← Quay lại trang sách

Chương 38

Jane phải hành động thật nhanh. Thượng nghị sĩ đang ở trong khoang ngủ của du thuyền, còn Brian đang đi tới chỗ dây thừng buộc hai con thuyền lại với nhau. Hắn định xuống bắt cô và ép cô sang du thuyền của thượng nghị sĩ. Ngay khi hắn đến đây, hắn sẽ phát hiện ra cô.

Cân nhắc các lựa chọn của mình, cô nhìn sang mạn thuyền nơi những con sóng thẫm màu đang vỗ vào thân tàu. Thi thoảng, bọn cá sấu vẫn xuất hiện ở vịnh. Cả cá mập nữa. Cô đặt bình cứu hỏa xuống và thò một chân ra khỏi mạn tàu. Hơi lạnh đột ngột của nước biển khiến cô thở gấp, nhưng cô vẫn tung mạnh người về phía mũi tàu và bơi đến gần du thuyền, rồi dừng lại để tìm cách leo lên boong. Sợi xích neo đập vào mắt cô đầu tiên, và mặc dù có thể có một cái thang ở mạn phải đấy, nhưng cô không thể biết mình còn bao nhiêu thời gian. Brian có thể phát hiện cô đã rời khỏi khoang ngủ bất cứ lúc nào.

Cô nắm chặt sợi xích và bắt đầu di chuyển, tự kéo mình lên thành tàu. Tay chân cô nóng rát và tê cứng khi leo lên được chừng hơn một mét, nhưng cô nghiến răng và cố gắng tiếp tục. Từng chút một, cô leo lên cho đến khi lòng bàn tay chạm vào lan can. Cô trèo vào rồi nằm vật ra, thở hổn hển trên boong tàu. Hình như cô nghe thấy tiếng bà thượng nghị sĩ kêu cứu từ dưới boong, nhưng e là xung quanh không có ai có thể nghe thấy tiếng bà ấy.

Nếu tách du thuyền ra khỏi thuyền của Reid, thì cô có thể bỏ Brian lại và gọi cứu trợ bằng điện đàm. Cô quỳ gối và nhìn quanh. Sau khi không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, cô đứng dậy và đi về phía buồng lái, sau đó chợt phát hiện một cái bóng lướt qua khóe mắt. Cô vội vã cúi xuống.

Đó là Brian. Mặt hắn ta đanh lại và giận dữ khi nhảy từ thuyền sang du thuyền. Lúc này hắn ta không đeo ba lô nữa. Hắn gỡ sợi dây buộc giữa hai con thuyền và đẩy thuyền của Reid ra xa.

Cô vẫn đang chỉ có hai bàn tay không.

Du thuyền cỡ này hẳn có rất nhiều bình cứu hỏa, nhưng cô hy vọng sẽ tìm thấy thứ gì đó nguy hiểm hơn. Du thuyền đang trôi đi trên mặt nước, dần cách xa thuyền của Reid. Cô ngó lên và thấy Brian đang đứng ở buồng lái. Hắn định đánh đắm du thuyền ở đâu? Cô dám chắc đó là dự định của hắn. Đánh đắm con thuyền và để thượng nghị sĩ chết chìm. Nó sẽ trông giống như một vụ tai nạn.

Nhưng hắn định xử lý thế nào khi người ta phát hiện ra cô mất tích? Một tiếng nổ vang lên như thể trả lời cho câu hỏi, sau đó là một tia chớp sáng đến độ in đỏ nhãn cầu của cô. Lửa chạy dọc boong tàu, âm thanh nổ lách tách của gỗ cháy khiến cô nhăn mặt. Làn khói dày đặc cuộn về hướng du thuyền khiến cô phải bịt miệng vì khét.

Con thuyền xinh đẹp của Reid đang bốc cháy. Anh ấy vẫn còn sống ở nơi nào đó trên bờ chứ? Cô níu lấy hy vọng đó.

Nếu cứ ở lại đây, cô sẽ bị giết mất. Vẻ mặt đắc thắng của Brian trước ánh lửa khiến cô rùng mình. Hắn nghĩ hắn đã thắng, nhưng cô không cho phép điều đó. Cô nhìn xung quanh với hy vọng tìm được vũ khí gì đó và thấy một khẩu súng phóng lao*. Tuyệt! Cô kiểm tra để đảm bảo nó có thể sử dụng, rồi di chuyển lên trên boong tàu, lẻn tới gần buồng lái.

Cô nghe thấy tiếng trượt và tiếng lạch cạch ở phía bên phải nên đột ngột quay đầu lại, chĩa khẩu súng phóng lao về hướng phát ra âm thanh. Cô trố mắt, trong giây lát không thể tin vào mắt mình. Reid và Parker đang đứng đó. Niềm hạnh phúc dâng trào qua cuống họng và đốt cháy hai gò má cô.

