← Quay lại trang sách

Chương 27

Khi Reid rời khỏi nhà sau bữa tối, Will đang xem tivi.

Những bức ảnh vẫn nằm trên đùi con. Reid thấy mình buộc phải tới nói chuyện với Jane và hỏi thăm về việc của cha cô. Anh chộp lấy những chiếc bánh beignet cuối cùng rồi rời đi.

Giai điệu jazz dịu dàng vang lên từ quán Hải sản Moreau ở cuối phố. Gió đưa mùi thơm của món hàu nướng trứ danh xộc vào mũi anh. Anh kẹp hộp bánh dưới cánh tay, nhìn lên lan can thép trên ban công căn hộ của Jane. Tối nay cô ấy không ra ngoài, nhưng hình như có một bóng mờ vừa lướt qua cửa sổ. Chắc cô ấy có nhà.

Anh lấy điện thoại ra định gọi cho cô, nhưng rồi lại cất đi. Không, anh sẽ đến trước cửa. Anh có cảm giác cô cần nói chuyện, nhưng cô lại quá khép kín nên không tự nhận ra điều đó. Anh không muốn để cô có cơ hội đẩy mình ra xa.

Những bậc thang bằng sắt kêu và rung lên dưới bàn chân anh khi đi lên tầng hai. Anh nhấn chuông cửa được trang trí cầu kỳ và chờ đợi. Parker sủa, sau đó anh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần.

"Ai thế?”

“Jane, Reid đây. Mong là chưa quá muộn, nhưng để đề phòng thì tôi có mang theo bánh beignet để cô không bắt lỗi.”

Ổ khóa kêu lạch cạch, sau đó cửa mở ra. Parker thò đầu ra và oẳng khe khẽ. Reid xoa tai nó. “Ổn mà, cậu bé, chỉ có tôi thôi.”

Cánh cửa mở rộng hơn. Cô đang mặc quần đùi tập yoga và áo phông, mái tóc màu nâu sáng được buộc cao thành kiểu đuôi ngựa, trông cô như chỉ mới hai mươi. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và ngực, gò má cô đỏ hồng.

Cô bước sang một bên và với lấy tờ khăn giấy để lau mặt và ngực. “Trông tôi chán quá.”

Anh muốn nói rằng cô trông thật xinh đẹp, nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang bối rối thế nào khi né tránh ánh mắt anh. Anh không muốn bị ném ra ngoài chút nào. “Tôi từng thử tập yoga một lần, nhưng cứ tới lúc tập tư thế tam giác là ngã.”

Cô đóng cửa lại và nhếch miệng cười. “Thế nên người ta mới nói là luyện tập yoga. Một lần không thể chứng minh anh có khả năng hay không được.”

Anh đặt hộp bánh beignet lên bàn bếp. “Tôi đoán bánh beignet bị ế rồi, cô đang tập yoga mà.”

“Tôi đang chết đói đây. Yoga giảm căng thẳng, và cũng giảm luôn năng lượng.” Cô nhấc nắp hộp ra và lấy một chiếc nhân mâm xôi. “Ngon quá!” Cô ngấu nghiến chiếc bánh chỉ với hai ba miếng cắn, rồi liếm vụn đường còn dính trên tay. “Có chuyện gì thế?”

Anh chọn một chiếc bánh và liếc nhìn bình cà phê. “Cà phê mới pha?”

“Tôi pha nó trước khi tập yoga. Để tôi rót ra cốc, còn anh sẽ nói cho tôi tại sao anh lại đến đây.” Cô cầm lấy hai cái cốc sứ và bình cà phê, rồi ngồi xuống cạnh bàn bếp.

“Không gì bằng làm cho một chàng trai cảm thấy được chào đón.” Anh xử lý xong chiếc bánh beignet của mình và lấy một tờ khăn giấy. “Cha cô có bị bắt không?”.

“Không, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tôi đã nói với Paul đợi đến khi có kết quả xét nghiệm DNA, nhưng tôi không hy vọng nhiều.” Cô rót và đưa một cốc cho anh. “Lời khai của cô Elizabeth mâu thuẫn với chứng cứ ngoại phạm của cha. Tôi không tin nổi rằng cô ấy lại làm thế.”

