Chương 28
Reid ngồi bắt chéo chân trên bến thuyền và ngắm bóng trăng phản chiếu dưới lòng sông nước đục. So với mùa xuân ở miền nam, tối hôm nay trời khá lạnh, nên đám muỗi không gây phiền nhiễu như mọi khi. Nước tóe lên phía bên phải cho thấy lũ cá sấu vẫn đang hiện diện, nhưng anh chẳng ngại gì chúng.
Đáng ra anh nên nói cho Jane biết mình là ai vào tối nay. Nhưng thay vì làm thế, anh lại hành xử như một kẻ ngốc và hôn cô. Anh đã nghĩ gì vậy? Đúng là sai lầm, anh có thèm suy nghĩ gì đâu. Anh đã muốn hôn cô ngay từ lần đầu gặp gỡ. Khi hai người quá gần gũi, khả năng phòng ngự của anh yếu ớt hẳn.
Một khi biết được sự thật, cô sẽ ghét anh. Đến chính anh còn ghét bản thân mình. Tại sao mở lòng và nói ra sự thật lại khó đến thế? Đơn giản thôi, vì anh đang sự hãi. Sợ bị chối bỏ, sự làm tổn thương con trai mình, sợ khiến Chúa thất vọng. Vòng xoáy của những nỗi sợ hãi nhấn chìm anh. Vậy mà anh lại nghĩ mình đã bỏ lại được mọi thứ ở phía sau sau khi được chữa lành khỏi bóng ma từ thời thơ ấu.
Cầu tàu rít lên và rung chuyển. Anh quay đầu nhìn về phía bờ. Will đang đi về phía anh, với chiếc quần đùi và áo phông mà con hay mặc lúc đi ngủ. Tóc thằng bé dựng ngược lên, Reid nhận ra con mới vừa thức dậy khi cậu nhóc tới gần.
“Cha, giờ là hơn một giờ rồi đấy. Có chuyện gì thế?”
Reid bật cười trước giọng điệu ai oán của cậu con trai. Anh vỗ lên sàn gỗ bên cạnh. “Sao con biết cha ở ngoài này?”
Will ngồi xuống cạnh anh. “Con thức dậy để đi vệ sinh thì thấy đèn ờ cầu thang vẫn sáng. Con không thấy cha đâu, nên nhìn ra ngoài và thấy cha ở đây.”
Reid nhìn đảo Plash phía bên kia dòng nước, vài ngọn đèn vẫn le lói giữa đêm khuya. Anh có thể ngửi thấy mùi biển nồng đậm trên con tàu đánh tôm vừa băng ngang qua bến đậu. Có lẽ đây là lúc nên thành thật với Will, nói cho con nghe tất cả mọi chuyện, trừ tên của Jane.
“Vẫn còn có chuyện về cha mà mẹ mà con chưa biết, Will ạ. Đó là một câu chuyện chẳng hay ho gì nên cha không muốn nhắc đến, dù là với bất cứ ai. Trước đây, con còn quá bé để có thể hiểu rõ, nhưng giờ con đã sắp trở thành một người đàn ông rồi.”
Will ngọ nguậy. “Dạ.” Giọng thằng bé vừa cảnh giác vừa háo hức.
Reid đã nghĩ về thời khắc này cả ngàn lần suốt những năm qua. Làm gì có ai sống sót qua giai đoạn đó mà không bị xem là ngu xuẩn điên rồ? Anh đã phải mất rất lâu mới hiểu rõ được sự thụ động của mình và chấp nhận thứ mà giờ anh biết là nực cười.
“Khi cha chạy trốn, con mới một tuổi.”
“Chạy trốn? Khỏi đâu cơ?”
“Cha của cha là một người rất nghiêm khắc, ông ấy tin rằng mình chỉ đứng sau Chúa và tất cả mọi người phải coi lời của ông ấy như luật pháp. Cha nghĩ lúc cha khoảng năm tuổi thì ông ấy bắt đầu xây dựng Núi Sinai ở Michian.”
“Nó là cái gì thế ạ? Một thị trấn?”
“Một hội cuồng giáo.” Lưỡi Reid đắng ngắt, “ông ấy tin rằng ngày tận thế sắp đến. Trước khi nó xảy ra, ông ấy muốn sẵn sàng lãnh đạo tất cả chúng ta. Đó là một cộng đồng nhỏ gồm khoảng hai mươi căn nhà. Mẹ cha đã mất tích sau khi phản đối ông lấy thêm vợ nữa. Cha nghĩ ông ấy đã giết vợ mình, dù không thể dám chắc. Cha đã cố gắng tìm kiếm bà ấy, vì biết đâu bà ấy chỉ bị trục xuất khỏi trại và vẫn còn sống, nhưng cha chưa bao giờ thấy bất cứ dấu vết nào cả.”
