cô ấy.”
Những ngón tay anh đâm vào lòng bàn tay mình. Sao anh lại giấu giếm và dối trá đến mức này? Anh sắp không nhận ra chính bản thân mình nữa rồi. Quan trọng hơn nữa, anh đang làm Chúa thất vọng. Anh muốn trở thành người đứng ra vì sự thật và lẽ phải, chứ không phải một kẻ chỉ làm những điều có lợi cho bản thân. Anh luôn nghĩ bản thân có thể đứng vững trước mọi cám dỗ, nhưng hiện tại anh đã thất bại rồi.
Anh không phải là người như trong suy nghĩ của bản thân.
Sự thật như một tảng đá đè nặng nơi cuống họng, ngăn anh hít thở và bóp nghẹt mọi suy nghĩ. Anh phải nói với Will sự thật. Lauren sẽ không bỏ qua, chắc chắn là như vậy. Và Will cũng đã biết mẹ nó từng gọi điện thoại tới rồi.
Anh định mở miệng, nhưng đúng lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn tới. Âm thanh xèo xèo và mùi thơm của miếng bít tết lập tức thay đổi không khí trên bàn ăn, và anh đột nhiên có thể hít thở lại được bình thường. Dù sao, cuộc nói chuyện này không nên diễn ra trước mặt Jane. Tối nay, sau khi về tới nhà, anh sẽ nói hết mọi chuyện và xin Will tha thứ cho mình.
Anh liếc nhìn Jane đang ngồi ở phía đối diện. Cô nhìn lại anh với vẻ mặt trầm ngâm. Cô có tìm kiếm thông tin về Lauren như anh đã nhờ không? Phải có cách nào đó để đối phó với cô ta. Nỗi sợ hãi lớn nhất của anh là đánh mất Will. Dù Lauren chắc sẽ không muốn đưa con trai đi, nhưng Will hẳn sẽ muốn tới thăm cô ta. Và nếu anh không đưa cho cô ta tiền, cô ta sẽ quyết định biến mất cùng với con.
Mùi bơ và mùi tỏi trên miếng bít tết đột nhiên chẳng còn ngon lành nữa. Anh không chắc mình có ăn nổi không. Nhưng nếu anh không ăn, chắc chắn Will sẽ nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Reid buộc mình cắt một miếng bít tết và đưa vào miệng. Miếng bít tết gần như nghẹn lại trong cổ họng, nhưng anh uống một ngụm nước lớn để đẩy nó xuống.
Anh sẽ vượt qua đêm nay và xem ngày mai còn lại gì sau khi anh làm những điều nên làm, theo lệnh của Chúa trời.
Jane đặt nĩa xuống. “Ngày mai là Chủ nhật. Tôi... tôi sẽ đi nhà thờ với bạn, nhưng toàn bộ thời gian còn lại trong ngày thì đều rảnh. Anh có muốn đưa tôi tới trại của Đàn Trẻ Tự Do không?”
Anh suýt chút nữa mắc nghẹn. Anh gật đầu. “Tôi rảnh cả buổi chiều ngày mai. Chúng ta sẽ phải về muộn đấy. Như vậy có được không?”
“Dù sao tôi cũng chẳng ngủ được mấy. Có lẽ sau khi đi đến đó, tôi sẽ lại ngủ ngon.”
Hoặc cô sẽ gặp những cơn ác mộng. Anh ngậm miệng, uống một hớp nước.
*Những cây mộc lan nở rộ dưới ánh hoàng hôn khiến chuyến xe tới bán đảo sau bữa tối trở nên dễ chịu hơn. Những suy nghĩ của Jane cứ rối tung cả lên, cô chẳng nói gì nhiều trong lúc chỉ Reid đường tới nhà của Daryl Green, ông ta sống trong một khu dân cư nhỏ được gọi là Tổ chim bên đường Fort Morgan. Có một mái hiên phía trước ngôi nhà nhỏ của Green, đèn bên trong đang sáng.
Reid đậu xe trước nhà. “Có vẻ có người ở đây.”
Cô gật đầu, mở cửa xe. “Will, cháu chờ ở đây nhé. Cô không biết việc này có an toàn hay không.”
Reid theo sát gót chân cô tới trước cửa nhà và nhấn chuông. Có tiếng bước chân đi về phía cửa. Cô đứng đối diện với Daryl Green khi cánh cửa được mở ra.
Nhà tù không khiến ông ta tươi tắn hơn. Má ông ta xệ xuống, mái tóc đã điểm bạc.
Đôi mắt nâu của ông ta nheo lại. “Jane Hardy, ngạc nhiên chưa kìa! Tao đang thắc mắc còn bao lâu nữa thì người ở sở mới tới đây để quấy rối tao. Cứ nghĩ sẽ là cha mày cơ, mà nghe nói lão nghỉ hưu rồi. Mày muốn gì?”
“Tôi muốn hỏi ông vài câu.”
“Tao chẳng phải trả lời gì hết, trừ khi mày đang buộc tội tao. Mà kể cả có thế, tao cũng chẳng có nghĩa vụ phải trả lởi.”
Ông ta định đóng cửa, nhưng cô đã kịp nhét chân vào cản lại. “Ông biết Gary Dawson không?”
Đôi mắt đục của ông ta mờ to. “Định gán cho tao một cái án giết người à? Hiển nhiên quá đấy. Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây. Bỏ chân ra, nếu mày không muốn chân mình nát bét.”
Rõ ràng ông ta không có vẻ gì là đùa cợt, nên cô rụt chân lại. Tiếng cửa đóng sập đưa cô trở lại xe. “Chậc, trôi chảy quá cơ.”
Reid bước tới bên cạnh cô. “Cô có nghĩ ông ta biết gì không?”
“Ông ta từng biết mọi chuyện trong giới tội phạm. Tôi không tin ông ta, nhưng ông ta đúng. Tôi không có bằng chứng nào chứng minh ông ta biết Gary hay vụ án mạng cả.”
Dù vậy, cô gửi tin nhắn cho Boulter để nhờ anh thử tìm hiểu về những việc Daryl làm sau khi ra tù. Cô nghi ngờ người đàn ông này có nhúng tay vào những chuyện đang xảy ra.