← Quay lại trang sách

Chương 23

Một con ếch lớn ộp oạp ngoài sông Bon Secour ở phía bên tay trái khi hai cha con vẫy tay chào Jane và bước tới trước thềm nhà. Muỗi và dĩn bay vòng vòng thành từng đàn. Reid đi xuyên qua chúng khi chỉ còn cách vùng bình yên trong ngôi nhà vài bước.

Will đã bước lên cầu thang. Reid suýt chút nữa đã để cậu bé đi lên, vì con trai anh đã cởi mũ ra rồi. Nhưng đó là lối thoát dễ dàng. Reid chạm vào cánh tay Will, níu cậu bé lại. “Cha cần nói chuyện với con. Sẽ không lâu đâu.”

Will tò mò nhìn anh, rồi gật đầu. “Về người phụ nữ đó à?”

Quả là một đứa trẻ thông minh. Reid thường không đánh giá đúng về con. “Đúng. Cha con mình vào bếp ăn nhẹ gì đó đi.”

Will theo anh vào bếp. Reid không nói gì khi rót sữa vào cốc và lấy một hộp bánh quy yến mạnh đã mua từ tiệm bánh ra. Anh đặt bánh quy trước mặt Will trước khi ngồi xuống chiếc ghế bar bên cạnh con trai.

Will cầm một chiếc bánh lên. “Là mẹ con đúng không? Thế nên mới trông quen thuộc như thế?”

Reid nín thở trước giọng điệu thản nhiên của Will. Con trai anh luôn khiến anh bất ngờ. “Đúng, đó là Lauren.”

“Nếu biết vậy, con đã bảo mẹ là để cha con mình yên. Con sẽ không giúp bà ấy bòn rút tiền của cha đâu. Điều này thật tệ.”

Trái tim Reid như muốn tan chảy. Will đúng là báu vật của đời anh. Anh hắng giọng. “Chuyện có hơi phức tạp hơn những gì cha đã kể. Cha... cha sợ là mình sẽ phải xin con tha thứ.”

Will ngẩng đầu, đôi mắt đen trở nên sắc bén. “Gì thế ạ?”

Reid muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng anh ép bản thân phải đối diện với Will. Để con có thể nhìn thấy rõ nỗi thống khổ và hối tiếc mà anh đang cảm nhận. “Cha sợ nhất là Lauren sẽ nói rằng cô ấy... cô ấy nhận nuôi con, Will ạ. Khi chúng ta gặp nhau, con mới hai tuổi. Sau khi kết hôn, cha đã thúc giục cô ấy nhận nuôi con. Nếu cha không chịu đưa tiền, cô ấy định sẽ nói cho con sự thật, vì cô ấy thừa biết rằng cha chưa thể nói.”

Mặt Will dần tái nhợt. “Không phải mẹ con? Cha từng kết hôn trước đó rồi sao? Mẹ con là ai?”

Reid run rẩy trước những câu hỏi dồn dập. Đây chính là lý do anh chưa thể nói với Will. Làm thế nào mà anh trả lời được hết những chuyện đó? Anh có nên nói không? Sự thật quan trọng, nhưng tâm trạng của Will cũng thế. Về mặt lý trí, anh biết mình không thể che chở con khỏi mọi đau buồn, nhưng sao anh có thể là kẻ chọc vào vết thương lòng của con trai chứ?

“Chúng ta chưa kết hôn một cách hợp pháp, cô... cô ấy đã bỏ đi khi con vừa mới sinh.”

Bả vai Will sụp xuống. “Chắc con phải thế nào đó nên mới bị tới hai bà mẹ bỏ rơi.”

Reid cau mặt, đặt tay lên vai con trai mình. “Cha sợ con sẽ nghĩ như vậy, nên mới không muốn nói với con. Mẹ ruột con yêu con lắm, nhưng đã có vài chuyện khi con được sinh ra. Không phải lỗi của con đâu. Là lỗi của cha.”

Anh đã tin tất cả những lời nói dối, mọi sự lừa lọc. Niềm tin thực sự không tồn tại theo cách mà anh được dạy hồi đó. Anh đã học được nhiều điều, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn. Quá muộn rồi.

Will chống tay đứng dậy. “Dù sao cha cũng đã cố gắng. Chỉ là con không thể tin nổi rằng cha lại có thể nói dối con như vậy. Giờ thì làm thế nào để con có thể tin những lởi cha nói đây? Đáng ra con phải biết mọi chuyện ngay từ đầu.”

“Con nói đúng. Cha chẳng có lời biện minh nào khác ngoài việc muốn bảo vệ con. Cha biết mình đã sai. Hy vọng con tha thứ cho cha.” Reid vươn tay về phía con trai mình, nhưng Will hất ra.

