← Quay lại trang sách

Chương 37

Cánh tay Jane ê ẩm vì bị trói quặt về phía sau. Cô chóng mặt và mất phương hướng khi con thuyền di chuyển ra vùng nước tối. Sẽ phải mất thời gian mới có thể thoát ra được. Cô đã từng tập luyện tự cởi trói khi còn ở học viện, nhưng chưa từng có cơ hội thực hành trong thực tế. Cơ thể nhỏ nhắn và dẻo dai giúp cô khá nhiều, nhưng tự cởi trói không phải là một việc đơn giản.

Cô xoay người cho tới khi ngồi được lên hai bàn tay của mình. Cơ vai phải thả lỏng, để cánh tay kéo dài càng xa càng tốt, cô lắc lư và di chuyển cho tới khi tay ép vào đùi, sau đó là bắp chân rồi xuống đến mắt cá chân, cho đến khi cô đưa được chân ra khỏi vòng tay bị trói của mình. Vai và lưng cô ê ẩm vì bị kéo giãn, nhưng cô bắt mình phải đứng dậy và tìm kiếm công tắc đèn.

Cô phải chớp mắt vài lần để thích ứng với ánh sáng bất ngờ. Khoang ngủ có một cái bếp cùng một cái tủ nhỏ và một chiếc bàn đa năng có thể kéo thành giường và một buồng vệ sinh nhỏ. Hẳn xung quanh đây phải có một con dao hoặc thứ gì đó sắc bén. Cô bước tới chỗ tủ và mở ngăn kéo đầu tiên. Đĩa, chảo kim loại, đều là những thứ không đủ sắc. Ngăn tủ tiếp theo chứa khăn. Cô quỳ gối xuống để kiểm tra ngăn tủ dưới cùng. Mãi cho đến khi mở ngăn kéo nhỏ ra, cô mới tìm thấy một con dao làm cá. Cô di chuyển nó giữa hai tay cho tới khi lưỡi dao chạm vào dây thừng. Cô cưa đi cưa lại trong khoảng thời gian tường chừng như vô tận.

Động cơ giảm tốc, con thuyền lướt đi một đoạn trước khi bắt đầu dừng lại. Cô nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ và biết rằng họ chắc chắn đã tiếp cận đến thuyền của thượng nghị sĩ. Không còn thời gian nữa. Trong lúc cấp cách này, cô càng vội vã cưa dây thừng hơn. Sắp rồi. Lưỡi dao cuối cùng cũng cắt được dây trên cùng, vòng dây quanh tay cô lỏng ra. Cô vội vàng gỡ nó ra khỏi cổ tay và ném xuống sàn.

Cô cần một vũ khí khá khẩm hơn con dao đáng thương chắc chỉ làm được mỗi việc cắt bơ này. Reid có giấy phép sở hữu súng, nên chắc anh ấy có mang theo súng ở đâu đó quanh đây. Cô kéo tất cả các ngăn kéo ra, lật hết đệm trên ghế và cả ngăn kéo nhỏ xíu trong buồng vệ sinh. Không thấy súng ở đâu cả.

Cô lại cầm con dao lên. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi lên và nỗ lực bằng mọi cách. Giá như cô còn điện thoại trên người để có thể gọi cho cảnh sát biển. Ngực cô như thắt lại khi leo lên các bậc thang rung rinh và thò đầu ra khỏi cửa sập để lên boong trên. Brian đang buộc hai con thuyền lại với nhau. Bà thượng nghị sĩ đang đứng ở mạn phải, sẵn sàng bước lên thuyền của Reid.

Jane nhìn quanh để tìm khẩu súng của Brian và thấy nó đang được nhét sau cạp quần. Chỉ mang một khẩu, tức là hắn đã để súng của cô lại trên bờ cát. Có thứ gì có thể dùng để đập vào đầu hắn không? Cô nhìn quanh lần nữa, nhưng không phát hiện gì cả. Cô phải tìm thời cơ.

Cô mau chóng leo lên thang và cúi người trên mũi tàu. Nếu may mắn, Brian sẽ không nhìn về phía này. Nhìn xuống boong tàu, cô thấy có một bình cứu hỏa được gắn vào thành tàu. Tốt rồi, cô có thể dùng nó làm vũ khí.

Cô gỡ nó ra khỏi giá và nhấc nó lên. Nó bền và nặng. Phải chờ đúng thời điểm để sử dụng nó trước khi hắn rút súng ra và bắn cô.

Con thuyền lắc lư một chút, giọng của thượng nghị sĩ trở nên rõ ràng hơn. Bà ấy bước lên boong tàu. “Harry? Fanny?” Tiếng bước chân của bà gần hơn. “Họ đâu rồi?”

“Họ đang ở trong khoang. Chàng trai nhỏ hơi mệt một chút.”

“Tội nghiệp thằng bé. Chắc nó đã khổ sở lắm. Anh đã tìm ra được kẻ bắt cóc và biết được mục đích của chúng là gì chưa?”

