← Quay lại trang sách

Chương 35

Reid thở hổn hển khi chạy vòng từ sau nhà tới nơi Brian và Paul đã chờ sẵn theo lệnh của Jane. Trong khi thực hiện nhiệm vụ, không ai muốn nghe từ thương vong cả. Vì Brian là người báo cáo, tức là Paul đã bị hạ.

Anh chỉ có thể thầm cầu nguyện Jane sẽ ổn khi ở một mình, về mặt lý trí, anh biết cô đã được đào tạo bài bản và là một sĩ quan cảnh sát có đủ năng lực, nhưng ngày nào chẳng có cảnh sát hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Anh không thể đánh mất cô được.

Anh giữ chắc súng trong tay và cúi người chạy khi vòng qua góc nhà. Brian đang đổ mình lên người Paul, anh ta chẳng hề di chuyển. Anh nhìn quanh và không thấy ai cả, cũng không nghe thấy tiếng súng nào nữa.

Paul nằm ngửa, một chân hơi co lại. Hai tay anh ta giang ra khi ngã xuống, đôi mắt nhắm chặt.

Reid khuỵu gối xuống bên cạnh Paul và ấn tay lên động mạch cổ. Dù làm thế nào, anh cũng không thể cảm nhận được mạch đập dưới đầu ngón tay mình. Anh chạm vào ngực Paul và cảm thấy hơi ẩm ở giữa. Anh ấy đã bị bắn trúng tim.

“Anh ấy chết rồi.” Giọng Brian đều đều.

Reid đứng dậy và nhìn về phía khu rừng tối. “Cậu có thấy chuyện gì đã xảy ra không?”

Brian vẫn cầm súng và chĩa nó về phía khu rừng. “Một gã đi ra từ rừng cây và nổ súng.”

Reid cố nhớ lại mình đã nghe thấy bao nhiêu tiếng súng. Hai hay ba nhỉ? Liệu kẻ nổ súng có vòng lại để tấn công Jane và thượng nghị sĩ không? Brian nhìn về phía mặt nước. “Jane đâu?”

“Cô ấy đi kiểm tra tình hình thượng nghị sĩ. Bà Fox đang nằm úp mặt trên bến. Tôi không biết liệu bà ấy có bị bắn trúng không.” Reid chỉ vào míc của Brian. “Có lẽ cậu nên báo cho cô ấy biết chuyện đã xảy ra ở đây.” Anh sẽ an tâm hơn khi nghe thấy giọng Jane.

“Tôi không muốn làm lộ vị trí của chị ấy. Chị ấy sẽ tập hợp với chúng ta khi có thể. Có thể kẻ nổ súng đang quan sát họ đấy.”

Reid nhìn vào người đang nằm dưới đất. “Chúng ta không thể giúp gì cho anh ấy cả, tốt hơn hết là nên đi giúp Jane. Cậu biết có ít nhất hai kẻ ở đây mà. Trong khi Jane lại chỉ có một mình.” Anh quay đầu về phía mặt nước.

“Không.”

Reid quay lưng lại vì sự cứng rắn trong giọng nói lạnh lùng của Brian. Cậu ta đang chĩa súng vào ngực anh. “Brian?”

“Hạ súng xuống, nhẹ nhàng và từ tốn thôi.”

Reid nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta và hiểu rằng mình không có cơ hội nổ súng trước. “Cậu đã giết Paul à?”

“Anh ta cần phải chết. Giờ thì bỏ súng xuống.”

Reid đặt khẩu súng xuống dưới chân. “Tại sao cậu lại tham gia vụ này?”

“Đá nó cho tôi. Nhẹ nhàng thôi.”

Reid làm theo, nhưng không đá nó đi quá xa. Anh có thể chộp được nó.

Brian chỉ về hướng khu rừng. “Hướng đó.”

Ít nhất thì Brian không bám theo Jane, nhưng như vậy không có nghĩa là không có kẻ nào khác. Hay chỉ có mình Boulter thôi? Có thể vốn chẳng có kẻ nổ súng nào khác cả.

Reid nhìn xuống người đang nằm dưới đất. “Còn Paul thì sao?”

“Không có Paul nào ở đây hết. Nó lên thiên đàng rồi. Giờ thì đi đi.”

Reid nhìn khẩu súng đang nằm bất động dưới đất lần cuối trước khi bước về phía bóng tối của khu rừng. “Chúng ta đang đi đâu?” Xin Chúa hãy bảo vệ Jane an toàn.

