Chương 25
Jane hít một hơi thật sâu mùi hương êm dịu của gỗ thông và hoa mùa xuân. Cô đang đứng trên thềm nhà của cha với Parker để chờ Brian và Paul đến. Đám bụi tung bay trên con đường đất dẫn vào nhà báo hiệu hai người họ sắp đến.
Reid nheo mắt bởi ánh sáng mặt trời khi bước qua sân cùng với Will theo sau. “Cha cô không có ở nhà à?”
Cô lắc đầu. “Tôi không được phép nhắn tin cho ông. Tôi phải làm đúng bổn phận, dù có đau đớn thế nào.” Parker dụi người vào chân cô, cô gãi tai nó. Chú chó luôn cảm nhận được cảm xúc của cô.
Cánh cửa xe SUV bật mở, hai người thanh tra bước ra ngoài. Brian nhìn cô bằng ánh mắt đầy xin lỗi, nhưng Paul thì ngẩng cao đầu và bước chân cất vang nhịp khải hoàn. Cô gật đầu với Will. Cậu bé nâng máy quay lên vai và bắt đầu ghi hình.
Paul nhìn thấy và dừng bước. “Cô không được quay cảnh này.”
Cô bước lùi lại. “Tôi đang quay rồi đấy. Tôi đã dùng chìa khóa của mình để mở cửa. Các anh có thể vào.”
Paul cau có lôi găng tay cao su ra. Anh ta mím chặt môi và bước qua cô mà chẳng thèm nói một lời. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cuộc chiến này quét sạch năng lượng và khiến cô mất tập trung. Sự tồn tại của Paul giống như lỗ đen hút mọi ngôi sao quay quanh nó.
“Xin lỗi,” Brian thì thầm khi bước qua ngưỡng cửa nhà cha cô.
Cô không đáp lại mà ra hiệu cho Reid và Will. Họ bước vào cửa để quan sát hai thanh tra càn quét ngôi nhà. Cô đi theo sau mỗi lần họ mở một cái hộp, ngăn kéo hay tủ quần áo. Họ lôi tất cả những thứ trong ngăn kéo ra ngoài và mở mọi hộp có trên các kệ tủ quần áo trong phòng ngủ. Máy quay của Will theo sát mọi chuyển động.
Họ không tìm thấy gì cả. Cô nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn mới phải, nhưng ruột gan cô thắt lại khi họ di chuyển ra khỏi nhà và tiến về phía nhà kho nơi cha cô cất chiếc thuyền. Cô đưa mắt nhìn qua nhà kho, liếc tới cái lô cốt bê tông nơi cha cô cất giữ súng, thực phẩm và các nhu yếu phẩm khác. Nếu không có cha ở đây, họ sẽ không thể vào đó được. Nó có đủ loại rào chắn và khóa để ngăn cản cả một đội quân.
Cô bước đến nhà kho và mở khóa bằng chiếc chìa khóa nhỏ trong chùm chìa khóa, rồi sau đó lùi lại. Paul vật lộn với ổ khóa khỏi cửa rồi đưa tay đẩy. Ánh sáng tràn vào không gian tối tăm, cô đợi đến khi Will vào trong và lên thuyền cùng với các thanh tra.
Reid dừng lại, nắm lấy cánh tay cô. “Bình tĩnh đi, Jane. Dù sao thì sự thật sẽ luôn xuất hiện thôi.”
Cô ngẩng lên và tìm kiếm đôi mắt màu nâu ấm áp của anh. “Anh thực sự tin thế à?”
Anh gật đầu liên tục. “Nhất là hôm nay. Lúc nào đó tôi sẽ kể cho cô.”
Cô muốn cảm ơn về điều anh vừa nói, nhưng tiếng bánh xe nghiền trên sỏi khiến cô quay ngoắt lại. Chiếc xe bán tải lớn của cha dừng lại, ông nhảy ra khi bánh xe vẫn còn quay. Dù thân hình to lớn nhưng ông vẫn rất nhanh nhẹn. “Đang có chuyện gì thế này?”
Cô đưa lệnh khám xét cho ông. “Cảnh sát đang tiến hành khám xét nơi này.”
Quai hàm ông đẩy lên trong khi xem xét tờ lệnh. “Hiểu rồi. Đã tìm được gì chưa?”