“Đừng chạm vào con. Không phải lúc này. Con không biết mình nên cảm thấy thế nào nữa.”

Will phăm phăm lao về phía cầu thang. Một lát sau, cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại. Vài phút đã trôi qua trước khi bài hát Hotel California vang lên. Will thích nhạc rock cổ điển, và Eagles là ban nhạc mà cậu bé luôn lựa chọn mỗi khi nổi giận.

Chẳng bao lâu nữa Will sẽ tìm đến anh với nhiều câu hỏi hơn. Thằng bé sẽ hỏi tên của mẹ và Reid đã bao giờ đi tìm bà ấy chưa. Thằng bé cũng sẽ muốn xem những bức ảnh và hỏi lý do mẹ bỏ đi. Con trai anh sẽ đòi biết toàn bộ sự thật.

Reid không biết phải nói gì. Anh sẽ từ chối nói về những chuyện đó ư? Nếu anh im lặng và không kể cho Will mọi chuyện, ngôi nhà này sẽ biến thành chiến trường. Sao đó có thể là điều đúng đắn được?

Reid rên rỉ và đập tay lên trán. Giá như anh nói cho Will biết sự thật khi con còn nhỏ. Con sẽ không phải tò mò lâu đến vậy, còn anh sẽ không phải đối diện với cơn bão tố ngay lúc này.

Anh loạng choạng trở lại phòng khách và ngã vào sô pha. Anh nhấc cuốn Kinh thánh đang được đặt trên giá lên. Lướt những ngón tay trên lớp da bọc màu nâu, anh cầu xin được ban phước cho sự thông tuệ và tình yêu của con trai. Chuyện này có thể khiến Will sụp đổ. Reid thật quá ngu ngốc và chẳng biết lường xa.

Anh lật nhanh các trang, cuốn Kinh thánh mở ra ngay đoạn Ê-phê-sô 4. Một câu kinh được đánh dấu đập vào mắt anh.

“Như vậy, mỗi người trong anh em phải chừa sự nói dối, hãy nói thật với kẻ lân cận mình, vì chúng ta là chi thể của nhau.”

Nói cách khác, khi anh nói dối Will, tức là anh đang nói dối chính mình. Nếu mọi sự đảo ngược, anh vẫn hy vọng sự thật được giấu kín. Nhưng sự thật ấy có thể hủy hoại cuộc sống của cả hai người theo những cách mà Reid thậm chí không thể lường trước được.

Các tông đồ* đã đi đến cái chết của mình cùng với sự thật. Anh thì đâu phải đưa đầu lên máy chém. Làm thế nào anh có thể từ chối khi đối mặt với những câu hỏi của con?

Cơn đau ở cổ anh lan dần lên đầu. Reid xoa bóp những chỗ tê cứng. Anh không phải nói ra hết ngay bây giờ. Will vẫn chưa hỏi. Án đang treo lơ lửng, nhưng thời hạn không kéo dài. Anh sẽ chỉ có vài ngày, cùng lắm là một tuần. Trong khoảng thời gian đó, anh phải tìm cách làm dịu sức tàn phá của sự thật.

Mình không nên ở đây.

Dàn đồng ca cùng cất lên những âm thanh tươi vui chẳng khác nào một cơn bão quét thẳng vào tim Jane. Nếu không phải vì chị Olivia đang đứng ngay bên cạnh, Jane đã lao ra khỏi cửa. Nhưng chị Olivia cần cô. Tình trạng của chị ấy chưa xấu đi, nhưng Jane biết tương lai chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.

Nhà thờ trông khá mới vì sử dụng những chiếc ghế hiện đại thay cho các băng ghế dài. Những bóng đèn âm trần chiếu sáng gian phòng tỏa xuống từ trần giáo đường. Sáng hôm nay, nhà thờ chật kín người. Cô thoáng thấy Reid và Will ở hàng dưới mé bên kia. Cô không biết rằng anh cũng tới nơi này.

Megan nghển cổ. “Lễ Phục sinh nên đông ghê.”

Cô bé trông nhợt nhạt quá. Hẳn Megan đã nghiên cứu về bệnh xơ cứng teo cơ một bên và hiểu về mức độ nghiêm trọng của căn bệnh này.

Hôm nay là Lễ Phục sinh. Jane chưa từng bận tâm đến ngày lễ này. Cô làm theo những gì chị Olivia chỉ, ngồi xuống ghế khi linh mục bước lên bục để thuyết giảng. Cô căng thẳng chờ đợi ông ấy rao giảng về tội lỗi của giáo chúng. Nhưng thay vào đó, ông lại nói về tình yêu, tình yêu của Chúa, tình yêu dành cho người khác và về đức tính kiên nhẫn và chịu đựng. Cô chớp mắt liên tục, ngạc nhiên khi thấy linh mục chẳng hề thốt ra lời chỉ trích nào.

