Chương 5
Ghi chú của tác giả: Bản gốc do tôi viết về chương này đã bị nghiền nát trong máy cắt giấy ngay sau khi tôi phát hiện ra trong đống giấy tờ của bố năm chương đầu tiên quyển tự truyện dang dở của ông. Tôi vừa rút ruột rút gan kể hết câu chuyện của mình và thật sự rất bực mình - chủ yếu vì chuyện kể của ông về giai đoạn này hay hơn bản của tôi. Bản của bố không những súc tích hơn, vì nó không có phần lạc đề dài ngoằng của tôi về đợt lịch mới với hình ảnh những linh mục khêu gợi, mà tôi tức tối vì chuyện kể của bố mâu thuẫn với phần lớn chuyện của tôi, và thậm chí với một số sự kiện trong chương trước (bốn), chương mà tôi đã dốc hết sức lực để viết. Dẫu sao thì, dưới sự ảnh hưởng của hai ngôi sao dẫn lối của mình, sự thiếu kiên nhẫn và tính lười biếng, tôi đã không chỉnh sửa bất kì phần nào trong Chương Bốn, và quyết định đăng tự truyện dang dở của bố ở đây, có biên tập chút đỉnh, thành Chương Năm. Bản Chương Năm của tôi vẫn còn ở đâu đó - thực ra tôi đâu có ném nó vào máy cắt giấy. Hi vọng là, trong những năm tới nó sẽ gây tò mò - cho người trả giá cao nhất.
Cuộc đời tôi của Martin Dean
Chuyện một kẻ cô đơn của Martin Dean
Chuyện một kẻ thất bại của Martin Dean
Sinh ra đã ác của Martin Dean
Tự truyện không tên của Martin Dean, tác giả Martin Dean
I.Tại sao viết tự truyện này? Vì đó là đặc quyền của giai cấp tôi. Bây giờ trước khi bạn la ó, tôi không phải đang nói về giai cấp lao động, trung, hoặc trung thượng lưu. Tôi đang nói về cuộc đấu tranh giai cấp thật sự: giữa người nổi tiếng với kẻ ngốc tầm thường. Thích không thì tùy, tôi là một người nổi tiếng, và thế nghĩa là bạn quan tâm đến việc tôi xài bao nhiêu tờ giấy vệ sinh để chùi đít, trong khi tôi chẳng bận tâm bạn có chùi đít hay không, hay cứ để nó như thế. Bạn biết kiểu quan hệ này mà. Đừng giả vờ như nó khác chi.
Tất cả những người nổi tiếng viết tự truyện đều giở cùng một chiêu với độc giả: họ kể cho bạn một sự thật hèn hạ nào đó về bản thân họ, đặt bạn vào thế nghĩ rằng họ hẳn phải là những người thành thật, rồi họ bắt đầu nói dối. Tôi sẽ không làm thế. Tôi sẽ chỉ kể cho bạn sự thật, dù cho tôi có bốc mùi như phân bón cỏ. Và, cũng để bạn biết, tôi hiểu rằng một quyển tự truyện cần thuật lại những năm tháng đầu đời tôi (như Martin Dean sinh ra vào ngày này tháng nọ, đi học ở trường này lớp nọ, tình cờ làm cho một cô gái này nọ dính bầu, và vân vân), nhưng tôi cũng sẽ không làm thế. Cuộc đời tôi tính đến một năm trước thì bạn không cần bận tâm. Thay vào đó, tôi sẽ bắt đầu từ khi cuộc đời tôi bước vào thời điểm xảy ra sự thay đổi lớn.
***
Tôi đã bốn mươi mốt tuổi, thất nghiệp và sống nhờ trợ cấp trẻ em dù tôi là một ông bố. Thú thật, đây không phải là tinh thần khiến đất nước chúng tôi vẻ vang, mà là tinh thần đã biến nước Úc thành nơi mà bạn có thể đi tắm biển vào một ngày làm việc trong tuần và thấy biển đông nghịt người. Cứ mỗi tuần một lần, tôi lại bận rộn tại văn phòng trợ cấp, trình cho họ một danh sách những công việc mà tôi đã không đi xin, và việc này ngày càng tốn nhiều công sức và trí tưởng tượng. Phải nói rằng, ngày càng khó mà không xin được việc ngoài xã hội. Một số ông chủ sẵn sàng tuyển dụng bất kì ai!
Thêm vào đó, tôi đang trải qua quá trình lão hóa đầy nhục nhã. Đi đến đâu tôi cũng gặp lại những kỉ niệm của mình, và tôi mang nặng cảm giác cũ kĩ về sự phản bội, về việc đã phản bội vận mệnh của mình. Tôi đã lãng phí nhiều tháng để nghĩ về cái chết của tôi, cho đến khi có cảm giác như nó là cái chết của một ông trẻ mà tôi không biết là mình có. Chính vào lúc này mà tôi đâm ra nghiện chương trình trò chuyện trên sóng phát thanh, lắng nghe hầu hết là những người già một hôm bước ra khỏi nhà và chợt không nhận ra gì nữa, và càng nghe lời kêu ca không dứt của họ, tôi càng nhận ra rằng họ, theo cách của mình, đang làm một chuyện giống hệt tôi: phản đối hiện tại như thể nó là một tương lai mà người ta vẫn có quyền bỏ phiếu chống.
Thật tình là: tôi đang gặp khủng hoảng. Nhưng những chuyển biến gần đây trong kiểu hành vi ứng xử của các nhóm tuổi khác nhau khiến tôi khó quyết định được mình đang gặp loại khủng hoảng gì. Làm sao gọi nó là một cuộc khủng hoảng trung niên khi tuổi bốn mươi là tuổi hai mươi mới, tuổi năm mươi là tuổi ba mươi mới, và tuổi sáu mươi là tuổi bốn mươi mới? Tôi đang ở chỗ quái nào? Tôi phải đọc những tờ phụ trương về lối sống trên các số báo chủ nhật để chắc chắn rằng thực sự tôi không phải đang trải qua tuổi dậy thì.
Giá như đó đã là điều tồi tệ nhất!
Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ nhận ra tôi đã lố bịch hết sức khi sống trong một cái mê cung do mình thiết kế. Tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ được nhớ đến vì chuyện ấy, và cũng sợ ngang ngửa khi nghĩ tôi sẽ không hề được nhớ đến, không giống như thằng em trai chết tiệt của tôi, nó vẫn được nhắc đến, vẫn là tâm điểm yêu mến của đồng bào tôi, vẫn xuất hiện bất ngờ trong những quyển sách bán học thuật về các nhân vật tiêu biểu của nước Úc, trong các tranh vẽ, tiểu thuyết, truyện tranh, phim tài liệu, phim truyền hình, và đôi khi cả luận văn của sinh viên. Thực ra, em trai tôi đã trở thành một ngành công nghiệp. Tôi đến thư viện và thấy có không dưới mười bảy quyển sách thuật lại (một cách không chính xác) chuyện về Terry Dean, cũng như vô số những đoạn nhắc đến nó trong các quyển sách về thể thao Úc, tội phạm Úc, và những quyển bàn về chủ đề huênh hoang rỗng tuếch là xác định bản sắc văn hóa của chúng tôi. Vậy mà đỉnh điểm cuộc đời sáng tạo của tôi lại là xây nên một cái mê cung ngu xuẩn!
