← Quay lại trang sách

Chương 32

Jane muốn lùng sục cả vùng ngoại ô để tìm Harry, nhưng không có manh mối nào. Cô ngồi vào bàn làm việc với cốc cà phê còn đang bốc khói nghi ngút. Will đang ở phòng họp chơi điện tử trên một chiếc máy tính không ai dùng, còn Reid thả chân trên chiếc ghế đối diện. Parker nhỏm dậy và duỗi dài người, rồi lại nằm xuống dưới chân cô.

Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi và kiệt sức. Chỉ một thời gian ngắn nhưng cả ba người họ đều yêu quý Harry bé bỏng. Vụ bắt cóc này đã khiến cô nhớ lại những cảm xúc khủng khiếp khi biết con của mình đã mất. Nước mắt chỉ trực trào ra, cô chỉ giữ chúng lại bằng cách ép mình tập trung vào màn hình máy tính.

Reid nhăn mặt vì cốc cà phê của mình. “Tất cả đều dẫn trở lại vụ án mạng của Gary. Hẳn là thế. Đầu tiên là Fanny, bây giờ là Harry. Kẻ bắt cóc muốn gì nhỉ? Nếu khám phá ra điều hắn muốn, có lẽ chúng ta sẽ tìm được họ.”

Cô gật đầu và day day thái dương trái đang đau nhức của mình. “Liệu cái chết của Nicole có liên quan gì không nhỉ? Có vẻ như cô ấy bị gã 'anh hùng’ nhắm đến. Cái chết của cô ấy giống một vụ ngộ sát hơn là giết người. Nhưng lỡ như mọi chuyện đều liên quan tới nhau thì sao?” Cô lắc đầu. “Ở hiện trường không có đồng xu nửa đô-la Kennedy nào cả, nhưng có thể gã đó hoảng sợ nên đã bỏ đi sớm.”

“Ai đang lo vụ gã ‘anh hùng’?”

“Brian, nhưng cậu ấy cũng đang bận rộn với vụ của Gary. Tôi dám chắc cha mình cũng quan tâm tới mấy vụ này. Ông ấy là một cảnh sát trưởng thích ôm đồm công việc.” Cô mở hồ sơ vụ gã “anh hùng” ra và bắt đầu nghiên cứu.

Cơn đau đầu dịu đi đôi chút khi cô tra xét các vụ án. “Hừm, thú vị thật. Fanny có đưa cho tôi một danh sách những người bạn có thể biết rằng Gary từng bị bắt vì tội biển thủ. Khi đặt cạnh các nạn nhân khác của gã 'anh hùng’, tên của cô Elizabeth cũng xuất hiện. Họ đều tham gia câu lạc bộ nấu ăn đó.”

Reid đứng dậy và tới nhìn vào máy tính qua vai cô. “Chúng ta cũng biết cô ấy đã nói dối về hôm Chủ nhật.”

Cô đọc lại danh sách lần nữa. Câu lạc bộ nấu ăn toàn phụ nữ, Elizabeth là cái tên duy nhất mà cô nhận ra.

“Cô hiểu cô Elizabeth rõ không?”

“Cô ấy ở cùng cha tôi mười năm rồi. Khá kỳ lạ, nhưng họ gặp nhau khi cô ấy vừa mới ra tù.”

“Cô từng nói cô ấy đã được ân xá. Cô ấy đã làm gì?”

“Cô ấy sát hại người chồng đã bạo hành của mình. Cha tôi nói rằng đáng ra cô ấy không nên bị buộc tội, vì cả thị trấn đều biết gã đó coi cô ấy như bao cát trong nhiều năm. Nhưng phiên tòa xét xử đổi địa điểm tới Mobile, và bồi thẩm đoàn ở đó chẳng hề biết lão Gus xấu xa thế nào. Cô ấy bị kết tội ngộ sát chứ không phải giết người và bị kết án hai năm, nhưng đáng lý ra cô ấy không đáng phải ngồi tù.”

“Cô ấy có oán hận vì chuyện đó không?”

Jane ngẫm nghĩ. “Tôi có nghe nói việc cô ấy nổi nóng mỗi lần có kẻ thoát được dù phạm những tội nghiêm trọng hơn. Nhưng tôi không biết có nên gọi đó là oán hận không. Tôi thực sự cần nói chuyện với cô ấy.”

Reid đứng dậy duỗi vai. “Tôi đói lắm rồi, cô cũng cần phải ăn. Chúng ta nên tạm nghỉ và tới quán rượu Ai-len đi.”

Cô muốn tiếp tục tìm kiếm, nhưng anh nói đúng. Những con chữ đang xô lại với nhau, cô cảm thấy khó mà tập trung được. Đồ ăn có lẽ sẽ giúp cô khá hơn.

