Chương 26
Jane sẽ đổi bất cứ thứ gì để lấy cảm giác vững vàng như lúc có Reid bên cạnh khi đứng sau tấm kính quan sát này. Cô đưa tay chạm vào cổ Parker. Cô có thể chịu được cảnh này. Cô phải làm được.
Cha cô đang ngồi trên chính chiếc bàn nơi ông từng thẩm vấn vô số nghi phạm. Không hiểu sao, trông ông có vẻ nhỏ bé hơn. Có lẽ do thiếu bộ đồng phục. Người ông như co rút lại.
Brian ngồi đối diện ông, còn Paul ngồi ở chiếc ghế cuối bàn. Paul có thâm niên cũng như lòng thù địch mạnh mẽ hơn, nên anh ta sẽ là người chỉ huy cuộc thẩm vấn và là kẻ khó đối phó nhất. Khó khăn lắm anh ta mới kìm nén được lòng khinh thường của mình đối với cha cô trong suốt những năm làm việc dưới trướng ông.
Paul đặt tay lên bàn. “Hãy bắt đầu bằng mối quan hệ của ông với anh Gary Dawson, ông đã biết anh ta bao lâu và tại sao hai người quen biết nhau?”
Quầng thâm hằn quanh mắt cha cô. “Chúng tôi gặp nhau tại một cửa hàng bán đồ thể thao ở Mobile. Lúc đó, tôi định mua một cái thẻo câu cá mới.”
“Bao lâu rồi?”
Cha cô nhún vai. “Thời gian trôi, khó nhớ lắm, nhưng chắc là khoảng ba năm trước. Cũng có thể lâu hơn hoặc gần hơn một chút. Lúc tôi lấy cái cần mà mình muốn xuống thì cả một đống ập xuống đầu tôi. Gary ở cuối gian hàng, nên anh ta đã chạy tới gỡ rối giúp tôi. Xe đẩy của anh ta cũng đang để cái cần giống hệt với cái tôi định mua, thế là chúng tôi bắt chuyện với nhau. Anh ta kể về nghề nghiệp của mình và về sở thích câu cá để dẹp bỏ căng thẳng.”
Cha cô quay lại và nhìn thẳng vào tấm kính. Dù ông không thể thấy cô nhưng Jane biết ông nhận thức rõ được cô đang theo dõi cuộc thẩm vấn này. Đương nhiên rồi. Ông đã dành nhiều năm trong căn phòng nhỏ này để quan sát những cuộc thẩm vấn khác.
“Tôi không giết Gary," ông nhẹ nhàng nói. “Ai đó đã thấy thuyền của tôi ra khơi, nhưng tôi không có mặt trên đó. Gary thường đi với bạn bè của mình.”
Paul gõ ngón tay xuống bàn. “Ông đã ở đâu vào Chủ nhật vừa rồi, ông Charles?”
Cha cô rời mắt khỏi tấm kính để đối mặt với Paul. “Elizabeth và tôi đi mua sắm ở Mobile. Cô ấy muốn mua một tấm thảm mới cho phòng khách. Chúng tôi đã tới Lowe's và một vài cửa hàng bán thảm khác.” ông liệt kê vài cái tên quen thuộc.”
“Bà ấy không nói vậy.”
Jane gần như không để ý thấy móng tay mình đang đâm vào da thịt. Cha đang nói dối ư? Hay là cô Elizabeth? Thật là vô lý.
Ông nhướng mày. “Có lẽ cô ấy đã nhớ nhầm ngày. Chúng tôi đã tới đó.”
“Hai người đã mua thảm, vậy còn giữ biên lai chứ?” Brian phớt lờ cái lườm của Paul.
“Chúng tôi đã mua một cái ở Lowe's. Chắc Elizabeth giữ hóa đơn.”
“Bà ấy nói ông đã lấy thuyền đi và nói rằng sẽ đi gặp Gary.”
“Đó là một lời nói dối.” Giọng cha cô vẫn đều đều, nhưng mắt ông nheo lại.
Jane há hốc miệng, tựa hẳn người vào tấm kính. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai là người nói thật? Cô lấy cuốn sổ tay và ghi lại lưu ý kiểm tra các máy quay an ninh ở Mobile.
