← Quay lại trang sách

Chương 40

Tay Jane run rẩy cầm những tấm ảnh, cảm giác choáng ngợp khiến cô nôn nao. Lời nhắc nhở từ quá khứ về con người cũ của cô xua tan chiến thắng sau khi cứu thượng nghị sĩ. Tại sao Reid lại có chúng? Cô đã tin tưởng anh, nhưng anh lại điều tra cô. Anh định vạch trần quá khứ của cô ư?

Nỗi xấu hổ về bản thân ngày xưa bủa vây cô, cuộn lại và siết chặt lồng ngực.

Cô há miệng thở mấy hơi dài để bình tĩnh lại và vươn tay tìm kiếm Parker. Chú chó rít lên, trườn vào lòng cô như thể muốn an ủi. Cô tựa cằm lên cái đầu xù lông của nó.

Will đan hai tay vào nhau. “Cháu biết cô hẳn đang rất kinh hãi, cảnh sát trưởng.”

Cô nhìn nụ cười thăm dò của cậu bé, nhưng không thể đáp lại. Con trai của Will thì có liên quan gì đến chuyện này? Chẳng lẽ cậu bé là người nảy ra ý định điều tra cô?

Cô liếm môi, cố gạt đi những suy nghĩ đang chạy đua trong đầu mình. “Cháu thì có gì để giải thích chứ? Cô nghĩ cô cần nói chuyện với cha cháu. Đây là chuyện giữa ông ấy và cô.”

Will nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt cô. “Thật ra thì đó không chỉ là chuyện của hai người đâu. Mẹ thấy đấy, con là con trai của mẹ.”

Con trai của mẹ.

Những từ này nghe phi lý quá. Cô nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt. Con trai cô là một đứa trẻ sơ sinh đã yên nghỉ trong một nấm mồ sơ sài nhiều năm về trước. Con trai cô là một đứa bé có mái tóc màu đen và đôi mắt cũng đen trong trẻo đầy tò mò. Con trai cô đã chôn mình trong trái tim cô y như cách những ngón tay tí hon của thằng bé từng nắm chặt ngón tay trỏ của cô.

Cô nuốt nước miếng. “Con trai cô chết rồi, Will à. Đây là một trò đùa độc ác nào vậy?”

Đôi mắt đen của cậu bé nhìn cô da diết, Will nhẹ lắc đầu. “Con vừa nói sự thật. Hôm nay là sinh nhật của con, cũng là sinh nhật của mẹ. Cha giữ những tấm ảnh của mẹ. Cha chính là Moses.”

Moses ư?

Cái tên thuộc về quá khứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô. Ánh mắt cô hướng về phía Reid, người đang đứng sau con trai mình. “Không thể nào.”

“Jane, đây là sự thật. Anh bây giờ trông đã khác xưa rồi.” Reid xoa mái đầu đã được cạo nhẵn của mình. “Tóc tai đã bị cắt hết. Em cũng chưa từng nhìn thấy anh khi cắt tóc và cạo râu.”

Niềm tin bắt đầu len lỏi vào trái tim cô. Chẳng trách cô lại ngạc nhiên đến vậy khi Reid hôn mình. Chẳng trách cô lại nghĩ ngay tới những ngày xa xưa ở Núi Sinai.

Cô nhìn Will và đứng dậy trên đôi chân mềm oặt. “Thật ư?” Cô vươn bàn tay run rẩy chạm vào má con, gò má đã không còn mềm như cánh hoa giống mười lăm năm trước.

“Thậ... thật ạ. Mẹ là mẹ của con.” Mắt Will ướt đẫm, hầu kết thằng bé nhấp nhô lên xuống vì cố kiềm nén cảm xúc.

“Mẹ ôm con được không?” Cô thì thầm.

Cậu thiếu niên gật đầu và giang rộng cánh tay. Cô bước tới và ôm chặt lấy con khi con trai cô cúi người bao phủ cô bằng vòng tay đầy che chở. Con trai cô đang ôm cô giống như cô từng ôm nó trong ngực. Đây có phải một giấc mơ không? Nếu đúng như thế, cô không muốn mình tỉnh lại.

Đứa con trai yêu quý của cô còn sống và khỏe mạnh. Con đã lớn và mạnh mẽ giống như cha. Hơn hết thảy, con là một chàng trai trẻ tuyệt vời. Con biết tôn trọng, chăm chỉ và tốt bụng. Con đã trưởng thành y như cô hy vọng vào lần đầu ôm lấy con từ rất nhiều năm về trước.

