Chương 34
Jane ngồi ngoài ban công với cuốn Những lá thư của Screwtape đang được mở trên màn hình, còn Parker thì ngồi dưới chân. “‘Để quyết định tính hữu dụng nhất của một vật, cháu phải tự hỏi kẻ thù muốn sử dụng vật đó cho việc gì, rồi hãy làm điều ngược lại là được.’ Nghĩa là sao nhỉ?”
Thị trấn hầu như đã chìm vào bóng tối, chỉ trừ nơi những ngọn đèn đường ngự trị và chút ánh sáng hắt xuống mặt nước từ những tiệm bar mở muộn.
Bà thượng nghị sĩ vẫn chưa gọi lại cho cô. Cô không thể ngừng lo lắng về điều cha đã nói. Bà ấy đang gặp nguy hiểm. Có lẽ cô nên nhắn tin cho bà ấy vì không nhận được cuộc gọi nào cả. Cô nhấc điện thoại từ giá đỡ bên cạnh lên, đúng lúc nó đổ chuông báo chính cuộc gọi mà cô đang chờ đợi.
“Thượng nghị sĩ Fox, đã có tin gì về Harry chưa?”
“Có rồi, cuối cùng cũng có. Tôi đang trên đường tới nơi trú ẩn để...” Câu nói đột nhiên dang dở khiến cô không hiểu bà ấy muốn nói gì.
Jane nhìn lại vào điện thoại để chắc chắn rằng cuộc gọi vẫn đang được kết nối. “Thượng nghị sĩ, bà đang ngắt máy. Đừng đi đâu để đón Harry hết. Là bẫy cả đấy.”
Không có ai trả lời, cô nhìn lại vào màn hình. Cuộc gọi đã kết thúc. Cô ngay lập tức gọi lại nhưng cuộc gọi chuyển thẳng vào hộp thư thoại. “Đừng đi, thượng nghị sĩ! Đó là bẫy. Bà đang gặp nguy hiểm!”
Cô ném điện thoại xuống. Hay lắm. Vì cuộc gọi chuyển sang hộp thư thoại, nên cô không thể biết bà ấy có đang ở khu vực sóng yếu hay không. Nơi trú ẩn. Cô đã từng nghe thượng nghị sĩ có một căn nhà nhỏ trong rừng ở đâu đó quanh đây, đúng không? Ai đã kể cho cô nhỉ?
Là Paul.
Chỉ nghĩ đến việc phải gọi cho anh ta là cô đã thấy phát ốm. Anh ta sẽ hả hê và tự mãn vì cô đã phải tìm đến anh ta để nhờ trợ giúp, nhưng cô còn lựa chọn nào khác đâu?
Đôi mắt cô lại rơi vào những dòng chữ trên màn hình và nhớ đến câu trích dẫn. Bản thân cô không hề muốn dính líu gì tới Paul, nhưng tốt hơn hết không nên nghĩ về việc ai sẽ được ghi công hay cô phải làm gì để cứu mạng một con người.
Cô lại cầm điện thoại lên và gọi cho Paul. Bây giờ đã gần hai giờ rưỡi, chắc anh ta sẽ chẳng vui vẻ gì khi bị dựng dậy.
“Hừm.” Có tiếng thứ gì đó đập xuống sàn, anh ta chửi thề. “Cô muốn gì?”
“Tôi cần anh giúp.”
“Ôi, mặt trời mọc ở đằng tây à? Sao cô lại có thể gọi cho tôi lúc nửa đêm như thế này ngay khi đá đít tôi nhỉ?”
Cô muốn nhắc anh ta rằng anh ta đã tự thôi việc, nhưng đã kiềm chế được. Giờ không phải lúc tranh cãi. “Thượng nghị sĩ đang gặp nguy hiểm. Điện thoại của bà ấy bị ngắt kết nối, nhưng tôi đoán bà ấy đã nói rằng mình đang trên đường tới nơi trú ẩn. Anh từng kể với tôi rằng bà ấy có một căn nhà nhỏ cạnh vịnh trong khu Bờ biển Quần đảo Quốc gia Gulf đúng không?”
Khu vực này thuộc sở hữu của tư nhân. Người bình thường sẽ không có nhà ở đó, nhưng thượng nghị sĩ có thể đáp trực thăng hoặc đi thuyền đến đất của mình.
“Đúng, đúng thế. Tôi có thể chỉ cho cô.”
Cô phải ghi nhận sự hợp tác mà không đòi hỏi gì này từ anh ta. “Rất cảm ơn anh. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ hạ màn vào tối nay và tôi cần phải tới đó. Tôi sẽ cố mượn một con thuyền.”
“Cô đã báo cho Brian chưa?”
