← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VII

Tôi quyết định rồi. Tôi nhất định bỏ cuộc hôn nhân thầy me tôi đã rắp cho tôi.

Bức thư đã bỏ vào hòm Bưu-điện. Ngày mai thì cụ Tuần Nam tiếp được lá thư từ hôn của tôi. Ngày kia thì thầy mẹ tôi nhận được tin chẳng lành.

Mà sao lại chẳng lành! Đời một thằng con trai sao lại cứ phải lấy vợ? Cứ sống như thế này, đã làm sao!

Chỉ ba hôm nữa là mẹ tôi lên đây. Tôi biết trước rằng mẹ tôi sẽ làm địa lên. Cụ tất cho rằng tôi điên. Cụ sẽ rầy la tôi phải biết.

Nhưng vốn chiều con, rồi cụ cũng sẽ nguôi lòng.Tôi cứ nói là cô ấy, tôi không thích, là rồi yên.

Song còn đằng nhà gái, chắc họ sẽ sửng sốt, vì họ không bao giờ lại ngờ rằng tôi hối hôn một cách đột ngột như thế.

Thầy mẹ tôi chẳng đã tốn bao nhiêu tâm cơ, mượn bao nhiêu người nói mãi, cụ Tuần mới chuyển lòng nhận lời gả cô Thúy cho tôi.

Cứ như cái quan niệm thông thường của đằng nhà gái, và của cả nhà tôi nữa, thì trong cuộc giao kết ấy, người may mắn là tôi rồi. Thì những cái hơn của vị hôn thê tôi rành rành ra đó.

Duy có cái không ai trông thấy, mà tôi trông thấy, là nàng cũng là một người đàn bà như chị Cát chẳng hạn. Mà tôi thì gớm đàn bà lắm rồi.

Cứ kể ra như thế cũng hơi gàn. Một con đàn bà nó phản chồng, chứ có phải tất cả đàn bà phản chồng đâu. Nhưng cái câu «người nằm ba đứng, của tám vạn loài», tôi không tin nữa.

Tôi không tin nữa vì tôi ích kỷ lắm, tôi chỉ yêu tôi thôi. Tôi chỉ muốn gần những người mà tôi xét là mực sống tinh thần ngang tôi thôi. Tôi nhớ câu của một văn gia Pháp: «Người đàn bà tốt nhất không đáng hai xu.»

Thế thì tôi, tôi tội gì gắn đời tôi với đời một kẻ không đáng hai xu. Chị Cát đã cho tôi một tang chứng sống.

À quên, tôi chưa nói, tôi xin đổi sang đây đã được ba tháng rồi. Cái tỉnh… này thật là một nơi «Tầm-dương đất trích». Có khác một điều là ở cái đất Tầm-dương này, khó có một lão-kỹ cung đàn réo rắt như người nghìn xưa,

Thôi, tôi cứ thế này tôi sống, cứ cái đời độc thân, không trói buộc, không ưu phiền, không phải vướng víu những tình cảm giăng mắc bên lòng

Năm tháng sau, một hôm, tôi tiếp được thư anh Cát.

Anh Thân

Buồn quá, anh ạ, Những lời anh dặn tôi thế mà đúng cả. Xưởng máy của tôi lỗ nhiều quá, đã phải đóng cửa. Thế là đi đứt cái món tiền năm nghìn của anh. Nhưng cũng may, nghe lời anh, tôi giữ riêng được số vàng và tiền đây, được gần ba nghìn rưởi. Vậy tôi hãy xin giả anh ba nghìn, còn hai nghìn nữa thì xin anh thư lại ít lâu, nhà tôi ở cữ rồi tôi liệu xoay giả anh dần.

Tôi cũng tưởng chung vào cái công cuộc ấy thì rồi khá, nào ngờ cái số chúng tỗi không ra gì. Thôi, anh thương vợ chồng chúng tôi, thương cháu. Thằng Vinh nó vẫn nhắc nhỏm «ba» nó luôn đấy…

Dưới là những lời hỏi thăm, và mười lăm cái măng-đa hai trăm đồng.