Tôi thắc mắc vì sao không ai ngăn cản tôi. Tôi thắc mắc vì sao ông bạn Eddie của tôi lại sẵn lòng cho tôi vay tiền đến thế, trong khi biết rõ rằng một người sống trong cái mê cung do chính y thiết kế thì nhất định là bị hâm rồi. Đã thế, tôi lại không trả tiền cho tay ấy, và kể từ lúc đó gã vẫn tiếp tục ủng hộ tôi. Quả thật, khi nghĩ về chuyện này tôi mới thấy, gã đã cho tôi vay không thương tiếc kể từ khi tôi gặp gã ở Paris, và tệ hơn nữa, gã đã thật thô bạo và vô lương tâm khi không bao giờ đòi lại. Không bao giờ! Tôi bắt đầu tin rằng gã có động cơ bí mật. Tôi đã suy nghĩ đến mức trở nên tâm thần hoang tưởng vì chuyện này, và tôi nhận ra rằng tôi ghét người bạn thân nhất của mình. Khi tôi nghĩ về những cử chỉ và biểu hiện của gã lúc có mặt tôi, tôi chợt nhận ra gã cũng ghét tôi, và tôi đã nghĩ rằng trên thế giới này bạn bè ở đâu cũng ghét nhau như thế nên tôi không cần bận tâm điều đó, nhưng thực sự tôi đãbận tâm trước kết luận bất ngờ rằng Eddie thực ra vô cùng căm ghét tôi. Tôi bận tâm với câu hỏi vì cái quái gì mà trước đây tôi không nhận ra điều đó.
Trên hết thảy, tôi xấu hổ nhận ra tôi không còn quan tâm đến con trai mình nữa. Tôi không biết tại sao, chính xác là vậy. Có lẽ cảm giác mới lạ khi nhìn thấy mắt mũi của mình trông ra sao trên khuôn mặt người khác cuối cùng đã phai nhạt. Hoặc có lẽ vì tôi cảm thấy con trai mình sao mà luộm thuộm, nhu nhược, lăn tăn và động dục quá, giống như tôi vậy. Hoặc có lẽ vì mặc cho tôi đã dành cả cuộc đời cố công áp đặt tính cách của mình để gây ảnh hưởng lên nó, nó vẫn tìm cách lớn lên khác biệt hoàn toàn so với tôi. Không hiểu sao nó lại trở nên mơ mộng, phấn chấn, và hết sức nghiêm túc trước cảnh hoàng hôn, tựa như kết quả của sự kiện này không phải là lúc nào mặt trời cũng lặn xuống mà có thể đóng băng ở ngay trên đường chân trời và bắt đầu mọc lên trở lại. Trông nó có vẻ thích thú khi đi bộ ngoài trời, lắng nghe thế gian, và vuốt ve cây cối. Hãy tưởng tượng xem! Một đứa con trai của tôi! Đó không phải là lý do để quay lưng sao? Có thể, nhưng thành thật mà nói, lý do tôi không còn quan tâm đến nó là vì nó đã không còn quan tâm đến tôi.
Tôi ngày càng không thể nói chuyện trực tiếp với nó, hoặc ngay cả gián tiếp, và những khoảng lặng kéo dài xen vào giữa hai chúng tôi ngày càng thường xuyên, và rồi tôi không thể thốt ra một tiếng mà không chán ghét nó, thậm chí không thể tạo ra một âm thanh, không cả “Ô” hoặc “Ừm.” Trong mọi ánh mắt và cử chỉ, tôi có thể cảm thấy nó đang buộc tội tôi vì mọi tội ác người ta có thể phạm phải khi làm bố, chỉ chưa kể tội giết trẻ con. Nó tuyệt nhiên không chịu kể cho tôi về đời sống tình cảm, đời sống tình dục, đời sống việc làm, đời sống xã hội, hoặc đời sống nội tâm của nó. Thực ra, bây giờ có quá nhiều đề tài mà nó cấm tôi thảo luận, đến nỗi tôi đang chờ đến ngày nó cấm cả “Chào buổi sáng.” Tôi nghĩ: nó cảm thấy khó chịu không phải vì việc nói chuyện của tôi, mà chính vì sự tồn tại của tôi. Nếu tôi mỉm cười chào nó, nó sẽ cau mày. Nếu tôi cau mày, nó sẽ mỉm cười. Nó gắng hết sức để trở thành tấm gương ngược của tôi. Quân vô ơn! Dù gì đi nữa, tôi cũng đã cố gắng dạy dỗ nó: rằng có bốn loại người trên thế gian, những kẻ bị tình yêu ám ảnh, những kẻ có nó, những kẻ chế giễu người thiểu năng khi họ còn bé, và những kẻ chế giễu họ cho đến khi họ trưởng thành và già nua. Một mỏ trí tuệ thực sự, phải không nào? Ấy vậy mà đứa con trai bất hiếu của tôi đã chọn cách từ chối mọi thứ, triệt để. Đương nhiên, tôi biết nó không khỏi lúng túng trước những chỉ bảo mâu thuẫn mà tôi đã dội xuống suốt cuộc đời nó: Đừng làm theo bầy đàn, tôi thường giáo huấn nó như thế, nhưng cũng đừng tách mình đến tội nghiệp như tôi đã từng làm. Nó có thể đi đâu? Chẳng ai trong hai chúng tôi biết cả. Nhưng nghe đây - ngay cả khi bạn là một ông bố vô dụng, bạn vẫn luôn oằn gánh con cái, vẫn tổn thương trước nỗi đau mà chúng chịu đựng. Hãy tin tôi, ngay cả khi bạn đau khổ trong lúc ngồi trên ghế trước ti vi, thì đấy vẫn là đau khổ.
Tôi đã ở trong trạng thái tâm lý này khi sự thay đổi lớn xảy ra.
***
Tôi cảm thấy không khỏe. Tôi không thể xác định được đấy là gì. Tôi không thấy buồn nôn và chẳng đau đớn gì. Tôi không có đờm hoặc phân màu lạ. Nó hoàn toàn khác với chứng bệnh hồi nhỏ của tôi lẫn lúc mẹ tôi cho thuốc diệt chuột vào thức ăn của tôi. Tôi chỉ cảm thấy hơi choáng váng, một cảm giác giống như tôi từng bị khi nhận ra muộn bốn tháng rằng tôi đã quên sinh nhật của mình. Nhưng có thực sự là cơ thể tôi không có gì bất thường không? Chà, có một thứ đấy, dù nó kì quặc hơn bất cứ thứ nào khác. Tôi nhận ra một mùi nhẹ lạ lẫm phát ra từ da mình. Rất nhẹ. Không giống mùi chút nào, thật đấy. Đôi khi tôi không ngửi thấy nó. Nhưng những lần khác tôi bắt được một luồng hơi và hét to, “Lại là nó nữa đây!”
Vào một buổi sáng tôi phát hiện ra nó là gì.
Bất kì ai có trí tưởng tượng thái quá, cụ thể là kiểu tưởng tượng tiêu cực dai dẳng, thì không nên bị bất ngờ trước bất kì chuyện gì xảy ra. Trí tưởng tượng hoàn toàn có thể phát giác những thảm họa cận kề khi chúng đang khởi động, nhất là khi bạn căng lỗ mũi. Những người có thể thực sự đọc được tương lai: họ có tài tiên tri hay có tài suy đoán? Đây chỉ là điều mà trí tưởng tượng của tôi đã làm vào buổi sáng hôm ấy. Nó nhìn thấy mọi tương lai có thể, rồi thu hẹp chúng lại trong một tích tắc chỉ còn một. Tôi đã dõng dạc nói to ra: “Chết mẹ mình rồi! Mình bị bệnh giai đoạn cuối!”
Tôi đã đoán xa hơn - ung thư. Nó phải là ung thư; không thể là cái gì khác ngoài ung thư, vì ung thư là thứ lúc nào cũng ám ảnh những cơn ác mộng kinh hoàng của tôi, kể từ khi tôi chứng kiến mẹ mình bị ông hoàng của các loại bệnh ấy ăn tươi nuốt sống. Ngay cả khi ngày nào bạn cũng sợ chết, vẫn có những cái chết nhất định mà bạn loại trừ được - bệnh scurvy[53], loài mực khổng lồ, đàn dương cầm đổ - nhưng không một ai với chỉ còn một tế bào não thoi thóp trong đầu lại có thể loại trừ ung thư.
Vậy! Thế đấy! Cái chết! Tôi luôn biết rằng một ngày nào đó cơ thể tôi sẽ đá tôi một phát vọt phân! Trọn đời mình tôi đã cảm thấy như một binh sĩ cô độc bị mắc kẹt trong một lãnh địa thù địch. Mọi nơi đều là kẻ thù đối với tôi - lưng, chân, thận, phổi, tim - và chúng cuối cùng sẽ kết luận rằng cách duy nhất để giết tôi là tiến hành một sứ mệnh cảm tử. Tất thảy chúng tôi sẽ toi đời.