Cô hơi đẩy ra và ngước nhìn con. “Con biết chuyện này được bao lâu rồi?”

“Mới vài ngày thôi ạ.”

Cơn giận lại bắt đầu sôi lên khi cô nhận ra điều này có nghĩa là gì. Sự dối trá khủng khiếp tàn phá cô, khiến cô hoàn toàn suy sụp.

Cô siết chặt bàn tay mình, nhìn thẳng vào Reid. “Anh đã nói dối cha em!”

Anh lắc đầu. “Ông Charles mới là người nói dối. Mẹ em đã đưa Will cho anh ngay khi người ta bắt đầu tấn công trại. Anh nhìn thấy cha em trên đường đưa Will đi trốn, ông ấy biết anh và Will vẫn ổn.”

Hình như máu không tuần hoàn được lên não, Jane cảm thấy quay cuồng. Cha sẽ không bao giờ nói dối cô điều quan trọng như vậy. Thật vậy chăng? Liệu đây có phải lời nói dối mà cô Elizabeth đã ám chỉ khi nói về các bí mật không?

Chân Jane chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô ngã xuống sô pha khi hồi tưởng lại ngày khủng khiếp toàn là đau đớn và sợ hãi ấy. Lửa cháy phừng phừng, tiếng người la hét và tiếng súng nổ. Con cô. Mẹ cô. Cô đã mất quá nhiều thứ vào ngày hôm ấy.

Cô cố gạt những hình ảnh đó ra khỏi đầu và ngước nhìn Reid. “Cha đã nói dối em để đưa em đi cùng cha?”

“Anh e là vậy. Anh từng nghĩ em đã chết trong cuộc tấn công đó suốt một thời gian dài. Nhưng rồi anh thấy em trên tivi hồi sáu tháng trước, khi em làm chứng trong một phiên tòa mà anh theo dõi.” Bả vai anh rũ xuống, tiếng thở dài bật ra. “Nếu có thể khiến em cảm thấy được an ủi hơn, thì anh cũng đã không nhận ra em. Nhưng cha anh có danh sách tất cả các thành viên trong hội cuồng giáo, nên anh luôn biết tên thật của em.”

Một lời nói dối với nửa sự thật, lần này là từ Reid. “Tại sao anh không nói thật cho em biết ngay khi tới đây?” Cô nghiến răng mạnh đến nỗi quai hàm đau nhức.

Anh giang tay cầu hòa. “Em nghĩ mà xem, Jane. Trước đấy anh không hiểu gì về em. Chúng ta chưa ở với nhau lâu. Sau đó, em đã bỏ anh với con mà đi nên anh không biết có thể tin tưởng em được không.”

“Tin tường em? Đương nhiên anh có thể tin em.” Ánh mắt cô lại tìm kiếm con trai, “ồ, em hiểu rồi. Anh nghĩ em sẽ đòi quyền nuôi dưỡng Will?”

“Sẽ có người làm vậy. Họ không quan tâm chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với đứa trẻ cũng như người cha.”

“Em chưa từng muốn xen vào giữa anh và Will. Mối quan hệ giữa hai cha con rất đặc biệt.”

“Giờ thì anh biết điều đó, còn lúc mới gặp em thì anh không chắc.”

Giọng anh thấm đẫm vẻ mệt mỏi, anh bóp trán. “Hai cha con định sẽ nói với em sau khi em ngủ dậy.”

Cô không biết mình có tin anh được không. Làm thế nào cô có thể tin anh, hay bất kỳ ai khác? Đến cha ruột của cô còn nói ra lời dối trá đau xót nhất mà cô có thể tưởng tượng. Suốt ngần ấy năm, cô cứ nghĩ con trai mình đã qua đời. Có quá nhiều thứ đang khiến cô choáng ngợp.

Cô xoay xở để bắt đôi chân mềm nhũn của mình nghe lời và đứng dậy. “Em sẽ nói chuyện với cha.”

Will đưa tay ra. “Mẹ giận con à?”