Anh lắng nghe cô kể về những thông tin được tiết lộ trong cuộc thẩm vấn. “Camera ở các cửa hàng sẽ chứng minh sự thật.”

“Ngày mai, tôi sẽ liên hệ với cảnh sát ở Mobile để yêu cầu xem đoạn video. Nhưng lạ lắm. Tôi đã cố gọi cho cô Elizabeth, nhưng tất cả đều được chuyển đến hộp thư thoại. Cô ấy cũng không hề gọi lại. Tôi nghĩ là cô ấy không muốn nói chuyện với tôi.”

“Cô nghĩ cô ấy đang muốn trừng phạt cha cô vì một lý do nào đó à?”

“Dường là như thế.”

Anh không muốn nói ra rằng có thể cha cô đang nói dối. Cũng không phải là ông chưa bao giờ nói dối cô, chỉ là cô chưa biết mà thôi.

“Tôi ngồi được chứ?” Không đợi câu trả lởi, anh đi ra phòng khách và ngồi lên sô pha. Parker dụi người vào chân anh, anh xoa đầu nó. “Xin lỗi anh bạn, hết bánh beignet rồi.”

Có một tập giấy tờ trên chiếc ghế bành đối diện nên cô ngồi xuống bên cạnh anh. Anh thoáng thấy mùi dừa trên tóc cô, thầm mong có thể lại gần thêm chút để thưởng thức mùi hương ấy.

Cô co chân lên ghế sô pha. “Anh và Will có chuyện gì vậy?”

“Thằng bé đã biết được sự thật về mẹ nó.” Reid nhìn lên và thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô. “Lauren không phải mẹ ruột thằng bé. Tôi chưa từng kể cho con. Tôi nghĩ hiện tại hai bố con đã làm hòa rồi. Nhưng có lẽ nó đã hơi mất niềm tin vào tôi.”

“Vậy là cậu bé đã mất tới hai người mẹ. Thật tội nghiệp. Tôi chẳng hề muốn cậu bé bị tổn thương chút nào.”

“Cô nhận ra sự căng thẳng giữa chúng tôi à?”

Cô gật đầu. “Khó mà lờ đi được.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Cô cũng định hỏi về mẹ của Will ư? Anh đổi sang chủ đề khác. “Lauren nói rằng đã liên hệ với luật sư để kiện đòi quyền chăm sóc. Nhưng Will nói rằng sẽ không đi với mẹ. Cô nghĩ thẩm phán có ra lệnh bắt buộc không?”

Cô lắc đầu. “Ở tuổi của cậu bé thì khó lắm. Nhất là trong trường hợp của anh. Mặc dù về mặt pháp lý cô ấy là mẹ của cậu bé và có quyền, nhưng cô ấy đã bỏ rơi con. Anh có bằng chứng nào cho thấy cô ấy đã tống tiền mình không?”

“Điện thoại của tôi tự động ghi lại cuộc gọi. Tôi đã cài đặt một ứng dụng để có thể ghi chép các cuộc gọi nghiên cứu. Như vậy có được chấp nhận không?”

“Có chứ. Đất nước chúng ta chấp nhận luật một bên, tức là miễn là có một bên, trong trường hợp này chính là anh, nhận thức được cuộc gọi đang được ghi âm, thì việc ghi âm là hợp pháp.”

“Vậy thì tôi có bằng chứng. Tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi đấy.”

Nếu cô cứ tiếp tục nhìn anh như thế, anh sẽ rất khó cưỡng lại cô. Sự im lặng giữa họ kéo dài cho đến tận khi hai người cảm thấy dường như mình đang nói gì đó không thành lời. Có lẽ đúng như vậy thật. Trước khi anh nhận ra, anh đã dựa sát vào cô, và cô không tránh né.

Anh quàng tay qua người cô, cô quay mặt nhìn anh. Hàng mi dài kép lại, đổ bóng trên gò má. Anh đắm đuối nhìn khuôn mặt ấy trước khi cúi đầu, môi kề môi.

