Chương 31
Bà Lisa gửi tin nhắn đến khi họ chỉ còn cách sở cảnh sát một dặm.
Tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của một cảnh sát trưởng đi. Lisa
Nụ cười nở trên môi Jane. “Chính thức rồi. Ngay cả thị trưởng cũng không thể chống lại thượng nghị sĩ. Ý tôi là, có lẽ bà ấy có thể, nhưng bà ấy đã không.”
“Chúc mừng cô.” Giọng Reid đều đều, gần như là lạnh nhạt.
“Anh không đồng tình ư?”
Anh không nhìn cô. “Cô là một cảnh sát trưởng giỏi, nhưng gánh nặng trên vai cô vừa tăng lên gấp bốn lần. Hơn nữa, Baker sẽ không để cô thuận lợi làm việc đâu.”
Cô phẩy tay phản đối. “Tôi xử lý Paul được mà. Tôi vẫn lo được chuyện đó suốt bao nhiêu năm nay.”
Reid tấp vào bãi đậu xe rồi dừng lại. “Paul đây rồi. Có vẻ như anh ta cần phương án xử lý đặc biệt của cô đấy.”
Vị thanh tra được nhắc đến đang đeo bản mặt cau có như táo tầu, dù chưa hề nhìn thấy họ. Anh ta đang đuổi những người khác tránh đường để bước tới xe của mình.
Jane bước ra ngoài cái nóng như thiêu như đốt. “Paul.”
Anh ta quay cần cổ dày của mình về phía cô và tiến đến gần với bàn tay nắm chặt. “Cô có gì đó về bà Lisa đúng không? Những bí mật dơ bẩn?”
“Cháu trai của bà thượng nghị sĩ đã bị bắt cóc. Anh tìm thấy thông tin gì hữu ích không?”
“Thượng nghị sĩ. Tôi hiểu rồi. Bà ấy đã giúp phục chức cho cô phải không? Nước đi hay đấy, Hardy.”
“Tôi sẽ không cho phép sự bất hợp tác từ anh, Paul ạ. Tỉnh táo lên và hành xử cho đúng với chuyên môn của mình đi. Tôi biết anh không thích chuyện này, nhưng anh không thể làm gì được đâu.”
“Còn cô sẽ trả tự do cho người cha yêu quý của mình đúng không?”
“Tôi sẽ làm theo luật. Đó luôn là tôn chỉ của tôi, nhưng anh không thể chấp nhận điều đó vì sự ghen ghét và tị nạnh của mình. Để tôi cho anh hay, chứng cứ ngoại phạm của cha tôi đã được kiểm chứng. Chúng ta đã có đoạn băng ghi hình ông ấy đã ở cửa hàng Lowe's trong hai tiếng đồng hồ vào chiều ngày Chủ nhật, ngay trong khoảng thời gian nhân chứng khẳng định nhìn thấy thuyền của cha tôi ra khơi.”
Anh ta lột phù hiệu của mình ra khỏi áo rồi ném xuống đất, khiến nó quay tròn trước khi lăn vào vỉa hè. “Tôi bỏ việc. Tôi sẽ không làm việc cho cô và sẽ cho cả thị trấn này biết tại sao. Rồi cô sẽ bị chửi rủa ngay khi thò mặt vào tiệm cà phê.”
Cô nâng cằm lên cùng với ánh mắt kiên định. “Anh đánh giá cao tầm ảnh hưởng của bản thân mình rồi đấy. Dọn bàn làm việc đi.”
“Cô đi mà dọn!”
Anh ta xông tới xe, nhưng cô bước theo và giật chìa khóa ra khỏi tay anh ta. “Chiếc xe này là tài sản của sở. Anh phải gọi ai đó tới chở. Hoặc đi bộ.”
Khuôn mặt Paul đỏ bừng, mắt như sắp long ra khỏi tròng. Bàn tay cong lên như móng vuốt của anh ta lao về phía cô, nhưng trước khi nó kịp chạm đến cô, Reid đã bước tới từ đằng sau và nắm lấy tay anh ta, rồi xoay ngược lại thành tư thế kẹp cổ. “Anh cần về nhà và bình tĩnh lại.”
Jane không hề nhận ra Reid đã ra khỏi xe cùng với mình. “Tôi xử lý anh ta được mà Reid. Tôi mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài đấy. Thả anh ta ra đi.”
Reid thả Paul ra và đẩy anh ta đi. Paul loạng choạng, khuỵu một chân xuống vỉa hè nóng bỏng trước khi nhảy dựng lên rồi quay đầu nhìn họ. Anh ta trông rất nguy hiểm.