“Chưa. Tôi sẽ gọi cho cậu ta và bảo cậu ta tới gặp chúng ta. À, Paul này? Mang theo súng của mình đi. Có vẻ sẽ nguy hiểm đấy. Tôi sẽ gặp anh ở bến tàu.”
“Biết rồi.”
Anh ta cúp máy. Cô gọi ngay cho Brian, anh chàng này chẳng hề tỏ vẻ gì là buồn ngủ. Cậu ấy nói sẽ có mặt sau năm phút. Có lẽ Brian đang ở một quán bar nào đó. Cô cầm súng lên.
Reid. Anh ấy có một chiếc thuyền và cũng muốn có mặt trong vụ này. Tuy anh ấy không phải nhân viên hành pháp nhưng có gì đó trong cô muốn anh ở bên. Cô trầm ngâm vài giây, sau đó bắt đầu gọi điện.
“Jane? Có chuyện gì sao?” Anh ấy cũng chẳng có vẻ gì là ngái ngủ.
“Tôi cần mượn thuyền của anh.” Cô kể cho anh những chuyện đang diễn ra.
“Tôi sẽ đến đó trong vòng mười lăm phút và đón mọi người ở bến.”
“Đừng đưa Will theo. Nguy hiểm lắm.”
“Đương nhiên. Tôi có nên mang theo súng lục không? Tôi có một khẩu đấy.”
"Có lẽ đó là ý hay.”
'Tôi sẽ có mặt ngay thôi.”
Cô kết thúc cuộc gọi, đeo súng và đi ra ngoài ban công với Parker bám sát gót. Từ đây, cô có thể nhìn thấy Brian đang đứng ngay gần bến tàu. Cô vội vã xuống cầu thang, sang bên kia đường, vượt qua quán bar tới bến đậu dành cho du thuyền và tàu. Tiếng sóng vỗ vào thân thuyền hòa lẫn với âm thanh của chiếc thuyền đang cập bến.
Cô dừng lại bên cạnh Brian. “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi tối của cậu.”
Cậu ấy nhún vai. “Không vấn đề gì.”
“Chúng ta sẽ lên thuyền của Reid. Tôi cũng đã gọi cho Paul.”
Brian dừng lại. “Paul? Anh ta có còn là sĩ quan nữa đâu?”
“Tối nay thì đó là công việc của anh ta. Anh ta biết địa điểm ngôi nhà ven biển của thượng nghị sĩ. Tôi cần anh ta.”
“Sếp à, trên đời này chỉ có mình chị làm vậy thôi đấy.”
Những bước chân dồn dập chạy trên bến tàu phía sau, cô quay lại và thấy Paul đang tiến về phía họ. Anh ta trông hết sức nghiêm nghị và quả quyết.
Anh ta liếc nhìn những chiếc thuyền nhấp nhô. “Cô tìm được thuyền chưa? Tôi có thể gọi cho bạn của tôi.”
“Reid đang chạy thuyền đến.” Cô nghe tiếng động cơ và thấy ánh đèn đang đến gần. “Chắc là anh ấy đấy.”
Thuyền tấp vào bến, ba người họ nhanh chóng leo lên. Cô bảo Parker nhảy lên thuyền. Reid giúp chú chó hạ cánh an toàn rồi cầm tay đỡ cô lên. Brian đẩy thuyền ra xa khi tất cả đã ở trên boong.
Cậu ấy trông hết sức cảnh giác và tập trung. “Chị nghĩ Harry ở đó à?”
“Tôi nghĩ sẽ có phục kích ở đó. Hãy gọi cho phòng cảnh sát trưởng quận Baldwin và yêu cầu họ tiếp ứng đi.”
Brian nhăn mặt. “Lỡ như cha chị sai thì hóa ra chúng ta gọi họ tới đó để bắt chim à?”
Cậu ấy nói đúng. Những lời của cha hết sức mơ hồ, thậm chí cô còn chẳng thể hỏi ông bất cứ điều gì. Bốn người bọn họ đều có vũ trang. Chắc là đủ để giải cứu thượng nghị sĩ, vì hẳn bà ấy sẽ đưa cảnh sát bang đi theo, nhưng cô không nên mạo hiểm.
“Cứ gọi họ đi.”
Cậu ấy nhún vai và rút điện thoại ra, bấm số và làm theo yêu cầu. Sau đó, cậu cúp máy. “Được rồi, đi thôi.”
Làn gió mặn làm rối tóc cô. Cô gạt những sợi tóc lòa xòa trước mắt khi quay sang Paul. “Từ đây tới đó mất khoảng bao lâu?”
“Mười lăm phút. Hãy kể cho tôi những gì cô biết, nếu cô không phiền.”
