Chương 39
Brian có phải là người như cô vẫn nghĩ không nhỉ? Jane đứng đằng sau tấm gương một chiều với Reid bên cạnh, nhìn Brian đang ngồi trước bàn thẩm vấn. Vì cô là mục tiêu của hắn và cũng vì hắn từng là một sĩ quan cảnh sát, nên cảnh sát bang đã tiếp nhận vụ này và sẽ mau chóng có mặt ở đây để thẩm vấn. Cô Elizabeth và lão Daryl cũng đã bị bắt và đang chờ thẩm vấn riêng trong những căn phòng khác. Lão Daryl chính là người đã bắn họ ở pháo đài Morgan. Rồi cả bang sẽ được nghe về vụ bê bối này.
Cô nhìn Reid, anh đang chuẩn bị thiết bị quay. “Hẳn đây là một bộ phim tài liệu điên rồ với anh.”
Anh sững người trong giây lát, rồi quay sang nhìn cô. “Em có muốn anh cắt hết đi không?”
Cô có muốn không nhỉ? Cô xem xét những dòng suy nghĩ lộn xộn của mình xen lẫn nỗi xấu hổ vì đã tin mọi lời dối trá của Brian. Rồi cô lắc đầu. “Đây là một bài học quan trọng về những chiếc mặt nạ mà mọi người mang. Em đã xem Brian là bạn bè của mình, trong khi lúc nào hắn cũng sục sôi hận thù.”
Giọng cô hơi khàn đi, cô đằng hắng. “Liệu có còn ai dối trá nữa không nhỉ? Em bắt đầu nghĩ là không rồi đấy.”
Cô tinh ý phát hiện ra sự cứng nhắc trong anh. “Em không có ý ám chỉ anh đâu. Nhưng mà, tất cả chuyện này khiến em giật mình. Cha đã đúng ngay từ đầu, rằng có kẻ muốn hãm hại ông.”
Reid nhìn Boulter trong căn phòng đối diện. “Anh rất lấy làm tiếc cho anh trai của Brian. Anh ấy hẳn sẽ bị sốc vì những gì Brian đã làm.”
“Em ước rằng anh ấy đã nói cho em nghe về nỗi căm hận của Brian. Có lẽ sẽ giúp ích được gì đó.”
“Giận dữ và thù hận thường là những chuyện khó có thể nói ra. Chỉ có Chúa mới có thể giúp ta tha thứ. Chúng ta không thể tự làm điều đó được đâu.”
Có lẽ anh nói đúng. Chính bản thân cô cũng chẳng thể làm gì với những cảm xúc của chính mình.
Brian đứng dậy đi ra trước tấm kính. Hắn ép mặt vào đó và nở nụ cười, dù đôi mắt thì không. “Tao biết mày đang ở đó. Mày thắng rồi đấy, Jane. Vui chứ? Gia đình mày đã cướp đi mọi thứ của tao.”
“Không hề.” Hắn không thể nghe thấy cô, nhưng vẻ cuồng nộ trong đôi mắt ấy thật quá đau lòng.
“Tao có thể đã để công lý trượt khỏi tay. Nhưng công lý sẽ vả vào mặt mày ngay lúc mày ít đề phòng nhất. Sẽ có ngày cha mày phải trả giá vì những gì ông ta đã làm.”
Máy quay của Reid vẫn đang hoạt động. “Hắn có vẻ rất chắc chắn rằng cha mình vô tội. Em có biết vụ đó không?”
“Biết rõ ấy chứ. Một máy quay hành trình đã thu được cảnh ông ta phạm tội. Không còn bất kỳ nghi ngờ nào về vụ của ông ta, cũng giống như bây giờ, không còn bất kỳ nghi ngờ nào về vụ của Brian.”
Brian quay mặt lại khi các thanh tra của bang bước vào phòng. Hắn nghĩ hắn được quyền hận thù và cô sẽ không bao giờ có thể thấy điều đó thay đổi.
*Will nghếch cằm, nhìn thẳng vào Reid. “Hôm nay con muốn nói chuyện với mẹ. Đây là món quà sinh nhật duy nhất mà con muốn.”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười lăm của con và ba mươi của Jane. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Reid vẫn chưa mang trò chơi điện tử mà anh mới mua từ trên gác xuống. Anh không dám tặng quà gì cho Jane, vì sợ mối quan hệ tiến triển quá nhanh. Hơn nữa, dù anh có tặng, nhưng ngay sau khi cô biết anh là ai, cô sẽ ném trả vào mặt anh.
Reid rót cốc cà phê cuối cùng và đặt nó lên khay cùng với những chiếc bánh beignet trước khi trả lời. Will là người duy nhất được ngủ vào đêm qua, vì anh và Jane vừa mới về được một tiếng đồng hồ. Mắt anh đỏ ngầu vì không nghỉ ngơi đủ, sự mệt mỏi cũng khiến cả người anh uể oải. Reid chẳng còn hơi sức đâu để chống chọi với những rắc rối đang lao anh đến như con tàu không người lái thế này.
Mặt trời chỉ vừa mới mọc. Anh nhìn ra cửa sổ, về chỗ Jane đang ngồi trên bến cạnh sông Bon Secour. Mặt nước lấp lánh sắc màu của những tia nắng sớm, tóc cô ánh lên màu hồng nhạt. Anh cố gắng hình dung cách cô phản ứng, nhưng dù thế nào, anh vẫn không thể thấy một kết thúc tốt đẹp, dù tình cảm đang nảy sinh giữa hai người họ.
Có lẽ đây là lần thứ một triệu anh thầm ước rằng mình đã tự giải thích bản thân là ai ngay khi vừa đến thị trấn này. Đáng tiếc, lúc đó anh chưa hiểu rõ cô để có thể thấy tin tưởng. Bây giờ thì anh tin cô. Anh biết cô là một người nhân hậu với trái tim bao la có thể đón nhận Will bằng tình mẫu tử mà không cướp con khỏi anh.