“Hãy cho chúng tôi biết thêm về mối quan hệ của ông với anh Gary,” Brian nói và liếc nhanh nhìn Paul.
Cha nhún vai. “Chẳng có gì nhiều để kể. Chúng tôi thích và ghét nhiều thứ giống nhau. Tôi quan tâm tới vịnh biển và môi trường, Gary cũng thế. Tôi thích bắt cá bơn, anh ta cũng thế.”
“Ông có bao giờ đi đánh bạc với anh ta không?” Paul hỏi.
Cha cô ngừng lại. “Tôi không thích cờ bạc. Gary chưa bao giờ nói rằng anh ta thích đánh bạc. Ý anh là ở sòng bạc hay sao?”
“Có vẻ như anh ta thích cá cược đua ngựa hoặc những trò tương tự. Cá cược trên mạng nữa. Anh ta đã kiếm được rất nhiều tiền. Các người là bạn thân, chẳng lẽ ông không biết gì hay sao?”
“Không hề. Anh ta biết, đối với tôi, dân cờ bạc là một lũ đần độn. Chắc thấy xấu hổ nên mới không nói cho tôi biết. Giá như anh ta kể. Có lẽ tôi đã có thể giúp đỡ anh ta.”
“Chúng tôi biết anh ta nợ ông tiền. Rất nhiều tiền, ông không thắc mắc tại sao anh ta lại cần phải mượn tiền ư?”
“Anh ta nói là để sửa nhà. Hầm nhà anh ta bị ngập và không có bảo hiểm để chi trả.”
Gương mặt Paul lộ rõ vẻ hoài nghi. “Hãy nói tiếp về Chủ nhật. Chúng tôi có nhân chứng nói rằng ông đã lấy thuyền đi, nhưng ông lại nói rằng mình đi mua sắm với chính nhân chứng đó. Tôi không biết làm thế nào để có thể dung hòa hai câu chuyện này. Gary đã hỏi mượn ông thuyền ư?”
“Không. Tôi đã gọi cho anh ta vào sáng ngày hôm đó, báo rằng tôi không thể đi, nhưng anh ta không trả lời. Anh có thể xác minh thông tin nếu có di động của anh ta.”
Jane đập tay. Đúng rồi! Cha hiểu cách họ làm việc, ông cũng biết Paul không có gì cả. Dữ liệu sẽ cho thấy điện thoại của Gary đã ở đâu khi cha gọi tới và họ có ở gần nhau không. Thắc mắc lớn nhất là tại sao cô Elizabeth lại nói dối và tại sao cô ấy lại chuyển ra khỏi nhà?
Họ đã bên nhau nhiều năm rồi. Jane vẫn nghĩ cô Elizabeth thật sự yêu thương cha. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Paul ngả ghế về phía sau. “Ông có biết tại sao lại có máu trên thuyền không?”
“Không. Anh thậm chí còn chưa biết đó là máu gì mà.”
“Tôi có đủ lý do để tống giam ông, nên thôi đi, Charles, ông đang nói với tôi rằng con thuyền đó đã nằm trong kho cả tuần và ông còn không thèm liếc qua để thấy chỗ máu đó?”
Cha cô thản nhiên nhìn anh ta. “Anh có thuyền, đúng không Paul? Nếu không dùng nó thì bao lâu anh nhìn một lần? Chẳng bao giờ cả, tôi cũng thế thôi. Tôi có những chuyện khác cần làm, hơn là việc kiểm tra con thuyền chẳng vì lý do gì cả. Tôi thậm chí còn không bảo trì cho nó. Tôi chỉ lấy nó ra rồi đi câu. Thuyền, chứ đâu phải một chiếc xe đua đắt tiền.”
Ông đứng lên và xoay cổ. “Tôi đã nói xong mà không có luật sư rồi. Nếu các người không bắt giữ tôi, tôi sẽ về nhà để ăn cái gì đó.”
Mặt Paul đỏ bừng. Jane không nghĩ anh ta sẽ đầu hàng nhưng anh ta hất ngón tay cái về phía Brian. “Để ông ta đi. Nhưng chẳng bao lâu nữa đâu. Vết máu đó sẽ tống ông vào tù.”
