← Quay lại trang sách

Chương 41

Jane bước ra khỏi xe và thả Parker từ ghế sau để chú chó chạy và đuổi theo những con sóc. Xe tải của cha đậu cạnh nhà, nên cô biết ông đã về nhà ngay sau khi sự thật được sáng tỏ. Sẽ mất một vài ngày nữa, tên tuổi của ông mới được thanh minh, nhưng những bên liên quan sẽ quay sang đối đầu nhau để tiến hành thỏa thuận bào chữa. Phải mất hàng tháng vụ bê bối này mới lắng xuống được. Và dù có lắng xuống, chắc chắn nhiều năm tới mọi người vẫn sẽ nhắc tới nó.

Cha cô không ở trong nhà, nên cô đi dọc theo con đường rợp bóng cây đến trước boong ke và nhấn chuông. “Cha, là con đây.” Cánh cửa kim loại dày kêu lên nặng nề, cô đẩy nó ra và bước vào bên trong, đi xuống theo chiều dốc của boong ke.

Nơi này có mùi pha tạp giữa thuốc súng và sắt vì có đủ các loại vũ khí nóng và giá đỡ. Bên trong khá rộng. Trần cao hơn sáu mét, các dãy giá đỡ chứa đầy những đồ ăn đóng hộp và những mặt hàng chủ lực khác. Căn phòng ở đằng sau là nơi ông để vũ khí. Cục quản lý Rượu, Thuốc lá và Chất nổ chắc sẽ ứa nước miếng nếu biết cha cô đã tích trữ được bao nhiêu thứ dưới này. Đương nhiên, tất cả đều hợp pháp.

Cô tìm thấy cha đang xếp đồ ăn đóng hộp lên giá. Ông có vẻ hoàn toàn bình thường, dù mấy ngày trước vừa bị truy nã. Ông đang mặc quần jean, đi ủng cùng chiếc áo sơ mi kẻ sọc quen thuộc. Ông làm việc mà chẳng hề nhìn cô.

Cô dừng lại, khoanh tay trước ngực. “Cha thay hàng ạ?"

“Ừ.” ông dừng công việc đang làm và nhìn cô hồi lâu. “Con đã làm tốt lắm, Jane. Tốt hơn những gì cha có thể làm. Cha tự hào về con.”

Mắt cô cay xè, cô chớp mắt để ngăn nước mắt đang ngưng tụ. Hơi trễ rồi. “Con muốn nói chuyện với cha về Núi Sinai và ngày chúng ta bỏ đi.”

Ông đặt hộp đồ ăn cuối cùng lên giá rồi cầm lấy thùng đựng những hộp thực phẩm cũ. “Đã lâu lắm rồi. Có ý nghĩa gì chứ? Tại sao con lại nhắc đến vào lúc này?”

Cô nắm lấy cánh tay ông khi ông định đi qua. “Ý nghĩa gì ư? Vì cha đã nói dối con. Con của con không chết. Moses cũng không chết. Hơn thế nữa, họ đang ở ngay Cảng Pelican này!”

Mặt ông tái nhợt. “Không thể nào.”

“Reid Dixon chính là Moses. Con trai anh ấy, Will, chính là con trai con. Thằng bé là cháu ngoại của cha.” Cảm xúc trào dâng khiến cô nghẹn lại một hồi lâu. Cô cố dằn nỗi đau xuống. “Thằng bé tuyệt vời lắm, cha ạ. Tuyệt vời lắm! Con đã bỏ lỡ mười lăm năm cuộc đời với chính con trai của mình. Tất cả đều bởi cha đã nói dối con.”

Ông cẩn thận đặt chiếc thùng xuống đất và thở dài. “Cha biết con sẽ không bao giờ chịu đi cùng cha. Cha không muốn con ở lại đó và bị những lời rao giảng giả dối đó nuốt chửng. Lúc đó, cha đã biết tất cả chỉ là dối trá. Thậm chí, hơn thế nữa, cha thật sự đã nghĩ mọi người đều sắp chết. Cha phải đưa con tới nơi an toàn. Con không hiểu điều đó sao?”

“Chúng ta có thể đưa thằng bé đi cùng mà! Vẫn còn thời gian. Cha đã thấy Moses và Will. Cha đã biết thằng bé ở đâu.”

“Không có thời gian để đi cứu nó. Cha cũng không tin mẹ con. Bà ta sẽ thuyết phục con rằng tốt hơn hết là để đứa bé ở lại. Con biết khả năng thuyết phục của bà ấy mà.”

“Con không tin nổi tới giờ cha vẫn khăng khăng là mình đúng.” Lồng ngực cô nghẹn lại thèm khát được hít thở không khí trong lành, tránh xa khỏi những lời tự ngợi ca của ông. Ông vẫn tin là mình đúng. Sao ông có thể ảo tưởng như vậy? Chẳng lẽ ông không nhận ra nỗi đau trong mắt cô chưa bao giờ tan biến? Ông không biết lời nói dối trong giây lát đó của mình đã cướp đi của cô những gì hay sao?