Tôi lao ra khỏi nhà và lái xe thật nhanh ra khỏi mê cung. Tăng tốc lao qua những vùng ngoại ô xanh, tôi kinh sợ nhận thấy mọi thứ đang tắm trong ánh nắng mùa hè rực rỡ. Đương nhiên là thế - chẳng có gì tỏa ra ánh sáng nhanh hơn ung thư. Tôi lái xe thẳng đến chỗ bác sĩ. Tôi đã không đi khám bệnh nhiều năm rồi và tôi đến bác sĩ ở gần nhà mình nhất. Tôi cần bất kì bác sĩ nào, miễn đừng quá béo (ai cũng phải nghi ngờ mấy ông bác sĩ béo phì cũng như nghi ngờ mấy người thợ cắt tóc bị hói vậy). Tôi cũng không cần ông ta là thiên tài; tôi chỉ cần ông ta xác nhận điều tôi đã biết. Tấm biển đồng gắn trên cửa có dòng chữ BS. P. SWEENY. Tôi lao vào phòng ông ta. Bên trong tối om, sự tăm tối của một căn phòng mà mọi thứ đều có màu nâu: đồ đạc, thảm, tâm trạng bác sĩ. Nâu. Ông ta đang ngồi đấy nhịp ngón tay lên bàn, một người đàn ông trung niên có nét mặt bình thản và một mái tóc nâu dày. Ông ta thuộc loại đàn ông không bao giờ bị hói, kiểu người cần được cắt tóc trước khi xuống mồ.
“Tôi là bác sĩ Peter Sweeny,” ông ta nói.
“Tôi biết ông là bác sĩ. Ông không cần gí nó vào mặt tôi. Chẳng nhẽ ông không biết là danh xưng chỉ hữu dụng cho thư từ trực tiếp, để phân biệt ông với toàn bộ những Ông Peter Sweeny khiêm tốn khác trên thế gian sao?”
Ông bác sĩ ngả đầu một vài milimét, làm như tôi đang nhổ nước bọt vậy.
“Xin lỗi,” tôi nói, “tôi nghĩ mình hơi căng thẳng. Vậy nếu ông gọi mình là bác sĩ thì sao nào? Ông đã phấn đấu để có quyền thọc bàn tay vào trong cơ thể con người! Cùi chỏ nhấn sâu vào nội tạng suốt ngày, có lẽ ông muốn cho mọi người biết ông là bác sĩ để họ khỏi mời ông thịt rữa hoặc một đĩa dồi trường. Còn tôi thì có quyền gì mà phán xét danh xưng của người khác?”
“Trông ông khá bấn loạn đấy. Tôi có thể làm gì cho ông?”
“Tôi đoan chắc là mình bị ung thư,” tôi nói. “Và tôi chỉ muốn ông làm bất kì điều gì phải làm để xác nhận hoặc phủ nhận nó.”
“Ông nghĩ ông bị ung thư gì?”
“Ung thư gì? Tôi không biết. Loại nào là tệ nhất?”
“À, ung thư tuyến tiền liệt là phổ biến nhất đối với nam giới ở độ tuổi của ông.”
“Ông cũng trạc tuổi tôi mà!”
“Được rồi - độ tuổi của chúng ta.”
“Chà, bệnh ung thư của tôi không phải là loại phổ biến nhất, tôi chỉ có thể nói thế. Loại gì là tệ nhất? Và ý tôi là loại tệ cùng cực ấy?”
“Ông có hút thuốc không?”
“Thỉnh thoảng.”
“Nếu tôi hút thuốc, thì loại bệnh ung thư mà tôi không mong xảy ra với mình, vì sợ nó sẽ tống mình xuống mồ, là ung thư phổi.”
“Ung thư phổi. Tôi biết mà! Chính là nó. Chính là bệnh của tôi.”
“Trông ông chắc chắn quá.”
“Tôi chắc chắn.”
Dù ông ta trông mờ mờ ảo ảo khi ngồi sau bàn của mình, ông ta vẫn đổi tư thế giống như vừa đặt bàn tay lên hông. “Thôi được,” cuối cùng ông ta nói, “tôi sẽ yêu cầu làm các xét nghiệm. Chúng không dễ chịu lắm đâu.”
“Ung thư phổi cũng thế.”
“Ông nói đúng.”
***
Tôi sẽ không kể chi tiết những tuần sau đó - những xét nghiệm khó chịu, những khoảng thời gian chờ đợi tàn nhẫn, nỗi lo lắng quặn thắt ruột gan. Đương nhiên Jasper không chú ý gì, nhưng Anouk nhận thấy có chuyện không ổn. Cô ấy liên tục truy vấn, buộc tôi kể cho cô nghe, nhưng tôi tuyệt không hé môi. Tôi muốn biết chắc chắn 100 phần trăm trước khi nói với bất kì ai. Tôi không muốn họ nuôi hi vọng.
Một tháng sau tôi mới quay lại phòng mạch của bác sĩ Sweeny để nghe kết quả. Trong quá trình chờ đợi tôi đã mắc thói hi vọng, và dù tôi có làm gì cũng không thể khiến những cảm giác lạc quan khó chịu ấy nằm yên.
“Vào đi, ông Dean. Ông cảm thấy thế nào?”
“Đừng phí thời gian nữa. Là ung thư, phải không?”
“Đúng là vậy.”
Thời trước giới y khoa không nói với bạn rằng bạn sắp chết. Điều đó được xem như là nguyên tắc đạo đức. Bây giờ thì ngược lại. Bây giờ họ không chờ nổi để báo cho bạn.
“Ung thư phổi?”
“Tôi e là thế. Làm sao ông biết?”
Chúa ơi! Là thật! Tôi đang bị chính cơ thể mình ám sát! Tôi phá ra cười.
Rồi tôi ngưng cười - tôi nhớ ra vì sao mình cười.
***
Tôi rời khỏi phòng mạch bác sĩ trong tâm trạng bàng hoàng. Là thế! Hóa ra lập trường bi quan suốt cuộc đời tôi là hoàn toàn hợp lý. Hãy tưởng tượng nếu như tôi lạc quan suốt thời gian này! Liệu tôi sẽ có cảm giác bị xé xác ngay lúc này không? Đúng thế, tôi đã lâm vào một cái chết chầm chậm, quằn quại. Mà tôi ngủ không thanh thản, vì vậy chết thanh thản là chuyện miễn bàn. Điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể hi vọng là biết đâu tôi sẽ chết chập chờn trong lúc ngủ. Ôi Trời ơi - đột nhiên tất cả những cái chết khả dĩ khác đều đã trở thành không khả dĩ. Có bao nhiêu trường hợp một người sắp chết vì ung thư bỗng chết nghẹn vì một mẩu xương gà? Hoặc bị đứt đầu vì nhảy lên nhảy xuống trên giường của anh ta, quên mất cái quạt trần? Hoặc chết vì ngộ độc amiăng hoặc béo phì? Không, đơn giản là không có đủ thời gian để trở nên rất béo, béo nguy hiểm đến tính mạng. Có chăng, căn bệnh của tôi chắc sẽ khiến tôi gầy đi mà thôi.
Trong những tuần sau đó tôi trở thành kẻ mau xúc động. Chuyện nhỏ nhặt nhất cũng khiến tôi rơi nước mắt. Tôi khóc vì các mẩu quảng cáo truyền hình, vì lá thu chuyển màu nâu. Một đêm Jasper vào nhà và bắt gặp tôi đang khóc lóc trước cái chết của một ngôi sao nhạc pop ngu si mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến. Gã bị bắn vào đầu và chết ngay lập tức, tên khốn may mắn!
