← Quay lại trang sách

Chương 36

Căn nhà trống rỗng.

Jane kiểm tra điện thoại khi thoát ra ngoài, vẫn không có sóng. Tại sao lực lượng hỗ trợ từ sở cảnh sát quận vẫn chưa tới? Cô hy vọng thượng nghị sĩ sẽ bắt được sóng và gọi cho cảnh sát biển đến cứu viện.

Cô chạm vào míc. “Brian, cậu nghe được chứ?”

Đáp lại cô chỉ là âm thanh rè rè. Cô di chuyển từ góc tường tới phía nam căn nhà rồi dừng lại để đánh giá mức độ nguy hiểm. Không có âm thanh nào khác ngoài âm nhạc của khu rừng. Thứ duy nhất di chuyển là gió.

“Brian? Reid?” Cô khẽ gọi. “Paul?”

Ánh mắt cô rơi xuống bãi cỏ cao. Cô hít một hơi thật sâu khi thấy bóng người đang nằm gần những cái cây. Cô cảnh giác cao độ khi đến gần và quỳ xuống bên cạnh Paul để chạm vào anh. Parker rên lên khe khẽ, thêm một dấu hiệu không hay. Cơ thể Paul đã lạnh dần, nhưng cô vẫn muốn biết chắc và cố tìm kiếm mạch đập. Không có gì hết. Mặt trước áo của anh bị ướt. Paul đã bị bắn vào ngực.

Phải chăng cô cũng sẽ tìm thấy Reid và Brian đã mất mạng ở gần nơi đây?

Cô ép mình hít thở. Họ không thể chết. Cô không nghe thấy tiếng nổ nào khác.

Cô đứng dậy, kiểm tra điện thoại thêm một lần nữa. Vẫn không có sóng. Nhưng cô có thể ra thuyền và dùng bộ đàm gọi cho cảnh sát biển để đảm bảo bà thượng nghị sĩ đã liên lạc với họ và được an toàn.

Cô bắt đầu đi xuống con đường mà ban đầu họ dùng để tiếp cận ngôi nhà rồi trở lại lối rẽ hướng ra biển. Không khí mát mẻ của đại dương chạm lên mặt khi cô bước ra khỏi khu rừng và vội vã băng qua bờ cát để lên thuyền. Cô không dám chắc nó có còn ở chỗ cũ không. Kẻ nổ súng có thể đã lấy nó đi hoặc đẩy nó ra ngoài khơi.

Khi cô và Parker đến cầu tàu mục nát thì có thứ gì đó hoặc ai đó băng qua rặng cây. Cô khụy gối nấp sau một cây cột trụ và rút súng, chĩa về hướng phát ra âm thanh. Parker không gầm gừ, nên cô không lo lắm. Bờ vai rộng của Brian đẩy những cành mâm xôi dày đặc ra, cậu khụy gối ngay khi ra đến bờ cát.

Jane bật dậy và chạy tới. “Brian, cậu có sao không?”

Trước khi cô có thể giúp cậu đứng dậy, cậu đã bật người lên và tiến về phía cô. “Tôi không sao.” Brian nhìn về phía con tàu đằng sau. “Bà thượng nghị sĩ đâu rồi?”

“Tôi bảo bà ấy lái thuyền đi rồi. Hy vọng bây giờ bà ấy đã gọi được cho cảnh sát biển.”

Cậu ta bước lại gần hơn. “Chị ngăn bà ta đừng gọi được không? Họ sẽ giết Reid mất.”

Trái tim cô như bị bóp nghẹt. “Cậu đang nói gì vậy?”

“Khó khăn lắm tôi mới trốn được. Chúng ta phải quay lại để cứu anh ấy. Nếu chúng phát hiện có thêm cảnh sát đến đây, chúng sẽ giết anh ấy mất. Cả Fanny và Harry nữa.” Đôi mắt cậu rực lên vì khẩn trương.

Cô lấy điện thoại ra. “Có sóng rồi.”

“Gọi điện cho bà ấy và bảo bà ấy quay lại đi.”

