Chương 30
Hai chiếc xe cảnh sát, một chiếc của địa phương và một chiếc của bang đang lóe đèn trước nhà của cha. Cả Brian và Paul đều đang đứng trên thềm, nhưng cánh cửa vẫn đóng. Hai cảnh sát bang thì đang đứng dưới bậc thang.
Jane nhắm mắt. Cô vẫn hy vọng ông đừng cố thủ trong đó, nhưng ông không nghe. Theo như những gì cô biết, ông đang nạp đạn khẩu AK-47 ở bên trong và sẽ không chịu ra nếu không nổ súng. Cô muốn nghĩ ông không ngu ngốc đến thế, nhưng dạo gần đây ông chẳng hề cư xử như bình thường.
“Có vẻ như cô đã đúng,” Reid nói. “Ông ấy không chịu ra. Tôi sẽ tránh ở ngoài này với Will và Parker.”
Cô ra khỏi ghế phụ và nói với cảnh sát. “Để tôi đưa ông ấy ra.”
Paul quay lại và gắt lên. “Chúng tôi đang lo vụ này. Cô giờ không còn là cảnh sát nữa, đừng hòng quản gì hết.”
“Tôi biết. Nhưng anh đang muốn bắt giữ ông ấy. Tôi có thể đưa ông ấy ra ngoài để anh bắt.” Cô giữ giọng điệu của mình bình thản và lý trí.
“Cô ấy nói đúng đấy,” Brian nói. “Chúng ta sẽ mất ít nhất một giờ đồng hồ mới có thể gọi thêm trợ giúp từ cảnh sát bang. Cầm súng xông vào bây giờ là tự sát. Chúng ta sẽ cần một đội SWAT*.”
Paul càng cau có hơn. Anh ta siết chặt nắm đấm trước khi miễn cưỡng tránh đi. “Nhanh lên, không thì tôi sẽ gọi trợ giúp.”
Gọi thêm trợ giúp tức là có thể đổ máu. Kho vũ khí của cha đủ cho cả một đội quân nhỏ. Nơi này có một đường hầm dẫn đến boong ke. Nếu ông lánh được vào đó, ông có thể cố thủ vài ngày. Thậm chí là hàng tuần, hoặc hàng tháng.
Cô đi xuyên qua giữa Paul và Brian và dùng chìa khóa để mở cửa, sau đó bước vào. “Cha ơi, con vào đây.”
“Về đi!” Giọng của cha nghe như thể phát ra từ căn bếp gần cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Có lẽ ông đã sắp xuống hầm rồi.
Cô bước vào trong và đóng cửa lại khi thấy Paul định theo sau. Cô chốt cửa. Cô không để Paul làm rối thêm nữa. “Đứng ngoài đi, tôi sẽ đưa ông ấy ra!”
Cô bước về phía sau nhà. “Chỉ có một mình con thôi.”
Cánh cửa tầng hầm đang mở, cô bước xuống bậc thang. “Cha ơi?” Mùi ẩm mốc khiến cô chun mũi. Một cánh cửa ở phía xa vang lên tiếng chốt, cô vội đuổi theo. “Cha?”
Cô đã xuống đến tầng hầm và bước ra sau một kệ chứa đồ đóng hộp tự làm. Đúng như cô dự đoán, cánh cửa dẫn đến boong ke đã bị đóng. Cô cố gắng mở ra nhưng đã bị khóa chặt. Cánh cửa sẽ chỉ giữ chân cô được một lúc, vì cô có chìa khóa, nhưng cha định làm gì? Cô lấy chìa khóa ra và mở cửa, sau đó bước vào một khoảng không tối om.
Cô bật đèn, để ánh sáng chiếu rọi đường hầm rộng chưa đến một mét và cao một mét rưỡi. “Cha ơi?”
Vì khá thấp, nên cô chỉ hơi phải cúi đầu để đi dọc theo không gian lạnh lẽo và tăm tối này. Càng đi xa ngôi nhà, đường hầm càng hẹp. Cô cảm thấy khó thở nhưng may là đã tới đoạn hầm rộng hơn. Hít một hơi sâu nhẹ nhõm, cô đi qua cánh cửa cuối cùng dẫn vào boong ke, nơi đang được chiếu sáng rực rỡ bằng đèn LED. Cô đóng cửa hầm lại và chốt cánh cửa kim loại dày mười lăm xăng-ti-mét được thiết kế để chống chọi một cuộc tấn công. Nếu cha không muốn cho cô vào, ông đã có thể làm như vậy, nên chắc chắn ông muốn cô đi theo.