“Trong nhà thì không. Trong đó khá lộn xộn. Xin lỗi.”
Ông chớp mắt vài lần khi tiếp tục đọc tờ lệnh. “Tôi đang bị nghi ngờ vì cái chết của Gary. Các người đùa hả? Bằng chứng nào chứ?”
“Các nhân chứng đã nhìn thấy Gary lên thuyền của cha vào ngày anh ta chết. Họ đã nhìn thấy hai người đàn ông.”
“Hừm, cha không phải một trong hai người đó. Gary có chìa khóa. Cha đã nói với anh ta rằng có thể lấy thuyền bất cứ lúc nào.”
Cô muốn hỏi rằng ông đã ở đâu và có chứng cứ ngoại phạm nào không, nhưng cô phải đứng ngoài cuộc điều tra này. Cha cô cũng biết điều đó.
“Có thứ gì này!” Brian hét lên từ trong khoang thuyền.
Jane đi vào nhà kho và hắt hơi trước đám bụi do những người đàn ông tạo nên. Cô nhìn lên chiếc thuyền nằm trên xe kéo, cố nhìn rõ thứ Brian đang cầm trên tay. Hình như là một mảnh vải. Áo phông à?
Cô bước tới gần hơn. “Cái gì thế?”
Paul xuất hiện. “Máu. Bắn tung tóe ở mạn phải và quần áo đẫm máu.”
Cha cô khịt mũi khinh bỉ. “Nhiều khả năng là máu cá. Chứ anh nghĩ trên thuyền đánh cá sẽ có gì?”
“Chúng tôi đang chụp ảnh và thu thập bằng chứng. Đừng đi đâu nhé, ông Charles.”
Mệnh lệnh ngắn gọn của Paul khiến cô ngạc nhiên. Cha có thể phạm tội không? Cô gạt đi suy nghĩ vừa xuất hiện.
Reid bước tới gần hơn, đủ để cô ngửi thấy mùi nước hoa của anh. Một mùi hương lôi cuốn, cay nồng. “Cha cô thông minh hơn thế nhiều. Nếu đúng là ông ấy đã giết Gary thì ông ấy đã dọn dẹp sạch sẽ con thuyền rồi. Chắc chắn ông ấy phải vứt quần áo dính máu đi. Có ai đó đã dựng nên cảnh này. Tôi bắt đầu thấy cô đúng rồi đấy. Ông ấy đang bị hãm hại.”
Cổ cô nóng rực lên. “Chắc tôi không điên đâu đúng không?”
“Tôi có nói thế đâu. Bất cứ ai ra ban công nằm dài vào giữa đêm mà không chịu đi ngủ chắc chắn chẳng bình thường lắm đâu.”
Tiếng cười nhẹ bật ra, cô đặt tay lên môi. Cô hay cười vào những thời điểm không hề phù hợp, nhất là khi căng thẳng như hiện giờ. Nhưng cha cô sẽ lại nghĩ rằng cô chẳng quan tâm đến những gì ông đang trải qua.
Cô bình tĩnh lại và nhìn cha. ông có chuyện giấu cô, nhưng cô không thể hỏi mà không bị buộc tội rằng làm việc không đúng quy định. Người hỏi phải là Brian hoặc Paul, cầm theo túi đựng vật chứng, hai người đàn ông trèo khỏi thuyền cùng với Will theo sau. Jane nhìn Will, cậu bé mau chóng gật đầu. Tốt. Cậu nhóc đã quay được toàn bộ. Cô sẽ xem lại sau.
Paul sải bước về phía cha cô. “Ông Charles, ông bị bắt giữ vì tội sát hại Gary Dawson. Phiền ông đưa hai tay ra sau lưng.”
Jane lao về phía trước. “Gì cơ? vẫn chưa có xét nghiệm DNA về vết máu, anh không thể bắt giữ khi không có bằng chứng.”
Paul giơ túi đựng vật chứng ra trước mặt cô. “Đây là áo của Gary. Có tên anh ta ở đằng sau, và nó thấm đẫm máu!”
“Nhưng anh còn chưa biết đó có phải máu người hay không, chứ đừng nói đến khẳng định đây là máu của Gary.”
“Tôi đã có lý do chính đáng,” Paul nói.