Điều khiến tôi khóc chính là nỗi sợ rằng tôi sẽ không thể kết liễu đời mình khi chất lượng cuộc đời tôi rớt xuống dưới mức trung bình, khi công việc hàng ngày của tôi trở thành chọn lựa giữa cơn đau và thuốc giảm đau, giữa những cơn hoành hành của bệnh tật với sự hủy hoại của quá trình điều trị. Dù cả cuộc đời tôi đã suy ngẫm về cái chết, sự tồn tại của tôi dường như vẫn là thứ gì đó lâu dài và ổn định trên Trái đất này - một thứ đáng tin cậy, như đá hỏa sinh. Giờ thì bệnh ung thư đang di căn khắp mọi ngóc ngách, thuyết vô thần có vẻ như là một điều khá tàn nhẫn với bản thân tôi. Tôi van nài não của mình xem xét lại. Tôi nghĩ: Chẳng lẽ tôi sẽ không sống sót ở một nơi nào đó, trong một hình hài nào đó? Tôi có thể tin vào điều đó không? Làm ơn đi? Làm ơn đi mà, tôi có thể tin vào linh hồn bất diệt không? Ở thiên đường hoặc chốn thiên thần hoặc cõi thần tiên với mười sáu trinh nữ xinh đẹp chờ đợi tôi? Làm ơn đi mà, tôi có thể tin vào điều đó? Nghe đây, tôi cũng chả cần đến mười sáu trinh nữ xinh đẹp. Có thể chỉ có một người đàn bà, vừa già vừa xấu, và bà ta không cần phải là trinh nữ, bà ta có thể là một ả đàn bà lăng loàn cả đời. Thật ra, có thể không có đàn bà gì sất, và nó cũng không cần phải là thiên đường, nó có thể là đất hoang - địa ngục, nó thậm chí có thể là địa ngục, bởi vì trong lúc chịu đựng những cơn hành hình của một hồ lửa, ít nhất tôi cũng có ở đó để mà thét lên “Oái!” Tôi có thể tin vào điều đó, được không?
Tất cả những viễn cảnh kiếp sau khác đều không an ủi chút nào. Tái sinh mà không tiếp tục tri giác này - tôi chẳng thấy có lý do gì để phấn khích về chuyện đó. Và viễn cảnh cái chết vĩnh hằng kém an ủi nhất mọi thời đại, viễn cảnh đang ngày càng trở nên phổ biến, viễn cảnh mà người ta không ngừng nói với tôi, là tôi sẽ chết nhưng năng lượng của tôi tiếp tục sống.
Năng lượng của tôi, thưa quý ông quý bà.
Liệu năng lượng của tôi sẽ đọc sách và xem phim không? Liệu năng lượng của tôi sẽ uể oải chìm vào bồn tắm nước nóng hay cười sằng sặc đến khi toàn thân đau nhức? Hãy rõ ràng: tôi chết, năng lượng của tôi phát tán và hòa tan vào Mẹ Trái Đất. Và tôi phải sướng run vì ý tưởng này sao? Nghe như bạn nói với tôi rằng não và cơ thể tôi thì chết nhưng mùi cơ thể tôi thì tiếp tục sống để làm thối hoắc các thế hệ tương lai. Ý tôi là, thật đấy. Năng lượng của tôi.
Nhưng chẳng lẽ tôi không thể kéo dài sự tồn tại của mình ở bất kì nơi nào? Sự tồn tại thực sự của tôi, không phải một cái bóng được nạp đầy? Không, đơn giản là tôi không thể thuyết phục mình rằng linh hồn chẳng qua chỉ là tên gọi lãng mạn mà chúng ta đặt cho tri giác để tin rằng nó không bị rách nát hoặc vấy bẩn.
Vậy, thế thì, phần đời còn lại của tôi sẽ là chuỗi ngày tích lũy những cơn đau thể xác, nỗi thống khổ tinh thần, và sự chịu đựng triền miên. Bình thường tôi có thể chịu nổi. Nhưng vấn đề là, cho đến lúc chết tôi sẽ chỉ nghĩ về cái chết của mình. Tôi quyết định rằng nếu tôi không thể sống mà không suy nghĩ dù chỉ một ngày, tôi sẽ tự sát. Tại sao không? Tại sao tôi phải chiến đấu chống lại cái chết của mình? Tôi chắc không thắng nổi. Và ngay cả khi nhờ một phép màu nào đó mà tôi đánh thắng vòng đấu này với bệnh ung thư, còn vòng tiếp theo thì sao? Và vòng tiếp theo? Tôi không phải là kẻ giàu trí tưởng bở. Hà cớ gì phải chiến đấu một trận biết chắc sẽ thua? Để giành lại nhân cách? Tôi cũng không nhân cách nhân cơ gì sất. Chưa bao giờ thấy nó có ý nghĩa, và khi tôi nghe ai đó nói, “Ít ra tôi còn có nhân cách,” tôi nghĩ, “Anh vừa làm mất nó khi nói ra câu đó.”
Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy và quyết tâm không nghĩ ngợi về bất kì điều gì suốt cả ngày. Rồi tôi nghĩ: bây giờ mình đang suy nghĩ mà, phải không? Rồi tôi nghĩ: Cái chết của mình cái chết của mình cái chết của mình cái chết của mình cái chết khủng khiếp đau đớn thổn thức của mình!
Đ.mẹ!
Tôi phải làm thế. Tôi sẽ tự tử.
Và tôi có một ý tưởng: có lẽ tôi nên tự tử công khai. Tại sao không đánh tráo vụ tự tử của tôi cho một nguyên nhân nào đó, giả vờ chết trong lúc biểu tình phản đối về, tôi không biết nữa, các chính sách nông nghiệp lãng phí của WTO, hoặc nợ của thế giới thứ ba, gì cũng được. Có nhớ tấm ảnh của nhà sư hi sinh thân mình không? Chết kiểu ấy trông mới vật vã làm sao! Ngay cả khi bạn định tự tử để gia đình bạn phải hối tiếc, hãy chọn một nguyên nhân đáng giá, hãy gọi điện cho truyền thông, tìm một địa điểm công cộng, và tự kết liễu. Như thế thì dù cho cuộc đời bạn là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa, cái chết của bạn không nhất thiết phải như thế.
Sáng hôm sau tình cờ đài phát thanh cho biết có một cuộc biểu tình sắp diễn ra trong thành phố vào khoảng giờ ăn trưa. Thật không may, đó không phải là một cuộc biểu tình chống các chính sách nông nghiệp lãng phí của WTO hay về xóa nợ ở thế giới thứ ba, mà là về các giáo viên tiểu học đòi tăng lương và nhiều kì nghỉ hơn. Tôi cố gắng nhìn sự việc ở mặt tích cực. Nó cũng đáng để chết như bất kì cuộc biểu tình nào khác, phải không? Tôi không nghĩ có giáo viên nào đủ nhiệt huyết để hi sinh, nhưng tôi tưởng tượng họ sẽ hoan nghênh sự đóng góp của tôi cho sự nghiệp của họ. Tôi tìm thấy một cái túi bằng vải bạt cũ và ném vào đó một can xăng, một cái bật lửa hình một người phụ nữ bán thân, và ít thuốc giảm đau. Tôi sẽ không đánh lừa cái chết; tôi chỉ hi vọng đánh lừa được cơn đau.
Sydney là một trong những thành phố hiện đại đẹp nhất thế giới, nhưng tôi lúc nào cũng nhằm góc đường Drab và Bleak mà đến, và toàn tới khu vực chẳng có lấy một chỗ để ngồi, vì thế tôi dành cả buổi sáng đi bộ và nhìn chằm chằm vào mặt mọi người khi tôi đi ngang qua họ, thầm nghĩ, “Hẹn sớm gặp lại!” Tôi sắp chết rồi, nhưng nhìn những cái cằm nọng ba ngấn, tôi biết họ sẽ không ở cách sau tôi quá xa.
