Chương 33
Cánh cổng dẫn vào Pháo đài Morgan đã đóng, nhưng Jane vẫn chỉ Reid đỗ lại. “Chúng ta có thể đi qua chỗ này.”
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cha cô chọn nơi này để gặp mặt. Nằm ở mũi Mobile thuộc bán đảo Gulf Shore, pháo đài cổ đã chứng kiến khá nhiều trận chiến thời Nội Chiến* và rất nhiều những trận chiến khác khi còn là pháo đài Bowyer trong Chiến Tranh năm 1812*. Pháo đài hình ngũ giác là nơi đã diễn ra những ngày vui vẻ của hai cha con cô khi mới chuyển đến đây.
Cô thích lang thang qua những phòng chứa vũ khí và hành lang. Nơi này đóng cửa lúc năm giờ, nhưng cô biết rõ từng hòn đá nơi mũi đất này. Những pháo đài ở góc nhô lên như thể bảo vệ phía trên những bức tường gạch.
Chú Scott đã chọn đi cùng với họ. Bốn người ra khỏi chiếc SUV của Reid và chui qua rào cản để vào bên trong pháo đài. Cô ra lệnh cho Parker phải cảnh giác, đầu chú chó sục sạo trong bóng tối khi cô dẫn họ xuống bãi biển. Tối nay, mũi đất tối sầm, mây đã che khuất ánh trăng.
Bốn người họ đã ăn tối trước khi đến đây để gặp cha cô. Vài phút nữa mới đến chín giờ, thời gian mà ông hẹn gặp. Cô nhìn ra mặt nước tối tăm tìm kiếm một chiếc thuyền, nhưng vật duy nhất trôi nổi trên mặt biển tối nay là chiếc thuyền đánh tôm đang hướng ra khơi. Cha nói gặp nhau ở mũi đất, nên cô đoán ông ấy sẽ tới đây bằng thuyền, nhưng cũng có thể cô đã hiểu nhầm ý ông.
“Lần cuối cùng tôi ở đây là ngay sau vụ tràn dầu Deepwater Horizon xảy ra,” Reid nói. “Một thảm kịch kinh hoàng, khủng khiếp, nhưng giờ thì nơi này thật đẹp.”
“Năm hai ngàn mười,” chú Scott nói. “Biển đã bình yên trở lại, nhưng lúc nào chúng ta cũng lo sẽ lại có thêm một vụ tràn dầu khác.”
Vụ tràn dầu Deepwater Horizon là thảm họa sinh thái biển lớn nhất trong lịch sử, dù mười năm sau chẳng còn lưu lại mấy dấu vết. Jane hy vọng sẽ không bao giờ phải nhìn thấy biển đen ngòm như vậy nữa.
Reid chạm vào khuỷu tay cô. “Cô ổn chứ?”
“Vâng.” Cô ngạc nghiên khi thấy giọng mình run rẩy. Có lẽ cô không ổn như mình nghĩ. Những chuyện xảy ra trong tuần qua còn hơn cả một cơn ác mộng.
“Có thể cha cô muốn đầu thú.”
“Tôi không nghĩ vậy. Dù cha không nói mình muốn gì, nhưng giọng ông ấy bình tĩnh và quả quyết lắm. Tôi nghĩ ông có thông tin gì đó muốn nói cho tôi biết.”
“Về vấn đề gì?”
“Giá mà tôi biết.”
Ánh sáng của đèn pin từ pháo đài gần nhất khiến cô chú ý. Cô chỉ về phía đó. “Nhìn kìa. Có thể là cha tôi đấy.”
“Cũng có thể là người gác đêm,” chú Scott nói.
“Cháu phải đi xem. Mọi người có thể đợi ở đây và chờ xem cha có tới không.”
Cô và Parker bắt đàu đi đến pháo đài, nhưng Reid bám theo. “Anh nên ở lại với Will.”
“Thằng bé ở với chú Scott được mà. Tôi không muốn cô đi một mình. Có quá nhiều vị trí thuận lợi cho kẻ khác phục kích.”
“Cha sẽ không hại tôi đâu, tôi có Parker mà.”
“Ai đó có thể muốn cô không cản đường. Parker không phải là đối thủ của một viên đạn.”
Đúng thế. Cô biết anh sẽ không chịu quay lại nên tăng tốc và vội vã đi về phía pháo đài theo lối đi bí mật mà cô đã dùng trong nhiều năm. Tiếng giày của họ nện vang trên nền đất và đá trong không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ. Một con cú ở đó kêu lên khiến Parker gầm gừ. Cô đặt tay lên đầu chú chó. Bóng tối khiến pháo đài trở nên thần bí và đáng sợ, dù cô rất yêu khung cảnh ban ngày của nơi này.