“Đương nhiên rồi. Bà có nhớ một người tên là Karl Boulter từng bị bà tống vào tù không?”

“Kẻ đã giết cảnh sát ở Cảng Pelican? Người đó bị giam ở xà lim tử tù một thời gian, nhưng sau đó đã bị ai đó giết trong thời gian giam giữ, theo như tôi nhớ là vậy. Ông ta có liên quan gì đến chuyện này? Tôi nhớ ông ta đã chết được bảy, tám năm nay rồi.”

Cha của Brian ư? Vậy chuyện này là để trả thù? Jane căng thẳng ló ra từ chỗ nấp, Brian đang quay lưng lại với cô. Cô có nên tấn công hắn không? Cô ước chừng khoảng cách. Quá xa để ném cái bình, vả lại hắn sẽ nghe được nếu cô tới gần trong phạm vi hơn nửa mét. Hơn nữa, thượng nghị sĩ có thể nhìn thấy cô và làm lộ hành động, dù không cố tình.

Kiên nhẫn nào. Cơ hội sẽ tự đến. Cô cúi xuống và di chuyển trên mũi tàu để tới gần hai người họ hơn.

“Nhưng có những điều mà có lẽ bà chưa biết, đó là vợ và con gái ông ta đã chết vì tai nạn giao thông vào đúng ngày ông ta lãnh án tử hình. Một số người nói đó là tự sát.”

“Tôi rất lấy làm tiếc. Thật kinh khủng.”

“Bà không biết gì hết. Ông ta có ba đứa con. Hai trai, một gái. Bà có muốn biết về những gì đã xảy ra với hai đứa con trai của ông ta không?”

Jane lại ló ra để quan sát và thấy ánh sáng kim loại lóe lên giữa những ngón tay của Brian. Một loại tiền xu nào đó. Chắc là đồng nửa đô-la Kennedy?

Bà thượng nghị sĩ bước sang một bên. “Tôi muốn gặp gia đình mình ngay bây giờ.”

Brian mỉm cười. “Cảnh sát trưởng Hardy cảm thấy rất hối hận. Ông ta đã giúp một trong số hai đứa con trai đó kinh doanh ở thị trấn. Ông ta còn trả tiền cho đứa con trai còn lại có thể vào học viện cảnh sát, và cuối cùng được nhận vào làm ở Cảng Pelican vài năm trước.” Hắn giơ đồng xu trong tay lên. “Karl Boulter rất thích những đồng xu nửa đô-la Kennedy và luôn để vài đồng trong túi. Tôi nghĩ ông ấy thích chúng vì chúng được đúc vào năm ông ra đời - năm 1964. Tôi cũng thích mang chúng theo bên mình.”

Jane tiếp tục quan sát. Bà thượng nghị sĩ hẳn đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, vì bà tiếp tục tránh xa khỏi Brian.

“Tôi không hiểu vụ đó thì có liên quan gì đến chuyện này? Đã qua lâu lắm rồi.”

Chỉ với một chuyển động nhịp nhàng, Brian rút súng ra khỏi thắt lưng và đưa nó lên giữa ngực thượng nghị sĩ. “Tôi không cho rằng bà sẽ bận tâm tới những chuyện đó. Cha tôi vô tội. Charles Hardy đã gài bẫy ông ấy, nên tôi chỉ trả lại những gì ông ta đáng phải nhận, ông ta bị FBI truy nã và bị cho là có liên quan tới cái chết của Gary Dawson. Chẳng chóng thì chày, ông ta sẽ vào tù và hứng lấy số phận giống như cha tôi thôi. Con gái ông ta cũng sẽ chết. Sau khi bà chết, cuộc báo thù của tôi sẽ kết thúc.”

“Thế... thế còn con gái và cháu trai của tôi?”

Hắn cười toe toét. “Bà không nên biết thì tốt hơn.”

“Không!”

Hắn dùng súng ra hiệu. “Về thuyền của mình đi. Đó là một nơi tốt hơn để kết thúc chuyện này. Đừng lo. Tôi sẽ để bà ra đi nhanh chóng thôi. Sẽ ít đau đớn hơn nhiều so với nỗi đau mà bà mang đến cho gia đình tôi.” Nói rồi hắn ta đẩy bà lên thuyền.

*

Thuyền của anh biến mất rồi.

Phổi anh nóng rát. Reid đứng ở bến tàu ọp ẹp và nhìn ra mặt nước. Có ánh đèn từ một trong những chiếc thuyền có thể là thuyền của anh, nhưng với khoảng cách xa và bóng tối dày đặc như thế này, anh không dám chắc. Jane và bà thượng nghị sĩ không ở đây. Anh đoán Brian đã đưa họ lên thuyền của anh. Ít nhất, anh phải cảm ơn trời vì không thấy thi thể của họ nằm trên bãi cát.

