← Quay lại trang sách

Chương 24

Ba giờ. Bụng Reid sôi lên ùng ục vì họ đã lái xe thẳng tới khu trại mà chẳng hề dừng lại để ăn trên đường. Anh đã mua vài thanh protein hiệu Kind và ít thịt bò khô, nhưng như vậy không đủ.

Jane thích đồ Mexico nên anh tìm đến một nhà hàng ở Jackson. Anh nhìn Jane qua phía trên tờ thực đơn đang cầm. Cô vẫn chẳng nói gì mấy kể từ khi rời khỏi khu trại trống không, nhưng anh biết cô đã rất xúc động.

Anh gấp thực đơn lại và lấy một miếng tortilla chiên mà người phục vụ đã mang ra vài phút trước. “Tôi nghĩ mình sẽ chọn bánh enchilada gà.”

“Còn tôi sẽ ăn cơm gà.” Cô đặt tờ thực đơn của mình lên trên tờ của anh. “Reid, cảm ơn anh vì đã đưa tôi đi suốt chặng đường này. Anh chẳng hề có nghĩa vụ phải làm thế. Tôi sẽ tìm kiếm thông tin về Lauren để đền đáp lại công sức của anh.”

Cổ anh nóng rực ngay khi nghe đến tên cô ta. “Tôi rất cảm kích. Tôi đã nói cho Will biết cô ta còn sống và đang đòi tiền, nhưng tối qua tôi mới nói cho thằng bé rằng cô ta chính là người đã nhìn chằm chằm vào chúng ta. Thằng bé đã nổi nóng vì tôi không kể cho nó biết sớm hơn.”

Thằng bé còn rất tức giận vì lý do khác nữa, nhưng anh chưa thể kể cho cô.

Cô nhấp một ngụm trà ngọt. “Đó mới là lý do cậu bé không đi theo chúng ta ngày hôm nay đúng không?”

“Đúng thế. Giá như thú nhồi bông vẫn còn tác dụng để có thể dỗ dành nó như hồi trước. Thằng bé hơi quá tuổi với mấy thứ đó rồi.”

''Anh nuôi dạy con tốt lắm. Tôi thấy ít thiếu niên bây giờ được như con anh. Thằng bé biết tôn trọng và lại chăm chỉ.”

Lời cô nói như liều thuốc xoa dịu trái tim đau đớn của anh. “Tôi đã mắc rất nhiều sai lầm.”

“Nhưng không cái nào lớn.”

Cô trông đẹp làm sao dưới ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, phủ một lớp hào quang lên mái tóc. Lúc này, mắt cô ánh sắc lục chứ không phải nâu hạt dẻ, anh vươn tay qua bàn nắm lấy tay cô. “Cô chịu được nỗi thất vọng như thế sao, hay cô chỉ không muốn nói ra mà thôi?”

Những ngón tay cô nắm lấy tay anh và hơi siết lại. “Buồn cười nhỉ? Tôi chẳng hề khủng hoảng như tôi nghĩ. Gần như nhẹ nhõm là đằng khác, anh hiểu không? Tôi định nói gì với mẹ chứ? Tại sao mẹ lại không yêu con hơn Moses ư? Hay tại sao mẹ không bao giờ gửi thiệp mừng sinh nhật?” Cô chun mũi. “Thứ Tư này là sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi. Có lẽ đã đến lúc tôi trưởng thành và quên đi những chuyện trẻ con ấy. Nhiều người có tuổi thơ tệ hơn tôi nhiều.”

Anh cho rằng có lẽ cô đã chứng kiến nhiều gia cảnh tồi tệ suốt những năm qua. “Cô cảm thấy như thế nào về nó?” Trải nghiệm của chính anh không giống với những đứa trẻ khác trong trại. Cha anh có quyền, nên anh lách được nhiều chuyện hơn chúng.

Dù vậy, anh cũng đã nhận ra tuổi thơ của mình chẳng hề bình thường. Cha anh giống một kẻ ra lệnh hơn là một bậc phụ huynh, anh chẳng có chút kỷ niệm nào về một lần được chơi đùa thực sự. Chỉ có lao động, luật lệ và hình phạt. Kể từ khi mẹ biến mất, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Reid nhớ cha chưa bao giờ nói yêu anh.