“Mày sẽ sớm biết thôi.”

“Cậu tham gia âm mưu sát hại thượng nghị sĩ ư?”

“Tao không tham gia. Âm mưu đó chính là của tao. Tao đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, không đời nào một tay phóng viên vớ vẩn lại có thể phá hoại nó được đâu.”

Phía bên này rặng cây, không khí lạnh lẽo hơn, đàn muỗi nhanh chóng vo ve bên tai Reid và bâu lấy cánh tay anh. Trong lúc Brian bắt anh đi sâu hơn vào rừng, anh để ý tìm kiếm vũ khí. Một cành cây, một hòn đá, hay bất cứ thứ gì cũng được. Dù thấy được một vài vật hữu dụng nhưng anh lại không có cơ hội nào để tấn công cả.

Ít nhất nếu anh gặp chuyện không may, Will đã được biết sự thật. Jane sẽ chăm sóc tốt cho con của họ. Anh không muốn bỏ con trai lại, nhưng nếu có chuyện xảy ra, anh có thể yên tâm về chuyện này.

“Cậu đang giữ Harry và Fanny hay họ chết cả rồi?”

Hắn nhún vai, không trả lời.

Reid siết chặt nắm đấm. “Tại sao lại cóc bắt thằng bé?”

“Gia tăng áp lực.”

Con đường dẫn ra bờ biển ở ngay trước mặt. Reid tưởng rằng Brian sẽ dẫn anh lên thuyền, nhưng thay vì thế, hắn lại chỉ về lối đường mòn của bầy hươu dẫn sâu vào rừng. Những bụi cây ở đây rất dày, họ gần như phải lách người mới có thể đi qua được. Những cành mâm xôi cào lên da Reid, Brian ở đằng sau chửi thề vô số lần. Có lẽ đây sẽ là một cơ hội tốt để hành động. Ý tưởng chưa được thành hình thì anh nghe thấy tiếng ho ở ngay phía trước. Quá muộn rồi.

“Elizabeth, bà đó à?” Brian gọi.

Elizabeth? Bạn gái của ông Charles? Reid căng thẳng nhìn xuyên qua bóng tối, cố hình dung hình thù dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn lồng.

“Ở đây, Brian.”

Họ đi vào bãi đất trống trước một căn nhà nhỏ. Mái nhà lụp xụp bám đầy rêu, hiên nhà nghiêng về bên phải nhưng vẫn bám dính lấy khối kiến trúc thô sơ. Một ngọn đèn khác đang chiếu ra từ trong ô cửa sổ bẩn thỉu của căn nhà tí hon.

Elizabeth đang ngồi trên một chiếc xe bốn bánh và bà ta không chỉ có một mình. Daryl Green ngồi trên chiếc ghế còn lại. Linh cảm của Jane đã đúng.

Daryl cau mày khi Reid bước vào và lộ rõ mặt trước ánh sáng. “Bà thượng nghị sĩ đâu? Tại sao lại đưa gã này đến đây? Anh ta vô dụng.”

“Hắn suýt nữa đã phá vỡ kế hoạch, nên tôi phải dẫn theo. Mà Paul chết rồi.”

Elizabeth cắn môi. “Đáng lẽ ra không nên có ai bị thương. Chúng ta đã lên kế hoạch hết rồi. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Charles đã phát hiện, ông ta gọi cho Jane và bảo cô ta rằng thượng nghị sĩ đang gặp rắc rối. Jane cố gọi cho mụ Fox, và nghe được rằng mụ ta đang một mình đến nơi trú ẩn. Paul biết địa điểm căn nhà, nên bọn tao tới đây. Những kế hoạch hoàn hảo.”

“Cô ta sẽ đi tìm cậu.”

Brian lắc đầu. “Cô ta không biết tôi giết Paul. Cô ta sẽ nghĩ kẻ giết người đã bắt tôi và Reid.” Anh ta cười. “Và cô ta đúng một nửa.”

“Thế thì cô ta sẽ càng nỗ lực tìm kiếm gã này. Cô ta cảm mến anh ta.” Bà ấy ra hiệu về phía con đường mòn. “Cậu có thể tách thượng nghị sĩ khỏi Jane không?”

Reid bước tới. “Jane sẽ không bị lừa đâu. Cô ấy sẽ làm bất cứ việc gì để bảo vệ thượng nghị sĩ. Hơn nữa, cảnh sát quận Baldwin đang đến đây. Âm mưu nho nhỏ của các người xong rồi.”