Tôi đến chỗ biểu tình vào khoảng mười hai giờ. Số người tham dự rất lèo tèo. Khoảng chừng bốn mươi người giơ bảng hiệu đòi được tôn trọng. Tôi không nghĩ rằng bất kì ai đòi được tôn trọng lại nhận được nó. Cũng có vài người quay phim truyền hình. Trông họ còn trẻ, có thể là lính mới ra trường đi làm năm đầu. Vì tôi không cần một nhà báo kinh nghiệm từng né đạn bắn tỉa tại cuộc chiến tranh ở Việt Nam quay phim tôi, nên tôi chọn một chỗ biểu tình gần vài người phụ nữ mặt mũi hậm hực mà tôi không muốn làm cô giáo của con tôi, rồi tự phù phép mình đến trạng thái mà tôi cần để nhập vào. Tôi chỉ việc suy nghĩ thật tiêu cực về những cư dân của Trái đất. Khi tôi cảm thấy gần như sẵn sàng, tôi lấy thuốc giảm đau ra nhưng rồi phát hiện mình quên đem theo một chai nước. Tôi đi đến một quán cà phê cạnh đó và xin một ly. “Ông phải ăn chút gì,” một cô phục vụ nói, vậy là tôi gọi một suất điểm tâm muộn: thịt hun khói, trứng, xúc xích, nấm, đậu đút lò, bánh mì nướng, và cà phê. Tôi ăn quá nhiều, thức ăn trọng bụng khiến tôi buồn ngủ. Tôi vừa mới gọi một ly espresso thứ hai thì trông thấy một người nổi tiếng đi ra khỏi nhà hàng ở phía bên kia đường: một nhà báo truyền hình đã già. Tôi nhớ mang máng là tay nhà báo này đã bị bẽ mặt vì một vụ xì căng đan gì đấy. Chuyện gì đã xảy ra? Lòng tôi chộn rộn. Có phải ông ta tè ra quần trên ti vi? Có phải ông ta nói dối về tình hình thế giới và tuyên bố trên đài truyền hình quốc gia rằng mọi việc sẽ tốt đẹp cho tất cả mọi người? Không, không phải thế.
Tôi thanh toán hóa đơn rồi đi về phía ông ta và vừa định yêu cầu ông ta làm rõ chi tiết về sự bẽ mặt công khai của ông ta thì một cô gái đi ra khỏi nhà hàng, choàng cánh tay qua cổ ông ta, rồi hôn ông ta nồng nàn. Tôi nghĩ: Đúng, tôi đã được hôn, nhưng chưa có ai choàng cánh tay qua cổ tôi cả. Các cô gái đã dịu dàng đặt tay ở đó hoặc hạ chúng xuống trên đầu tôi cứ như họ đang mặc áo chui đầu, nhưng không bao giờ choàng qua. Rồi cô gái dang ra và tôi cũng nhận ra cô ấy. Chúa ơi, tôi thầm nghĩ, Mấy người nổi tiếng này làm gì, hợp lực để nhân đôi danh tiếng của họ chăng?
Rồi tôi nhận ra. Cô ấy không nổi tiếng! Cô ấy là bạn gái của con trai tôi!
Mà, vậy thì sao? Tại sao tôi phải bận tâm? Xét về quy mô bi kịch, chuyện này cũng chẳng to tát lắm. Nó chỉ là một bi kịch tuổi dậy thì, kiểu mà bạn gặp trên phim truyền hình dài tập phát mỗi tối. Nhưng do trót làm nhân chứng, tôi đã trở thành một nhân vật trong tấn tuồng rẻ tiền này; tôi phải diễn tròn vai của mình đến cuối vở, đến đoạn kết. Thật bực mình ghê! Tôi chỉ muốn hi sinh một cách thanh thản thôi. Và bây giờ tôi phải “xen vào chuyện này.”
Tôi tức tối ném chỗ que diêm và xăng rồi đi về nhà, nhẹ nhõm vô biên vì một cái cớ để tiếp tục sống đã rơi trúng đùi mình.
***
Khi tôi về đến nhà, Anouk đang ở trong xưởng điêu khắc của cô ấy, duỗi thẳng chân trên chiếc giường do cô tự chế, chống tay dựa lên một chồng gối. Tôi lúc nào cũng có thể tìm đến Anouk để trò chuyện. Mỗi người chúng tôi có những chủ đề ưa thích riêng, những chủ đề mặc định. Chủ đề của tôi là nỗi lo sợ gặm nhấm về việc đã hạ quá thấp kì vọng của bản thân đến nỗi không còn nhận ra mình trong gương nữa, nhưng sẽ vẫn sống qua ngày, giả vờ như chưa nhìn thấy mình. Với Anouk đó luôn là một câu chuyện kinh dị mới từ những quyển biên niên ký về địa ngục quan hệ hiện đại. Cô ấy thường khiến tôi cười lăn lộn khi kể về những chuyện tình gần đây, và tôi cảm thấy thương hại kì lạ cho những người đàn ông ấy, ngay cả khi họ là những người đã bỏ cô. Cô ấy lúc nào cũng gây phiền phức cho chính mình - kết hợp những người không nên với nhau, ngủ với mấy gã bạn trai cũ của các cô bạn, ngủ với bạn bè của mấy gã bạn trai cũ, lúc nào cũng mập mập mờ mờ, loạng chà loạng choạng, có khi ngã nhào.
“Cô nghĩ sao về con bé mà Jasper đang hò hẹn?” tôi hỏi.
“Con bé đẹp đấy.”
“Đó là điều tốt nhất ta có thể nói về nó ư?”
“Tôi hiếm có dịp nói chuyện với nó. Jasper giấu nhẹm con bé.”
“Cũng phải thôi. Tôi làm nó xấu hổ mà,” tôi nói.
“Cũng phải ở chỗ nào?”
“Tôi làm bản thân mình xấu hổ.”
“Tại sao anh lại quan tâm nhỉ?”
“Tôi trông thấy nó hôm nay - với một người đàn ông khác.”
Anouk ngồi dậy và nhìn tôi với đôi mắt sáng rực. Đôi khi tôi nghĩ loài người không hẳn cần có thức ăn nước uống để sống sót, chỉ cần có chuyện để ngồi lê đôi mách.
“Anh có chắc không?”
“Chắc chắn.”
“Anh có nói với cu cậu chưa?”
“Chưa.”
“Đừng nói.”
“Tôi nghĩ tôi phải nói, đúng không? Tôi không thể ngồi đấy mà nhìn con trai của mình bị một kẻ nào khác không phải tôi lừa gạt.”
“Tôi sẽ cho anh biết phải làm gì. Đừng nói với cu cậu. Hãy nói với con bé. Nói với nó rằng anh đã trông thấy nó. Bảo nó phải nói với Jasper nếu không anh sẽ làm thế.”
“Tôi không biết.”
“Anh mà nói với Jasper thì sẽ gây thảm họa cho mà xem. Ít nhất nó cũng sẽ không tin. Cu cậu sẽ nghĩ anh đang ghen tị và tranh giành với nó.”
“Cô có nghĩ bố và con trai tranh giành nhau vì chuyện tình dục không?”
“Có, dù không phải theo kiểu Oedipal[54]. Chỉ theo cách thông thường thôi.”
Anouk co đầu gối lên và tựa cằm lên đó, rồi nhìn tôi chằm chằm như thể đang đắn đo có nên nói với tôi rằng răng tôi đang dính cái gì đấy không.
“Tôi đã yêu đương đủ rồi,” cô ấy nói. “Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian. Tôi nghĩ tôi đã trở thành kẻ lấy chồng hàng loạt. Tôi xấu hổ lắm. Tôi thực tình muốn có một tình nhân.”
“Đúng, tôi nghĩ như thế sẽ hợp với cô.”
“Một lần làm tình thân thiết với ai đó mà tôi biết.”
“Ý hay đấy. Cô có nghĩ ra ai chưa?”
“Chưa biết. Có lẽ ai đó giống như anh.”
Cô ấy thực sự nói như vậy. Và tôi thực sự không hiểu. Chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi. “Ai đó giống như tôi,” tôi đăm chiêu. “Cô có biết ai giống như tôi không?”
“Một người.”
“Giống như tôi? Tôi không muốn gặp anh ta.” Jasper? Không thể là Jasper được, phải không? “Cô biết ai giống như tôi?”
“Anh!”