Cô nắm lấy tay con. “Gì cơ? Ôi, đương nhiên là không rồi, con yêu. Không phải lỗi của con.” Cô nhận ra vẻ buồn bã trên gương mặt con trai và kéo cậu bé lại gần mình, trao cho cậu một cái ôm thật chặt. Cô chỉ muốn ngồi đây và trò chuyện với con, nhưng cô phải tìm hiểu tại sao cha lại nói dối cô như vậy. “Mẹ sẽ quay lại sau, rồi chúng ta sẽ nói chuyện về tương lai. Mẹ muốn được ở bên con nhiều như con muốn ở bên mẹ vậy.” Cô quay sang lườm cha thằng bé. “Miễn là mẹ không phải ở gần cha con.”

Lờ đi vẻ tổn thương hiện lên trong mắt Reid, cô gọi Parker và nhanh chóng đi ra cửa. Làm thế nào mà cô có thể chấp nhận những chuyện đã xảy ra đây?

*

Rei cảm thấy như thể vừa thoát khỏi vùng chiến sự. Jane đã nổi giận đúng như anh đoán và anh biết mình đáng phải hứng chịu cơn giận của cô.

Anh nhìn Will ngồi trên sô pha, đang thần người nhìn khoảng không trước mặt bằng đôi mắt đen bối rối. “Cô ấy có quyền giận cha, Will ạ. Nhưng hai mẹ con ổn mà.” Anh cố giữ giọng mình nhẹ nhõm. “Này, sau này con sẽ có một chú chó đấy. Parker quý con sẵn rồi.”

Will chớp mắt và ngồi thẳng dậy. “Con ước giá mà mẹ không giận cha. Con phải làm thế nào nếu mẹ bắt đầu chỉ trích cha đây?”

“Cô ấy sẽ không làm vậy đâu.”

“Mẹ vừa làm thế đó thôi.”

“Đó chỉ là những lời được thốt ra trong cơn giận dữ. Mẹ sẽ không muốn khiến con cảm thấy khó chịu hay làm gì đó để khiến cha ngăn mẹ gặp con.”

Will nhướng mày. “Cha sẽ không ngăn con gặp mẹ đấy chứ?”

“Chẳng có gì phải làm vậy cả. Nhưng cô ấy cũng sẽ không muốn gây chiến giữa chúng ta.” Reid liếc nhìn đồng hồ trên tường. “Con đói không? Cha sẽ làm trứng ốp lết, hoặc chúng ta có thể đến Brew House để mua cà phê và bánh mỳ kẹp cho bữa sáng.”

“Con chẳng muốn ăn gì cả.”

”Cha không muốn con ở nhà và ủ rũ trong ngày sinh nhật của mình. Chúng ta có thể ra khơi.” Nhưng rồi anh chợt nhớ về số phận con thuyền của mình. “Thôi, bỏ ý định đó đi. Cha quên mất chưa nói với con, thanh tra Boulter đã cho nổ thuyền của chúng ta rồi."

Điều này thu hút sự chú ý của Will. “Thuyền của chúng ta bị chìm ạ?”

“Nó bị cháy, sau đó mới chìm. Cha đoán chúng ta sẽ tìm được nhiều hơn một vài mảnh ván gỗ than trên vịnh Mobile. Cha có thể thuê một chiếc thuyền, để xem có thấy chút dấu tích nào của nó không.”

“Con không nghĩ mình có thể chịu được nếu tìm thấy gì đó đâu.”

“Bóng rổ thì sao? Cha con ta có thể tới sân trường và ném vài quả.”

“Vâng.” Gương mặt Will bừng sáng, thằng bé lập tức đứng dậy. “Con đoán vậy thì được.”

“Nhưng trước tiên con cần ăn sáng.”

“Cha làm đủ chuyện chỉ để bắt con ăn à?”

“Này, con vẫn đang trong tuổi lớn đấy.”

Will theo Reid vào bếp. Cậu bé ngồi lên một cái ghế bar trong khi Reid đánh trứng và làm bánh khoai tây bào chiên. Mùi cà phê và đồ ăn khiến dạ dày Reid nhộn nhạo, anh chợt nhận ra mình đã đói thế nào. Jane vừa đi mà chẳng ăn uống gì cả. Mong là cha cô ấy sẽ bắt cô ăn gì đó.

Chuyện gì đang xảy ra giữa họ nhỉ? Liệu Charles có nói dối cô ấy nữa không? Liệu ông ấy có cố thuyết phục cô rằng những gì xảy ra tối đó là hậu quả từ lỗi lầm của Reid?

“Cha đang cau mày,” Will nhận xét.