Cánh cửa dẫn ra ngoài hơi hé mở. Ông đã đi vào boong ke hay ra khỏi tòa nhà rồi? Trực giác dẫn cô đến trước cánh cửa nặng nề cũng làm bằng kim loại dày, nó kẽo kẹt rên lên khi cô đẩy mở. Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng gầm nhẹ của chiếc xe bốn bánh.
Ông đã chạy trốn cảnh sát.
Cô thở dài và lắc đầu. Ông hiểu hết tất cả cơ mà. Tại sao ông lại chạy trốn thay vì đối mặt, nhất là sau khi gọi cô đến? Cha cô chưa bao giờ là người trốn tránh một cuộc chiến.
Cô không định quay trở vào hầm, nên vội vã đi dọc theo con đường dẫn về nhà. Cơn mưa bắt đầu đổ, sấm rền vang trên đầu. Cô tăng tốc và chạy.
Khi tới trước thềm nhà, đầu tóc và quần áo cô đã ướt đẫm nước mưa. Sét đánh cách xa vài thước, cô lao lên thềm nhà.
Brian và Paul đang ngồi trên những cái ghế đặt ở thềm nhà, mấy cảnh sát bang thì vào trong xe. Paul bật dậy khi nhìn thấy cô. “Ông ta đâu rồi?”
“Đi rồi.” Cô cố gạt lớp nước mưa dính trên mặt, nhưng vì không có khăn nên nước chỉ trượt đi.
“Cô để ông ta trốn thoát à?”
“Khi tôi vào thì ông ấy đang chạy thoát rồi. Tôi cố bắt kịp, nhưng ông đã khóa mấy cánh cửa lại và leo lên xe trước khi tôi có thể ngăn lại.”
“Dối trá. Cô đã thả ông ta đi!” Anh ta với lấy chiếc còng tay ở thắt lưng. “Tôi bắt giữ cô vì tội cản trở người thi hành công vụ.”
Brian chen vào giữa hai người. “Chờ đã, Paul. Anh hiểu Jane mà. Charles đã bỏ chạy trước khi cô ấy đến đây rồi.”
Paul cố đẩy Brian ra, nhưng cậu ấy đã giữ anh ta lại. “Anh đang hành xử ngu ngốc đấy. Anh sẽ là người gặp rắc rối nếu cứ tiếp tục thế này. Tôi sẽ phản đối lời khai của anh. Tôi cũng đã kiểm tra dữ liệu di động. Lúc đó, ông Charles không ở với Gary.”
“Đó không phải là bằng chứng. Có thể ông ta không mang theo điện thoại trên người.” Paul nghiến răng và bỏ bàn tay đang giữ còng ra. “Bà Lisa sẽ biết chuyện này.”
“Anh nghĩ bà thị trưởng sẽ để anh làm loạn cái thị trấn này lên à? Nghĩ kỹ đi. Bà ấy muốn thượng tôn pháp luật, và đây không phải là sân khấu của một mình anh. Bà ấy đình chỉ Jane chỉ vì không còn cách nào khác. Nhưng anh nghĩ bà ấy cũng coi trọng anh như cô ấy thì anh nhầm to rồi.”
Paul hừ một tiếng và bước lùi lại. “Biến đi, Jane. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô. Hãy tránh xa cuộc điều tra của tôi.”
Jane bước xuống bậc tam cấp, đi vào lối vào gara. Cô có cả ngàn điều muốn nói với Paul, nhưng anh ta không có tâm trạng lắng nghe. Cha sẽ đi đâu nhỉ? Cô phải đưa ông về sở trước khi tình huống diễn biến bất lợi hơn đối với ông.
Có thể chú Scott Foster sẽ biết. Có lẽ cha sẽ liên lạc với chú ấy khi biết cảnh sát định bắt giữ mình. Dù cô không cho rằng chú ấy khuyên cha chạy trốn, nhưng có thể chú ấy biết điều gì đó về ý định của ông.
Cô lao qua màn mưa rồi ném mình vào ghế phụ, sau đó quay đầu nhìn Reid. “Rời khỏi đây thôi.”
*Chiến hạm cũ từ thời Thế chiến thứ hai, USS Alabama, là một trong những điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng nhất ở Mobile. Reid luôn coi con tàu màu xám kim loại này là hình ảnh biểu tượng mỗi khi lái xe qua khu vực này. “Bạn tôi chắc đang ngồi trong xe cảnh sát của bang.”
Mặt trời đã ngả về phía bên kia bầu trời, không khí vẫn còn nồng mùi biển. Những con chim mòng biển xà xuống và tìm kiếm những mẩu bánh mì. Reid quan sát bãi đậu xe. “Anh ấy đây rồi.” Anh chỉ về phía một người đàn ông hơi gầy với mái tóc xám vừa bước ra khỏi xe cảnh sát. “Will, con ngồi lại đây với Parker. Cha và cô Jane sẽ không đi lâu đâu.”