Cô vẫn nắm lấy tay anh. “Tôi chưa từng có ký ức nào vui vẻ cả. Chưa bao giờ chơi xích đu, trèo cây hay câu cá. Một trong những nhiệm vụ chính của tôi là làm vườn. Tôi cảm thấy như mình đã luôn dành hàng giờ đồng hồ chỉ để nhổ cỏ và xách nước. Tôi đã biết giặt đồ khi mới tám tuổi. Đó không phải là một công việc, nhưng họ nói như thế là tốt cho trẻ con. Làm gì cũng bị từ chối và lúc nào cũng cảm thấy mình như sắp bị phạt vậy.”

Anh siết chặt tay cô hơn. Những ký ức của cô như thể của anh vậy.

“Cha mẹ cô từng khắc nghiệt lắm ư?”

“Khắc nghiệt và vô tâm, đúng thế. Không chỉ có họ. Cả nhóm đều tin rằng tất cả người lớn đều có nhiệm vụ giáo dục con trẻ tuân thủ kỷ luật. Khi bằng tuổi Harry hoặc nhỏ hơn, tôi đã lê đôi chân chảy máu của mình về nhà vì bị một người hàng xóm dùng roi quật. Tôi muốn nhìn mấy con ngựa nên đã mở một cánh cổng. Một con ngựa non chạy ra. Tôi đã tránh mặt ông ta, nhưng ông ta lúc nào cũng trừng mắt nhìn tôi.”

“Cha mẹ cô đã làm gì?”

“Họ bảo đấy là lỗi của tôi vì đã mở cổng chuồng ngựa, đương nhiên là vậy rồi.”

“Tôi không tin vào tác dụng của việc trừng phạt những lỗi lầm của bọn trẻ. Will chỉ bị phạt nếu cố tình không nghe lời. Những hành động vô tình và trẻ con là đương nhiên ở cái tuổi đó. Cô phải dạy bọn trẻ vâng lời và biết cách cư xử. Có nhân cách và cảm thông.”

Nụ cười của cô lại nở. “Đó là lý do tại sao anh lại có một đứa con ngoan như vậy.” Ánh mắt cô trôi dạt qua khung cửa sổ bằng thủy tinh bên cạnh, nơi hai thiếu niên đang đứng và chăm chú nhìn vào điện thoại của mình. “Tôi nghĩ mình chưa từng có nổi hai phút thảnh thơi cho bản thân. Mọi chuyện đều được lên kịch bản và lập kế hoạch từ trước. Thứ tôi ghét nhất là cách chúng tôi bị chèn ép bởi những thành viên sáng lập hoặc trong tương lai bằng cái mà họ gọi là tình yêu. Sự chấp nhận và tình yêu toàn diện là vỏ kén bao bọc quanh họ. Một khi bị cuốn vào, mọi thứ đều thay đổi.”

“Một số người tham gia hội cuồng giáo tin rằng họ sẽ tìm thấy một mục đích và cảm thấy được làm việc cho một điều gì đó vĩ đại hơn chính bản thân.”

Cô đột nhiên chuyển sự chú ý sang anh. “Tôi cứ quên rằng anh biết tất cả những chuyện đó. Đúng thế. Cảm giác như anh có một mục tiêu to lớn và quan trọng. Tôi nghĩ họ luôn cố gắng khiến mọi người bận rộn, để không ai nhận ra sự mâu thuẫn giữa những gì họ rao giảng và cách họ sống. Và cả sự mâu thuẫn giữa những gì họ diễn giải và những gì Kinh thánh nói. Tôi đã nhận ra điều đó trong buổi lễ hôm nay. Tôi nghĩ mình chưa từng nghe qua những câu Kinh mà linh mục đã trích dẫn. Câu trong Cô-rinh-tô 1 ấy.”

Anh mỉm cười. “Chương 13. Nó được gọi là chương về tình yêu. Chương này giải thích tình yêu thật sự là như thế nào.”

“Tôi chưa từng thấy nhiều hành vi như vậy trong suốt cuộc đời mình. Chà, có lẽ chỉ có chị Olivia như vậy thôi. Chị ấy là một người rất tuyệt vời, luôn đón nhận đám trẻ lang thang. Tôi chưa bao giờ nghe chị ấy nói xấu ai cả.”

“Tiếp theo cô sẽ làm gì?”