Reid nhìn bãi biển hoang vắng và chẳng thấy gì cả. Không một bóng người, không một ánh đèn, không một con thuyền đủ gần để kêu cứu. Anh có thể gọi cho ai đó từ nhà của thượng nghị sĩ không nhỉ? Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ ra được. Anh quay người lại giữa những hàng cây, rồi chạy dọc theo con đường mòn dẫn đến ngôi nhà. Anh không nghĩ Elizabeth sẽ đuổi theo mình. Thực ra, có khi bà ấy đang chạy trốn. Nhất định là vậy, nếu bà ấy đủ thông minh. Reid không nghĩ Brian sẽ để bà ấy sống sót.

Anh thầm ước giá như bà ấy nói cho anh biết nơi giam giữ Fanny và Harry. Anh đã thấy sự tàn nhẫn trên gương mặt Brian và không tin rằng gã thanh tra đó vẫn chưa xử lý họ. Dường như Elizabeth cho rằng họ sẽ được sống, nhưng Reid không tin điều đó.

Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi anh quay trở lại bãi đất trống gần ngôi nhà. Thi thể của Paul vẫn nằm ở chỗ cũ khi họ bỏ đi, tức là chưa có ai tới đây. “Jane?”

Chỉ có tiếng ếch ộp oạp trả lời anh. Anh vào trong nhà tìm kiếm điện thoại. Nơi này có mùi của bụi và hình như đã lâu không có ai ở, anh sờ dọc bờ tường để tìm kiếm bóng đèn. Công tắc ở ngay gần cửa, anh bật nó lên, sau đó chớp mắt trước ánh sáng đột ngột. Nơi này chỉ là một căn phòng lớn với đầy đồ đạc phủ vải bạt đã dính bụi. Hẳn thượng nghị sĩ không thường xuyên tới đây.

Anh bước qua và tìm một thấy một chiếc điện thoại bàn, nhưng nó không có tín hiệu. Anh tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí, nhưng ở đây không có khẩu súng nào hết, có thể bọn trộm đã khoắng sạch nơi hoang vắng này rồi.

Jane cần anh. Nhưng anh phải làm thế nào để giúp đỡ và tìm kiếm cô đây?

Anh định đi ra ngoài thì thấy một chiếc thuyền kayak trên thanh xà của nhà thuyền. Reid rướn người lên hết cỡ để kéo nó xuống. Mái chèo được gắn ở mạn thuyền, trông có vẻ chịu được sóng gió.

Anh đặt thuyền kayak xuống nước trước, rồi bước vào trong và cầm mái chèo lên. Những con sóng ngoài vịnh lớn hơn anh tưởng, có lẽ vừa có bão. Mưa lất phất quất vào mặt anh khi con thuyền kayak tiến ra giữa vịnh, nơi có ánh sáng của đèn thuyền.

Ánh đèn dãn rõ hơn khi anh chèo thuyền ra đến vịnh, anh có thể thấy hai con thuyền đang được buộc lại với nhau. Con thuyền quay mạn phải về phía anh chính là thuyền của anh. Anh nheo mắt trong bóng tối, thầm cầu nguyện cho mây sớm tan để có thể nhìn thấy rõ hơn. Ban nãy trời có trăng, nhưng hình như một cơn bão đang đến.

Một ngọn sóng suýt chút nữa đã nhấn chìm anh, nhưng anh điều khiển được con thuyền độc mộc và chèo lại gần hơn. Du thuyền của thượng nghị sĩ chắc sẽ có thang. Nó đây rồi. Có tiếng nói của Brian, nhưng hơi nhỏ, Reid không thể nghe rõ anh ta nói gì.

Reid vội vã di chuyển ra sau Brian. Anh bước lên boong, sau đó nằm sấp xuống, lắng nghe bất kỳ âm thanh nào có thể cảnh báo anh đã bị phát hiện. Cứ như vậy, anh trườn tới buồng lái. Tiếng rên rỉ nho nhỏ khiến anh chú ý, Parker đang cuộn mình dưới ghế thuyền trưởng.

Reid đưa tay và xoa nhẹ lớp lông trên đầu Parker. Anh nhìn quanh để tìm một khẩu súng hoặc một con dao, nhưng thượng nghị sĩ không có bất kỳ vũ khí nào. Anh với tay lên để nắm lấy míc của bộ đàm VHF*, nhưng trước khi có thể bật nó lên và gửi tín hiệu báo nguy, thì giọng của Brian vang lên gần chỗ anh. Anh vội thả míc ra và bò tới mũi thuyền, nơi anh hy vọng sẽ không bị nhìn thấy trước khi có thể tấn công Boulter.

Jane có ở đây với hắn ta không, hay chỉ có mình thượng nghị sĩ? Anh không thấy Jane đâu cả, nhưng Parker ở đây, nên anh hy vọng rằng cô ấy cũng đang ở đâu đó gần đây.