“Anh có nhìn thấy ánh sáng không?” Cô thì thầm.
“Không thấy nữa. Chúng ta có nên gọi cho cha cô không?” Hơi thở ấm áp của anh phả lên tai cô, cô cố kháng cự lại ham muốn tựa vào thân hình ấm áp của anh.
“Hãy chờ thêm một chút.”
Tay anh bọc lấy tay cô, cô đan những ngón tay của mình vào tay anh. Cô suýt nữa đã hét lên khi nhác thấy một bóng người trong phòng vũ khí.
Đó là cha cô, đuôi Parker ngoáy tít. “Cha, cha làm con sợ chết khiếp. Lẽ ra cha nên gửi chỉ dẫn rõ ràng hơn cho con.”
“Cha không biết điện thoại của con có bị theo dõi không?”
Là do ông hoang tưởng hay ông có lý do chính đáng để thận trọng như vậy? “Tất cả chuyện này là sao? Cha cần ra đầu thú. Chú Scott cũng đang ở đây. Chú ấy sẽ đảm bảo cha được xét xử công bằng.”
Cha cô khịt mũi. “Công bằng à? Cha không nghĩ kẻ dựng lên chuyện này quan tâm đến sự công bằng.”
“Cha nghĩ là ai đang hãm hại mình?”
Ông túm lấy tay cô và kéo cô vào một trong những căn phòng tối hồi trước được sử dụng để trữ đạn. Bóng tối đen kịt bủa vây, cô vươn tay để tìm kiếm bàn tay vững chãi của Reid. Anh lập tức đi theo và ấn nhẹ những ngón tay ấm áp.
“Cha ơi?”
“Cha ở đây. Chỉ là cha đang nghĩ nên nói với con những gì. Cha không muốn kéo con vào vũng bùn này nếu không cần thiết.”
“Cha phải cho con biết tất cả. Chuyện này quá nghiêm trọng, cha không thể giấu giếm được.”
Tiếng thở dài của cha vang lên bên trái cô. “Chắc vậy, chắc vậy. Chúng bắt Harry rồi, phải không?”
Tóc gáy cô dựng ngược. “Harry, cháu trai thượng nghị sĩ? Việc này cũng có liên quan sao?”
“Tất cả mọi chuyện đều liên quan đến nhau.” Những ngón tay cứng rắn của ông siết lấy cánh tay cô trong bóng tối. “Thượng nghị sĩ đang gặp nguy hiểm. Đừng để bà ấy đi đâu để giải cứu Harry hay Fanny. Là bẫy cả đấy.”
Mọi lời ông nói đều khiến Jane cảm thấy như hoang tưởng. Tại sao thượng nghị sĩ lại đang gặp nguy hiểm? Kẻ bắt cóc thậm chí còn chưa đòi hỏi bà ấy bất cứ điều gì. “Được, con sẽ kiểm tra. Nhưng còn cha thì sao? Cha phải đầu thú.”
“Cha không thể để con bắt cha được. Nếu con làm thế, cha sẽ chết trong tù.”
“Có ai tấn công cha rồi ư?”
“Chưa, nhưng cha không thể ngồi tù được.”
Lại là ảo tưởng nữa ư? Jane không biết phải nghĩ thế nào nữa.
Một tiếng thét vang lên từ bên ngoài. “Những người đang ở bên trong, yêu cầu lộ diện và đầu hàng ngay lập tức!”
Bảo vệ chăng? Jane quay đầu về phía giọng nói. Tất cả những gì cô cần làm là giải thích, nhưng trước khi kịp nói gì, một viên đạn đã găm vào bức tường gạch phía sau họ, rồi sau đó xẹt qua tai cô. Không phải bảo vệ rồi.
“Nằm xuống!” Reid lao người về phía cô và đẩy cô xuống nền đá lạnh.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của cha di chuyển về phía cửa. Vài giây sau, tiếng ẩu đả vang lên. Cô loay hoay bò dậy. Reid ngay lập tức thả cô ra. Cô rút súng và đuổi theo kẻ đã bắn.
“Nấp đi!” Cúi thấp người với khẩu súng đã sẵn sàng trên tay, cô di chuyển ra sân diễu hành cùng với Parker đi đằng trước.
Mặt trăng đã ló rạng. Ánh sáng của nó tạo nên những cái bóng mờ ảo trong khoảng không rộng lớn và tòa kiến trúc u ám trên mặt đất. Cha cô và kẻ đã nổ súng đâu rồi? Trên mặt cỏ không có thi thể nào hết, cô cũng không thấy bất cứ động tĩnh nào.