Những lời Brian nói thật phi lý và có gì đó trong cách hành xử của cậu khiến sống lưng Jane lạnh toát. “Tôi không thể để bà ấy mạo hiểm được. Cậu biết mà, Brian. Tôi sẽ tự gọi cho văn phòng cảnh sát quận để xem lực lượng ứng cứu của chúng ta đâu rồi, sau đó tôi sẽ đi cùng cậu.”

Ánh mắt cậu ta lạnh tanh. Cậu ta nâng súng lên. “Họ chưa từng nhận được một cuộc gọi nào hết. Ném súng qua đây.”

“Nhưng... nhưng cậu...”

“Đã vờ là gọi cho họ,” cậu ta nói nốt câu dang dở của cô. “Tôi chẳng nói chuyện với ai hết. Ném súng qua đây.”

Cô thả vũ khí trong tay mình xuống. “Cậu đứng đằng sau chuyện này? Nhưng tại sao?”

Brian nhe răng cưới toe toét và không trả lời. “Tôi vừa có ý khác rồi.” Cậu ta dùng súng ra hiệu cho cô. “Gọi cho bà thượng nghị sĩ, bảo bà ta chúng ta sẽ tới đón bà ấy.”

Cô hếch cằm lên. “Không. Tôi sẽ không tham gia vào trò này. Cậu phải giết tôi trước.” Cô đặt tay lên đầu chú chó. “Parker, hạ hắn!”

Chú chó rên rỉ nhìn cô như thể đang hỏi cô có chắc không. Trước khi cô nhắc lại mệnh lệnh của mình, Brian kéo giật cánh tay cô ra sau và trói lại bằng một sợi dây thừng mà hắn lôi ra từ ba lô. Hắn lấy một chiếc khăn tay từ ngăn khác ra và nhét vào miệng cô. Nó có mùi kẹo cao su bạc hà. Cô cố giật cánh tay mình ra khỏi tay hắn, nhưng hắn đã đẩy cô xuống cát và móc điện thoại ra khỏi túi.

“Muốn được việc thì lúc nào cũng phải tự bỏ công sức ra cả.” Hắn bắt đầu gọi.

Parker nhảy xung quanh, vừa rít vừa sủa. Chú chó không biết phải làm gì. Brian vốn là một người bạn thường mang đồ ăn vặt cho Parker. Nó chưa bao giờ được lệnh tấn công một người bạn. Đó là sự huấn luyện mà lẽ ra cô phải đảm bảo rằng Parker có thể làm như vậy.

Jane nín thở. Làm ơn đừng nghe máy, làm ơn đừng nghe máy. Cô cố dùng lưỡi đẩy miếng vải trong miệng ra, nhưng nó quá lớn.

“Tôi không phải Jane, thưa thượng nghị sĩ. Tôi là thanh tra dưới quyền cô ấy. Cô ấy đã đưa điện thoại của mình cho tôi và muốn tôi nói rằng bà rằng hãy ở yên vị trí cho đến khi chúng tôi tới. Chúng tôi đã giải cứu được con gái và cháu trai của bà.” Hắn im lặng lắng nghe. “Vâng, chắc chắn là phép màu. Hai người họ đều ổn và đều đang hỏi về bà. Vâng, tôi biết bà sẽ rất vui khi gặp họ. Ồ, bà đã gọi cho cảnh sát biển chưa? Vậy ư? Tốt. Chúng ta chẳng có lý do gì để làm phiền họ cả, vì mọi thứ đã được kiểm soát rồi. Chúng tôi có thuyền. Chúng tôi sẽ tới chỗ bà cùng với người thân của bà. Gặp bà trong vài phút nữa.”

Nụ cười nhếch mép của hắn rộng hơn nhưng chẳng vui vẻ chút nào. Hắn nhét điện thoại lại vào túi quần sau của Jane, sau đó kéo miếng vải ra khỏi miệng cô. “Tôi biết bà ta sẽ nghe lời mà.”

Jane oằn người ngồi dậy và gỡ sợi dây thừng ra. Nó buộc quá chặt, bất chấp cô giằng co thế nào. “Tại sao cậu lại làm vậy, Brian? Cậu là thanh tra giỏi nhất của tôi. Tôi đã rất tin tưởng vào cậu.”