Tiếp được thư anh tôi thấy bồi hồi vô hạn. Quả nhiên như thế, thật mà! Cũng may, tôi đã tính trước cho anh Cát, chứ không thì phen này gia đình anh quẫn bách to.

Nhưng, tôi cũng mừng thầm. Mất tiền, nhưng còn người. Dẫu cái thanh giá của gia đình anh cũng có tổn thương đôi chút, tổn thương chỗ vô hình mà anh không biết nhưng vợ chồng, mẹ con vẫn nguyên. Thế là đẹp rồi.

Cái thằng kỹ-sư ấy tất là sau cuộc thất bại này — vả hắn cũng đã được nhiều cái lợi rồi — không dám thò mặt đến nhà anh Cát nữa

Đau xót, có chăng là chị Cát! Tình mất, tiền mất. Giấc mộng yêu đương thế là tan.

Nhưng đó là cái trừng phạt của trời, ai mà tránh được. Trời chỉ chờ cái lúc tội lỗi đã đầy đủ là mới đặt bàn tay định mệnh xuống đầu kẻ có tội.

*

Tôi vừa bước vào sân, đã thấy cái quang cảnh nháo nhác của một nhà có việc bất thường. Thằng Vinh mắt đỏ hoe, trông thấy tôi, chạy ra vồ lấy tay tôi. Rồi nó òa ra khóc..

Con Thu cũng khóc.

Tôi gặp anh Cát ở cửa buồng ngủ. Anh thấy tôi mừng rú lên, níu lấy tôi.

– Anh!

– Chị đâu?

Anh Cát chỉ vào trong giường:

– Nhà tôi không khéo nguy.

Tôi khẽ vén màn. Chị Cát nằm thiêm thiếp trên giường, bên đứa bé mới đẻ.

– Thế đã đón đốc tờ chưa?

– Chưa!

– Thế sao không cho đón ngay?

Anh Cát có vẻ lúng túng chưa trả lời.

Tôi vụt hiểu. Gia đình bạn tôi đã lâm vào cảnh «sa sút» rồi đây. Tôi vội rút cái phong bì hôm nọ, anh gửi cho tôi, moi ra mười lăm cái măng-đa dúi vào tay anh Cát.

– Tôi đã bảo anh tôi không cần tiền mà!

– Nhưng của anh thì phải giả anh?

– Thì lúc khác. Anh cầm lấy cho tôi vui lòng, đừng để tôi phải nói mãi.

Trong giọng nói của tôi lúc ấy, và nhất là trong cái nhìn tôi nhìn anh, hẳn là có cái gì thiêng liêng, cái thiêng liêng của tình bạn muôn năm không đổi, nên anh Cát không từ chối nữa.

Anh không từ chối, nhưng nước mắt anh ứa ra.

*

Chị Cát, sau một tuần lễ thuốc thang, đã bình phục. Suốt tuần lễ ấy, tôi ở Hanoi với anh Cát. Đã lâu không gặp bạn, lại gia cảnh bạn đang gặp lúc tai nạn, tôi rời đi sao được. Nhưng đến hôm thứ bẩy, tôi không thể ở Hanoi được nữa. Chị Cát đã ở nhà hộ sinh về, đem về một đứa bé mặt mũi choắt lại như hai ngón tay chéo.

Rõ ràng nó giống Hiệt như đúc. Cũng cái miệng, cũng cái mũi, cũng hai con mắt ti hí, cũng cái trán nhỏ và thấp.

Thằng Vinh con Thu có thế đâu?

Thôi đích thị là đứa con ngoại tình đây rồi. Cái tang chứng sống của tội lỗi con dâm phụ.

Tôi lại thấy giận sôi lên. Nhất là trông thấy anh Cát già đi vì thất bại trong việc kinh doanh, vì lo phiền bởi nỗi sinh hoạt eo hẹp của gia đình từ sau ngày nhà máy vỡ, tôi lại thấy bừng bừng khí bất bình.