“Cha ơi?”
Điện thoại của cô kêu lên, cô nhìn vào tin nhắn cha vừa gửi tới.
Ra khỏi đó. Con là mục tiêu tiếp theo.
Ít nhất thì ông đã trốn được. Cô ra hiệu cho Reid đi theo mình rồi vội vã chạy tới để kiểm tra xem Will và chú Scott có an toàn không trước khi gọi cảnh sát Gulf Shores. Chuyện này thuộc thẩm quyền của họ và cô muốn đảm bảo cuộc tấn công này phải được để ý.
Dù cô không biết kẻ nổ súng là ai, hay chuyện gì đang diễn ra.
*Reid trằn trọc trên giường hồi lâu mà vẫn chưa ngủ được. Tối nay, Jane suýt chút nữa đã mất mạng. Ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu anh mãi không thôi. Anh cuối cùng cũng thiếp đi, nhưng lại giật mình tỉnh dậy vì một tiếng ồn nhỏ. Anh lăn người qua và nhìn vào chiếc đồng hồ bên cạnh giường: hai giờ sáng.
Cửa phòng ngủ của anh hé mở, anh nhìn thấy tia sáng mờ nhạt hắt lên từ tầng dưới. Chắc cậu con trai không biết gì của anh đang lục lọi tìm đồ ăn trong bếp. Reid ngồi dậy và đi xuống cầu thang. Đèn phòng bếp không sáng, nhưng chiếc đèn đặt cạnh sô pha trong phòng khách đang bật. Will đang xem những tấm ảnh.
Reid khựng lại và ngắm nhìn một hồi lâu. Toàn bộ chuyện này đang khiến con trai anh bối rối. Ước gì anh có cách nào đó để trấn an thằng bé rằng cuộc sống rồi sẽ ổn thôi.
Will ngước lên và thấy anh. “Con làm cha tỉnh giấc à?”
Reid đi vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế hơi đối diện. “Con không ngủ được à? Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá.”
“Vâng.” Will lại nhìn những tấm ảnh trong tay mình. “Con hiểu rồi, cha ạ.”
“Hiểu gì vậy?”
Will nâng cằm lên và nhìn thẳng vào Reid. “Mẹ con ấy. Con biết mẹ là ai. Là cảnh sát trường Hardy, phải không ạ?”
Miệng Reid khô khốc. Câu nói về ngày sinh nhật hẳn là chìa khóa. Anh không muốn thừa nhận, nhưng sẽ không nói dối. “Đúng.”
“Mẹ không biết con là ai.” Giọng Will hơi khàn đi. “Mẹ hành xử như thể mẹ cũng không biết cha là ai.”
“Đúng thế. Cha nói rồi, cha thay đổi nhiều lắm. Khi đó, chúng ta còn quá trẻ.” Anh xoa mái đầu đã cạo nhẵn của mình. “Đến người bạn thân nhất của cha chắc cũng chẳng thể nhận ra cha khi chẳng còn râu tóc gì thế này.” Anh mỉm cười.
“Khi nào thì cha sẽ nói với mẹ?”
“Sớm thôi.” Đáng ra anh nên nói khi hôn cô. Không, trước khi hôn cô. Hẳn cô sẽ nổi giận khi biết được sự thật, nhưng anh không thể trách cô được.
“Con không chắc mình có muốn mẹ biết không nữa.”
“Sao con lại nghĩ thế?”
Will giương đôi mắt buồn bã lên nhìn Reid. “Nhỡ mẹ không thích con thì sao? Mẹ đang nghĩ con chỉ là một thằng nhóc con bám đuôi hai người. Theo như con biết, mẹ không hề thích trẻ con.”
“Mẹ yêu con mà, Will. Mẹ đã nhiều lần nói với cha rằng con là một đứa trẻ tuyệt với, rằng cha đã nuôi dạy con rất khéo.”
Đôi mắt Will nhẹ nhõm hẳn. “Mẹ nói thế ạ?”
“Đúng thế. Cha... cha nghĩ mẹ sẽ rất vui khi biết con còn sống.”
“Ông ngoại đã nói dối mẹ. Cha cũng thế.”
Reid muốn phản đối rằng anh không nói dối. Anh chỉ không kể với cô mọi điều ngay lúc hạ cánh đến Cảng Pelican này. Nhưng đó cũng là một kiểu dối trá, phải không? “Ông ngoại đã nói với mẹ rằng con đã mất. Cha không được gặp mẹ trước khi mẹ bỏ đi, nếu không cha sẽ nói cho mẹ nghe sự thật.”