Cuối cùng cô cũng rút tay khỏi tay anh. “Tôi sẽ để mọi chuyện trôi qua. Tôi sẽ tới tham dự các buổi tham vấn tâm lý và cố gạt bỏ gánh nặng tội lỗi lúc nào cũng đeo bám mình. Tôi sẽ trở thành cảnh sát trường giỏi nhất và là phiên bản tốt nhất của bản thân.”

Anh muốn nói rằng cô không phải cố gắng thay đổi cuộc đời mình, Chúa sẽ dẫn đường cho cô, nhưng anh biết cô chưa sẵn sàng lắng nghe điều đó. Cánh cửa mới chỉ hé mở mà thôi. Anh sẽ để Chúa mở rộng nó ra.

Với tình cảm dành cho cô ngày càng lớn, Reid cầu nguyện thời điểm đó sẽ sớm xảy ra.

Mặt trời buổi sáng xua đi bóng tối trong phòng làm việc của Jane. Cô liếc nhìn Reid, anh đang rót cà phê từ bình vào cốc. “Thời tiết sáng nay tệ thật. Cà phê cũng nhạt thếch.”

Anh vẫn im lặng kể từ khi anh và Will đến. Sự căng thẳng giữa họ không thể bỏ qua. Chắc chắn hai cha con vẫn chưa làm lành. Cô cũng chẳng thể ngủ ngon, nên đã ra ngoài ban công với Parker tới gần hai giờ sáng, nghe nhạc và cố suy ngẫm rõ ràng. Cô đã đọc thêm một vài chương trong cuốn Những lá thư của Screwtape, sau đó với lấy tập giấy vẽ. Cô định vẽ Harry, nhưng những ngón tay cô tự di chuyển và gương mặt Reid xuất hiện trên bốn trang phác họa.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng cần kiểm soát sự quan tâm của mình cho anh. Cuộc đời cô không có chỗ cho một mối quan hệ. Cô đã thấy quá nhiều cảnh sát thất bại trong hôn nhân. Công việc của cô đòi hỏi sự cống hiến hết mình.

Reid ngồi phịch xuống ghế. “Cà phê dù nhạt nhưng vẫn có caffeine.” Đôi mắt anh mệt mỏi như thể đã thức suốt đêm. Anh liếc nhìn Will. Cậu bé vẫn đang đứng khoanh tay trước cửa sổ. Tư thế cứng nhắc và bờ môi mím chặt thể hiện rõ sự bất mãn với cha mình và tình hình sáng nay. Cậu bé không muốn quay phim sáng nay à? Nếu vậy, cô nên để cậu nhóc nghỉ ngơi một ngày. Công việc này là hẳn là nhàm chán đối với một cậu thiếu niên lắm.

Cô nhìn những báo cáo trên bàn mình. “Brian đã kiểm tra anh trai của Nicole, Marshall Thomas. Anh ta đã chuyển tới Chicago bốn ngày trước khi cô em gái bị sát hại.”

Reid nhấp một ngụm cà phê và nhăn mặt. “Có tin gì mới về Fanny sáng nay không?”

Trước khi cô kịp trả lời, có người gõ cửa. “Mời vào,” cô nói.

Paul thò đầu qua ngưỡng cửa. “Cô rảnh không, Cảnh sát trưởng?”

Cô chẳng hề để ý đến đôi mắt lấp lánh hay bước chân nhún nhảy của anh ta khi tới gần bàn làm việc của mình. “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi đang yêu cầu lệnh khám xét nhà của cha cô vì tình nghi giết người và tôi cần cô cho phép.”

Cô cứng người trước sự phấn khích và mùi hắc tỏa ra từ người anh ta. Anh chàng này ăn tỏi nướng như lạc rang và hầu như lúc nào cũng có sẵn một bịch trên bàn, khiến chẳng ai muốn vào phòng làm việc của anh ta cả. “Bằng chứng là gì?”

Anh ta cầm một tập giấy và phe phẩy về phía cô. “Các nhân chứng đã thấy ông Charles đi câu với Dawson vào ngày anh ta tử vong. Cha cô chưa bao giờ kể cho cô, đúng không?”

Giọng điệu hân hoan đó khiến cô chỉ muốn ném cái chặn giấy trúng đầu anh ta, nhưng cô đã kiềm chế được. “Các nhân chứng ở đây là ai?”

“Một người đàn ông và một phụ nữ đi câu cá ở cầu tàu của thị trấn đã nhìn thấy hai người họ cùng bước lên thuyền của cha cô. Tôi có lời khai ở đây.” Anh ta trao cho cô tập giấy. “Và một bức ảnh thuyền rời bến.” Anh ta thả xuống một tấm ảnh có ngày và giờ ở góc trên cùng bên phải.