Cha nhìn anh ta một hồi lâu, nhưng không nói gì cho đến khi rời phòng. Jane ngồi thụp xuống ghế và dùng hai tay ôm lấy đầu. Cô cần tìm người giúp, nhưng ai mới được?
*Lúc Reid nghe thấy tiếng mái chèo gạt nước của Will thì mặt trời đã khuất sau những hàng cây. Trong lúc chờ đợi trên bến, anh đã nghĩ ngợi hồi lâu về cách giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng không vạch ra được kế hoạch hay phương pháp nào cả. Thậm chí anh còn chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Ong vo ve trên những bông hoa, anh có thể nghe thấy tiếng vọng của con thuyền đánh cá đang hướng đến vịnh Mobile. Anh đứng dậy để đối mặt với con trai mình.
Will vẫn cúi đầu khi sải bước từ sông lên đồi. Thằng bé nhợt nhạt quá, Reid còn trông thấy đôi mắt đỏ ửng. Tội nghiệp. Đáng ra không nên như thế này. Will vẫn không chịu nhìn Reid. Anh mất thêm một lúc để quan sát con. Thằng bé là một cậu thiếu niên đẹp trai, nhưng vẻ đẹp bên trong còn hấp dẫn hơn. Sự quan tâm cậu bé dành cho các em nhỏ và những người khác luôn khiến Reid tự hào và vui sướng. Đáng ra anh phải hiểu mình không nên giấu giếm con sự thật.
Anh sai rồi.
“Will.”
Will ngước nhìn theo tiếng gọi của anh, bước chân dần chậm lại. Ánh mắt cậu liếc về phía Reid. “Bà ấy vẫn ở đây?”
“Không, đã đi rồi.”
“Tốt. Con không muốn nói chuyện với bà ấy.”
“Cô ấy nói sẽ liên hệ luật sư để đòi quyền nuôi con.”
Cằm Will hơi hất lên. “Con không đi với bà ấy. Không ai có thể bắt con được.”
“Cha cũng không nghĩ tòa án sẽ quyết định như vậy, sau những chuyện mà cô ấy đã làm.”
“Tại sao bà ấy lại quay về chứ? Bà ấy đã hủy hoại mọi thứ. Con đang rất hạnh phúc. Con chơi bóng rổ, mọi thứ đều đang rất tuyệt vời. Thế rồi bà ta quay về.”
Reid muốn ôm con trai mình, nhưng Will có lẽ chưa chấp nhận được. Anh chỉ tay về phía chiếc ghế. “Ngồi đi, rồi chúng ta nói chuyện. Con muốn ăn hay uống gì không?”
“Con không đói.” Will ngồi phịch xuống ghế, bắt chéo cổ chân.
“Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, con trai. Cha hy vọng con có thể tha thứ cho cha.”
Will nhìn lên, hầu kết cậu bé nhấp nhô vì cố kìm nước mắt. “Tại sao vậy, hả cha? Tại sao cha lại giấu con chuyện như thế? Con đã gần mười lăm tuổi rồi! Cha đã nói dối con trong suốt mười lăm năm.”
“Cha xin lỗi.” Anh đã quá sai lầm khi giấu giếm mọi chuyện.
“Tại sao bà ấy lại bỏ rơi một đứa trẻ? Bà ấy có phải m... ý con là Lauren đâu? Không muốn một đứa trẻ lúc nào cũng gào khóc ở gần mình?”
“Không phải vậy.” Anh hít một hơi sâu, thầm cầu nguyện được Chúa chỉ dẫn và ban sức mạnh. “Lúc đó cô ấy còn rất trẻ, Will ạ. Khoảng tuổi con bây giờ. Cha cô ấy đã ép cô ấy đi theo mình ngay sau khi con được sinh ra.”
Will nhướng mày. “Cha dụ dỗ trẻ vị thành niên đấy à?”
“Lúc đó cha cũng không lớn hơn bao nhiêu. Có những... tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Bây giờ mẹ ở đâu? Mẹ có bao giờ đi tìm con không?”
Dạ dày Reid sôi lên vì lo sợ. “Cô ấy nghĩ con chết rồi, Will.”
Will trố mắt. “Cha chưa bao giờ bảo với mẹ rằng con còn sống?”