“Con có thể ra xem tàu trong lúc mọi người nói chuyện không ạ?”
“Chúng ta không đi lâu đến thế đâu.” Hơi nóng oi bức còn sót lại sau cơn mưa vừa nãy ập vào mặt Reid khi anh bước ra khỏi xe. Họ vội vã đi về phía anh chàng cảnh sát.
“Cảm ơn nhé, anh bạn.” Reid nói. “Tôi đoán anh chưa có thời gian xem băng ghi hình nào đúng không?”
''Tôi đã xem rồi, bạn ạ.” Morgan đưa ra một vài bức ảnh đen trắng. “Tôi nhận ra ông Charles Hardy ngay lập tức. Mốc thời gian vào đúng hai giờ chiều. Tôi đã tìm thấy một cảnh khác, cho thấy họ đi ra khỏi cửa hàng vào lúc bốn giờ chiều. Tức là họ đã ở Lowe's trong hai giờ.”
Reid nhìn kỹ hai tấm ảnh cho thấy rõ gương mặt của ông Charles và cô Elizabeth. Cô ấy đã nói dối. Anh đưa nó cho Jane, cô thở phào một hơi.
“Brian cũng đã cho kiểm tra dữ liệu di động của cha tôi vào Chủ nhật. Đúng là ông ấy không ở cùng Gary. Đây là bằng chứng cho thấy cha đã nói thật.”
“Có vẻ như thế.”
Xe cảnh sát bên cạnh kêu ré lên. Morgan chồm vào trong để với lấy bộ đàm. “Tôi phải đi rồi. Một vụ nóng hổi.” Nói rồi anh chạy vội về phía con tàu lớn bên tay phải mình.
Điện thoại Jane cũng báo có tin nhắn mới ngay khi cô quay người về hướng xe của Reid. Cô há hốc miệng khi nhìn vào điện thoại. “Harry mất tích rồi!”
“Harry của chúng ta ư? Cháu trai thượng nghị sĩ?”
Jane gật đầu và nhanh chóng chạy về xe. “Tôi sẽ gọi cho bà ấy.”
Reid quăng mình vào sau tay lái, chở cô gọi điện và thông báo địa điểm họ sẽ tới.
Will vươn lên từ ghế sau. “Harry gặp chuyện gì ạ?”
“Chúng ta vẫn chưa biết. Cậu bé mất tích rồi.”
Ở đầu dây bên này, Jane đang phải giữ máy cho đến khi có thể kết nối với thượng nghị sĩ. Anh vặn nhỏ đài để cô có thể nghe rõ hơn khi bắt đầu cuộc trò chuyện. Họ cảm tưởng như phải chờ rất lâu, nhưng chỉ khoảng mười phút sau Jane đã bắt đầu nói.
“Chào bà thượng nghị sĩ. Tôi là Jane Hardy. Tôi vừa nghe tin về Harry. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi có thể giúp gì không?” Jane lắng nghe câu trả lời dài dòng từ đầu dây bên kia. “Chúng tôi đang ở đài tưởng niệm. Tôi sẽ đến đó ngay.” Cô kết thúc cuộc gọi và chỉ về phía con tàu. “Hôm nay, họ đã đi chơi ở đây sau buổi tiệc trưa gây quỹ. Harry đòi đi xem tàu USS Alabama suốt. Họ kết thúc chuyến thăm quan con tàu trước khi vào nhà chứa máy bay và những khu triển lãm khác. Bà ấy đã đi gọi một cuộc điện thoại và chỉ rời mắt khỏi cậu bé vài phút thôi. Lúc đó, Harry vẫn đang xếp hàng chờ xem thiết bị mô phỏng chuyến bay. Bây giờ bà ấy không thể tìm thấy cháu trai mình và đang sợ rằng thằng bé đã bị bắt cóc.”
“Vào đó đi.” Giọng Will gấp gáp. “Có thể Harry đang trốn. Em ấy sẽ ra ngoài nếu nhìn thấy cháu.”
Cô nhìn cậu thiếu niên. “Có thể. Parker cũng có thể đánh hơi tìm cậu bé. Đi thôi!”
Họ ra ngoài và chạy tới lối cửa ra vào. Những chiếc xe cảnh sát bang đang hú còi ầm ĩ và lao vào bãi đỗ, đã có sĩ quan chặn lối vào khu triển lãm. Jane giải thích với họ rằng cô vừa nói chuyện với bà thượng nghị sĩ và đã được mời vào trong. Một sĩ quan đi xác minh thông tin đó rồi mới ra hiệu họ cho phép cô vào.