*

Quán rượu Mac chật cứng vào tối thứ Ba, nhưng Reid đã cố gắng giành được một góc nhỏ ở phía sau, tránh xa sự huyên náo. Anh đang chết đói rồi.

Jane liếc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa sổ hướng về phía văn phòng của mình trong bóng chiều chạng vạng. “Tôi không đi lâu được đâu, thật đấy.” Cô đã để Parker ngủ trong văn phòng.

“Cô phải ăn.” Reid không thích cách cô đổ cà phê xuống họng mà chẳng ăn uống chút gì. Anh đã cố bắt cô ăn một cái bánh mì dài kẹp thịt, nhưng nó vẫn nằm trên bàn và túi giấy mới được xé ra một nửa. Cách duy nhất để bắt cô ăn là đưa cô tránh xa khỏi máy tính.

Will ngửi mùi không khí. “Thơm thật. Con không thể nhớ lần cuối chúng ta ăn đồ ăn Ai-len là lúc nào nữa. Ở đây có gì đặc sắc không ạ?” Cậu bé nhìn Jane bằng đôi mắt đầy mong đợi.

Cô đẩy tờ thực đơn chưa được mở qua. “Cô luôn chọn bánh Shepherd*. Họ có xá xị tự làm nữa đấy.” Người phục vụ đến gần, cô đọc món của mình cho anh ta.

Reid đặt tờ thực đơn của mình lên trên tờ của cô. “Tôi cũng lấy một phần như thế.”

“Chắc con sẽ ăn thịt cừu hầm kiểu Ai-len và xá xị.” Will cũng gập menu lại rồi đưa cả ba cái cho người nhân viên phục vụ.

Bầu không khí nơi này dễ khiến người ta nghĩ đến xứ Ai-len với những đồng đô-la có chữ ký của thực khách được ghim đầy trên tường và trần nhà*. Sàn nhà sử dụng ván rộng, với những chiếc bàn và ghế bằng gỗ nặng nề mang hơi thở của Cựu Thế Giới*. Những người nhân viên phục vụ của quán mặc đồ xanh. Mùi thơm của thịt, tỏi và khoai tây khiến bụng Reid sôi lên. Anh chẳng ăn nhiều hơn Jane là bao, dù đã nuốt nửa cái bánh mỳ dài kẹp thịt của mình. Người phục vụ mang đồ uống lên, Will cầm lấy cốc xá xị của mình và uống một hơi dài. “Ôi, ngon quá!” Cậu bé ngả tới trước và nhìn chằm chằm vào Reid. “Cha nghĩ bà ấy đã thôi chưa?”

Phải mất một vài giây anh mới hiểu ý con. Reid nhún vai. “Cha không biết nữa. Cha chưa bao giờ mong đợi Lauren sẽ xuất hiện theo cách này và đòi tiền, nên chẳng thể dự đoán được cô ấy sẽ làm gì.”

“Anh nên tìm luật sư, đề phòng trường hợp cô ấy chưa bỏ cuộc.” Jane đứng dậy. “Scott Foster đang ngồi một mình ngay đằng kia. Tôi sẽ mời chú ấy sang ngồi cùng. Tôi sẽ không nói gì về trường hợp của anh đâu. Anh có thể tự mình xem xét xem có cần chú ấy giúp không. Tôi không hối thúc gì đâu.”

Reid nhìn cô tiến tới một cái bàn nhỏ trong góc và nói chuyện với một người đàn ông mặc com-lê xám có dáng ngồi thẳng và đôi mắt hiền từ. Người này đứng dậy, cầm lấy cặp rồi theo cô tới bàn của họ với cốc nước trên tay.

“Chú Scott, đây là Reid và Will Dixon. Giới thiệu với hai người, đây là người bạn lâu năm nhất của cha tôi và cũng là cha đỡ đầu của tôi.”

Họ bắt tay và thì thầm mấy lời xã giao trước khi Scott kéo một cái ghế tới để ngồi cùng họ.

Reid chỉ nhìn thoáng là hiểu tại sao anh lại thấy cái tên Scott Foster quen đến thế. Ông ấy là một trong những cố vấn đáng tin cậy của cha anh, giống như cha của Jane vậy. Lồng ngực Reid nặng trĩu, dù anh biết chắc chú ấy không thể nào nhận ra mình.

“Cháu đã nói chuyện với cha chưa?” Chú Scott hỏi.

Jane gật đầu. “Cháu có nói chuyện rồi.” Cô kể cho chú ấy nghe chuyện cô đuổi theo cha và thuyết phục ông đầu thú. “Cha cháu có gọi cho chú không?”

“Từ ngày hôm qua thì không.” Chú Scott uống một ngụm nước xá xị rồi nhìn qua vành mắt kính. “Lúc đầu, ông ấy cho rằng đây là một kế hoạch nhằm hạ bệ mình. Nhưng hôm qua thì ông ấy bắt đầu nói về việc bị đánh lạc hướng khỏi chuyện thực sự đang xảy ra. Rằng có một kẻ đang muốn cảnh sát tập trung vào việc bắt giữ ông ấy và các vụ giết người để không tìm ra mục tiêu thực sự.”