Paul trừng mắt nhìn cả hai. “Chuyện này chưa xong đâu.”
Jane đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Sự thù địch này đã diễn ra rất nhiều lần suốt những năm qua. “Tại sao anh lại ghét tôi đến thế hả Paul? Tôi chưa bao giở làm gì anh cả.”
Anh ta bật ra một tiếng càu nhàu rồi băng qua bên kia đường. Cô nhìn anh ta hung hăng xô cửa quán cà phê.
“Anh chàng này mất trí rồi,” Reid nói.
“Tính tình anh ta trước giờ vẫn thế. Đã có vài lần tôi tự hỏi mình có tỉnh táo không khi nhận công việc này.” Chân cô hơi run lên khi lượng adrenaline trong người giảm bớt. “Nhưng hãy để tôi chiến đấu những trận chiến của riêng mình. Anh biết đấy, tôi không phải một cô nàng miền nam yếu đuối. Đây là công việc của tôi.”
“Cô làm việc rất giỏi mà. Tôi xin lỗi, tôi hành động như vậy không phải có ý nói cô không đủ khả năng đâu. Chỉ là cảm xúc của tôi lấn át lý trí thôi.”
Cảm xúc à? Cô nhìn anh một hồi lâu. Ánh mắt anh khiến hơi thở của cô nghẹn lại. Anh có ý gì nhỉ? Bởi cô sợ cảm xúc mình dành cho anh không chỉ là kích động nữa rồi. Mà hơn thế rất nhiều.
Cô quay đi trước khi thốt ra điều gì đó sẽ khiến bản thân hối hận. Hoặc anh sẽ lỡ lời. “Tôi muốn biết trong lúc chúng ta trở về từ Mobile thì đã có chuyện gì xảy ra. Không chừng họ đã tìm thấy Harry rồi.”
Ba người họ cùng bước vào tòa nhà và đến văn phòng của cô. Cô bật máy tính lên và để Parker nằm dưới chân mình. Sau đó, cô gọi Brian đến.
Anh chàng to lớn cười toe toét khi đi qua cửa. “Chào mừng sếp trở về. Tôi nghĩ Paul sẽ lên cơn đau tim khi biết tin mất.”
“Anh ta còn bỏ việc nữa kìa.” Jane kể cho Brian nghe chuyện đã xảy ra ở bãi đỗ xe. “Nếu không thế, tôi cũng phải đình chỉ anh ta vì không hợp tác.”
Brian xoa hai tay vào nhau. “Trời ạ, giá mà tôi được chứng kiến cảnh đó. Chị định thuê ai để thay thế vị trí đó?”
Thuê người à? Ôi! Cô ghét phỏng vấn. “Tôi sẽ viết thông tin tuyển dụng. Cậu có nghĩ tới ai không?”
“Có đấy. Một người bạn của tôi ở Pensacola muốn chuyển tới một thị trấn nhỏ. Ở đó anh ta cũng làm thanh tra.”
Thế thì dễ rồi. “Bảo anh ta gửi hồ sơ của mình cho tôi. Có tin tức gì mới về cháu trai của bà thượng nghị sĩ không?”
Brian nhún vai. “Chưa có gì cả. Kẻ bắt cóc đã mang đứa bé trốn được ra khỏi bãi đậu xe. Cảnh sát bang đang rà soát băng ghi hình để xem có thể xác định được kẻ phạm tội hay ngoại hình của hắn không. Hoặc có thể tìm xe của hắn. Nhưng sẽ mất thời gian.”
Còn Harry thì không có nhiều thời gian. Dù cô hiểu toàn bộ trách nhiệm trong vụ này thuộc về cảnh sát bang, nhưng Jane cảm thấy gắn bó với Harry và bà của cậu bé. Cô muốn trở thành một trong những người tìm thấy cậu nhóc đó.
*Những chiếc bánh mỳ kẹp mà kẻ bắt cóc Fanny mang tới đã khô cứng như đá. Cô đờ đẫn cả người sau ba ngày không ăn gì. Dù đã cố ép bản thân mình uống nước, nhưng cô không thể nào ép mình ăn nổi.
Cô nằm co quắp trên tấm đệm trần và cầu mong mình chết quách đi. Mọi nỗ lực của cô đều uổng công vô ích. Cô là một bà mẹ vô dụng, chẳng thể bảo vệ con mình. Cô đáng phải chết y như Harry vậy. Bởi không đời nào cậu con trai bé bỏng của cô lại có thể tự mình sống sót nổi trong suốt quãng thời gian dài đến vậy.
Cô muốn khóc, nhưng cơ thể cô khô kiệt đến nỗi chẳng vắt ra nổi giọt nước nào. Ôi Chúa ơi, xin hãy cho con được đến với Harry ngay lúc này.