Reid không thể rời mắt khỏi cô, sự nhẹ nhõm khiến môi anh cong lên thành một nụ cười. Anh đưa ngón trỏ lên môi, rồi chỉ ngón cái về phía buồng lái. Cô gật đầu, rón rén đi về phía Brian, hắn đang ngồi trước bánh lái và quay lưng lại với họ. Reid nằm sấp, bò về hướng Brian ở phía bên kia.

Cô nâng khẩu súng phóng lao lên và chĩa vào Brian. “Kết thúc rồi, Brian. Tôi không ở trên thuyền của Reid.”

Brian quay ngoắt lại, tới nỗi suýt nhào ra khỏi ghế. Hắn đứng bật dậy, đối mặt với cô và khẩu súng đang sẵn sàng.

Ánh mắt hắn rơi vào khẩu súng phóng lao trên tay cô. “Hạ nó xuống. Tôi có thể bắn cô trước khi ngọn giáo đó chạm tới tôi.”

Đó là sự thật. Từ đuôi mắt, cô thấy Reid đứng dậy và lao vào Brian. Hai người họ tranh giành khẩu súng trong khi cô cũng xông tới. Parker sủa và chạy xung quanh họ như thể không biết nên cắn ai. Jane vẫn giữ khẩu súng phóng lao sẵn sàng, nhưng khi hai người đàn ông lăn lộn ở chỗ này, cô không có cơ hội để đâm Brian.

Cô vượt qua hai người đàn ông và cầm lấy điện đàm. “Cảnh sát biển, mayday, mayday*. Du thuyền của thượng nghị sĩ đang ở ngoài khơi, chúng tôi cần trợ giúp.” Cô báo tọa độ, sau đó thả tay cầm treo lủng lẳng rồi bước lùi lại.

Cảnh sát biển đang trả lời cô, nhưng cô không nghe được gì vì những tiếng chửi rủa và vật lộn của hai người đàn ông. Brian to lớn và mạnh mẽ, cứ thế này, hắn sẽ giành được khẩu súng mất. Jane cầm khẩu súng phóng lao lên, sẵn sàng bắn thanh tra của mình nếu hắn giật được thứ vũ khí nóng và chĩa về phía cô hoặc Reid.

Brian lăn đè lên Reid, đưa khẩu súng lên cao. Ngón tay Jane run rẩy trên cò súng, nhưng thật khó để bỏ qua những bài huấn luyện và bắn một mũi giáo vào lưng hắn. Cô liếc nhìn chú chó vẫn đang tỏ ra bối rối. Nó không biết phải làm gì cả.

“Parker, súng!” Chú chó đã được huấn luyện cách cướp súng khỏi tay kẻ tấn công. Tiếng rên rỉ của Parker biến thành tiếng gầm gừ, nó lao về phía cổ tay Brian và cắn ngập răng vào da thịt.

Brian hét lên, cố gắng thoát khỏi bộ hàm chắc khỏe của chú chó, nhưng Parker vẫn bám chặt, như thể bàn tay của hắn tay là một con chuột. Khẩu súng rơi xuống ngực Reid, anh nhanh chóng chộp lấy nó rồi đẩy Brian ra khỏi người mình.

Anh bật đứng dậy với khẩu súng trong tay. Jane chạy tới chỗ Parker, nắm lấy vòng cổ. “Thả ra nào, nhóc. Để đó cho chúng ta.”

Với tiếng gầm gừ cuối cùng, chú chó nhả ra. Máu từ vết thương của Brian túa ra, hắn đưa tay phải của mình về phía bên trái. “Nó cắn tao.” Brian nhìn khẩu súng trong tay Reid và mũi lao trong tay Jane, vai rũ xuống.

Jane bước tới và còng tay hắn lại. “Anh đã bị bắt vì tội bắt cóc và âm mưu sát hại Thượng nghị sĩ Fox. Tôi dám chắc sẽ còn vô số những tội danh khác đi kèm nữa.”

Giờ thì đi tìm Harry và Fanny thôi. Cô nhìn sang Reid, anh cũng đang trìu mến nhìn cô. Cô chẳng hề để ý rằng mình đã di chuyển cho tới tận khi ở trong vòng tay anh.

*

Reid nhắm mắt lại trong một thoáng, hít sâu vào lồng ngực mùi tóc đẫm hương vani và dầu dừa của Jane. “Anh cứ nghĩ mình đã mất em rồi,” anh thì thầm.

“Em cũng đã đinh ninh rằng anh đã chết.” Giọng cô nghẹn lại. Vòng tay cô siết chặt eo anh hơn.

Anh phủ một nụ hôn lên trán cô, rồi trượt xuống tìm kiếm bờ môi. Chúng mềm mại và ấm áp y như anh hy vọng.