Will phát ra một âm thanh nhẹ, vừa giống tiếng thở dài vừa giống tiếng hít sâu kinh ngạc. Reid không nhìn con. Anh không thể làm vậy nếu như muốn vượt qua chuyện này.
Quá khứ đó thật xấu xí và bẩn thỉu, và còn nhiều điều nữa sẽ xảy ra. Nhiều hơn nữa. Cơn buồn nôn sôi sục trong bụng Reid, nhưng anh phải kể cho hết.
“Đó là một nơi lạnh lẽo và khắc nghiệt. Ban ngày, cha phải làm việc trên cánh đồng hoặc nơi dự trữ thực phẩm. Chúng ta thường xuyên tập bắn.”
“Thảo nào cha ngắm chuẩn thế.”
Reid gật đầu. “Tập với cả súng và nỏ. Cha có thể sử dụng hầu hết các loại vũ khí. Khi đám con trai lên mười tám, chúng ta sẽ phải kết hôn với bất cứ người nào mà cha của cha chỉ định. Một cô bé mười bốn tuổi đã được chọn để kết hôn với cha. Mọi người gọi cô ấy là Nút Áo, vì hồi nhỏ cô ấy bị sinh non và khá nhỏ bé. Lúc mười bốn tuổi, cô ấy cao khoảng mét rưỡi, chắc vậy. Họ gọi cha là Moose. Nhìn mấy bức ảnh chắc con đoán được tại sao. Chúng ta chẳng có vẻ gì xứng đôi cả. Cha của cha đã kết hôn cho cả hai, nếu như đó có thể gọi là kết hôn. Không có giấy tờ hôn thú nào hết. Sau khi cha trốn đi, luật sư đã nói rằng buổi lễ đó không hợp pháp.”
“Cha có yêu mẹ không?”
Reid ném một cái que nhỏ xuống nước và nhìn bóng trăng gợn sóng. “Cha không hiểu nhiều về mẹ con. Ở đó người ta không ủng hộ các mối quan hệ. Chúng ta chỉ sinh đẻ vì lợi ích của nhóm. Cha không sống với cô ấy hay bất cứ thứ gì tương tự. Chúng ta chỉ ở bên nhau một vài lần.”
“Ôi. Con không ngờ lại như thế đấy.” Giọng Will hơi khàn đi.
Reid liếc nhanh con trai mình và thấy Will đang nhìn vào mặt nước bằng vẻ mặt kinh ngạc. Đây hẳn là một cú sốc đối với nhận thức đúng sai của Will.
“Chuyện gì đã xảy ra ạ?”
“Con được sinh ra vào đúng sinh nhật của Nút Áo, cũng là ngày Núi Sinai sụp đổ. Cảnh sát bang đã ập đến và giải cứu một người phụ nữ đã bị ông nội bắt cóc. Lửa cháy khắp cả trại. Mọi người gào thét và chạy trốn. Hỗn loạn lắm.”
“Thế nên mẹ mới nghĩ là con chết rồi?”
“Ừ. Bà ngoại đưa con tới cho cha. Cha đang bế con thì những tiếng súng đầu tiên vang lên. Cha muốn bảo vệ con nên đã chạy vào rừng. Cha để một chiếc xe bốn bánh ở đó và chạy khỏi nơi hỗn loạn đấy nhanh nhất có thể. Khi cha trở lại trại, nó đã bị phá hủy và cháy sạch sẽ. Một vài người đã bỏ đi, nhưng chỉ vài người mà thôi. Ông nội thì đã mất.
Có một nhóm lệ thuộc vào nhóm của ông nội, tên là Đàn Trẻ Tự Do. Nhóm này ở cách đó không xa nên cha đã lái xe đến đó để xin trợ giúp và kể cho họ chuyện đã xảy ra. Mẹ của Nút Áo cũng ở đó. Bà ấy kể cho cha rằng chồng bà ấy đã nói với Nút Áo rằng con đã chết để thuyết phục cô ấy đi cùng. Bà ấy đã rất giận dữ và muốn tách con khỏi cha, nhưng cha không cho phép.”
“Bà ngoại con giờ ở đâu ạ? Cả ông bà của cha nữa.”
“Bà ngoại con vẫn đang ở với nhóm Đàn Trẻ Tự Do. Cha chưa bao giờ tìm thấy ông bà cả hai bên nội ngoại. Cha đã luôn cố giã từ quá khứ. Nhưng vì con, cha sẽ cố tìm kiếm họ. Con xứng đáng có một gia đình sung túc hơn là chỉ có mình cha.”
Will nắm chặt tay Reid. “Con có cha là đủ rồi. Lúc nào cũng đủ.”