Paul nói bằng giọng tỏ rõ sự ăn năn? Phép màu vẫn luôn tồn tại nhỉ? “Anh sẽ không thích nguồn tin này đâu, nhưng chỉ cần lắng nghe, được chứ?” Cô bắt đầu kể về những gì đã xảy ra với Fanny, vụ bắt cóc Harry và cả những gì cha cô đã nói. Paul căng thẳng, nhưng lúc đầu anh ta không nói gì cả.
Brian huýt sáo. “Tức là cha chị cho rằng tất cả chuyện này là một phần của âm mưu chống lại thượng nghị sĩ? Vô chừng lắm, Jane ơi. Tôi không thể hiểu nổi.”
“Tôi biết mọi chuyện quá rối rắm, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu cha tôi tình cờ vướng phải chuyện gì đó buộc ông ấy phải im lặng trước khi có thể phá vỡ kế hoạch của họ thì sao?”
Nhìn vẻ mặt của Brian, cô biết cậu không tin. Paul thì chẳng hề để lộ chút cảm xúc nào, nên cô chỉ có thể đoán điều anh ta đang nghĩ. Chỉ có Reid là tỏ vẻ tin tưởng cô.
Paul chỉ tay về phía trước. “Nhà của thượng nghị sĩ ở ngay phía trước. Hình như không có ai cả.”
“Anh có thể tạt thuyền vào không Reid? Đủ gần để chúng tôi có thể đi bộ tới đó, nhưng không quá gần để đánh động bất cứ ai.”
“Được.”
Cả người cô căng như dây đàn khi nhìn xuyên qua bóng tối về phía căn nhà nhỏ khi Reid đưa họ tới gần một bến thuyền mục nát hẳn đã có tuổi đời rất dài và chĩa ra mặt nước. Cây cối xếp thành hàng ở rìa bãi cát nhỏ trước khu đất. Cô có thể thoáng thấy một nhà thuyền mấp mé nơi bìa rừng.
Brian buộc sợi dây vào một trong những cái cọc đã mục nát và giúp cô bước lên bến tàu. “Cẩn thận. Trông có vẻ không được an toàn cho lắm.”
Đây sẽ là một đêm không hề an toàn.
*Reid không thích cách họ di chuyển từ bờ biển tới ngôi nhà đó chút nào. Mặt trăng đã ló rạng từ sau những đám mây, mặt nước phản chiếu lại ánh sáng của trời cao. Họ có thể bị phát hiện, nhưng những rặng cây và bụi cỏ quá dày, nên họ không thể băng qua đó một cách nhanh chóng được. Anh có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Jane.
Anh cũng cảm thấy vậy. Harry đã đánh cắp trái tim anh. Nếu cậu bé đang ở phía trước, sợ hãi và gặp nguy hiểm, anh muốn đến đó càng nhanh càng tốt.
Jane dẫn đường. Cô đột ngột dừng lại và giơ tay lên. “Có một con đường xuyên qua rừng. Hãy đi đường đó để tránh ánh trăng.”
Cây cối rậm rạp, chúng cọ vào cánh tay Reid và những người đàn ông khác đang bám theo cô. “Cô có biết thượng nghị sĩ đến đây bằng cách nào không?”
“Bà ấy chỉ nói là đang trên đường đến nơi trú ẩn. Tôi đoán đây là nơi bà ấy nói đến. Chẳng có chỗ nào để trực thăng hạ cánh cả, nên tôi đoán bà ấy đến đây bằng thuyền. Chúng ta sẽ nghe thấy nếu thuyền đến.”
Jane quay đầu về phía ngôi nhà. “Chúng ta nên dò xét cẩn thận xung quanh. Chúng ta không biết gì về vị trí của những kẻ ở đây và có quá ít thông tin. Rõ ràng là chúng ta không thể vào trong nhà mà không có lệnh. Hãy tách ra và bao vây căn nhà. Mọi người đã bật bộ đàm cả rồi chứ?”
Paul chạm vào cái míc được gắn trên vai. “Đã sẵn sàng.”
“Tôi cũng vậy,” Brian nói.
“Brian, cậu đi với Paul. Reid, anh đi với tôi. Tôi không muốn bất kỳ ai lang thang mà không mở bộ đàm. Cài lại tần số đi Paul.”
Paul điều chỉnh cái míc trên áo. “Được rồi. Cô muốn tôi đi đâu?”
“Anh đi vòng sang phía nam của ngôi nhà. Reid và tôi sẽ đi ra phía sau nhà để thuyền. Tôi muốn đảm bảo rằng căn nhà này trống. Nếu nghe thấy tiếng thuyền chạy tới, hãy báo cho tôi.”