Cảm giác giống như được trở về nhà vậy, như thể họ đã bên nhau suốt những năm qua. Hơi thở ngọt ngào của cô hòa với hơi thở của anh, đôi môi mềm như trái đào đang ở dưới môi anh. Anh nhắm mắt, hôn sâu hơn. Giây phút này chẳng còn gì quan trọng, ngoại trừ cảm giác có cô trong vòng tay.

Cô hơi thở gấp rồi lùi lại. Khi anh ngẩng đầu lên, cô đang tròn mắt nhìn anh với những ngón tay đặt lên miệng.

“Tôi có nên xin lỗi không?” Anh thì thầm.

“Kh... không, tôi chỉ nhớ đến một ký ức ngớ ngẩn thôi.”

Cô nhớ đến quá khứ vì nụ hôn đó? Anh không dám hỏi cô có nhận ra mình không. Nếu có, hẳn cô đã nói ra. Đến cả con trai anh cũng không thể nhận ra chàng trai trong những tấm ảnh cũ đó. Có rất nhiều thay đổi trong mười lăm năm qua.

Anh lúng túng đứng lên. “Tôi... tôi nên quay về với Will. Hai cha con sẽ đến đây vào ngày mai để cùng cô thực hiện giai đoạn tiếp theo của cuộc điều tra.”

Cô chớp mắt như thể vừa tỉnh giấc. Anh vội vã lao ra cửa trước khi cô thực sự tỉnh táo lại.

*

Jane đưa bàn tay run rẩy khóa lại cánh cửa sau lưng Reid. Cô lại chạm những ngón tay lên môi. Khoảnh khắc điên rồ ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Nụ hôn khiến cô nhớ lại quãng thời gian mà chính cô còn chẳng dám nghĩ đến, về một chàng trai cũng ngây thơ như cô đã từng.

Cô chẳng thể nào ngủ nổi, không phải hiện giờ. Cô lấy chìa khóa và súng rồi mở cửa, sau đó yêu cầu Parker ở lại. Chị Olivia hẳn sẽ không ngại chạy qua. Chị ấy là cú đêm và chắc sẽ vui vẻ khi thức cùng một người bạn. Jane lao xuống cầu thang, chạy vào con hẻm cạnh tòa nhà mình ở.

Thường thì cô không sợ bóng tối, nhưng đêm nay, tóc gáy cô dựng đứng khi bước đi trên con đường đen kịt. Đã nhiều lần, cô đưa tay mò khẩu súng và tim đập thình thịch.

Chị Olivia sống ở đường Dauphi, cách bờ nước hai dãy nhà. Jane đi như chạy cho đến khi tới nhà của chị Olivia và đấm cửa uỳnh uỳnh.

“Đợi chút,” giọng chị Olivia vang lên từ bên trong, ổ khóa kêu lách cách, cánh cửa mở ra. “Jane, trời ơi, em tái nhợt như vỏ hàu ấy. Có chyện gì thế?” Chị ấy bước sang một bên và đóng cánh cửa sau lưng Jane.

“Không... không có gì không ổn. Không, không phải vậy. Gần như mọi thứ đều không ổn.” Jane xấu hổ khi nhận ra mắt mình cay xè và ướt đẫm.

Chị Olivia ôm lấy cô. “Chị rất vui vì em đã tới thẳng chỗ chị, cô gái nhỏ. Hãy kể chị nghe chuyện gì đã xảy ra. Megan đang ngủ, em có thể nói bất cứ điều gì.”

Cơn sóng cảm xúc và nước mắt bùng nổ khi Jane nức nớ trên bờ vai người bạn của mình. “Có ai đó đang hãm hại cha, nhưng em chẳng thể làm gì. Thị trấn này đang sụp đổ, có quá nhiều thứ khiến em không thể đảm đương hết được. Em không làm được công việc này. Em không biết tại sao em lại nghĩ mình làm được nữa.”

Chị Olivia nắm lấy vai Jane, đẩy cô ra và nhìn thẳng vào mặt cô. “Nghe chị nói này, Cảnh sát trưởng Hardy. Nếu có ai đó khám phá được chuyện gì đang xảy ra, thì đó chính là em. Số lượng vụ án em đã giải quyết nhiều hơn tất cả các thanh tra khác cộng lại. Còn Paul ấy à, gã ấy không tim không phổi. Đừng quan tâm tới gã.”