“Ờ, phải. Cô đâu thực sự biết tôi.” Hắn nắm lấy cánh tay và kéo cô đứng dậy, đẩy về phía con thuyền. Tôi sẽ phải giữ cô trong khoang cho tới khi lừa được thượng nghị sĩ.” Hắn đẩy cô đi dọc theo bến tàu ọp ẹp để lên thuyền của Reid. Parker theo sau, vẫn rên rỉ liên tục. “Cô và thượng nghị sĩ sẽ gặp một tai nạn nhỏ trên biển. Người ta sẽ cho rằng Reid cũng đã chết cùng cô, vì con thuyền này là của anh ta. Xác mấy người sẽ không bao giờ được tìm thấy.”

Anh đẩy cô lên boong thuyền rồi ra lệnh cho Parker nhảy theo. Chú chó tuân lệnh, nhưng tai và đuôi cụp xuống.

Loạng choạng trên boong thuyền với Brian, cô ngã khuỵu gối rất nhiều lần, nhưng lại bị kéo dậy. Con thuyền nồng nặc mùi tanh của tôm và cá. Hắn đẩy cô vào khoang thuyền. Cô ngã xuống bậc cầu thang và đập vào ống chân, cánh tay của mình rất nhiều lần trên đường đi. Choáng váng, cô nằm trong bóng tối mất vài giây mới vật lộn ngồi dậy được.

Nếu muốn cứu thượng nghị sĩ, Jane phải thoát ra ngoài và tìm vũ khí. Có lẽ Parker sẽ là vũ khí duy nhất của cô, nhưng cô sẽ phải ép lắm thì chú chó mới chịu tấn công Brian.

*

Tiếng muỗi vo ve khiến anh phát điên. Reid cựa mình trên nền đất cứng và thử gỡ dây trói lần nữa. Nó vẫn còn quá chặt, nhưng có lẽ anh đã khiến mối thắt lỏng ra một chút. Mặt và cánh tay anh ngứa ngáy gần như không thể chịu nổi, và anh cũng khát nữa.

Elizabeth đang bật bếp ga và khuấy thứ gì đó trên ngọn lửa hồng, mùi thơm như súp gà vậy. Bà ấy không hề nhìn anh kể từ khi Brian bỏ họ ở lại và mang ba lô đi. Thuyết phục bà ấy là cơ hội duy nhất để anh được tự do đi tìm Jane và bà thượng nghị sĩ.

Mặt trăng ló rạng sau những đám mây, soi rõ hơn khung cảnh trước mắt anh. Anh nhìn nhà vệ sinh bên ngoài ngôi nhà và nảy ra một ý tưởng.

“Mùi thơm đấy. Bà nghĩ tôi có được uống một chút nước và đi vệ sinh không?”

Bà ấy nhìn sang, anh để ý thấy hai gò má bà ẩm ướt. “Cậu ta đã giết Paul và Gary. Cậu ta định giết cả Charles nữa, nhưng không thành.” Nước mắt chảy như suối trên gương mặt bà, lấp lánh dưới ánh trăng.

“Bà ổn chứ?”

“Cậu quan tâm cái gì chứ?” Bà ấy lại nhìn vào nồi súp. “Đáng ra sẽ không như thế này. Brian đã nói dối tôi. Chuyện này còn tệ hơn rắc rối mà tôi gặp phải nữa.”

“Rắc rối nào?” Anh vặn vẹo cổ tay lần nữa. Vẫn còn quá chặt.

“Brian đã phát hiện ra tôi chính là kẻ 'anh hùng’, nhưng tôi chỉ muốn thực thi công lý trong trị trấn này một chút thôi! Chẳng có ai thực sự bị thương hết. Giờ thì tôi bị buộc phải giúp cậu ta nếu không muốn trở lại tù.”

Reid nhìn bà chằm chằm, nhớ lại những gì Jane đã kể cho anh. “Tại sao bà lại giúp hắn hãm hại Charles? Bà không còn yêu ông ấy nữa sao?”

Bà ấy nhìn xuống hai bàn tay mình. “Anh ấy bảo tôi đi đi, nói rằng rồi sẽ chẳng đi đến đâu cả. Anh ấy cho tôi một tháng để tìm nơi ở mới.” Bà lắc đầu. “Đáng ra tôi phải biết ngay từ đầu, rằng anh ấy sẽ chẳng bao giờ cưới tôi.”