Và anh ta đã làm. Cô bặm môi trước khi quay lại nhìn cha. “Cha cần phải đến sở và trả lời các câu hỏi.”
Ông nhìn cô chằm chằm, tỏ rõ vẻ không hài lòng với cách cô xử lý tình huống. Cô cũng thế. “Cha sẽ đi cùng con, không phải với bọn họ.”
Cô chỉ nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của ông khi ông đi ra xe và mở cửa ngồi vào ghế sau. Hay lắm, hay lắm.
*Vì không thể tham gia thẩm vấn nên Reid rời khỏi sở cảnh sát và lái xe về nhà với Will. Thằng bé ngồi ở ghế phụ, mặt ngoảnh về phía cửa sổ. Will vẫn chưa nói một tiếng nào với Reid cả ngày hôm nay.
Sự lạnh nhạt đó còn đau đớn hơn nỗi đau da thịt. “Con muốn đi câu tôm không? Cha con ta đều rảnh cả buổi chiều.”
Will nhìn Reid. “Con muốn nói về mẹ. Mẹ ruột của con.”
Reid cảm thấy nôn nao. Chuyện này đến sớm hơn anh nghĩ, nhưng anh đã hứa với Chúa rằng sẽ luôn làm những điều đúng đắn, kể cả khi làm vậy khiến anh đau đớn.
Anh tấp xe trên lối dẫn vào nhà và tắt động cơ. “Được. Hãy nói chuyện lúc ăn trưa.”
Chân Reid nặng như chì khi bước đến cửa chính. Một bóng đỏ đập vào mắt anh, Lauren đứng dậy từ chiếc ghế bập bênh trên thềm nhà. Cô ta mặc một chiếc váy xòe màu đỏ và mang giày cao gót vàng như màu của tóc. Đôi môi đỏ nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Will.
“Chào con trai.” Cô ta liếc nhìn Reid với vẻ đắc thắng. “Lâu lắm rồi mới gặp con. Con biết mẹ là ai mà, phải không?” Cô ta bước xuống bậc tam cấp với cánh tay dang rộng, nhưng Will lùi lại vào trong sân.
Nụ cười của cô ta đông cứng lại. “Mẹ là mẹ con mà, Will.”
Thằng bé khoanh tay trước ngực. “Tôi biết bà là ai. Cha đã kể hết cho tôi rồi. Bà thậm chí còn không phải là mẹ ruột của tôi, bà chẳng qua chỉ là người ký tên lên giấy, hứa rằng sẽ yêu thương tôi. Nhưng bà đã bỏ đi ngay sau đó, đúng không? Không chịu nổi tôi sao?”
“Ông ta đã nói với con như thế à? Ông ta không kể với con rằng chính ông ta là người yêu cầu mẹ rời đi và rằng không bao giờ muốn nhìn thấy mẹ nữa?”
Will hoảng hốt nhìn Reid. “Cha?”
“Con biết rõ điều đó hơn ai hết mà, Will.”
Will lao nhanh ra chỗ chiếc thuyền kayak đang lắc lư trên bến tàu. “Để con yên! Không biết hai người muốn gì ở con nữa!” Chiếc thuyền chao đảo khi thằng bé trèo vào trong.
Reid chạy theo. “Chờ đã, Will.”
Will vật lộn với sợi dây thừng buộc chiếc kayak vào bến, rồi chộp lấy một mái chèo và đẩy nó xuống dòng sông đang chảy chậm.
“Coi chừng cá sấu đấy,” Reid gọi với theo.
Làm điều đúng đắn không dễ dàng, nhưng Reid phải tin rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ có kết thúc tốt đẹp. Will là một đứa trẻ thông minh - con sẽ nhận ra sự thật.
Anh trở lại thềm nhà, đứng trên con đường nhỏ lát gạch và nhìn chằm chằm vào Lauren đang thoa lại son môi. “Hôm nay cô lại nuôi hy vọng giành lấy thứ gì ở đây?”
“Trả thù. Giờ thì anh đã hối hận vì không đưa tôi tiền rồi chứ?”
“Không, không bao giờ. Tôi chỉ hối hận vì đã không nói cho con sự thật sớm hơn. Giờ thì thằng bé đã biết rồi, Lauren ạ. Biết tất cả.”