Jane miễn cưỡng nở nụ cười giữa hai hàng nước mắt. “Vâng.”

“Chuyện này chẳng đáng để em khóc. Có chuyện gì khác vậy? Jane mà chị biết sẽ không bỏ chạy chỉ vì vài thách thức. Nói chị nghe xem.”

Jane bóp trán. “Em phải ngồi xuống đã. Chân em mềm nhũn rồi.”

“Chị cũng vậy.”

Jane liếc chị ấy. “Bệnh xơ cứng teo cơ ư?”

“Chắc thế. Chị hơi run, nhưng có lẽ là vì lo cho Megan.”

Chị Olivia thường vượt qua mọi cơn bão tố nhờ niềm tin mạnh mẽ của mình. “Em nên đến đây thường xuyên hơn. Reid đã kể cho em nghe một chuyện rất đáng khâm phục. Nhà vật lý học nổi tiếng Stephen Hawking đã chiến đấu suốt năm mươi năm với căn bệnh xơ cứng teo cơ đấy.”

“Thật à? Chị chưa nghe thấy chuyện này đấy.”

“Anh ấy còn nói rằng bệnh Lyme thường bị chẩn đoán nhầm thành bệnh xơ cứng teo cơ một bên. Chị đã xét nghiệm Lyme chưa?”

“Chị chưa.”

“Em đã tra cứu các triệu chứng rồi. Anh ấy nói đúng. Theo như những gì em đọc, thì chị cần phải được xét nghiệm một cách cẩn thận. Em sẽ gửi cho chị một danh sách các bác sĩ chuyên khám bệnh Lyme.”

“Chị sẽ xem.” Chị Olivia nắm lấy cánh tay và kéo cô vào phòng khách trong ngôi nhà bốn gian kiểu Pháp.

Ngôi nhà có ba phòng ngủ, hai phòng tắm, một căn bếp nhỏ và một phòng khách rộng hơn một chút. Đây là nơi có không khí gia đình nhất mà Jane từng đặt chân đến. Nơi này vừa ấm áp, vừa chào đón. Cô tới chỗ chiếc ghế yêu thích của mình, một chiếc ghế bập bênh cạnh bàn ăn.

Olivia ngồi xuống chiếc ghế bành lớn và cầm cái chăn trẻ em đang đan dở lên. Chị ấy đan chăn trẻ em cho tất cả những thành viên mới của thị trấn. Chiếc chăn trên tay chị hôm nay có màu hồng.

Kim đan luồn qua những sợi len mềm. “Kể cho chị nghe chuyện gì đã khiến em kích động như vậy. Chị biết đó không chỉ là chuyện của cha em. Có vẻ là chuyện riêng của em nữa.”

Jane nhìn vào mắt chị. “Tại sao chị lại có thể đan mà không nhìn vào len vậy?”

“Luyện tập cả đấy, cưng ạ. Đừng có đánh trống lảng.”

“Chị biết những cơn ác mộng của em mà.” Jane thở dài. “Nhưng tối nay em đã nhớ lại một chuyện.”

“Ở hội cuồng giáo à? Chị đã đọc một số bài về quá trình hồi phục từ những nơi như thế, đây là chuyện khá điển hình.” Chị Olivia kéo dài sợi len ra khỏi cuộn. “Em có đoán được điều gì đã gợi lại những suy nghĩ về quá khứ đó không?”

Gò má và ngực Jane nóng lên. “Ừm, tối nay Reid đã hôn em.”

“Tuyệt!” Chị Olivia làm động tác ăn mừng dù vẫn cầm kim đan trên tay, cảnh tượng này khiến Jane phải bật cười. Chẳng giống chị ấy chút nào.

“Nụ hôn ấy khiến em nhớ đến Moose và con. Em suýt chút nữa đã tưởng rằng em đang hôn Moose, chứ không phải Reid. Có lạ quá không?”

“Ngoài Moose ra em đã hôn bao nhiêu chàng trai rồi?”

