← Quay lại trang sách

Chương 29

Reid nheo mắt bởi ánh sáng mặt trời khi họ rời sở cảnh sát và đi ngang qua bãi đậu xe để đến chỗ chiếc SUV của mình. Jane không thể dùng xe vì cô đã bị đình chỉ. Anh liếc nhìn cô, cô trông vẫn bình thản và kiên định. Chuyện này không thể ngăn cản cô tìm kiếm sự thật. Parker bước sát bên cô như thể cảm nhận được cảm xúc đang trào dâng bên trong người bạn của mình.

Một người đàn ông to lớn trong bộ vest và cà vạt bước ra khỏi chiếc Mercedes, ông lắc đầu khi nhìn thấy Jane. “Tôi biết cô không thể đảm nhiệm nổi công việc này mà. Giờ thì Paul sẽ là người phụ trách, chúng ta có thể thấy kết quả điều tra các vụ giết người rồi.”

Jane hất cằm. “Rất vui khi được nghe lá phiếu tín nhiệm của ông, ông Victor.”

Nói rồi cô sải bước đi, Reid phải chạy theo mới bắt kịp. “Người thô lỗ đó là ai thế?”

“Victor Armstrong, ông ấy đã bỏ phiếu chống lại tôi khi tôi được bổ nhiệm ở hội đồng, ông ấy đã đoán rằng một người phụ nữ nhỏ bé như tôi sẽ không thể làm được việc gì.”

Reid cuộn chặt tay mình thành nắm đấm. “Khốn nạn!”

“Ông ta chẳng đáng để tôi phí thời gian.”

Một giọng nam cất lên sau lưng anh. “Anh Reid Dixon?”

Reid quay lại và thấy một người đàn ông trạc ngoài hai mươi đang chạy về phía mình. “Vâng?”

Người đó trao cho anh một phong thư. “Anh có thư của tòa, thưa anh*.” Anh ta quay người rồi bỏ đi.

Ruột gan Reid quặn lại khi nhìn thấy địa chỉ nơi gửi. Anh xé toạc phong bao và lấy xấp giấy bên trong ra. Phải cố lắm anh mới không vo tròn chúng lại và ném xuống đường.

Will bước tới bên cạnh anh. “Cái gì vậy cha?”

“Lauren đang kiện đòi quyền nuôi con đúng như lời đe dọa.” Anh liếc nhìn Jane, người vừa dừng bước bên cạnh họ. “Tôi có thể làm gì để không phải ra tòa không?”

Jane đưa tay ra. “Tôi xem được không?”

Anh trao xấp giấy cho cô, cô đọc tờ lệnh. “Anh sẽ nhận được lệnh triệu tập trong vài ngày tới và cũng sẽ được thông báo nơi trình diện. Anh nên thuê luật sư đi. Tôi biết một vài luật sư chuyên về lĩnh vực hôn nhân gia đình rất giỏi ở thị trấn này. Nhưng chuyện kiện tụng này sẽ không thể giải quyết xong trong một sớm một chiều đâu.”

“Nếu chuyện này tốn thời gian, tôi khá ngạc nhiên khi cô ta lại kiện đấy.”

“Có thể cô ấy sẽ không ở lại thị trấn trong suốt thời gian đó. Cô ấy cũng sẽ nhận được thông báo cho biết khi nào phải trình diện. Anh sẽ có thời gian để thu thập chứng cứ, và cô ấy cũng thế.”

Đây không phải cuộc chiến mà anh muốn, nhất là khi Jane đang cần anh.

Will khoanh tay trước ngực. “Con sẽ không đi với bà ấy, họ không thể bắt con làm vậy được.”

“Thực ra thì thẩm phán có quyền đó đấy.” Jane trả tờ giấy lại cho Reid. “Nhưng cháu đã đủ lớn, nên hầu như thẩm phán nào cũng sẽ lắng nghe nguyện vọng của cháu. Cháu không hiểu về mẹ và có vẻ cũng không muốn hiểu, nên đây chỉ là chút phiền toái nho nhỏ mà thôi.” Cô nhìn sang Reid. “Thêm nữa, anh có bằng chứng cho thấy cô ta đang cố gắng tống tiền anh đúng không? Anh có thể kiện.”