Những ngón tay của Reid siết lấy bàn tay con trai mình. “Cha đã ở với Đàn Trẻ Tự Do khoảng một năm, rồi sau đó trốn đi vào giữa đêm với con. Cha đổi tên, cố trở thành một con người khác. Một người mà con có thể tự hào. Một người mà chính cha cũng có thể thấy tự hào.”
“Lúc đó cha mới mười chín tuổi, lại là một người cha đơn thân? Cha đã làm thế nào vậy?”
“Chuyện dài lắm. Cha không nghĩ có thể kể hết trong đêm nay.” Reid ngáp dài và đưa tay dụi mắt.
“Ôi, một hội cuồng giáo. Điên rồ thật.”
“Còn đáng sợ hơn những gì con biết. Cha phải mất một thời gian dài mới có thể phục hồi. Và cả tìm thấy đường đi cho mình. Con là điều duy nhất giữ cho cha tỉnh táo.”
Will đưa tay ra và ôm chặt lấy anh. “Con muốn nghe mọi điều vào ngày mai, cha ạ. Cảm ơn cha vì những gì cha đã làm cho con. Cha bỏ đi vì con, phải không?”
Mắt Reid cay xè, anh ôm lấy tấm lưng cậu con trai. “Đúng thế. Mọi điều cha làm đều vì con. Con là điều tuyệt vời nhất trong đời cha.”
Cuộc trò chuyện này diễn ra tốt đẹp hơn anh nghĩ, nhưng anh vẫn còn một chặng đường nguy hiểm phía trước.
*Khi Reid và Will tới văn phòng của Jane, mắt anh vẫn còn thâm. Cô nhìn anh một hồi rồi mới bước đến máy pha cà phê. Có lẽ trông cô cũng tệ y như Reid. Cô đã trằn trọc tới hơn ba giờ sáng mới ngủ được. Will vẫn im lặng, nhưng sự căng thẳng giữa hai cha con đã biến mất. Điều này khiến cô nhẹ nhõm.
Cô đã nhớ lại nụ hôn đó suốt hàng giờ. Liệu nó có ý nghĩa gì với Reid không?
Có tiếng bước chân chạy dọc hành lang. Paul lao qua cửa phòng cô. Anh ta giơ một tờ giấy lên. “Đã có kết quả khám nghiệm vết máu. Cùng nhóm máu với Gary Dawson. Anh ta đã bị giết trên thuyền của cha cô. Chúng ta phải phát lệnh bắt giữ.”
“Anh đã kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của ông ấy chưa?” Jane đặt tay lên đầu Parker để giữ nó ngồi yên.
“Elizabeth đã phủ nhận điều đó.”
“Tôi muốn nói đến những cửa hàng mà ông ấy đã nhắc đến. Đúng thế, Gary bị giết trên con thuyền đó, nhưng điều này không có nghĩa là cha tôi đã làm.”
Paul há hốc miệng và lắc đầu. “Cô tự nghe những lời mình nói đi, Jane. Nếu là bất kỳ nghi phạm nào khác, cô sẽ bắt kẻ đó nhanh như chớp. Trong vụ này, cô quá bảo thủ đấy.”
Cô cố gắng bám lấy sự khách quan của mình. Anh ta nói đúng không? Cô lắc đầu. “Paul, anh biết tôi luôn cố gắng xem xét mọi khía cạnh có thể xảy ra trong một vụ án. Chúng ta chưa kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của cha tôi. Hiện nay, mới chỉ có lời khai của ông đối lập với lời khai của cô Elizabeth. Đây không phải quy trình làm việc chuẩn xác của cảnh sát, anh biết điều đó mà.”
“Cô không bắt ông ấy thật hả?”
“Không, ít nhất là khi chúng ta chưa chắc chắn. Hôm nay tôi sẽ tới Mobile để xem có thể tìm được bằng chứng gì hay không. Những bằng chứng khách quan.” Cô cũng định tới nói chuyện với cô Elizabeth.
“Không thể tin được!” Paul đấm vào khung cửa, rồi quay đầu và hùng hổ bước ra ngoài.
“Rắc rối đấy,” Reid nói. “Anh ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
“Tôi cần thêm chút thời gian để kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của cha. Anh ta đã sai khi nói tôi bị tình cảm lấn át. Nếu là bất kỳ ai khác với những bằng chứng tương tự, tôi vẫn sẽ kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của họ trước.”
Cô không dám chắc Reid tin mình. Anh không biết cô đã luôn cẩn trọng với các chứng cứ như thế nào. Khi giao bất kỳ vụ nào cho công tố viên, cô đều đảm bảo mọi chi tiết phải được kín kẽ. Công tố viên đã cảm ơn cô không dưới một lần. Các hồ sơ vụ án của Paul không phải lúc nào cũng được sạch sẽ như thế.
Cô lấy chìa khóa. “Đến Mobile thôi.”