“Thế thì tại sao bà không bỏ đi như ông ấy nói? Tại sao lại trừng phạt ông ấy?”

“Thời buổi này, dù có làm gì đi chăng nữa thì mọi người cũng đều tìm cách thoát tội. Thật không công bằng. Anh ấy phải trả giá vì đã cướp đi mười năm cuộc đời tôi mà chẳng hề có dự định lâu dài.”

Bà ấy đang biện minh cho mọi thứ theo một cách méo mó. “Vì vậy nên bà muốn ông ấy phải vào tù oan uổng vì những chuyện mà ông ấy không làm sao? Như thế thì công lý ở chỗ nào chứ?”

Mặt Elizabeth tái đi. “Khi Brian tìm tới tôi lần đầu, tôi không nghĩ kế hoạch của cậu ta sẽ thành công. Tất cả những gì tôi nghĩ chỉ là không muốn mình lại vào tù, tôi chẳng còn nợ Charles cái gì nữa cả.” Bà ấy vung tay. “Hơn nữa, Brian đã hứa là sẽ không có ai bị tổn thương, cậu ấy chỉ muốn giành lại công lý cho bản thân và gia đình. Điều đó khiến tôi xúc động. Cậu không biết ở trong tù như thế nào đâu. Tôi thà chết còn hơn quay lại nơi đó.” Reid gật đầu. Jane chưa từng nhắc tới họ của bà Elizabeth, nhưng bây giờ thì anh nhớ rồi. “Tôi từng muốn làm một bộ phim tài liệu về vụ đó, vì tôi tin rằng bà không đáng bị phạt tù. Phiên tòa đã được chuyển tới nơi khác vì bồi thẩm đoàn tỏ ra quá thương cảm. Vì vậy nên nhà sản xuất của tôi chọn một vụ án khác, nhưng tôi chưa bao giờ quên vụ của bà.”

Bà ấy nhìn anh hồi lâu. “Anh đang nói thật à?”

“Đúng thế. Chồng bà là một người buôn cá, đúng không? Những vết bầm thậm chí vẫn còn sót lại kể từ lần cuối ông ta đánh bà, nhưng công tố viên lại nói rằng bà bị bầm vì thứ mà họ gọi là vụ giết người. Nhưng bà đã giết Nicole. Có phải bà cũng giết Gary vì anh ta đã đánh vợ không?”

Bà ấy liên tục lắc đầu. “Nicole chết vì tai nạn thôi! Tôi không biết cô ta bị dị ứng với lông vũ. Khi cô ta chết, Brian đã định buộc tôi tội giết người. Tôi sẽ không vào tù đâu.”

“Thế còn Gary thì sao?”

“Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của hắn ta cả. Gary đã nhìn thấy Brian lấy đồ từ phòng tang chứng cho Daryl Green - người đã mang bán chúng đi và gửi số tiền có được vào tài khoản ngân hàng mang tên Charles. Cả hai người họ đều muốn trả thù Charles. Gary định tống tiền hắn, nhưng Brian biết anh chàng này sớm muộn gì cũng kể hết cho Charles nên đã trừ khử anh ta.”

“Đúng là đàn bà, chẳng bao giờ chịu im mồm.” Daryl than vãn. “Bà tự lo chỗ này được rồi đấy.” Lão khởi động xe địa hình và phóng lên đường mòn.

Reid nhìn lão mở cửa căn nhà nhỏ và bước vào. “Sao không chỉ giết anh ta thôi rồi chôn sâu thi thể? Chiếc váy cưới và những thứ khác quá rườm rà.”

“Brian nghĩ cậu ấy có thể gán những tội trạng của kẻ ‘anh hùng’ cho Charles. Cậu ấy nghĩ rằng việc xóa danh tính của Gary sẽ khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn.” Bà rùng mình. “Cậu ta và Daryl đã đưa Gary lên tàu của Charles rồi giết anh ta, sau đó đẩy cái xác xuống bãi đánh tôm vì biết chắc rằng sẽ được tìm thấy.”

Anh lại vặn vẹo dây trói thêm nữa. “Jane đã tìm thấy một vài thứ trong số những hồ sơ của Charles. Cô ấy biết bà biết tất cả các nạn nhân.”