Cơn buồn nôn chèn ép dạ dày, nhưng cô vẫn cố chịu đựng và nhận lấy tập hồ sơ. Cô xem xét từng trang. Anh ta nói đúng, những lời khai của các nhân chứng tạo thành một giả thuyết hợp lý. “Tôi muốn có mặt ở đó khi anh lục soát ngôi nhà.”

Paul cau có. “Như vậy là lạm dụng chức quyền.”

“Tôi đâu định tham gia lục soát. Chuyện này cũng không đến lượt anh quyết định, Paul ạ.” Cô đứng dậy, chống cả hai tay lên bàn và trừng mắt nhìn anh ta. “Tôi muốn đảm bảo cuộc lục soát được tiến hành đúng quy định.”

Đôi mắt màu xanh đậm của Paul sắc lại, anh ta nhún vai. “Tùy cô thôi. Cô hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu bà thị trưởng nghe được gì đấy nhé.”

“Lại định gọi cho bà Lisa à?”

Quai hàm anh ta hất lên. “Tôi chẳng cần làm vậy. Bà ấy sẽ tự mình biết được thôi.”

Về chuyện này thì có lẽ anh ta đúng. “Tôi muốn anh và Brian tiến hành lục soát cùng nhau. Hai người sẽ cùng thực hiện như một đội.”

Môi anh ta cong lên thành một nụ cười mỉa mai. “Không tin tưởng chúng tôi à?”

“Tôi không tin anh.” Cô đưa tập giấy cho anh ta. “Đi lấy lệnh đi, để xem chúng ta sẽ tìm được gì.”

Anh ta giật chúng khỏi tay cô, ra khỏi phòng và đóng sập cửa mạnh hơn mức cần thiết. Anh ta không muốn cô có mặt ở đó, nhưng cô không tin anh ta sẽ không ngụy tạo bằng chứng.

Lòng thương cảm trong mắt Reid khiến mắt cô ẩm ướt. Cô ngồi xuống ghế. “Tôi biết hai nhân chứng đó. Tôi không nghĩ họ sẽ nói dối. Đương nhiên, tôi sẽ tự mình nói chuyện với họ.”

“Tôi lấy làm tiếc. Hẳn là rất khó khăn.”

Cô ngả người ra ghế và xoa cần cổ đau nhức. “Cha chưa từng nói một lời nào về chuyện đã ở cùng Dawson vào ngày anh ta bị giết hại. Ông ấy có thể kể cho tôi vào tối qua, nhưng lại chẳng nói gì ngoại trừ việc thừa nhận rằng biết anh ta.”

“Việc ai đó đã lấy thuyền của cha cô có khả thi không? Các nhân chứng có khẳng định được người đó đúng là ông ấy không?”

Đôi mắt đen của anh nhìn cô với vẻ trìu mến đủ để xoa dịu tâm hồn. “Thật ra, cả hai người họ đều nói rằng đã nhìn thấy hai người đàn ông ra khơi trên chiếc thuyền của ông, nhưng không nói rằng đã nhìn thấy cha. Có thể anh đúng. Có lẽ ông ấy đã cho mượn thuyền.”

Đây là hy vọng duy nhất để cha cô không bị bắt về tội giết người. “Chẳng bao lâu nữa lệnh khám xét sẽ được duyệt.” Cô đưa mắt nhìn Will. “Cháu sẽ quay toàn bộ cảnh khám xét chứ? Cô muốn đảm bảo rằng không có bằng chứng nào được ngụy tạo. Dễ bỏ sót điều gì đó lắm.”

Cậu bé thả tay ra và ngập ngừng liếc nhìn cha mình. “Vâng ạ. Chắc cô cảm thấy khó chịu lắm khi thấy cha mình đối mặt với chuyện như vậy.”

“Đúng thế.” Cô nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của Reid. Rõ ràng hai người họ có chuyện gì đó không ổn. Đó chắc chắn không chỉ là cơn nóng giận của một thiếu niên vì không được kể cho rằng mẹ đang ở trong thị trấn. Có lẽ người phụ nữ đó đã tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Will hoặc Reid, và đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Đây không phải việc của cô, nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm. Vì hai người này rất đặc biệt với cô.