Brian phá lên cười. “Mày nghĩ tao gọi cho họ thật đấy à?”

Reid bước lùi lại. “Mày đã nói dối.”

“Đúng thế. Không có ai ở đầu dây bên kia cả.” Brian nhìn Elizabeth. “Nhưng nó nói đúng. Jane sẽ ưu tiên sự an toàn của thượng nghị sĩ. Cô ta sẽ không dẫn bà ta tới đây cho chúng ta. Tôi sẽ xử lý Reid sau đó đi bắt Jane và thượng nghị sĩ.”

“Không được!” Bà Elizabeth liếm môi. “Tôi chưa bao giờ đồng ý tham gia vào những vụ giết chóc này. Paul đã chết rồi, giờ cậu lại định giết thêm thượng nghị sĩ và Jane. Tôi tham gia để không phải vào tù. Giờ vụ này đã quá lớn và quá nghiêm trọng.”

“Bà đã dấn quá sâu rồi, không thể rút lui được đâu.” Brian nhếch mép với Reid và đưa tay ra sau lưng Elizabeth lấy một cuộn dây thừng. “Có điều có lẽ chưa cần giết hắn ta vội, lỡ như chúng ta còn cần.”

*

Jane cúi người và chạy đến chỗ thượng nghị sĩ đang nằm bất động trên bến thuyền. Cô quỳ một bên gối xuống và chạm vào lưng bà. “Thượng nghị sĩ, bà bị bắn ư?” Parker đang đứng ở phía đối diện, chú chó rên ư ử và dụi mũi vào tay bà thượng nghị sĩ.

Thượng nghị sĩ Fox hơi nghẩng đầu lên. “Không, tôi ổn. Chuyện gì thế này?”

“Cha tôi bảo rằng đây là một cái bẫy. Tôi nghĩ cuộc điện thoại của chúng ta đã bị mất kết nối trước khi tôi có thể báo cho bà. Chúng tôi sẽ đưa bà tới nơi an toàn.” Jane đỡ bà thượng nghị sĩ dậy. “Cúi thấp thôi. Chúng ta sẽ đi ra thuyền của bà và rời khỏi bở biển.”

Cô căng tai ra để nghe mọi âm thanh từ hướng Reid chạy, nhưng chẳng có gì cả. Anh nhất định phải không sao. Cả các sĩ quan của cô nữa. Dẹp đi nỗi lo lắng, cô quay đầu và trông ra mặt nước. Không thấy ánh đèn của chiếc thuyền nào cả, nhưng điều này không có nghĩa là không có ai đang tắt đèn ẩn mình ở ngoài kia. Cô phải mạo hiểm vì không còn lựa chọn nào khác. Ở chỗ này, thượng nghị sĩ đang là một mục tiêu di động.

Thượng nghị sĩ nhìn về phía căn nhà. “Tôi không thể rời đi nếu có khả năng Harry và Fanny đang ở trong đó. Cô đã kiểm tra bên trong chưa?”

“Chưa, nhưng tôi không cho rằng kẻ bắt cóc sẽ mang họ tới đây. Nếu chúng làm vậy, chúng sẽ bỏ lại nhiều dấu vết. Mục tiêu chính ở đây là bắt bà.”

"Tại sao? Chúng muốn gì?”

“Tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi sẽ tìm hiểu. Bà có gọi cảnh sát bang tới đây không?”

Thượng nghị sĩ cắn môi. “Kẻ gọi đến nói rằng tôi phải đi một mình, nếu không chúng sẽ làm hại gia đình tôi. Chúng nói rằng chúng không hề muốn làm hại tôi và gia đình mình và chỉ muốn nói chuyện. Rõ ràng chúng đã nói dối. Tôi đã thấy một viên đạn bay ngay qua đầu.”

“Có tiếng súng nổ ở phía nam của căn nhà. Một sĩ quan của tôi đã bị hạ.”

“Trời ơi!”

Jane vẫn luôn sáng suốt, nhất là khi hiện giờ không có tin tức gì từ Brian hay Reid. Cô cố thấu hiểu lý do một người thông minh như thượng nghị sĩ lại đến đây mà không hề có ai hỗ trợ. Chắc chắn cảnh sát đã bảo bà ấy không được tin lời của kẻ bắt cóc. Hẳn bà ấy đã bị tình yêu làm cho mù quáng tới nỗi không quan tâm gì tới những chuyện có thể xảy ra với mình.