“Nhưng cha cũng đã không nói cho mẹ khi mới tìm thấy mẹ.”
“Cha đã không làm vậy. Chuyện này rất khó chấp nhận sự thật. Cha không muốn mọi chuyện trở nên bung bét.”
Will cắn móng tay. “Có lẽ mẹ sẽ đuổi cả hai cha con mình đi và từ chối mọi liên hệ.”
“Cha không nghĩ thế. Cha nghĩ có thể mẹ sẽ kiện đòi quyền nuôi con.” Nụ cười của anh méo xệch. “Trong tương lai, cha có thể vừa ra khỏi phiên tòa này sẽ lại phải đến phiên tòa khác. Có vẻ như ai cũng muốn có con.”
“Con sẽ không bỏ cha đâu.”
Đôi mắt ấm áp của con trai sưởi ấm trái tim Reid. “Cha sẽ cho cô ấy quyền thăm nuôi. Cha muốn cô ấy biết nhiều thêm về con. Con có thể ở lại vào cuối tuần hoặc bất cứ khi nào con muốn. Cha sẽ không gây khó khăn cho cả hai mẹ con. Hiện tại, mẹ vẫn chưa biết nhiều về con, đó không phải là lỗi của cô ấy. Cha nghĩ mẹ sẽ là một người mẹ tốt.”
Will ngả lưng vào thành ghế. “Tấm ảnh này.” Thằng bé đưa tấm ảnh Jane chụp giữa những hàng cây ra. “Con nhận ra vẻ mặt kiên quyết ấy. Mẹ thấp bé, bây giờ cũng thế. Khi mẹ nói mẹ sinh cùng ngày với con, con biết ngay. Đây chính là lý do cha muốn quay bộ phim tài liệu này. Cha muốn hiểu thêm về mẹ.”
“Đúng thế.”
“Cha muốn biết có thể tin tưởng mẹ hay không. Vậy bây giờ cha thấy thế nào?”
Thằng bé sắc sảo quá. “Cha không nghĩ mẹ sẽ cố cướp con đi, nếu đó là những gì con đang muốn hỏi. Mẹ con sẽ rất giận dữ với ông ngoại. Và với cả cha nữa, nhưng cha chỉ xếp thứ hai thôi. Mẹ sẽ muốn điều tốt nhất cho con. Cô ấy không phải người mang thù.”
“Con cũng nghĩ vậy.” Will lại nhìn tấm ảnh. “Con nói với mẹ được không?”
Reid cảm thấy như bị một cú đấm khổng lồ đâm xuyên lồng ngực. Dù anh không nghĩ rằng Jane sẽ làm con trai tổn thương, nhưng lỡ như lúc đầu cô ấy không thể chấp nhận thì sao? Quá mạo hiểm. Nhưng ánh mắt van nài của Will khiến anh không thể từ chối.
“Chúng ta sẽ cùng làm nhé? Cha sẽ nói cho mẹ biết cha là ai. Thế là mẹ sẽ nổi giận với cha trước khi con nói với mẹ.”
“Chẳng phải như vậy thì mẹ sẽ biết ngay con là con mẹ sao?”
Reid lắc đầu. “Cha không nghĩ thế. Cha nhận ra rằng mình thường hay dối trá bằng một nửa sự thật. Cha không muốn tổn thương người khác và cha ghét sự dối trá. Cha đã phải đương đầu với quá nhiều lời nói dối từ ông nội, nên cha muốn làm những điều ngược lại.”
“Con hiểu.” Will ngáp dài và đứng dậy. “Con đi ngủ đây. Vậy khi nào chúng ta có thể kể cho mẹ ạ?”
“Cha nghĩ chúng ta không nên làm vậy khi mẹ đang bù đầu với hai vụ án mạng. Hy vọng vài ngày tới mọi chuyện sẽ ổn thỏa hơn, để thông báo này không còn là gánh nặng quá lớn với cô ấy nữa.”
“Cha không cho rằng mẹ sẽ vui mừng sao?”
Reid để ý thấy vẻ bất an của con. “Cha nghĩ mẹ sẽ hạnh phúc và tự hào khi biết con là con của mẹ. Cha sợ mẹ sẽ bị xao nhãng khỏi nhiệm vụ của mình vì muốn ở bên con, nhưng cha sẽ để con quyết định. Con đã đủ lớn rồi.”
Thằng bé cắn môi, rồi gật đầu. “Con hiểu ý cha. Con sẽ đợi thêm vài ngày.”
Cậu con trai của anh đang trở thành một người đàn ông với tốc độ chóng mặt. Và là một người đàn ông tuyệt vời.