Brian bật ra một âm thanh ra chiều khinh bỉ. Jane vội đẩy anh ra. Mắt cô ướt đẫm, nhưng đôi môi lại cong lên thành nụ cười. “Em nên đưa thượng nghị sĩ ra cabin.” Cô quay đầu nhìn những ánh đèn đang hướng về phía họ. “Cảnh sát biển đến rồi.”

Anh không muốn để cô đi, nhưng buộc mình phải thả tay ra. “Anh sẽ đi gặp thượng nghị sĩ. Ở trên con tàu này, em là người đại diện cho pháp luật, nên em hãy nói chuyện với các sĩ quan đi.”

Anh bước qua bóng tối đến cầu thang dẫn xuống khoang ngủ, mở chốt cửa và giật mạnh nó ra. “Thượng nghị sĩ Fox, bà ổn chứ?”

Dù trông tái nhợt và uể oải dưới ánh đèn mờ của khoang ngủ, nhưng bà ấy ngay lập tức bước ra. “Cậu tìm được gia đình tôi rồi à?”

“Chưa, nhưng Boulter đã bị bắt. Tôi dám chắc Jane và cảnh sát biển sẽ bắt hắn khai ra. Tôi cũng đã biết danh tính của những kẻ đồng phạm khác. Lão Daryl đã bỏ đi, chắc bà Elizabeth cũng vậy.”

Thượng nghị sĩ Fox leo lên câu thang. “Đi tới đó nào."

“Hãy đợi thêm chút nữa. Sau khi Jane giao Boulter cho cảnh sát biển, như vậy sẽ an toàn hơn. Nếu chúng ta có thể tìm thấy Elizabeth, bà ta có lẽ sẽ dẫn chúng ta tới chỗ Harry và Fanny.”

“Tôi có xuồng, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”

Anh hiểu sự lo lắng của bà. “Chỉ vài phút thôi. Jane cần thông báo cho cảnh sát biển về những chuyện đã xảy ra.” Anh dẫn thượng nghị sĩ lên mạn thuyền, nơi những ngọn đèn pha đang chiếu sáng rực cả boong. Jane đang giao Boulter cho cảnh sát biển quản thúc.

“Tôi phải đi tìm người nhà của thượng nghị sĩ,” Jane nói. “Tôi sẽ đón gã này sau vài tiếng nữa, rồi chúng tôi sẽ giải thích tất cả. Hiện tại, các anh chỉ cần biết hắn đã bắt cóc thượng nghị sĩ với có ý định giết bà ấy và tôi.”

Reid không để tâm đến cuộc thảo luận, anh nhìn về phía những con sóng đen vỗ vào bờ. Anh không thấy bất kỳ tia sáng nào dọc bờ biển cả, nơi trú ẩn cách xa mặt nước và bị những hàng cây che khuất. Vì địa hình, nơi đó chỉ có thể tiếp cận bằng cách đi bộ.

Jane chạm vào cánh tay anh. Anh đặt tay mình lên tay cô khi tàu của cảnh sát biển rú động cơ thành tiếng gầm. “Anh có nhiều điều phải nói cho em lắm, Jane. Em sẽ không tin nổi đồng bọn của Brian là những ai đâu.” Anh đi tới bánh lái và khởi động.

Thượng nghị sĩ đi theo sau rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Jane. “Tôi đã rất hoảng sợ. Hắn ta thực sự muốn giết tôi. Lỡ như hắn đã hại Fanny thì sao? Hắn nói hắn chưa giết con bé, nhưng tôi không tin hắn.”

“Tôi không nghĩ người phụ nữ đang trông giữ họ sẽ làm hại họ.” Anh kể cho Jane và thượng nghị sĩ Fox nghe về Elizabeth và cách mà Brian đã ép buộc bà ấy giúp đỡ hắn sau khi phát hiện ra những hành vi “nghĩa hiệp” của bà.

Jane trợn tròn mắt khi nghe anh kể về âm mưu hãm hại cha cô của Brian và Daryl. “Quá nhiều hận thù.” Cô đưa tay lên che miệng. “Em không thể tin cô Elizabeth lại làm những chuyện như thế. Cả Brian nữa.” Cô quay sang bà thượng nghị sĩ. “Tôi đã nghe hắn nói với bà rằng hắn làm mọi chuyện này là để báo thù cho cha mình. Cha tôi đúng là đã giúp đỡ hai cậu con trai ấy.”

“Hắn đã phải hứng chịu bi kịch từ khi còn quá nhỏ,” Thượng nghị sĩ Fox nói. “Khi con người ta nuôi lửa giận trong lòng, nó sẽ nuốt chửng chính họ.”

“Tôi tự hỏi liệu anh Troy có biết Brian bị ám ảnh tới mức muốn báo thù không.”