Elizabeth gật đầu. “Charles cũng nghi ngờ, nhưng Brian nắm giữ tất cả bằng chứng. Cậu ấy đã hứa sẽ hủy chúng đi nếu tôi đồng ý giúp đỡ. Tôi đã nghĩ việc này có liên quan đến chuyện thuyết phục thượng nghị sĩ ủng hộ điều luật gì đó, nhưng sau khi cậu ấy bắt cóc Harry và Fanny Dawson, tôi nhận ra cậu ấy chỉ muốn ám sát bà ấy mà thôi.”

“Bà có biết tại sao hắn lại muốn bà ấy phải chết không?”

Elizabeth đảo mắt. “Cậu ta ba hoa về chuyện đó suốt. Trước khi trở thành thượng nghị sĩ, bà ấy từng là một công tố viên và chính là người đứng đằng sau phán quyết cho cha cậu ta. Cậu ấy muốn trả thù cả bà ta và Charles.”

“Tại sao lại là Charles?”

“Charles là người tập hợp chứng cứ. Cũng chính vì lời khai của ông ấy nên cha của Brian mới phải vào tù.”

Câu chuyện còn lâu mới hết, nhưng năm phút vừa qua dài đằng đẵng như hàng tiếng đồng hồ. Jane bây giờ thế nào rồi? Reid vặn vẹo dây thừng thêm lần nữa, và nó dịch chuyển được một chút.

Anh nhìn Elizabeth với vẻ mặt thương lượng. “Tôi có thể dùng nhà vệ sinh bên ngoài không? Bà có súng mà. Bà có thể cởi trói cho tôi khi tôi ra ngoài.”

Bà ấy cắn môi rồi nhìn ra con đường mòn dẫn vào rừng. “Anh phải nhanh lên đấy. Brian đáng sợ lắm. Giờ tôi đã biết cậu ấy nguy hiểm như thế nào rồi. Tôi không biết liệu cậu ấy có bắn tôi rồi vứt tôi làm mồi cho cá như với những gì mà cậu ấy định với mọi người không nữa.”

“Sẽ không lâu đâu.” Reid xoay xở để đứng dậy, quay lưng lại để bà ấy có thể cởi trói cho anh.

Nếu bà ấy đặt súng xuống và thả anh ra, anh có thể chạy vào rừng trước khi bà ấy kịp nhặt nó lên và ngắm bắn. Còn nếu như bà ấy nhanh nhẹn hơn anh đoán, anh sẽ lấy mạng sống của mình ra cá cược rằng bà ấy sẽ không bắn vào lưng mình.

Elizabeth đặt súng xuống sàn, đưa tay gỡ mối dây thừng. “Nó không nới ra gì cả. Tôi phải dùng dao cắt.” Bà. nhặt súng lên và đi về phía đám lửa. Sau vài giây do dự, bà cài khẩu súng vào cạp quần Jane, lấy một con dao rồi mang lại chỗ anh.

Anh có thể cảm nhận được cái lạnh của thép chạm vào da thịt và cơ bắp căng ra trước khi dây trói rơi xuống chân mình. Tay anh tê dại và ngứa ngáy. Có lẽ phải mất một lúc nữa anh mới có thể cầm lấy một thứ vũ khí nào đó, chân cẳng anh cứng đơ, nhưng anh phải hành động ngay. Không chừng, Jane đang phải đối mặt với nòng súng của Brian vào chính lúc này. Không thể để lỡ chút thời gian nào cả.

Anh lao qua người Elizabeth và chạy biến vào rừng. Bà ấy hét lên, nhưng không nổ súng. Hơi lạnh của những hàng cây chào đón khi anh đâm xuyên qua những bụi cây dày đặc. Hơi thở hổn hển của anh cứ ra vào lồng ngực cho đến khi anh dừng lại một chút để xác nhận xem bà ấy có đuổi theo không.

Không có dấu hiệu nào của bà ấy cả. Anh liếc nhìn xung quanh. Bờ biển ở phía tây, nên anh xác định hướng mà anh đoán là đường mòn của đàn hươu một lần nữa, rồi chạy về nơi đó.

Jane cần anh.