Tất cả những gì ông thấy chỉ là ham muốn của riêng mình, ông đã có mọi điều mình muốn, một cuộc sống mới rời xa khỏi hội cuồng giáo và mẹ cô. Còn cô phải trả giá để ông có được sự nghiệp và khu đất mình yêu thích. Thật ích kỷ làm sao!

Cô quay đầu và chạy ra cửa. Ông gọi với theo, nhưng cô lờ đi. Cô không thể nào hít thở nổi giữa những lời dối trá đã choáng chợp trong không khí ấy nữa. Chẳng lẽ cô không thể tin tưởng bất cứ ai sao?

Đáng ra cô nên hỏi cha hiện giờ mẹ đang ở đâu. Chắc ông biết. Có lẽ ông vẫn luôn biết Reid và Will ở đâu. Cũng có lẽ là không, ông ấy đã kinh ngạc khi biết họ đang ở trong thị trấn.

Cô gọi chú chó của mình khi chạy ra xe SUV. Parker do dự một chút trước khi tạm biệt lũ sóc và bám theo gót cô. Cô tiến đến xe của mình, để chú chó ngồi an toàn trên ghế sau rồi gục xuống ghế. Cô không biết phải làm gì với mớ cảm xúc đang đảo lộn ruột gan và khiến chân tay cô run rẩy. Lần đầu tiên cô cảm nhận được ý nghĩ về đức tin, đức tin chân chính, giống như một dòng nước mát xoa dịu đôi gò má nóng bỏng. Nhưng cô đã rời khỏi vòng tay Chúa quá lâu rồi, có lẽ Ngài sẽ không muốn lắng nghe nỗi phiền muộn lớn nhất trong đời cô vào thời khắc này.

*

Will là con trai cô. Jane vẫn đang cố làm quen với suy nghĩ đó và tưởng tượng cuộc đời cô sắp sửa thay đổi thế nào. Cô muốn tập trung vào niềm vui trong tương lai và buông bỏ cơn thịnh nộ đang ngầm sục sôi. Hoặc là cô kiểm soát được nó, hoặc là nó nuốt chửng cô.

Cô trở lại địa phận Cảng Pelican và trong lúc đang lái xe về phía trường học thì để ý thấy chiếc SUV của Reid đang đậu ở bãi xe. Hai bóng người cao ráo đang chơi bóng rổ, cô nhận ra thân hình của Will ngay tức khắc. Cô tấp xe vào bãi đỗ và ngắm nhìn họ hồi lâu. Chắc chắn mỗi lần nhìn thấy con trai, cô đều sẽ cảm thấy vui vẻ.

Con trai cô vẫn còn sống và rất tuyệt vời. Cô khó mà hiểu nổi tại sao đứa trẻ bé tí ngày xưa lại biến thành một chàng trai mạnh mẽ và đẹp đẽ đến vậy. Cô đưa mắt nhìn Reid, nụ cười chợt biến mất.

Những lời nói dối, muôn ngàn lời nói dối. Cả cuộc đời cô bị định hình và thay đổi vì những lời dối trá. Công việc của cô là tìm ra sự thật và công lý, nhưng giờ nó như thể một bài tập vô dụng vì cô nhận ra rằng mình đã nghĩ sai về quá nhiều người.

Reid dừng lại và nhìn về phía bãi đỗ xe. Anh huých cùi chỏ vào người Will, sau đó hai người họ cùng đi tới. Ngực cô căng ra, cô thở hắt ra một hơi, rồi hít thở đều vài lần để tự trấn an bản thân. Cô không muốn làm hỏng thời khắc ở bên Will như thế này. Cơn giận dành cho cha thằng bé có thể hủy hoại mối quan hệ giữa hai mẹ con. Cô luôn khinh bỉ cách những người đã ly hôn nói xấu người kia, để cho con trẻ phải trả giá vì sự bất bạnh của cha mẹ.

Parker cũng nhìn thấy họ, nó vui vẻ cất tiếng sủa, đuôi ngoáy tít. Cô bước ra và mở cửa sau cho nó. Nó chồm tới để chào đón Will và Reid. Will nựng Parker, rồi dừng lại ở xe của cha để lấy ra một cái túi. Thằng bé mỉm cười với cô, hai khóe miệng như kéo đến tận mang tai. Trái tim cô căng tràn vì hạnh phúc trước nụ cười đó.

Will bước vượt lên cha mình vài bước, lon ton đi tới trước mặt cô rồi dừng lại. “Dạ, ừm, mẹ. Con gọi như thế được chứ ạ?”

Mẹ. Cô chưa từng mơ mình sẽ được gọi như thế. Nước mắt cô lại trào ra, cô mặc kệ tất cả mà vươn tay về hướng con. Niềm hạnh phúc đang lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể cô không thể nào diễn tả bằng lời.