Cô ta quắc mắt lại, nghi ngờ. “Đến cả tôi còn không biết hết mọi chuyện. Như mẹ ruột thằng bé là ai chẳng hạn. Anh sẽ không bao giờ nói ra. Nhưng anh biết đấy, thằng nhóc chắc chắn sẽ hỏi.”
“Nó đã hỏi tôi rồi.”
“Tôi sẽ kiện đòi quyền thăm hỏi.”
Ngực anh thắt lại. “Chẳng thẩm phán nào lại chấp nhận trao cho cô bất kỳ quyền nào sau những gì cô đã làm đâu. Hơn nữa, muốn kiện thì cô phải trả chi phí thuê luật sư. Chẳng phải cô nói mình cạn tiền rồi ư?”
“Tôi sẽ bắt anh trả.”
Anh bật cười khô khốc. “Cô đang nằm mơ đấy à? Chẳng thẩm phán nào trên đất nước này lại bắt tôi phải trả án phí để cho cô kiện cả.”
Dù nói bằng giọng điệu rất chắc chắn nhưng chính anh cũng không biết chắc có đúng không. Nếu Will muốn gặp Lauren, Reid sẽ buộc phải đồng ý. Anh hiểu Lauren - cô ta biết cách điều khiển đàn ông. Nếu thẩm phán có chút nội tiết tố nam nào trong người, cô ta hẳn cũng sẽ tìm được cách cho mình.
Nhưng sau cùng, mọi chuyện đều là về niềm tin và vâng lệnh Chúa. Hoặc là anh làm theo những gì Ngài mách bảo, hoặc là để sự dối trá nhấn chìm.
“Chắc tôi phải gặp lại cô ở tòa rồi, Lauren.”
Cô ta nheo mắt. “Anh thay đổi rồi. Có vẻ tự tin đấy. Chuyện gì đã xảy ra?”
Anh đã tìm được cách vứt bỏ cảm giác tội lỗi và xấu hổ sau khi thấy Jane vật lộn với nó. Anh cũng đã tìm được cách nắm lấy cội nguồn thật sự của sức mạnh. Giá như Lauren nhận ra anh và Will đã ảnh hưởng thế nào sau ngày cô ta bỏ đi. Nhưng cô ta sẽ chẳng bao giờ hiểu. Cô ta chẳng khác nào một con rùa đẻ trứng trên bờ cát, trở lại biển cả mà không chút lưu luyến tới đàn con.
“Cô chưa từng nghĩ đến Will trong suốt chừng ấy năm, đúng không?”
Cô ta nhún vai. “Nó không phải là con của tôi. Thế anh đã từng nghĩ tại sao tôi lại bỏ đi chưa? Có một bức tường vô hình giữa chúng ta, là cô ta.”
“Cô ta? Sau khi kết hôn, tôi chưa từng để ý đến ai khác.”
“Đừng cố chấp nữa. Mẹ của Will ấy. Dù anh chưa từng nhắc đến nhưng cô ta vẫn luôn quanh quẩn giữa chúng ta. Giá như anh nhắc đến cô ta dù chỉ một lần, chúng ta sẽ có thể cắt bỏ được thứ ràng buộc trái tim anh với cô ta.”
“Không... không phải như những gì cô nghĩ. Tôi không có ràng buộc thực sự nào với cô ấy hết. Tất cả chỉ là vì Will.”
Lauren nhướng mày. “Tôi không tin anh. Tôi đã sống với một bóng ma chen vào giữa chúng ta suốt thời gian ở bên nhau.”
Cô ta nói như thể khoảng thời gian đó dài lắm. “Đó là do cô tưởng tượng ra thôi. Chúng tôi thậm chí còn không thực sự kết hôn với nhau.”
“Anh không kết hôn với cô ta á?” Lauren lắc đầu. “Anh chẳng bao giờ sống với ai nếu không kết hôn hết. Tôi đã làm đủ chuyện để anh chuyển đến ở cùng tôi, nhưng anh vẫn đâu có chịu. Đáng lẽ ra lúc đó tôi nên chạy ngay. Anh như gỗ đá ấy, Reid.”
Cô ta thả thỏi son môi vào ví. “Gặp lại anh sau.”
Những gì cô ta nói có đúng không? Có lẽ đó chính là lý do tại sao bây giờ anh lại bị Jane cuốn hút đến thế.