Anh đứng thẳng người. “Ý kiến hay! Tôi có thể nói với cô ta rằng cô có hai mươi bốn giờ để rút đơn, nếu không tôi sẽ nộp đơn tố cáo hình sự.”

“Anh cứ nộp đơn kiện thì hơn,” Jane nói. “Cô ấy có vẻ là kiểu người chỉ lắng nghe những gì mình muốn nghe. Với người như thế, tốt hơn hết là cứ kiên định làm điều anh cần làm. Đi nói chuyện với kẻ ghét anh sẽ làm chúng tưởng rằng đã chọc tức được anh. Nếu cô ta đã muốn thi xem ai mạnh hơn thì anh cứ làm đúng những điều cô ta muốn.”

Reid ghét phải đi kiện tụng và tốn thêm thời gian ờ tòa án, nhưng có lẽ Jane đúng. Anh cần làm tất cả mọi điều để bảo vệ Will.

Anh xem xét tập giấy. “Tôi chỉ có vài tuần trước phiên điều trần?” Anh đợi Jane gật đầu. “Cô định giới thiệu luật sư nào cho tôi thế?”

“Scott Foster là một người quen lâu năm của tôi. Chú ấy cũng sẽ tới nhà tù khi họ bắt cha tôi, nhưng sau đó anh có thể nói chuyện với chú ấy. Tôi đoán chú ấy sẽ nói rằng anh nên nói chuyện với cô ta và cố gắng dàn xếp, nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ không làm vậy. Tuy nhiên, quyền quyết định là ở anh.”

Anh có thể nhận thấy rõ cô đang sốt ruột muốn lên đường tới gặp Elizabeth đến mức nào. Anh cũng thế. Tờ lệnh này đến vào thời điểm không thể tệ hại hơn.

“Cảm ơn, tôi sẽ làm thế.” Nắng khiến mắt anh nheo lại. “Tôi nghĩ Lauren đang ở bên kia đường. Cô có nghĩ đó là ý trời đang bảo tôi nói chuyện với cô ta không?”

“Tôi không tin ý trời đâu,” Jane đáp.

“Cha đi đi. Con muốn kết thúc chuyện này.”

“Không chừng tôi có thể khiến cho cô ta tỉnh ra.” Anh bắt đầu sang đường và dừng lại trước dòng xe cộ.

Will đi theo anh. “Con sẽ đi với cha. Con sẽ nói với bà ấy rằng con không muốn đi cùng bà ấy.”

Còn lâu Lauren mới nghe lời Will. Cô ta chỉ đòi hỏi thứ mình muốn và chẳng phải loại người dễ dàng thay đổi.

Ánh mắt Lauren ghim chặt lấy Reid, nụ cười đắc thắng của cô trông thật ngứa mắt. Cô ta đã đợi sẵn ở ngoài tiệm cà phê. Lauren nhìn tập giấy trong tay anh. “Anh đã nhận được rồi hả? Tôi đã cảnh báo rồi mà.”

Anh dừng lại trước mặt cô ta. “Và tôi cũng cảnh cáo cô đây. Tôi có bằng chứng cô đang cố tống tiền tôi. Tôi sẽ làm đơn kiện. Tự cô chuốc lấy chuyện này thôi.”

Nụ cười của cô ta đông cứng lại. “Anh không có bằng chứng.” Lauren hất đầu, mái tóc vàng gợn sóng. “Cuộc nói chuyện của chúng ta là riêng tư.”

“Dù bà có làm gì tôi cũng không đi với bà đâu.” Will nói.

Cô ta nheo mắt lại nhìn Will. “Thế thì bảo cha mày trả tiền đi, nếu không thì mày cũng coi chừng đấy.”

Hay đấy. Nói với con trai như thế. Loại người nào lại làm thế chứ?

Reid lấy điện thoại ra và mở đoạn ghi âm. Giọng Lauren vang lên từ loa, mặt cô ta trắng bệch. “Anh không thể dùng cái này được. Tôi không biết mình đang bị ghi âm.”

“Sai rồi. Tôi có quyền ghi âm đơn phương. Vì tôi là một trong những bên đối thoại, nên tôi có thể ghi âm và sử dụng bản ghi âm một cách hợp pháp.”