Will ôm cô vào lòng, còn cô nức nở trên ngực áo con. Thằng bé bối rối vỗ về, rồi hơi quay sang nhìn cha như thể muốn hỏi, “Con phải làm gì với mẹ bây giờ?”

Cô khịt mũi, rồi ngẩng đầu lên. “Thường thì mẹ không hay xúc động như thế này đâu, Will ạ. Mẹ hứa sẽ không làm con xấu hổ như thế này bao giờ nữa đâu.” Cô lùi lại và nắm lấy cánh tay con. “Con trai của mẹ. Mẹ vẫn không thể tin nổi. Mẹ yêu con từ tận đáy lòng, Will ơi. Bây giờ mẹ mới được làm mẹ, nhưng mẹ học nhanh lắm. Chắc là mẹ sẽ phạm sai lầm, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của mẹ. Nó vẫn luôn thuộc về con ngay từ lần đầu tiên mẹ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của con.”

Nước mắt lại muốn trào ra, nhưng cô nỗ lực để ngăn chúng lại. Cô thả tay Will ra và nhìn Reid. “Tối nay em ở với con nhé?”

Cô cảm thấy khó chịu vì phải hỏi xin phép anh bất cứ điều gì, chính anh đã giấu cô sự thật về Will. Đôi mắt nâu của anh lắng nghe yêu cầu của cô. Cô phải dằn lòng để không đe dọa sẽ lôi anh ra tòa nếu anh không chịu đồng ý. Nhưng đó không phải cách để bắt đầu một mối quan hệ, dù xa cách về không gian nhưng vẫn thân mật với Will.

Reid đút tay vào túi. “Will có thể ở với em bất cứ lúc nào con muốn.”

Cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh, nên tầm mắt cô rơi xuống đâu đó ở cằm anh. “Cảm ơn.” Hai từ đó suýt khiến cô nghẹn họng.

Will nhét một cái túi vào tay cô. “Con... con mua quà sinh nhật tặng mẹ. Nhưng họ chưa gói. Mong là mẹ sẽ thích.”

“Ôi, con yêu. Mẹ không quan tâm tới chuyện đó đâu.” Cô nhìn vào trong túi giấy của cửa hàng sách Hai Chú Rùa rồi lôi ra một cuốn sách về lịch sử La Mã. “Mẹ chưa đọc cuốn này.”

“Nó mới ra đấy.” Giọng thằng bé có vẻ hơi lo lắng.

Món quà đầu tiên của con trai cô. “Mẹ sẽ nâng niu nó. Cảm ơn con.” Cô ôm con lần nữa, nhưng không lâu để thằng bé không nghĩ rằng cô là một bà mẹ quấn con. Cô đã nghe những người khác phàn nàn rằng những đứa con đang ở độ tuổi thiếu niên của họ chẳng hề thích ôm ấp. Cô sẽ khá buồn nếu con trai cô cũng cảm thấy y như vậy.

Cô ép mình quay sang nhìn Reid lần nữa, nhưng vẫn không thể nhìn vào mắt anh. “Em đưa con đi bây giờ nhé?”

“Đương nhiên rồi. Anh sẽ mang vài bộ quần áo của con tới.” Anh đưa tay về phía cô. “Jane, anh... anh xin lỗi. Anh mong chúng ta có thể vượt qua chuyện này. Em có thể tha thứ cho anh không?”

Cô quay đi để không phải nhìn thấy nỗi khát khao trong cử chỉ của anh. “Có lẽ. Em sẽ cố gắng, nhưng em không muốn đối mặt với chuyện đó vào ngày hôm nay.” Đến chính cô còn xấu hổ vì sự đạo đức giả trong giọng nói nhẹ nhàng của mình. Cô không muốn trở thành loại người dựng lên một mặt nạ giả dối, nhưng nếu không kiểm soát được những ý nghĩ điên cuồng trong đầu mình, cô sẽ không thể làm được chuyện gì cả.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh thiêu đốt lưng mình trong lúc đi cùng Will và Parker ra xe. Tất cả những cảm xúc mới chớm nở mà cô dành cho Reid vẫn còn nóng bỏng, cô không thể nào quên đi nụ hôn đó. Nụ hôn tuyệt vời, ngọt ngào, thân thuộc như được trở về nhà. Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì? Cô không dám chắc mình có thể gạt bỏ cảm xúc sang một bên để nhìn nhận thấu đáo. Riêng việc gây dựng tình thân với Will đã đủ để rút cạn năng lượng trong cô rồi. Đó mới là ưu tiên hàng đầu của cô lúc này.

Dù gì cô cũng sẽ phải nói chuyện với Reid và làm rõ mọi chuyện trong quá khứ, nhưng không phải hôm nay. Có lẽ, cô sẽ tìm ra cách để bước tiếp, cùng với cậu con trai cao lớn đang đi bên cạnh mình. Ngày hôm nay sẽ được dành để khám phá những điều tuyệt vời trong tâm hồn cậu thanh niên đẹp trai đang ngồi bên cạnh cô.

HẾT