“Tôi sẽ thừa nhận là có một sự giống nhau,” tôi nói từ tốn, bắt đầu nhận ra ẩn ý. Nó xuất hiện trong đầu tôi rồi, tựa như thông qua một đám mây dày đặc. Tôi rướn về trước từ ghế của mình. “Không phải ý cô là...”
“Đúng.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
“Thật chứ?”
“Thật!”
“Không, thật chứ?”
Chuyện giữa tôi và Anouk đã bắt đầu như thế.
Nó trở thành một chuyện thường xuyên. Nằm trên giường với người phụ nữ trẻ đẹp này, tôi cảm thấy một niềm kiêu hãnh trẻ trung đáng thương - đây là tôi đang hôn cái cổ này! Bộ ngực này! Đây là đôi tay già nua của tôi mơn trớn dọc chiều dài cơ thể tuyệt mỹ này! Mối quan hệ bất chính này đã thực sự cứu sống tôi. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng các bộ phận sinh dục của mình giống như những con quái vật tưởng tượng trong một bài sử thi Scotland thế kỉ mười bốn.
Khi bạn ngủ với một người bạn, phần khó khăn nhất là màn khởi động. Bạn không thể nhảy bổ vào làm tình mà không hôn hít, mà hôn hít là hành động rất thân mật. Nếu bạn hôn không đúng cách, nó sẽ phát ra một thông điệp sai. Nhưng chúng tôi phải hôn, để làm nóng máy, có thể nói như thế. Chúng tôi không bao giờ hôn nhau sau khi “yêu” xong, hiển nhiên là thế. Tại sao phải làm thế? Bạn không làm nóng máy sau khi bạn đã về đến đích, phải không? Nhưng dù sao thì chúng tôi đã bắt đầu làm việc đó. Tôi rất lúng túng. Tôi nghĩ làm chuyện ấy với bạn bè phải đam mê và mãnh liệt lắm chứ. Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho chuyện đó. Tình dục như thú vui - tội lỗi nhưng vô hại, giống như ăn sáng bằng kem chocolate. Nhưng nó hoàn toàn không hề giống như thế. Nó dịu dàng và âu yếm, và sau đó chúng tôi nằm gối đầu lên cánh tay nhau, đôi khi chúng tôi còn vuốt ve nhau nữa. Tôi không biết phải giải thích sao. Chẳng ai trong chúng tôi biết phải nói gì, và chính vì để lấp đầy sự im lặng ngượng ngùng mà tôi tiết lộ với Anouk bí mật lớn của tôi, rằng thực ra tôi sắp chết.
Cô đón nhận tin ấy với thái độ tồi tệ hơn tôi tưởng. Thú thật, cô đón nhận nó còn tệ hơn tôi đã đón nhận nó. “Không!” cô gào lên, rồi điên cuồng lao vào tìm trong một quyển catalogue các liệu pháp thay thế: châm cứu, các loài thảo dược lạ tai, một kiểu trị bệnh đáng sợ có tên gọi tinh lọc linh hồn, thiền và khả năng chữa bệnh bằng suy nghĩ tích cực. Nhưng bạn không thể suy nghĩ tích cực để đẩy lùi cái chết, cũng giống như bạn nghĩ “Ngày mai mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây. Ở hướng Tây. Ở hướng Tây.” Điều đó chẳng ích lợi gì. Tạo hóa có những quy luật mà cô ấy điên khùng bất tuân.
“Nghe này, Anouk. Anh không muốn dành phần đời còn lại của mình để chiến đấu với cái chết,” tôi nói.
Cô hỏi tôi toàn bộ chi tiết. Tôi nói cho cô nghe, như những gì tôi biết. Cô cảm thấy vô cùng tội nghiệp cho tôi, tôi ứa nước mắt.
Rồi chúng tôi làm tình trong cơn cuồng ham muốn đầy bạo lực. Chúng tôi đang bạo dâm cái chết.
“Anh nói với Jasper chưa?” cô hỏi tôi sau đó.
“Về chúng ta?”
“Không - về anh.”
Tôi lắc đầu, cảm thấy phấn chấn một cách đáng xấu hổ, vì tôi đang say men ảo tưởng rằng nó sẽ thấy hối hận đã làm tôi buồn phiền. Nó sẽ quỵ ngã và khóc lóc, nửa hồn thương đau vì ăn năn hối lỗi. Suy nghĩ này khiến tôi thấy khỏe hơn một chút. Tội lỗi cắn rứt lương tâm của một người nào đó có thể là lý do để sống.
Sau cuộc nói chuyện đầu tiên này, chúng tôi không nói nhiều về cái chết cận kề của tôi nữa, dù tôi có thể nhận ra cô ấy vẫn nghĩ đến nó, qua cách cô thuyết phục tôi hiến tặng nội tạng bị ung thư của tôi cho các nhà nghiên cứu. Rồi vào một đêm lạnh giá, khi đang sưởi ấm đôi tay chúng tôi trên ánh nồng của cơn mây mưa vần vũ, cô hỏi, “Anh định sẽ làm gì từ nay đến cuối đời?”
Đó là một câu hỏi hay; giờ thì phần còn lại của đời tôi sẽ không phải là vài tỉ năm như tôi đã tưởng, tôi định làm gì? Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự mất phương hướng. Mất hoàn toàn. Tôi thậm chí không thể đọc sách được nữa. Hà cớ gì phải làm sâu sắc hiểu biết của mình về vũ trụ và lũ ngốc trong đó khi mà tôi sẽ không còn ở đây để bắt bẻ những phát hiện của mình? Tôi đã bắt đầu cay đắng cảm nhận được sự không tồn tại của mình. Có quá nhiều việc tôi muốn làm. Tôi nghĩ đến tất cả những nghề mà tôi hẳn đã làm được. Khi tôi kể chúng với Anouk, nghề trước nghe lố bịch chẳng kém nghề sau: một người leo núi, một nhà văn viết tình sử, một nhà phát minh được vinh danh vì một phát hiện vĩ đại, như Alexander Graham Bell, người đã đi tiên phong trong lĩnh vực tình dục qua điện thoại.
“Còn gì nữa không?”
“Còn một thứ.”
“Là gì?”
“Anh luôn nghĩ rằng mình sẽ trở thành một Rasputin[55] thật tốt.”
“Ý anh là sao?” cô ấy hỏi.
Tôi lục lọi đống sổ sách của mình và cho cô xem một ý tưởng của tôi về việc gây ảnh hưởng lên những kẻ giàu có và quyền lực, thì thầm những sáng kiến ngoạn mục vào một cái tai vàng khổng lồ. Cô ấy hiểu ra điều này với một sự phấn khích điên loạn. Hình như cô nghĩ rằng nếu tôi đạt được chỉ một ước mơ thôi, tôi sẽ xuống mồ với cảm giác mãn nguyện. Có ai xuống mồ mà mãn nguyện không? Sự mãn nguyện thực sự không thể tồn tại nếu vẫn còn một chỗ ngứa để gãi. Và tôi không cần biết bạn là ai, ở đời lúc nào mà chẳng có chỗ ngứa.
***
Rồi vào một đêm trống vắng Jasper lao vào phòng tôi với một thông báo khó tin rằng Oscar và Reynold Hobbs đến để gặp tôi. Rõ ràng Anouk đã đưa về nhà hai người đàn ông quyền lực nhất thế giới. Một sự căm ghét cực độ dành cho Anouk trỗi dậy trong tôi. Thật là một hành động tàn nhẫn độc ác, cho một gã sắp chết điều ước cuối cùng. Cô ấy không nhận ra là gã không cần nó ư? Điều ước thực sự của gã là không bị chết.