Những lời đó là liều thuốc xoa dịu vết thương lòng cô đã mang trong suốt nhiều năm qua. Nhưng hẳn còn lâu lắm vết thương sâu thẳm ấy mới thực sự được chữa lành. Dù vậy, chuyến đi lễ nhà thờ này khác hẳn với những gì cô đã từng trải nghiệm. Có lẽ tất cả chỉ là bình phong. Cô sẽ để dành kết luận cho sau này.

Sau khi bắt tay với cả ngàn người, Jane cuối cùng cũng được bước ra ngoài đón ánh nắng mặt trời cùng với chị Olivia và Megan. “Em sẽ đi với Reid sau buổi lễ. Chiều nay chị ghé thăm Parker, xem hộ em nó có muốn ra ngoài không nhé?”

“Chị và Megan sẽ đưa chú chó đi dạo. Nhưng chị mong em đừng làm vậy,” Olivia đáp. “Đối đầu với họ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp đâu.”

“Em không định đối đầu với họ. Em chỉ muốn xem mẹ em có ở đó không.”

“Nếu có thì sao? Em định làm gì? Chạy đến yêu cầu bà ấy đi cùng em à? Nghe đã thấy không ổn rồi.”

“Em sẽ không làm rộn lên đâu. Chỉ là... cầu nguyện cho em nhé.” Ngón tay cô siết lấy bắp tay Olivia khi chiếc SUV của Reid phóng đến trước nhà thờ. “Em... em nghĩ em có thể sẽ lại đi nhà thờ với chị. Không phải hứa hẹn gì đâu, nhưng đến đây cũng... hay.”

Đôi mắt xanh dương của Olivia bừng sáng. “Chị đã nghĩ em có thể sẽ thích mà. Hẹn gặp em ở sở. Chúc may mắn nhé. Em phải tự kiềm chế đấy.”

“Vâng.” Jane vội vã đi về phía chiếc SUV, nhưng không thấy cậu bé đâu. “Will không đi ư?”

“Will đã về nhà để chơi bóng rổ ở sân cùng với bạn.”

Hôm nay, Reid trông khá đẹp trai trong chiếc quần kaki và áo polo đỏ làm nổi bật đôi mắt đen và làn da rám nắng. Cô vuốt phẳng chiếc váy xanh của mình, thầm ước mang theo đồ để thay.

Cô lôi chiếc máy tính xách tay ra khỏi túi. “Chắc tôi sẽ xem ít tư liệu trên đường. Tôi cũng đã bật truyền phát dữ liệu rồi. Thành thật mà nói, tôi không muốn nghĩ quá nhiều về những chuyện sắp tới.”

Anh liếc nhìn cô. “Cô đang rất căng thẳng.”

“Hơn cả căng thẳng ấy chứ.” Cô khởi động máy tính và mở trình duyệt. “Anh có biết bệnh xơ cứng teo cơ một bên không?”

“Tôi chỉ biết là Stephen Hawking* đã mắc căn bệnh đó trong suốt năm mươi năm thôi.”

“Gì cơ? Thật á?” Cô đã từng thấy những bức ảnh của nhà vật lý nổi tiếng trên xe lăn nhưng luôn nghĩ ông bị khuyết tật bẩm sinh.

“Ông ấy đã được chẩn đoán khi còn rất trẻ. Cô lo lắng cho chị Olivia à?”

“Anh biết chị ấy mắc bệnh à?”

“Trong danh sách cầu nguyện có tên chị ấy.”

Jane không nghĩ chị Olivia lại cởi mở về căn bệnh của mình như thế, nhưng chị ấy cho nhà thờ biết là chuyện đương nhiên. “Có vẻ nó đúng là một căn bệnh khủng khiếp.”

“Không biết chị ấy đã xét nghiệm Lyme* chưa? Bệnh này thường bị chẩn đoán nhầm thành xơ cứng teo cơ một bên.”

“Tôi chưa từng nghe được chuyện đó. Chắc chị ấy cũng thế. Để tôi tìm xem.” Cô lập tức tra cứu và những gì tìm được cho cô một chút xíu tia hy vọng.

Trong khi cô đang hoàn toàn chú tâm vào việc tìm kiếm thông tin, họ đã tới ngoại ô Coffeeville.

Một vài phút sau, Reid cho xe chạy chậm lại. “Đây rồi.”

Từng tế bào trong cơ thể Jane đều biết cô chỉ đang ngông cuồng theo đuổi một điều vô vọng, nhưng cô không thể tự ngăn mình. Dù máy điều hòa đang chạy hết công suất nhưng trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi. Cô run rẩy hít thở sâu vài nhịp.