Rồi tôi thấy chị Cát nựng con:

– Âu! con tôi hư thế! Nó giống cái thằng bố nó đấy

Và gọi chồng:

– Mình! Lại trông thằng chó. Có phải tay nó cũng dài như tay mình không?

Tôi lại thấy tức lộn-mề lên. Tôi lại thấy cần phải đem câu chuyện thuật hết đầu đuôi cho anh Cát biết, để anh tránh khỏi một cái nợ suốt đời. Đem một đứa con nó không phải là máu mủ của anh, vào trong gia đình anh,

Đứa con khác máu ấy, nó sẽ ăn tranh cơm con anh, mặc tranh vải của con anh, chia cái phần gia tài của thằng Vinh, con Thu, nếu sau này nhờ mồ hôi nước mắt của bố chúng mà được hưởng chút di-sản.

Và nhất là nó sẽ ăn cắp cái tình cha con của anh đối với nó, nó sẽ ăn cắp cái tình huynh đệ của thằng Vinh con Thu.

Đã mấy lần, tôi lôi anh ra một chỗ vắng:

– Này, anh trông thằng Thi (tên đứa bé mới đẻ) thế nào?

– Nó có nhẽ sau không giống thằng Vinh ở cái khỏe mạnh. Nhưng chắc nó thông minh hơn.

– Phải, nó không giống thằng Vinh…

Nhưng rồi, chẳng biết cớ sao tôi lại chữa.

– Nó không giống thằng Vinh vì con đẻ sau bao giờ cũng thông minh hơn con đẻ trước.

Không biết tôi đã học được ở sách nào cái điều kỳ dị ấy.

Anh Cát nhìn tôi, nghi hoặc:

– Thế à?

– Đấy, rồi anh xem, nó sẽ không giống con anh…đẻ trước một tí nào đâu!

Năm năm qua. Tôi đã làm cái việc trước kia tôi vẫn cho là rồ dại….

Vợ tôi rất hiền. Chữ hiền đây, nghĩa là rất lành, bảo sao nghe vậy. Và vợ tôi cũng yêu tôi lắm. Tôi có nhiều bằng cớ của tình yêu ấy.

Vợ tôi đã đẻ với tôi một đứa con gái và sắp cho tôi một đứa nữa. May ra thì con trai.

Gia đình tôi rất đầm ấm, tuy đôi khi cũng có xô xát tí chút. Thì bát đĩa cũng còn có khi xô nữa là.

Và nhiều khi, vợ tôi cũng đi chơi các nhà bạn. À! người ta đã không thể ở một mình suốt đời, thì người ta phải lấy vợ. Người ta không thể giữ vợ bên mình suốt đời, thì người ta phải để cho vợ đôi khi ra ngoài.

Buộc chân voi chứ ai buộc chân người! Giữ lòng mới là cái điều cần chứ!

Tôi đã vin lấy tư-tưởng triết lý ấy, cũng như bao nhiêu tư tưởng triết lý khác, mà tôi đã phải viện đến để cố tìm sự bình tĩnh của lòng, mà vẫn vô hiệu, cái ngày chị Cát mới dập dìu với ai trên con đường Hoàng-cao-Khải.

Ngày ấy, đã bao lần tôi tự hỏi:

– Hạnh-phúc là gì, phải chăng là một tư-tưởng triết-lý!

Cũng như cái lần tháng trước đây, khi tôi đem nhà tôi đến thăm anh chị Cát lần thứ nhất, ngắm cái không khí đầm ấm trong gia đình anh, ngắm cái bộ mặt thằng chồng sung sướng của anh, câu ấy lại đến với tôi lần nữa.

Nhưng nó đến, rồi nó thoảng đi, nó chìm vào hư vô với bao nhiêu cái khác, hữu hình và vô hình…

HẾT