Nhưng lúc đó thì anh không chắc.
Và anh đoán sự khác biệt giữa hai điều này chẳng có ý nghĩa gì với cô.
“Will, cô ấy đã có một đêm vất vả. Cha cũng thế. Cha nghĩ tốt hơn chúng ta nên nghỉ ngơi một lát đã.”
Vai Will rũ xuống. “Cha nghĩ mẹ sẽ nổi giận, đúng không?”
“Con đang nghĩ thế thì có,” Reid nói thẳng. “Đương nhiên cô ấy sẽ giận cha. Chắc chắn là như thế.”
“Cha đâu phải người nói dối mẹ rằng con đã chết. Là ông ngoại đấy chứ.” Ánh mắt Will nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ. “Khi nào thì con có thể gặp ông?”
“Con muốn gặp ông à? Nhưng mà ông...” Reid đột ngột dừng lại.
“Nhưng mà ông đã bỏ rơi con và nói dối mẹ. Vâng, con biết. Nhưng dù sao thì con cũng có một người ông. Khá ngầu đấy chứ. Có lẽ ông sẽ đưa con đi đánh cá.”
Ngực Reid thắt lại. Con trai anh khao khát được trở thành một thành viên trong một gia đình đông đúc hơn mà Reid chẳng hề nhận ra. Anh đã luôn cố gắng ở bên con, nhưng dường như không hề đủ. Dù chuyện này sẽ khiến tất cả mọi người đau khổ, nhưng anh biết nó nhất định phải xảy ra.
Chỉ là không phải lúc này.
Cánh cửa mở ra, Jane bước vào trong cùng với Parker. “Cà phê và bánh beignet của chúng ta đâu? Em chết đói rồi.”
Reid cầm khay lên. “Anh đang định mang ra, cho nhân vật chính của ngày hôm nay.” Anh cố giữ giọng mình vui vẻ và thầm mong Will đừng nói gì cả. Không phải hôm nay.
“Ồ, cảm ơn anh. Đám muỗi vừa hút máu em no say ngoài kia nên hãy ăn trong này đi. Lại sắp có bão đấy, em thấy vài giọt mưa rồi. Em nghĩ em sẽ làm tổ trên sô pha của anh và chợp mắt một lát.”
Không chờ câu trả lời, cô đi qua bàn ăn sáng ra phòng khách và thả mình xuống sô pha. Reid đặt khay thức ăn và đồ uống lên bàn cà phê, cô vươn tay ra để lấy một chiếc bánh beignet. Vụn đường rơi xuống đùi trong lúc cô ngấu nghiến miếng bánh ngọt.
Cô thở dài thỏa mãn. “Vẫn còn nóng.”
“Anh đặt họ mang đến nên vẫn còn nóng. Không giống bánh sinh nhật gì cả, nhưng đây là điều tốt nhất mà anh có thể làm cho em và Will.”
Cô mỉm cười với con trai anh. “Đúng rồi. Hôm nay cũng là sinh nhật cháu. Chúc mừng sinh nhật nhé, Will. Cô biết nướng bánh sô-cô-la kiểu Đức. Cô sẽ làm ngay một cái cho chúng ta sau khi ngủ dậy.” Cô nhếch miệng cưới với Reid. “Có lẽ cô sẽ để cho cha cháu một miếng, nếu ông ấy không đánh thức cô dậy quá sớm.”
Giá như họ có thể giữ bầu không khí thân mật này mãi. Khi cô biết sự thật, mọi thứ sẽ thay đổi.
“Cha em biết mọi chuyện chưa?”
“Em gọi cho cha rồi. Ông ấy sốc vì chuyện của Brian lắm, em nghĩ là cả đau lòng nữa. Ông ấy đã làm rất nhiều điều cho hai anh em họ trong những năm qua.” Cô lau tay rồi nhấp một ngụm cà phê trước khi đặt nó lên bàn nhỏ cạnh mình. “Em hơi lạnh. Anh có chăn không?”
“Chắc chắn rồi. Nằm xuống đi, anh sẽ đắp cho em.”
“Em mệt quá.” Cô cuộn mình lên ghế sô pha, gối đầu lên một chiếc gối trang trí.
Reid lấy tấm chăn mỏng đang phủ trên tay ghế sô pha đối diện, trải nó ra và đắp lên người cô. Có thứ gì đó rơi ra từ giữa các nếp gấp, anh điếng người. Đó là những bức ảnh mà anh đã đưa cho Will xem. Cái chăn mỏng tuột khỏi tay anh. Anh choáng váng cả người khi nghĩ tới việc cô sẽ nhìn thấy chúng.
Cô ấy chắc chắn sẽ nhận ra chính mình. Và cả cậu thanh niên ngày xưa từng là anh nữa.
Cô nhặt mấy tấm ảnh lên, nụ cười đông cứng xuất hiện trên gương mặt. Cô nhìn chính bản thân mình một thời đã xa đứng giữa những hàng cây. “Anh lấy những tấm ảnh này từ đâu ra vậy?”
Mọi lời giải thích đều chết lặng nơi đầu lưỡi Reid. Anh không tài nào nghĩ ra cách nào khiến cô hiểu cả.
“Anh đang điều tra em?”
“Không, không có chuyện đó đâu.”
Cô ngồi dậy, hất chăn ra. “Vậy những tấm ảnh này từ đâu ra? Em đã không thấy chúng nhiều năm trời rồi.”
Reid nuốt cục đá đang chặn họng mình xuống, nhưng trước khi anh kịp lên tiếng, Will đã bước tới. “Cha, để con.”