Mùi ẩm mốc nồng nặc của căn hầm thấm vào tận tấm đệm. Liệu cô có cơ hội nhìn thấy ánh nắng mặt trời lần nữa không? Cô muốn bước lên thiên đường và ôm lấy Harry.
Tiếng cửa cót két chen ngang dòng suy nghĩ tuyệt vọng. Cô loay hoay ngồi dậy khi cánh cửa hé mở trong vài giây chớp nhoáng. Chắc lại là những thử đồ ăn mà cô chẳng hề muốn đụng đến. Đồ ăn sẽ khiến cô phải ở đây lâu hơn, không được đoàn tụ với con trai mình.
Một tiếng rên nhỏ khiến mắt cô trợn tròn, dù chẳng thể nhìn thấy gì.
“Harry? Harry, con đó ư?”
“Mẹ ơi?” Giọng thằng bé run run.
Cô bò ra khỏi tấm đệm và suýt ngất xỉu vì đột ngột di chuyển. “Mẹ ở đây, Harry, ở ngay đây. Đi theo giọng của mẹ đi con.” Cô cố di chuyển về hướng thằng bé, nhưng choáng váng đến mức lảo đảo như thể đang say rượu.
Rồi tay con chạm tới đầu gối cô.
Cô quỳ xuống, ôm con vào lòng, mũi dụi vào cổ con, hít lấy mùi hương quen thuộc, “ôi, con yêu. Mẹ sợ quá. Con đã chạy đúng như mẹ bảo à? Con đã ở đâu vậy?”
Cô yếu đến mức không thể bế con lên, nên đã dẫn cậu bé trở lại tấm đệm, rồi để con ngồi lên đùi mình. Hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ cô, cô không bao giờ muốn con rời xa mình nữa. Nhưng kẻ bắt cóc muốn gì chứ? Harry hẳn đang rất sợ hãi, con trai cô ghét bóng tối.
Thằng bé rúc vào cổ cô. “Con đã chạy nhanh lắm, mẹ ạ. Con có đeo ba lô của mình nên có chút đồ ăn vặt. Con trốn trong rừng và ngủ ở đó cho đến khi cảm thấy quá đói. Sau đó, con tìm thấy một con đường và đi bộ đến thị trấn. Lúc nào mẹ cũng bảo là phải tìm cảnh sát, nên con đã đi tìm. Lúc đó không có ai ở bàn làm việc, thế là con đã trốn vào trong tủ. Một anh lớn đã giúp con đấy.”
“Anh lớn à?”
“Anh ấy tên là Will.”
Cậu bé Will duy nhất mà cô biết là con trai của Reid. Có phải Reid và Will đã bảo vệ Harry không? Nếu vậy, sao con lại đến đây? “Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Bà ngoại đã tới đón con. Bà rất buồn vì không thể tìm thấy mẹ. Bà gọi nhiều người đi tìm mẹ lắm.”
“Mẹ biết bà sẽ làm thế mà.”
Mẹ cô đã đúng về Gary. Nếu có thể gặp lại bà, Fanny sẽ nói với mẹ như vậy và xin lỗi vì đã cư xử tệ hại với bà.
Chẳng cần cô giục, Harry tự tiếp tục câu chuyện của mình. “Hôm nay con và bà đi xem tàu. Rồi con muốn xem bên trong một chiếc máy bay. Có một chú người xấu ở trong đó, chú ấy nhét con vào bao tải.”
Cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng Harry sẽ không biết câu trả lời. “Rồi họ đưa con đến đây à?” Cô cảm nhận được cái gật đầu của con. “Con có nhận ra ai không?”
“Không ạ. Con thậm chí còn chẳng khóc khi chú ấy nói sẽ đưa con tới chỗ mẹ.” Cánh tay con ôm chặt lấy cô hơn. “Con nhớ mẹ lắm. Mẹ đừng bỏ con một mình nữa nhé.”
“Mẹ sẽ không làm vậy đâu,” cô hứa chắc nịch, dù hoàn toàn mù mịt về tương lai.
Nếu Reid biết chuyện, anh ấy sẽ lật từng hòn đá lên để giúp cô. Hơn nữa, mẹ cô rất thương yêu Harry. Mọi người đều đang tìm kiếm hai mẹ con. Cô phải dỗ dành Harry bình tĩnh cho đến khi hai mẹ con được tìm thấy.
Cánh cửa lại bật mở. Một giọng nói lạnh lùng cất lên, “Chúng ta sẽ đưa hai người đi. Đừng la hét cầu cứu, nếu không tôi sẽ giết thằng bé.”