Reid liếc nhìn Jane. Cô cũng đang chau mày vì hoang mang như anh. Tại sao một cáo trạng cấp độ liên bang và một vụ giết người lại chỉ là đòn đánh lạc hướng được? Có lẽ cô đã ảo tưởng rồi. Rõ ràng ông đã hành động thiếu suy nghĩ khi chạy trốn khỏi cảnh sát ngay trên mảnh đất của mình.

Cô lau hơi nước đọng trên cốc xá xị. “Chú có hiểu ý ông ấy là gì không?”

“Không hẳn. Thật ra, chú nghĩ có lẽ ông ấy bị hoang tưởng. Hẳn phải sốc lắm khi bị buộc tội tày trời dù đã cống hiến cả cuộc đời cho công lý.”

“Cháu đang xem hồ sơ của cha để tìm hiểu cha đã điều tra những gì trước khi nghỉ hưu.”

Chú Scott nhướng mày. “Cháu tin ông ấy à? Ông ấy hành động quá bất thường.”

“Dù sao thì cháu cũng biết cha cháu. Cha không bao giờ sát hại ai cả. Hoặc trộm tiền. Không đúng với tính cách của ông.”

“Ai cũng có bí mật, cháu ạ,” chú Scott trả lời.

“Cô Elizabeth cũng nói y như vậy. Chú có biết cha cháu giữ bí mật chuyện gì không?”

“Tiết lộ là quyền của cha cháu, không phải chú.” Chú Scott uống cạn ly xá xị đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.

“Là về hội cuồng giáo đúng không ạ? Chú cũng đã ở đó.”

“Chú nói rồi, chỉ có cha cháu mới có quyền giữ hay tiết lộ bí mật.”

Reid liếc mắt nhìn Jane. Những người hiểu rõ cha cô nhất đều nghĩ có chuyện cô cần biết, nhưng không ai chịu nói đó là chuyện gì. Chẳng lẽ chú Charles bị bệnh? Một khối u não có thể lý giải những hành vi bất thường của ông, mặc dù có lẽ Reid đang vội vàng đi đến kết luận. Có thể nó chỉ đơn giản là cuộc chiến với lời nói dối tệ hại mà ông đã dùng để kéo Jane ra khỏi khu trại.

Họ chìm vào im lặng, chỉ cất tiếng cảm ơn khi người phục vụ đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt. Reid ứa nước miếng trước mùi thơm và hình thù của bánh Shepherd lớn được đặt trên chiếc chảo thép. Người phục vụ hứa sẽ mang thêm đồ uống ra trước khi rời bàn.

“À, trước khi chú quên.” Chú Scott với lấy chiếc cặp của mình rồi lấy ra một phong bao đựng thiệp chúc mừng. “Chúc mừng sinh nhật cháu nhé, Jane. Chú biết là ngày mai cơ, nhưng nhiều chuyện thế này không biết chú cháu mình có thể gặp nhau được không.” Nói rồi chú Scott trao cho cô tấm thiệp.

“Cảm ơn chú Scott. Chú chu đáo quá.” Cô mở phong bao ra, đọc tấm thiệp rồi rút ra thẻ quà tặng của một sân golf trong vùng. “Cả tháng nay cháu chưa có dịp chơi rồi, nhưng chắc chắn cháu sẽ dùng nó.”

Vậy là cô ấy thích golf. Reid sẽ chẳng bao giờ đoán được.

“Ngày mai cũng là sinh nhật cháu đấy,” Will vui vẻ nói.

Nỗi đau hiện rõ trong mắt Jane, nhưng cô mỉm cười. “Cô không nghĩ lại có người chia sẻ ngày sinh với mình đâu.”

“Chuyện này khá tuyệt mà.”

Những ngón tay của Reid siết chặt cái nĩa. Anh cầu nguyện cuộc trò chuyện mau chóng đổi chủ đề. Điều cuối cùng anh cần là Will đi đến kết luận đúng, nhưng có khi con đã đoán ra rồi. Anh có thể thấy vẻ đăm chiêu trên gương mặt thằng bé.

Jane cầm thìa lên. “Cháu có dự định làm gì đó vui vui không?”

“Cha từng đưa cháu đi đánh tôm vào sáng sớm. Chắc cô không thấy hay đâu, nhưng mà vui lắm đấy. Cháu sẽ bảo cha đi chuyến nữa.”

“Cô lúc nào cô thích đi câu cá với cha của cô. Nhưng lâu rồi hai cha con cô không đi.”

Điện thoại của Jane đổ chuông, cô nhấc nó lên. Nụ cười trên gương mặt cô nhạt dần. “Là cha.”