Reid nheo mắt nhìn bóng tối và thấy cầu tàu cũ nát từ đằng xa đang đến gần. “Em sẽ phải đi hỏi anh ấy.” Anh cho du thuyền cập bến và buộc nó lại, đỡ hai người phụ nữ và Parker lên bờ. “Trại ở đằng này.”

Anh dẫn họ xuyên qua khu rừng tối tăm và tìm thấy đường mòn của đàn hươu. Thượng nghị sĩ lấy điện thoại ra, mở đèn pin rồi trao nó cho anh, giúp xua bớt bóng tối. Jane đan tay mình vào tay anh, anh siết lấy những ngón tay của cô và kéo lại gần mình.

Anh có thể ngửi thấy mùi của khu trại trước khi nhìn thấy nó, đó là thứ mùi hỗn hợp của lửa và súp. “Thượng nghị sĩ, bà nên đợi ở đây. Hãy để tôi đi xem Elizabeth còn ở đó không.”

Jane đặt tay lên vai anh. “Anh ở lại với thượng nghị sĩ đi. Em sẽ đi kiểm tra khu trại, xem Daryl và Elizabeth có ở đó không.”

Luôn là một cảnh sát có năng lực. Anh dừng lại giữa những hàng cây và nhìn Jane cầm súng đi vào khu đất trống. Không có gì chuyển động, ngoại trừ những cơn gió. Bếp lò trong trại vẫn ở nguyên chỗ cũ, cái chảo cũ nát vẫn còn trên kiềng. Lửa trại đã cháy hết, chỉ còn chút hơi khói tàn bốc lên từ đám tro. Cánh cửa dẫn vào căn nhà nhỏ đã đóng lại.

Jane bước qua khu đất trống tới trước căn nhà và đi lên bậc tam cấp. Cô đập cửa. “Cô Elizabeth? Cô đang ở trong đó à? Cháu Jane đây.”

Reid căng tai, cố gắng lắng nghe những âm thanh phát ra từ căn nhà. Tiếng khóc phải không nhỉ? Jane thử đẩy mở cửa, nhưng đã bị khóa. Cô bước tới cửa sổ và nhòm vào bên trong, sau đó quay lại nhìn Reid và thượng nghị sĩ.

“Là Fanny và Harry. Họ đang bị trói ở bên trong. Nhưng không nhìn thấy Elizabeth đâu cả.”

Reid và bà thượng nghị sĩ liền chạy tới chỗ cô. “Harry!” Thượng nghị sĩ Fox gọi. “Harry, bà đây. Cháu an toàn rồi.”

Reid bước lên những bậc thang ọp ẹp để tới trước cửa. “Lùi lại.”

Anh chạy lấy đà và tông vai vào cánh cửa mỏng manh. Khung cửa bật tung dưới sức nặng của cơ thể anh, chính anh cũng ngã vào bên trong, gục xuống sàn.

“Chờ đã, thượng nghị sĩ!” Jane hô lên, nhưng thượng nghị sĩ không hề dừng lại. Bà ấy chạy một mạch qua Reid.

Reid phải chớp mắt mấy lần trong căn nhà tối mới có thể thấy Harry và Fanny đang bị dây xích trói vào khung giường sắt cũ kỹ, vòng xích quấn quanh chân giường và kết thúc bằng một ổ khóa. Anh lồm cồn bò dậy, đi tới để tìm cách giải thoát cho họ.

Thượng nghị sĩ Fox ngồi lên giường, một tay ôm lấy cháu trai của mình, tay còn lại ôm lấy cô con gái. “Tháo xích ra đi,” bà ấy bảo Reid.

“Để tôi tìm chìa khóa. Nếu không có, chúng ta sẽ cần một cái kìm cộng lực.” Anh nhìn quanh căn nhà gỗ gần như trống không, nhưng không thấy cái chìa nào.

Jane rướn người, thò tay móc thứ gì đó từ một cái hốc trên tường. “Tôi nghĩ nó đây rồi.” Cô rút ra một chiếc chìa khóa và trao nó cho Reid.

Anh tra chìa vào ổ. “Đúng nó rồi!” ổ khóa kêu lách cách, anh gỡ nó ra khỏi dây xích.

Thượng nghị sĩ Fox ôm Harry trong tay, đỡ Fanny đang lảo đảo đứng dậy. “Chúng ta về nhà thôi.”

Jane chạm vào cánh tay Reid. “Được đấy, Đội trưởng Mỹ*, để tôi xem bả vai anh nào.”

Bả vai bị bầm chẳng là gì so với niềm vui mà anh nhìn thấy trên khuôn mặt ba người đó. Anh quàng tay lên người Jane, kéo cô lại gần. “Tận hưởng thời khắc này đi, chỉ lúc này thôi.”

Anh biết cô sẽ không nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ này lâu nữa đâu.