“Đáng ra anh nên bảo tôi rằng anh đang ghi âm.” Cô ta nhấc đôi giày đỏ cao ngất ngưởng của mình lên và bước tới giằng lấy chiếc điện thoại từ tay anh.

Anh tính chộp lấy nó, nhưng cô ta đã nhanh chóng bước lùi lại và đập chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan. “Chứng cứ của anh đấy.” Vẻ mặt khinh khỉnh trên khuôn mặt cô ta biến mất, thay vào đó là một nụ cười gằn.

“Nó đã được lưu trữ trên dữ liệu đám mây rồi. Cô chẳng thể làm được gì ngoài việc tự khiến mình nhận thêm một tố cáo phá hoại tài sản đâu.”

Đôi mắt xanh của Lauren mở to, sau đó quay đi. Bước hành động kế tiếp sẽ phụ thuộc vào cô ta.

*

Trước tình hình hiện tại, nếu cô liên hệ với cha bằng bất kỳ hình thức nào thì đều có thể gây thêm bất lợi cho ông trước tòa. Vì không thể hỏi ông cách để tìm ra cô Elizabeth, nên cô đã hỏi Brian. Sau khi dừng lại mua một chiếc điện thoại mới và tải xuống các dữ liệu đã được sao lưu, Reid chờ cô tới đảo Plash. Tại đó, cô thấy cô Elizabeth đang làm việc trong sân của một ngôi nhà nhỏ gần mặt nước, cách bãi tôm nồng mùi không xa.

Trong chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài, Elizabeth ngước lên nhìn họ tấp vào lề qua vành mũ rơm. Cô chẳng để lộ chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, chỉ xua tay đuổi lũ ruồi đang làm phiền mình.

Jane bước ra khỏi xe, cố nở nụ cười. “Sáng nay lắm ruồi thật.”

Reid cũng ra ngoài, nhưng Will ngồi lại trong xe với chú chó.

“Mong là cháu có bôi thuốc chống côn trùng.”

Jane nhún vai né tránh sự quan tâm giả tạo ấy. “Hôm nay họ bắt cha cháu.”

Elizabeth vẫn nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên như cũ. “Đó là lý do cháu đến đây à?”

“Tại sao cô lại bỏ đi? Hai người đã ở bên nhau lâu rồi. Cháu nghĩ chúng ta đã thân thiết, vậy mà tới một cuộc điện thoại cô cũng không gọi.”

“Cô không muốn khiến mối quan hệ của hai cha con xấu đi.”

“Cha nói rằng mình đã ở với cô vào ngày Chủ nhật, hôm mà anh Dawson chết. Nhưng cô lại nói rằng không phải. Cha cũng đã khai những nơi mà mình đã đến vào ngày hôm đó, nên hôm nay cháu sẽ đi kiểm tra máy quay an ninh tại những nơi đó. Cô có muốn thay đổi lời khai không? Cháu không muốn phải bắt giữ cô vì tội khai man.”

“Cháu chẳng bao giờ tin bất cứ điều gì tệ hại về cha mình nhỉ? Khi mọi chuyện lộ ra, cháu sẽ bị tổn thương mất, Jane ạ. Cô không muốn thế.”

“Khi cái gì lộ ra cơ?” Cách cư xử của cô Elizabeth có điều gì đó khiến Jane nghĩ những lời này không liên quan tới cáo buộc của cha cô.

Sau cùng, cô Elizabeth quay mặt đi. “Cô sẽ không phải người nói với cháu.”

“Cô vô lý quá. Cha cháu đã làm gì khiến cô quay lưng lại với ông ấy như thế chứ?”

“Cháu muốn cô nói dối về ngày Chủ nhật đó à?”

“Hả? Đương nhiên là không! Tại sao cha lại nói rằng ông ấy đi mua thảm và kể chính xác những nơi có máy quay nếu ông ấy nói dối chứ?”

Đôi mắt nâu của cô Elizabeth lóe lên vẻ sợ hãi. “Cô chẳng bao giờ hiểu những hành động của Charles cả.”

“Cô nói như thể cô ghét ông ấy vậy. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Cô chán ngắt những lời nói dối của ông ấy rồi.”