Reid chợt nhận ra mình vừa suy nghĩ phiến diện. Hãy tập trung vào sự thật. Anh cần để Will hiểu mình đang trải qua chuyện gì. “Cha lo rằng ông Charles sẽ không nói thật với mẹ con.”

“Cha không có cách nào chứng minh những gì đã xảy ra tối đó, phải không?”

“Không có cách nào cả. Mẹ cô ấy không ở gần đây để xác nhận những chuyện đã xảy ra. Ông Charles có thể xoay mẹ con vòng vòng. Ông ấy là cha của mẹ con, cô ấy hẳn sẽ tin ông ấy hơn là cha.”

“Con không biết nữa, mẹ con khá sắc sảo mà. Mẹ không thể làm cảnh sát lâu như thế nếu không nhận ra những lời nói dối được.”

Mẹ con.

Từ này thoát ra từ miệng con trai khiến Reid vui vẻ hẳn. Có lẽ anh đang nằm trong danh sách đen của Jane, nhưng cuộc đời vừa mở ra nhiều cánh cửa tuyệt vời cho con trai anh. Anh vẫn luôn thương Will vì con thiếu thốn tình mẫu tử, và Jane sẽ trao tình yêu cho con chẳng ngại ngần. Anh thề sẽ không cản trở bất cứ trải nghiệm nào mà Jane muốn dành cho con. Con trai anh đúng ra không bao giờ phải liên quan tới Lauren cả, người mẹ ruột của con có thể chữa lành nỗi đau đó. Cô ấy sẽ là một người mẹ hoàn hảo và anh sẽ cho cô đủ không gian cần thiết để tìm hiểu và gắn bó với Will.

Anh nợ cô nhiều như vậy.

Anh đẩy bữa sáng tới trước mặt Will, rồi cầm đĩa của mình lên và vòng qua góc bàn bếp để ngồi cùng con trai. Họ cùng nhau ăn trong yên lặng.

“Chúng ta có thể ghé qua và tặng quà sinh nhật cho mẹ trước khi đi chơi bóng rổ được không ạ?” Will hỏi.

“Đương nhiên rồi. Con có ý tưởng nào chưa?”

“Mẹ thích sách về La Mã. Chúng ta có thể tạt qua hiệu sách xem có cuốn nào mới không.”

“Cha biết tại sao mẹ con lại thích sách đến vậy. Hồi còn ở hội cuồng giáo, chúng ta không được phép đọc sách. Chúng ta chỉ được đọc những cuốn sách nhỏ dùng để chiêu mộ thành viên mới, nhưng không được phép đọc Kinh thánh. Cô ấy đã lén giấu vài cuốn sách lậu trong một cái lỗ ở tủ quần áo. Cha đã từng thấy chúng một lần, nhưng đã đặt lại chỗ cũ để cô ấy không phải lo cha sẽ đi tố cáo.”

Will đẩy cái đĩa trống không của mình về phía trước. “Nghe buồn vậy ạ? Chẳng trách lúc nào mẹ cũng đọc sách. Mẹ sẽ đọc sách giấy chứ ạ? Con biết mẹ luôn đọc sách điện tử.”

“Căn hộ của cô ấy toàn sách là sách. Cha nghĩ cô ấy chỉ thích sách điện tử vì lúc nào cũng có thể mang sách bên mình. Cô ấy sẽ trân trọng bất cứ thứ gì con tặng.”

“Con muốn dùng tiền của mình.”

Will đã tự kiếm được tiền từ việc làm vườn, cắt cỏ và thi thoảng là phụ bạn đi đánh tôm hồi còn ở New Orleans. Reid không biết thằng bé đã để dành được bao nhiêu, nhưng anh gật đầu. “Miễn là con muốn.”

Anh ăn nốt miếng trứng chiên cuối cùng rồi đặt cái đĩa vào máy rửa chén. “Nào, đi xem chúng ta có thể tìm thấy gì.”

Đây sẽ là món quà sinh nhật đầu tiên mà con trai tặng Jane, nên nó phải thật đặc biệt và đáng nhớ. Có lẽ một quyển sách sẽ không đáng nhớ đến thế, nhưng anh phải để quyền quyết định cho Will.

Chẳng có lời xin lỗi nào từ anh đủ để có thể xóa đi cơn giận của Jane, anh ước mình có thể lại được thấy cách cô nhìn anh vào đêm qua một lần nữa.