Nhưng liệu Jane có hành xử theo cách khác nếu cô cho rằng mình có thể cứu được đứa con bé bỏng của mình? Dù lửa có bốc cao hay nóng bỏng đến đâu, cô cũng sẽ không ngần ngại mà lao thẳng vào căn nhà nhỏ nếu con trai mình đang ở đó. Tình mẫu tử sẽ chiến thắng mọi nỗi sợ.

Jane nhận thấy hai người đang chẳng có gì bảo vệ trên cầu tàu này, nên cố gắng giữ tư thế che chắn cho thượng nghị sĩ. Kẻ nổ súng có thể đang rình mò quanh đây, chờ đợi một cơ hội khác.

Cô ra hiệu về phía chiếc thuyền. “Bà lên thuyền và ra vịnh đi. Tôi sẽ thử tìm kiếm gia đình bà xem sao.”

“Chỉ một mình cô thôi sao?”

Jane dẫn thượng nghị sĩ ra thuyền. “Chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn cho bà. Ở đây, tôi không bắt được tín hiệu, nên nếu điện thoại của bà có sóng thì hãy gọi cho cảnh sát biển sau khi ra khơi và cho họ biết vị trí của bà. Tôi không biết vụ này lớn thế nào, hay chuyện gì đang diễn ra. Hãy cảnh giác trước bất cứ con tàu nào không có đèn. Và yêu cầu cảnh sát biển báo cho cảnh sát bang nữa. Chúng ta cần hỗ trợ.”

Thượng nghị sĩ gật đầu và bước lên thuyền. “Tôi có một khẩu súng.”

“Hãy chuẩn bị tinh thần phải dùng đến nó.”

Jane gỡ dây thừng và đẩy chiếc thuyền trước khi quay trở lại căn nhà tĩnh lặng chìm trong bóng tối. Cô vẫn chưa nghe được thêm tin tức gì về viên sĩ quan đã bị hạ. Ngực cô thắt lại khi băng qua hàng cây và tiếp cận mặt trước căn nhà. Giữ chắc súng trên tay, cô cúi thấp người và tiến về phía trước. Parker không gầm gừ, nên cô đoán xung quanh không có người. Cô nhòm vào khung cửa sổ tối, nhưng chỉ có thể thấy những hình thù mơ hồ của đồ đạc phủ dưới vải bạt. Hẳn thượng nghị sĩ không thường xuyên đến đây.

Bên trong không có bất cứ chuyển động nào. Cô lặng lẽ đi theo bờ tường ra cửa sau. Dù rất sốt ruột muốn biết tình hình của cánh đàn ông, nhưng ưu tiên hàng đầu của cô là giải cứu Harry và Fanny nếu họ đang ở đây. Cô nhẹ nhàng tiếp cận và tiến đến cửa sau. Tay nắm cửa dễ dàng mở ra, nhưng nhịp tim cô thì tăng vọt.

Có ai đó đã ở đây. Khung cửa đã bị phá và có vẻ như nhà có người. Có lẽ là do thần kinh cô quá căng thẳng, nhưng cô không cho là vậy. Cô đẩy cửa và bước lên những miếng kính vỡ khi đi vào phòng tắm nắng. Mặt trăng xuyên qua các ô cửa sổ, chiếu rọi vào những bóng mờ của đồ đạc. Cô phát hiện một cánh cửa khác dẫn vào phần còn lại của ngôi nhà và đi qua đó để đứng trước một phòng sinh hoạt gia đình. Bên trong không có động tĩnh nào cả. Cô mở cánh cửa và bước vào trong.

Nơi này đầy ẩm mốc và bụi bặm. Cô di chuyển qua đồ đạc về phía căn bếp giờ đã mở toang hoang. Cô không nghe thấy gì, không một tiếng ho, không một tiếng giày xéo, không một tiếng thở. Có lẽ chúng đã rời khỏi đây và đi vào rừng. Tưởng nhà bếp nằm ở phía bên trái, cô đưa tay quờ quạng cho tới khi chạm được công tắc đèn. Bật đèn là một việc rất mạo hiểm, nhưng trong bóng tối, cô không thể dám chắc nơi này không còn ai.

Không được. Cô rụt tay lại. Cô sẽ trở thành một mục tiêu rõ ràng cho bất kỳ ai ở bên ngoài. Cô phải dùng tất cả khả năng của mình để kiểm tra ngôi nhà trong bóng tối. Ít nhất, Parker sẽ cảnh báo cho cô.