Paul gật đầu. Họ tiến lại gần căn nhà cho đến khi đến đường giao giữa rừng cây và bãi cỏ. Âm thanh ban đêm bao bọc lấy họ: tiếng ếch ộp oạp, tiếng cá tung mình trong nước, tiếng muỗi vo ve bên tai Reid và tiếng diều hâu từ xa kèm theo tiếng rít sợ hãi của một chú chuột. Kẻ đi săn và kẻ bị săn. Đêm nay, họ là ai?
Reid có linh cảm tồi tệ rằng có lẽ họ là kẻ bị săn. Mặc dù anh chẳng hề phát hiện bất cứ âm thanh hay chuyển động nào thuộc về con người, nhưng màn đêm với vẻ thâm độc của nó vẫn khiến tóc anh dựng ngược.
Tuy nhiên, anh có vũ khí. Anh chạm vào khẩu súng ở hông để tự an ủi mình. Nếu Jane cần anh, anh sẽ có mặt để bảo vệ cô.
Jane ra hiệu cho anh đi theo cô và Parker. Họ bỏ Brian và Paul ở lại và rón rén đi về phía sau căn nhà. Cửa sổ sát trần ở phía này hiện giờ là một mặt gương tối tăm và trống trải, đối diện một chiếc bàn cực đại ngự trị trong căn bếp và bể tắm nước nóng ngoài trời. Rãnh nước nhỏ lấp lánh ánh trăng. Nhà để thuyền gần đó không lớn, đủ cho một chiếc thuyền loại nhỏ. Sương thấm ướt đẫm đôi giày của Reid khi họ băng qua bãi cỏ cao có lẽ đã không được cắt trong vài tuần.
Hai người di chuyển đến gần nhà để thuyền ở phía bên phải ngôi nhà chính. Anh nhòm vào ô cửa sổ gần nhất, sau đó lắc đầu thì thầm, “Có vẻ như không có ai ở đây. Không thấy thuyền của thượng nghị sĩ.”
Jane gật đầu và di chuyển tới mặt trước của căn nhà cùng với Parker theo sau. Khi tới nơi, Parker đột nhiên cúi xuống và khẽ gầm gừ. Reid lập tức rút súng ra, Jane cũng làm y như vậy. Anh căng thẳng lắng nghe mọi âm thanh vang lên trong tiếng rì rào của những con sóng.
Ai đó đang ở đây. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của những kẻ đó rõ ràng như cách lông chú chó bị gió thổi tung. Jane cũng cảm thấy thế, cô giơ tay lên. Anh dừng lại và chờ cho cô đi tới góc trước của căn nhà và nhòm ra con đường lát ván dẫn từ cửa chính tới bến thuyền.
Anh tiến lại gần, không có động tĩnh gì hết. Có thể những kẻ đó đang ở bên trong. Như vậy hợp lý hơn. Nếu thế, chúng có thấy những bóng hình chuyển động trong sân không?
Vành tai đang căng ra của anh cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động cơ thuyền đang chạy hết tốc lực. Ánh sáng chiếu rọi từ mạn trái. Reid chỉ cho Jane, cô gật đầu. Họ lặng lẽ quan sát con thuyền chầm chậm cập bến. Nó nhỏ hơn anh nghĩ và chỉ nhìn thấy một phần của mũi thuyền khi nó dừng lại ở bến tàu. Anh hy vọng thượng nghị sĩ sẽ dẫn theo người của bà, nhưng nếu đây là một cái bẫy, hẳn bà ấy sẽ được yêu cầu không được đưa cảnh sát theo.
Liệu bà ấy có cả tin tới nỗi đến đây một mình không?
Tình yêu thường khiến con người ta làm những điều ngu ngốc.
Ánh trăng chiếu sáng mái đầu thượng nghị sĩ khi bà bước lên cầu tàu và nhìn về hướng căn nhà. Anh không thấy bà cầm súng, nhưng sau đó anh không mong bà mang vũ khí theo. Liệu bà ấy có bố trí cảnh sát bang tiến đến nơi này từ đất liền không? Anh không nghe thấy âm thanh nào để bảo vệ hy vọng mong manh đó cả.
Bà buộc thuyền rồi chậm rãi tiến về phía căn nhà. Anh nghe thấy âm thanh từ phía bên kia và hiểu ngay rằng kẻ tấn công đang nhắm vào thượng nghị sĩ. Tiếng súng nổ lên từ hướng đó, bộ đàm của Jane vang lên đúng lúc thượng nghị sĩ ngã sấp xuống bến thuyền.
“Có thương vong, có thương vong,” Brian hét lên.
“Đi! Bảo vệ thượng nghị sĩ,” Reid nói với Jane khi nhảy ra sân, chạy thẳng về nơi nghe thấy tiếng súng nổ.