Tôi đi ra và trông thấy họ. Reynold, ngạo mạn và cương quyết; thậm chí cái chớp mắt của ông ta cũng đầy quyền lực. Và con trai ông ta, người thừa kế, Oscar - sắc bén và nghiêm túc, với ngoại hình đẹp sửng sốt, cậu ta là sản phẩm hoàn hảo của vương triều hiện đại (trong các vương triều hiện đại, mỗi thế hệ thứ hai đều gây giống với những cô siêu mẫu để đảm bảo dòng dõi huyết thống có xương gò má cao). Tôi cũng cảm thấy một nỗi căm phẫn cực độ đối với hai người đàn ông ấy, có vận mệnh quá an toàn. Tôi cuối cùng cũng đã đến lúc tin vào cái chết của mình, nhưng tôi không thể đo lường cái chết của họ. Trông họ có vẻ như được cách li khỏi mọi thứ.
Reynold nhìn tôi, áng chừng. Tôi nhỏ hơn hai số.
Mà tại sao họ lại ở trong nhà tôi? Để lắng nghe ý tưởng của tôi. Làm thế nào Anouk làm được điều đó? Thật đáng khen. Đó là chuyện tử tế nhất mà người ta từng làm cho tôi. Tôi lôi ra vài quyển sổ và đọc lên một vài ý tưởng ngu xuẩn mà tôi đã nghĩ đến trong những năm qua. Chúng là gì không quan trọng, chỉ có điều chúng thất bại thảm hại. Khi tôi đọc, trông khuôn mặt của hai người đàn ông như được tạc từ một loại gỗ cứng. Quả thật chẳng có một chút biểu hiện con người nào trên đó.
Sau khi nghe tôi xong, Reynold mạnh tay châm một điếu xì gà và tôi nghĩ: Có chuyện gì với những gã nhà giàu và xì gà vậy? Họ tưởng rằng ung thư phổi là dành cho quần chúng còn ung thư lưỡi đặt họ lên một thang bậc cao hơn chắc? Rồi Reynold đề cập với tôi lý do thực sự khiến họ đến đây. Chẳng phải để nghe ý tưởng của tôi gì sất, mà để thu thập thông tin của tôi cho một chương trình truyền hình nhiều tập dự định làm về Terry Dean, còn ai khác nữa.
Tôi không biết phải nói gì. Tôi đã không thể nói gì.
Reynold dùng tay phủi đùi và cậu con trai đột ngột nói, “Thôi, chúng tôi đi đây!”
Thật là phối hợp ăn ý! Thật là tiền hô hậu ứng!
Rồi họ bỏ đi.
Tôi đi ra ngoài mê cung, giận điên người vì đứa em trai đã chết của mình, cầu khẩn vũ trụ cho tôi quay ngược thời gian chỉ trong vòng năm phút, đủ lâu để nhổ nước bọt vào mắt nó. Ý tôi là, hồn ma của nó không biết mệt hay sao ấy? Nó đã biến quá khứ của tôi thành một vết thương hở rộng hoác, không được chữa và không thể chữa lành. Bị nhiễm trùng và truyền nhiễm.
Ngoài trời rất lạnh. Tôi băng qua màn đêm tựa như băng qua một dòng sông. Nỗi thất vọng của tôi không có gì là quá bất ngờ; đương nhiên một phần trong tôi mong muốn được thành đạt. Bạn không thể làm một kẻ thất bại cả đời, phải không? Thực ra, bạn có thể đấy. Đó chính là vấn đề.
“Marty!”
Anouk. Cô ấy đang chạy về phía tôi. Thật nhẹ nhõm biết bao khi trông thấy cô ấy. Tôi không còn giận cô vì đã thổi bùng ngọn lửa của bóng ma em trai tôi. Tôi có Anouk. Tôi có niềm đam mê dữ dội trong sơ yếu lý lịch của mình. Những cuộc ái ân của chúng tôi vô cùng phấn khích đến độ bạn sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang phạm tội ngoại tình.
“Em xin lỗi. Em cứ nghĩ họ thực lòng quan tâm.”
“Bọn họ chỉ muốn Terry. Bọn họ luôn như thế.”
Anouk choàng cánh tay qua người tôi. Tôi cảm thấy ham muốn di chuyển qua những khoảng trống trong cơ thể mình, một mặt trời chói lọi chiếu sáng lên những bóng râm của bệnh ung thư, và tôi bừng lên tươi mới, trẻ trung, còn Anouk có thể cảm thấy điều này đang xảy ra, vì cô ôm tôi chặt hơn, dụi mặt vào cổ tôi, rồi cứ để như thế suốt một lúc lâu.
Chúng tôi nghe tiếng bước chân ở đâu đó trong rừng. Tôi đẩy cô ấy ra.
“Gì thế?”
“Anh nghĩ đó là Jasper.”
“Thì sao?”
“Thì em không nghĩ là chúng ta nên giữ bí mật chuyện này à?”
Anouk nhìn mặt tôi chăm chú một lúc lâu. “Tại sao?”
Chẳng hiểu sao tôi biết rằng Jasper sẽ phản ứng rất kém. Tôi sợ rằng cơn bốc đồng của nó có thể khiến cho Anouk nảy sinh định kiến với tôi, có thể làm cô đổi ý. Cô ấy có thể kết luận rằng ngủ với tôi là việc không đáng làm. Vì lẽ đó mà vài ngày sau tôi bắt đầu làm một chuyện quái đản, vô lý, đó là can thiệp vào đời sống tình cảm của con trai mình. Một phần trong tôi biết rằng dù tôi có làm gì đi nữa, dù cho ý định của tôi là thiện chí hay không đi nữa, thì chắc chắn nó sẽ phản tác dụng. Nhưng mà, vậy thì sao? Đâu phải là tôi sắp chia rẽ đôi uyên ương gắn bó keo sơn nhất thế giới? Chẳng phải rõ ràng chúng không hợp nhau khi thực tế cho thấy con bé đã có nhân tình, chấp nhận thử thách đạo đức, trong khi thằng bé thì không? Tôi đang nói lý lẽ, đương nhiên. Sự thật là, tôi thích nó làm trận làm thượng bỏ đi khỏi cuộc đời tôi hơn là viễn cảnh Anouk trượt khỏi vòng tay tôi.
Tôi không thể gọi điện cho cô bạn gái, và còn lâu mới hỏi được Jasper số điện thoại con bé mà không khiến nó thi hành lệnh cưỡng chế với tôi, vì thế một buổi sáng nọ tôi dậy sớm và mai phục cái chòi của nó, chờ đợi con bé đi ra, và khi nó đi ra tôi bám theo. Tôi có thể nắm được tần suất mối quan hệ của chúng, hay thái độ yêu đương nghiêm túc của chúng, thông qua cách con bé khéo léo định hướng qua mê cung. Tôi đi sau lưng nó, quan sát cơ thể với những đường cong đung bên này đưa bên kia. Trong lúc đi theo con bé, tôi phân vân nên đề cập đến chuyện phụ tình của một ai đó như thế nào. Tôi quyết định cứ nói toạc ra.
“Này, cô!” tôi nói.
Con bé quay ngoắt lại và nở với tôi một nụ cười có thể hoạn cả một gã đàn ông. “Chào bác Dean.”
“Đừng gọi tôi như thế. Tôi có chuyện cần nói với cô.”
Con bé nhìn tôi với tất cả sự kiên nhẫn đáng yêu, ngây thơ trên thế gian. Tôi vào ngay vấn đề. “Hôm trước tôi có trông thấy cô.”
“Ở đâu ạ?”
“Hôn một người nào đấy không phải con tôi.”
Con bé há hốc mồm và cụp mắt xuống. “Bác Dean,” con bé nói, nhưng chỉ có thế.
“Vậy cô có gì để nói không? Cô sẽ nói với Jasper, hay là tôi sẽ làm việc đó?”
“Chẳng có lý do gì để nói với Jasper. Chuyện là thế này, chúng cháu từng qua lại với nhau, và cháu khó khăn lắm mới quên được anh ta, và cháu nghĩ... mà, cháu nghĩ gì không quan trọng, nhưng anh ta không muốn cháu. Và cháu không còn muốn anh ta nữa. Và cháu thực sự yêu Jasper. Cháu chỉ... Xin bác đừng nói với anh ấy... Cháu sẽ chia tay với anh ta, nhưng cháu sẽ không nói với Jasper.”