Jane nhìn thấy vẻ đau đớn hiện lên trên gương mặt cô. “Có phải cha cháu đang quen người khác không?”

Elizabeth mím môi. “Cháu đi mà hỏi cha mình câu đó. Giờ thì, xin lỗi cháu, cô phải trồng những bông hoa này xuống trước khi ánh mặt trời giết chết chúng. Cô đã nói xong rồi.” Cô ấy quay lưng lại và cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Jane cau mày. Cô đã chắc chắn rằng cô Elizabeth sẽ mở lòng với mình. Phải có lý do nào đó thì cô ấy mới nói dối về những nơi cha đã đi như vậy. Chuyện này cứ rối tung rối mù cả lên.

Reid chạm vào cánh tay cô và hất đầu về phía xe. Vai cô rũ xuống, nhưng cô theo anh trở lại xe.

Anh tăng nấc điều hòa. “Cô ấy biết gì đó, nhưng cô sẽ không hỏi được đâu.”

“Tôi nghĩ cô ấy đang nói dối. Nhưng tại sao cô ấy lại làm vậy, nhất là khi biết tôi có thể chứng minh điều ngược lại? Đã có lúc cô ấy trông có vẻ sợ hãi. Liệu có kẻ nào đe dọa sẽ tống cô ấy vào tù nếu không nói dối không nhỉ?” Có phải cô ấy đang sợ cha vì lý do nào đó? Nhưng chắc chắn một điều rằng ông ấy chưa bao giờ động tay với cô Elizabeth cả.

“Đó là điều mà chúng ta phải tìm hiểu. Cô ấy trông quen lắm, nhưng tôi không chắc mình đã gặp cô ấy ở đâu.” Anh lái xe ra đường. “Giờ chúng ta đi đâu?”

“Mobile. Anh nghĩ mình có thể liên lạc với bạn bè ở sở cảnh sát bang không? Các cửa hàng sẽ không cho tôi xem băng ghi hình nếu không có giấy tờ chứng minh quyền hạn.”

Anh đặt chân lên phanh và dừng xe lại. “Tôi sẽ nhắn cho anh ấy.” Anh lấy điện thoại ra và gõ vào màn hình. “Để xem anh ấy nói gì.”

Cô thắt dây an toàn và nhìn những đám mây bắt đầu tụ lại trên nền trời xanh. Sự chán nản ôm chặt lấy cô. Lỡ cô không bao giờ giành lại được công việc của mình thì sao? Liệu cô có thể làm một công việc khác trong ngành hành pháp nếu không có thư giới thiệu của bà Lisa không? Nỗi lo lắng lớn hơn cả là cha cô. Nếu cô không thể xác minh được những chuyện đã xảy ra, cha sẽ phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại. Tệ hơn, ông có thể bị xử tử. Bang Alabama áp dụng các hình phạt nặng nhất đất nước này. Dù được sống thì các sĩ quan cảnh sát rất khó yên thân trong tù. cảnh tượng cha mặc quần áo sọc chẳng khác nào một cú đấm thẳng vào tim cô.

Điện thoại của cô báo có tin nhắn mới, là từ cha.

Cảnh sát đang ở đây để bắt giữ cha, nhưng cha sẽ không mở cửa. Cha cần nói chuyện với con.

“Thay đổi kế hoạch. Cha muốn nói chuyện với tôi.”

“Cô có thể làm thế trước khi họ bắt giữ ông ấy à?”

“Họ đang ở đó rồi, nhưng ông ấy vẫn chưa mở cửa.” Cô nhanh chóng nhắn lại.

Cha mở cửa đi. Con sẽ về nhanh nhất có thể. Một cáo buộc chống đối khi bị bắt giữ chỉ khiến mọi chuyện tệ thêm.

Cô chỉ có thể cầu nguyện cha nghe lời mình, ông đã có đủ bất lợi chống lại mình rồi.

“Đến nhà của ông ấy đi. Dù đã bảo ông mở cửa nhưng tôi chắc rằng ông ấy không nghe đâu. Tôi không muốn cha gặp rắc rối thêm nữa. Có thể Brian sẽ nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra, hoặc họ có thêm chứng cứ không.”

Hẳn ai đó phải biết chuyện gì đang diễn ra.