Reid đã từng tới đây nên anh dẫn mọi người đi qua khu triển lãm máy bay đến nơi đặt thiết bị mô phỏng chuyến bay. Ở đó, họ thấy Thượng nghị sĩ Fox và hàng rào cảnh sát bang bao quanh bà. Những cảnh sát khác đang rà soát các máy bay và vật trưng bày để tìm kiếm cậu bé.
Bà Fox nhìn thấy Jane và ra hiệu cho cô và Parker tới gần hơn. Reid và Will theo sau.
“Tôi không biết làm thế nào mà thằng bé bị bắt cóc. Chuyện xảy ra quá nhanh.” Giọng bà run rẩy.
“Đã có thêm tin tức nào về con gái bà chưa?” Jane hỏi. “Tôi chưa nghe được yêu cầu của kẻ bắt cóc.”
“Vì gã đó đã không gọi lại. Tôi đã chờ mãi một cuộc gọi chẳng bao giờ tới. Fanny đã biến mất mà chẳng để lại dấu vết nào. Tôi không thể để mất cả Harry nữa.”
“Bà có thứ gì thuộc về Harry không? Tôi sẽ để Parker tìm.”
Bà thượng nghị sĩ nhìn xuống con chó. “Tôi e là mình không có thứ gì của Harry bên mình.”
“Cha ơi, con muốn đi tìm em ấy,” Will lên tiếng.
“Gì cơ?” Bà thượng nghị sĩ hỏi.
“Harry và Will rất thân thiết. Will nghĩ cậu bé có thể đang trốn và sẽ ra ngoài nếu nghe thấy Will gọi.”
“Tôi sẵn sàng thử bất cứ cách gì.” Bà thượng nghị sĩ ra hiệu cho một viên cảnh sát. “Đưa cậu bé này đi quanh nhà chứa máy bay và để cậu ấy gọi tìm Harry.”
“Tôi sẽ đi cùng con mình.” Reid không muốn để con trai ra khỏi tầm nhìn của mình.
Reid theo Will và viên cảnh sát tìm kiếm từng ngóc ngác trong nhà chứa máy bay. Họ cũng kiểm tra chỗ đặt thiết bị giả lập chuyến bay, giọng Will dần lo lắng hơn sau mỗi lần gọi tên Harry.
“Con nghĩ em ấy không ở đây.”
Trực giác cũng mách bảo Reid điều tương tự. Ai đó đã bắt cóc cậu bé. Nhưng kẻ đó là ai? Và bằng cách nào?
Họ quay trở lại gặp Jane, cô vẫn đang đứng với thượng nghị sĩ. “Không thấy dấu vết nào của cậu bé cả,” anh nói với hai người.
Nước mắt đầm đìa trên đôi mắt bà thượng nghị sĩ. “Tại sao lại có người bắt cả Fanny và Harry? Vô lý quá.”
“Có lẽ họ nghĩ rằng bà sẽ không làm điều họ muốn trừ khi bắt cả Harry.” Jane đưa ra ý kiến của mình. “Chắc bà sẽ nhận được một cuộc gọi khác, vì giờ chúng đã bắt được cậu bé. Có thể chúng biết bà và Fanny bất hòa, nhưng lại biết bà yêu cháu trai của mình rất nhiều.”
“Tôi cũng yêu Fanny,” bà thượng nghị sĩ phản đối. “Con bé mới là người xa lánh tôi.”
“Đương nhiên rồi.” Jane gật đầu. “Tôi không nói rằng bà không yêu cô ấy. Nhưng vụ bắt cóc này sẽ có ảnh hưởng lớn hơn với bà.”
“Tôi sẽ không đưa tiền chuộc. Cảnh sát sẽ không để tôi làm vậy. Chắc chắn chúng biết rằng chúng ta không bao giờ được phép thương lượng với những kẻ bắt cóc.” Bà vung tay, quay gót đi. “Họ phải tìm được con và cháu tôi. Cô sẽ giúp chứ?”
“Tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình, thưa thượng nghị sĩ.” Jane ngập ngừng. “Nhưng có một chuyện mà bà nên biết. Tôi đang bị đình chỉ khỏi chức vụ cảnh sát trưởng.”
Bà thượng nghị sĩ gật đầu. “Tôi đã nghe loáng thoáng về điều đó. Thật nực cười. Tôi sẽ đích thân gọi cho thị trưởng Chapman và yêu cầu bà ấy phục chức cho cô. Tôi nghĩ bà ấy sẽ nghe tôi. Chỉ cần đưa người nhà tôi trở về.”
Reid bắt gặp ánh mắt cô và lặng lẽ giơ ngón cái lên. Paul sẽ không vui rồi.