Trước mặt họ là cánh cổng kim loại được đóng chặt bằng sợi xích và ổ khóa lớn. Cô có thể thoáng thấy những căn nhà và lều nhỏ, rất giống khu trại mà cô và cha đã bỏ trốn. Có thực sự là đã gần mười lăm năm trôi qua kể từ chuyến bay đêm lạnh lẽo, kinh hoàng đó?

Hơi ẩm dày đè lên Jane như một lớp chăn len ngột ngạt khi cô bước ra để nhìn vào ổ khóa. “Tôi sẽ cần một cái kìm cộng lực.”

“Tôi có mang một số đồ. Tôi đã gọi cho chủ đất và xin phép vào đất của ông ta. Nhóm người này cứ cắm rễ ở đây. Ông ấy đã bắt đầu yêu cầu trục xuất, nhưng sẽ phải mất một khoảng thời gian. Ông ấy rất sẵn lòng để chúng ta vào trong.”

Anh bước ra ngoài và mở cốp xe, sau đó cầm kìm bước tới chỗ dây xích.

Cô chìa tay ra. “Để tôi.”

Anh liếc nhìn cô rồi trao lại cái kìm. Nó vừa nặng vừa khó điều khiển, nhưng cô cố gắng xoay xở chụp lấy dây xích dày. Dây xích lủng lẳng rơi xuống, đập leng keng vào cánh cổng kim loại. Cô gỡ nó ra và mở cổng.

“Đi thôi.” Cô trở lại xe và nhìn chằm chằm vào khu trại cho tới lúc Reid ngồi vào ghế lái.

Mọi tế bào trong cơ thể cô dường như đang run rẩy khi anh lái xe qua cánh cổng về phía tòa nhà thô sơ ở trung tâm khu đất trống phía trước. Nhà cộng đồng sẽ là điểm dừng chân đầu tiên của họ. Vào thời điểm này, chắc hẳn mọi người đang ở đó.

Cô hạ cửa kính xuống và ló đầu ra ngoài để có thể nghe rõ hơn. Hội Núi Sinai có nhiều súng hơn cả quân đội. Cô không muốn Reid bị nguy hiểm tới tính mạng vì một cuộc tấn công bất ngờ nào đó.

Chiếc xe mới chỉ chạy được một đoạn ngắn trong thời gian cô quan sát kỹ lưỡng vùng đất nhỏ bị chiếm dụng này. Dù chỉ cách nơi cô sống hai giờ lái xe nhưng nơi này cứ như một thế giới khác, đủ để khiến tóc gáy cô dựng ngược. Những tòa nhà bằng thép là nơi cất giữ vũ khí của cả cộng đồng. Cô nín thở, lắng nghe tiếng lách cách khi đạn được nạp vào nòng súng ngắn.

Âm thanh duy nhất vọng vào cửa sổ là tiếng kêu của con chim sáo đá từ một lùm cây nào đó.

Reid cho xe chạy chậm lại trước nhà cộng đồng, tấp vào bãi đỗ rồi mờ cửa. “Ở yên đây nhé.”

Cô mở cửa xe. “Đương nhiên là không. Tôi không thích nơi này, nhưng càng không muốn anh đi một mình. Không an toàn đâu.”

Jane cầm súng, bước tới nhà cộng đồng và leo lên những bậc thang bằng gỗ thô kệch. Cánh cửa mở ra một cách dễ dàng, cô nhìn vào bên trong tòa nhà u ám không có cửa sổ. Bụi xoáy tròn dưới ánh mặt trời đâm xuyên vào từ khe cửa mở.

Nơi này chỉ toàn những băng ghế trống. Cô nhíu mày, quay lại phía Reid. “Chẳng có ai cả.”

Bây giờ, khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra chẳng hề có quần áo trên dây phơi và mùi thức ăn trong không khí, dù đã đến giờ mà cánh phụ nữ thường chuẩn bị bữa tối.

“Chúng ta tới quá muộn. Họ đi rồi.’’

Tảng đá nơi lồng ngực cô nặng nề hơn. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra có lẽ chị Olivia đã đúng. Việc tìm kiếm mẹ đã trở thành nỗi ám ảnh trong cô, nhưng cô không biết phải làm gì với nó. “Đi thôi. Ở đây chẳng có gì cho chúng ta cả.”

Cô cần phải buông tay. Mẹ cô và cuộc sống cùng bà đều thuộc về quá khứ, nếu muốn được chữa lành, cô phải khép lại tấm màn của phần đời đã cũ.

Cô đủ mạnh mẽ để làm thế, nhất định cô sẽ làm được.