Điện thoại đổ chuông ngay khi Jane cất bước. Ruột gan cô quặn lại khi thấy tên của bà Lisa hiển thị trên màn hình. “Chào buổi sáng, Thị trưởng.”
“Cô vừa mới nói chuyện với Paul. Có đúng là cháu đã từ chối bắt giữ cha mình?”
Jane muốn nước miếng trước giọng nói nghiêm khắc của Lisa. “Chúng cháu vẫn chưa kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của ông ấy. Đó không phải cách làm việc của cháu. Chúng cháu chưa có đầy đủ các chứng cứ.”
“Cô sẽ đình chỉ cháu, Jane. Cô xin lỗi, nhưng không thể để công chúng cho rằng chúng ta đang bảo vệ cha cháu chỉ vì ông ấy là cựu cảnh sát trưởng. Cháu cũng nên mau chóng đuổi Reid Dixon đi đi. Cuốn phim tài liệu đó thế là xong rồi. Dọn dẹp văn phòng của cháu và mau chóng rời khỏi đó ngay!”
“Nhưng...” Lời nói của cô rơi vào khoảng lặng chết chóc. Bà Lisa đã cúp máy.
Will và Reid trợn tròn mắt. “Bà ấy đình chỉ tôi rồi.” Cô giật mở ngăn kéo bàn. “Tôi phải lấy đồ đạc của mình và rời khỏi đây.”
“Một gã nham hiểm,” Reid làu bàu. Anh quay ra cửa.
“Đừng. Chẳng ích gì đâu.” Cô bước đến tủ và lục lọi cho tới khi tìm thấy chiếc hộp đã từng được sử dụng để chuyển đồ khi mới đến đây. Có lẽ đây là khoảng thời gian đương nhiệm cảnh sát trưởng ngắn nhất trong lịch sử. Cô ném đồ của mình vào hộp.
“Cô định làm gì?” Reid hỏi.
“Tìm ra kẻ đã giết Dawson. Đó có thể là cha tôi và tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Nhưng cũng có thể là kẻ khác. Tôi sẽ không dừng lại cho tới khi tìm ra sự thật. Tính mạng của Fanny có thể phụ thuộc vào vụ án này.”
“Có tin tức gì từ bà thượng nghị sĩ không? Chẳng phải bà ấy sẽ nhận được yêu cầu vào tối thứ Bảy sao? Là ba ngày trước rồi.”
“Tôi không nghe được gì cả. Vụ của Fanny thuộc trách nhiệm của cảnh sát bang.” Cô quay trở lại bàn và lấy USB ra khỏi ngăn kéo rồi cắm vào máy tính. “Tôi sẽ mang theo hồ sơ, cả những vụ cha tôi đã điều tra nữa. Có thể có gì trong đó.”
“Cô sẽ làm thế nào khi không có gì trong tay?”
“Brian sẽ không cản tôi tiếp cận việc điều tra đâu. Tôi vẫn có thể hỏi vài câu.” Cô nhìn anh và cảm thấy tim mình như nhói lên vì có lẽ anh sẽ phải ra đi mà chưa thể hoàn thành bộ phim tài liệu. “Bà Lisa cũng muốn anh đi.”
Anh nhướng mày. “Lisa không phải sếp của tôi. Tôi sẽ không đi đâu hết. Mấy năm trước tôi có làm một bộ phim tài liệu, nên có vài số điện thoại của cảnh sát bang. Tôi sẽ giúp cô.”
Anh nhìn cô chăm chăm. Trái tim cô phản chủ mà lỡ nhịp. Anh có đang nhớ đến tối qua không? Cô vẫn có thể cảm nhận vị của anh trên môi.
Cuối cùng cô phải quay đi chỗ khác để anh không nhìn thấy vẻ khao khát trên gương mặt mình. “Có ích đấy. Tôi muốn nói chuyện với cô Elizabeth trước. Không thể tin rằng cô ấy lại hại cha.”
Reid không trả lời. Cô biết anh vẫn đang băn khoăn liệu cha cô có phải kẻ nói dối không. Chỉ khi tìm được cuộn băng ngày Chủ nhật có ghi hình hai người họ thì mới chứng minh được lời ông nói có thật hay không.
Cô đã bị cướp đi công việc của mình. Cô cảm thấy ấm áp trước lời đề nghị giúp đỡ của Reid. Đây không phải trận chiến của anh ấy. Anh ấy có thể bỏ đi nếu muốn. Nhưng anh đã không làm vậy, dù chẳng biết điều này có ý nghĩa như thế nào. Ít nhất, cô sẽ không phải đối mặt với cuồng phong một mình.
Cô có thể làm được. Ngày lễ Phục sinh đã cho thấy cô mạnh mẽ hơn mình nghĩ. Không điều gì có thể khiến cô phản lại lời hứa với chính bản thân mình.