Jane trả lời mà không cần suy nghĩ. “Không ai cả. Nghe kỳ lạ nhỉ, em biết. Hồi học đại học, em vẫn cảm thấy quá đau khổ nên không hẹn hò được. Em từng hẹn hò với vài người đàn ông trong thị trấn. Nhưng khi họ đưa em về nhà, em thường trốn ngay vào cửa trước khi họ kịp tiến thêm bước nữa. Em đã luôn sợ hãi.”

“Em mất phương hướng như chú chim chích lạc rừng vậy, cưng ạ. Chị vẫn luôn cầu nguyện em có thể vượt qua được mọi chuyện. Vậy nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi em nghĩ tới Moose đâu.”

“Chị nghĩ là chỉ có thế thôi ư? Ở Reid có gì đó khiến em nghĩ tới Moose. Cứ như thể anh ấy chính là Moose vậy. Anh ấy có mùi và vị giống như người ấy.”

Olivia đặt đôi kim đan xuống. “Em đang muốn nói gì vậy? Reid là Moose ư? Chắc chắn em phải nhận ra chồng mình nếu gặp lại anh ta chứ?”

“Em... em không chắc mình có làm được không. Anh ấy lúc đó mới chỉ mười tám tuổi, anh ấy là một trong số ít thiếu niên để râu. Mái tóc dài và cái mũ lúc nào cũng che kín gần hết khuôn mặt. Chúng em chỉ... chỉ bên nhau được... được vài lần. Nến lại không sáng lắm. Họ bắt bọn em làm việc suốt. Hầu như em chỉ thấy anh ấy từ xa lúc ban ngày. Mọi chuyện xảy ra trong quãng thời gian đó đều mù mờ và méo mó lắm.”

Cô không thể tin mình đang nói ra những điều như vậy. Những từ ngữ cứ trôi tuột ra khỏi miệng trước khi cô có thể ngăn chúng lại. Cô vẫn rùng mình mỗi khi nhớ lại. Cô chẳng hề muốn nhớ lại, nhưng nụ hôn đã phá tan cánh cổng vốn đang được đóng kín.

“Em có yêu Moose không?”

Cô cắn môi, rồi lắc đầu. “Em thậm chí còn chẳng biết tình yêu là gì. Mọi thứ trong cuộc sống của chúng em khi đó đều do người khác áp đặt, kể cả người chúng em phải kết hôn. Nhiệm vụ của em chỉ là sinh con.” Giọng cô vỡ òa khi thốt ra từ cuối cùng. Đứa con nhỏ thân yêu của cô. Dường như cô vẫn ngửi thấy mùi hương từ tóc và làn da mềm mại ấy.

Nước mắt lại làm nhòe đôi mắt cô. “Em nghĩ có lẽ em sẽ quan tâm tới Moose nếu chúng em được ở bên nhau nhiều hơn. Anh ấy cũng hiền lành và dịu dàng. Em nghĩ anh ấy cũng bối rối như em vậy. Bọn em chỉ biết làm những điều mà người ta bảo.”

“Đến nhà thờ với chị vào Chủ nhật tới nhé. Chị cần em đi cùng.”

Chị Olivia chưa bao giờ yêu cầu cô cùng đi để giúp đỡ mình. Jane thấy mình gật đầu. “Được ạ. Em sẽ đón chị.”

“Chị sẽ cầu nguyện mong em được thấu triệt, Jane ạ. Hãy nói chuyện với chị về chuyện hôm nay nhiều hơn đi, có lẽ sẽ giúp em nguôi đi phần nào nỗi sợ hãi về ký ức.”

“Cõ lẽ chị nói đúng. Cảm giác quá khứ trỗi dậy này rồi cũng sẽ qua. Đó có lẽ là do mọi sự căng thẳng gộp lại thôi.” Cô đứng dậy và bước tới ôm chị Olivia. “Chị ngủ ngon nhé. Cảm ơn chị vì luôn sẵn sàng ở bên em. Em sẽ khóa cửa lúc đi ra.”

Jane bước vào màn đêm ẩm ướt và chậm rãi bước về nhà. Ánh trăng soi sáng đường cô đi. Ước gì cô cũng có một nguồn sáng vĩnh hằng chỉ lối để có thể tìm ra cách giải quyết cho mọi chuyện.