“Cha không biết mẹ ở đâu trong một quãng thời gian khá dài. Mười lăm năm trước khó mà tìm kiếm một người lắm. Cha cũng đã giận dữ, cho rằng cô ấy không xứng được biết bất cứ điều gì cả. Cha cũng không tin cô ấy.”
“Nghe có vẻ như cha ghét mẹ.”
“Cha đã từng như vậy.”
“Cha có biết bây giờ mẹ ở đâu không?”
Reid gật đầu. “Và cô ấy là một người tốt hơn cha đã nghĩ.”
“Cha đã kể cho mẹ về con chưa?”
“Chưa. Trước đây, cha đã muốn chắc chắc rằng việc cho phép cô ấy bước vào cuộc sống của chúng ta không phải một sai lầm. Còn bây giờ, cha nghĩ đó là việc nên làm, nhưng cha cũng không muốn làm tổn thương cô ấy.”
“Con muốn gặp mẹ và tự quyết định.”
Reid bất an, cựa người. “Hãy nghĩ xem đó sẽ là một cú sốc lớn thế nào, con trai. Cha cần phải thật thận trọng. Con có thể tin tưởng cha một chút không? Cho cha chút thời gian nghĩ xem làm thế nào để tuyên bố tin tức này? Cha cũng không muốn con bị tổn thương.”
Will bặm môi. “Mẹ tên là gì ạ?”
Reid cố nặn ra một nụ cười. “Cha chưa thể nói cho con bây giờ được, vì con sẽ tra google về cô ấy. Con có thể cho cha một tuần được không? Cũng không phải nhiều lắm. Để cha có thể tìm được cách thông báo chuyện này cho cô ấy.”
Will nhìn vào mắt anh. “Con biết con đã tỏ ra rất giận dữ, nhưng con tha thứ cho cha.” Thằng bé thở dài. “Con không thích cảm xúc hiện tại của mình. Được rồi, con sẽ cho cha một tuần. Cha có ảnh của mẹ hay cái gì khác không?”
“Cha có một vài tấm ảnh nhưng đã bị nhòe.” Reid đứng dậy. “Vào trong đi. Cha sẽ lấy cho con xem, sau đó chúng ta có thể ăn tối.”
Biết Will sẽ hỏi, nên anh đã chuẩn bị sẵn. Anh dẫn con vào phòng ngủ chính rồi lấy cuốn Kinh thánh ra. Có bốn tấm hình nằm bên trong trang bìa trước, anh đưa chúng cho Will. “Con sẽ không thấy được gì nhiều đâu.”
Bức ảnh đầu tiên chụp Will nằm trên giường với mẹ, ngay sau khi chào đời. Tóc thằng bé vẫn còn bết, mặt còn vệt tơ máu. Mái tóc của mẹ cậu xõa xuống che khuất mặt, chỉ để lộ ra một phần gò má. Tấm ảnh thứ hai chụp cô ấy đứng giữa những cái cây. Cô mặc một chiếc váy dài tới mắt cá nhân với tay áo dài. Cô đang nheo mắt nhìn lên trời, mái tóc màu nâu nhạt xõa xuống quanh mặt. Cả hai bức ảnh đều không hề rõ ràng.
Will nhíu mày. “Chẳng thể nhìn thấy rõ mẹ. Đây là tất cả những gì cha có về mẹ? Anh chàng ở trong hai bức ảnh còn lại là ai vậy ạ?”
“Là cha. Xin lỗi, nhưng đó là tất cả những gì mà cha có về mẹ con.”
“Chà, cha trông khác hẳn. Râu này, tóc thì dài tới lưng. Cũng không thể nhìn rõ mặt cha. Cha trông khá to con đấy.”
“Con cứ gọi là béo cũng được.” Reid cười. “Lúc đó cha không được vui vẻ gì lắm và ăn khá nhiều. Cha muốn dùng mớ tóc tai đó để giấu mình lại.”
Will nhìn vào bức ảnh đầu tiên thêm lần nữa. “Con nghĩ mẹ yêu con.”
“Chắc chắn rồi.” Reid quay về phía cửa. “Đi ăn tối thôi. Con có thể giữ những bức ảnh.”
Anh không muốn giải thích tình hình lúc Will được sinh ra, nhưng rồi kiểu gì anh cũng sẽ phải nói. Nhưng không phải hôm nay.