“Tôi không muốn cô chia tay anh ta. Tôi không bận tâm cô có là bạn gái của con trai tôi hay không. Nhưng nếu phải, thì cô không thể lừa dối nó. Và nếu cô làm vậy, cô phải nói cho nó biết. Nghe đây - để tôi kể cho cô một chuyện. Có lần tôi đã phải lòng bạn gái của em trai mình. Tên cô ấy là Caroline Potts. Đợi đã, có lẽ tôi nên bắt đầu từ đầu. Người ta luôn muốn biết Terry Dean lúc nhỏ thế nào. Họ trông chờ những câu chuyện về thói hung hăng trẻ con và sự hư hỏng trong trái tim một đứa bé sơ sinh. Họ hình dung một tên tội phạm thu nhỏ bò quanh trong nôi làm những hành động vô đạo đức giữa những lần được bú mớm. Thật lố bịch! Thế Hitler có nhảy tưng tưng đến bầu vú của mẹ ông ta không?”
“Bác Dean, cháu phải đi đây.”
“À, vậy thì, tôi rất mừng là chúng ta đã làm rõ chuyện đó,” tôi nói, và khi con bé bỏ đi, tôi suy nghĩ nát óc cũng không biết chúng tôi đã làm rõ chuyện gì, nếu thật có chuyện gì đấy.
***
Tối đó Jasper bước vào và phát hiện ra Anouk ở trên giường với tôi. Nó phát rồ. Tôi không biết tại sao việc ấy lại khiến nó bẽ mặt đến thế - có lẽ dự án Oedipal hiệu quả nhất trong những gia đình tan vỡ như gia đình chúng tôi; ham muốn của đứa con trai giết bố và ngủ với mẹ của mình dù sao cũng ít kinh tởm hơn so với việc thằng bé muốn ngủ với người mẹ thay thế. Như để xác nhận giả thuyết ghê rợn của tôi, Jasper xử sự giống như bị tổn thương, thậm chí đầy giận dữ. Tôi cho rằng vào một lúc nào đó trong đời mình, chúng ta sẽ nhượng bộ trước một cơn bộc phát vô nghĩa, nó cướp sạch lòng tin của ta, và đây chính là cơn bộc phát của Jasper. Chẳng có lý do gì để nó phản đối sự hòa hợp thể xác ướt át này của Anouk và tôi, và nó cũng biết vậy, thế mà liền sau đó, nó đến bảo với tôi rằng nó sắp dọn ra ngoài. Chúng tôi đứng im trong một phút. Đó là một phút vời vợi, không dài mà rộng và sâu hoắm.
Tôi mỉm cười. Tôi cảm nhận được sức nặng của nụ cười mình. Nó nặng quá đỗi.
Sự ra đi của nó sợ rằng sẽ kéo dài một thế kỉ, song lại kết thúc nhanh gọn bất ngờ. Sau khi nó nói, “Con sẽ gọi điện cho bố,” tôi lắng nghe giai điệu thịnh nộ trong tiếng bước chân nó xa dần, tôi muốn gọi nó lại, và dằn vặt nó để nó phải giữ liên lạc với tôi.
Nó đi rồi.
Tôi lẻ loi.
Sự hiện diện của tôi đè nặng lên tôi, tựa nụ cười bê tông của tôi lúc ấy.
Thế đấy! Nó đã bỏ tôi lại trong kẽ hở tối tăm của tôi, trong cơn gió lốc hiu quạnh của tôi. Con cái là một thất bại hoàn toàn, đúng không? Tôi không biết làm sao người ta có thể tìm thấy bất kì sự hài lòng lâu dài nào từ bọn chúng.
Tôi không thể tin được rằng nó đã đi.
Con trai tôi!
Tinh trùng đã bơi đi của tôi!
Ca phá thai thất bại của tôi!
Tôi bước ra ngoài và nhìn lên những vì sao xăm lên nền trời đêm. Đó là một đêm từ tính mạnh, khi bạn cảm thấy mọi thứ hoặc là hút về phía cơ thể bạn hoặc là bị đẩy ra khỏi nó. Suốt thời gian qua tôi đã nghĩ rằng con trai mình đang cố gắng trở thành hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương, nhưng không phải - nó đã trở thành ảnh ngược của tôi, và điều đó đã cướp nó đi mất.
***
Một tuần sau tôi cảm thấy lạc lối giữa một đám mây tăm tối nặng nề. Anouk đã không xuất hiện vài ngày và tôi ngồi trong xưởng điêu khắc của cô ấy, bị những cơ quan sinh dục bủa vây, cảm thấy xấu hổ cùng cực vì quá chán nản. Một gã sắp chết có quyền gì mà chán nản cơ chứ? Thời gian đang giết dần giết mòn tôi và tôi đã trả đũa bằng cách giết dần giết mòn thời gian. Jasper đã ra đi; Anouk đã bỏ rơi tôi. Người duy nhất tôi còn lại là Eddie, nhưng tôi quả thực chỉ có thể chịu đựng gã trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Thật nhục nhã khi bạn không thể đi ra ngoài để gặp gỡ mọi người trong vòng chỉ mười phút. Đó là toàn bộ mối liên lạc con người mà tôi cần để giúp tôi sống sót trong ba ngày - sau đó tôi cần thêm mười phút nữa. Nhưng bạn không thể mời người ta đến chơi mười phút. Họ cứ ngồi lì chẳng chịu đi, và tôi cứ phải nói những câu nghịch tai như “Anh về đi.” Trong nhiều năm tôi đã thử nói câu mà tôi thích nhất, “Tôi không giữ anh lại nữa đâu,” hoặc “Tôi không muốn làm mất thêm thời gian của anh nữa,” nhưng chưa bao giờ có tác dụng. Thật lắm kẻ chẳng có việc gì để làm và chẳng có nơi nào để đi, những kẻ chỉ thích mỗi một việc là lãng phí cả cuộc đời cho chuyện tán gẫu. Tôi chưa bao giờ hiểu nổi.
Khi tôi nghe tiếng Anouk gọi tên tôi, một làn gió hân hoan tinh khôi lùa qua tim tôi và tôi hét to, “Anh ở đây! Trong xưởng điêu khắc!” và tôi cảm thấy xung động ham muốn tình dục bừng cháy. Ngay lập tức tôi nảy ra suy nghĩ khinh suất là mình nên cởi quần áo ra. Tôi thậm chí còn không nhớ mình đã lột chúng ra, bởi đang quá khát khao mong chờ cuộc đoàn tụ, và khi cô ấy bước đến cửa thì tôi đã trần như nhộng, tươi cười với cô. Thoạt đầu tôi không hiểu cái cau mày trên mặt cô; rồi sau đó tôi nghĩ đến cảnh mình đang ẩn nấp trong một cuộc mai phục giữa bộ sưu tập cơ quan sinh dục lớn nhất thế giới, và cái của tôi, so ra, không sánh bằng. Tôi tự biện hộ rằng những cơ quan sinh dục xung quanh tôi không phải là thứ để so sánh.
Rồi cô nói, “Ừm, tôi không đi một mình.” Và còn ai khác thò cái đầu hoàn hảo vào cửa ngoài Oscar Hobbs.
Để minh chứng cho phong thái điềm tĩnh khó lay chuyển, cậu ta vào ngay vấn đề. “Tôi có tin này cho ông,” cậu ta nói. “Tôi muốn giúp ông thực hiện một trong những ý tưởng của ông.”
Tôi những muốn tan thành trăm mảnh hoặc đóng băng thành một khối rắn. “Vì Chúa, tại sao?” Tôi nói nhanh, rồi tiếp, “Cái nào?”
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ thảo luận chuyện đó. Ông muốn biến cái nào thành hiện thực nhất?”
Hỏi hay lắm. Tôi chẳng biết đâu mà lần. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi dài, rồi lao vào não của mình. Tôi bơi sâu xuống dưới, và trong thời lượng một phút tôi hẳn đã nhặt lên và loại bỏ hơn một trăm kế hoạch ngu ngốc. Rồi tôi tìm thấy cái mà tôi muốn - một ý tưởng có tay cầm. Mi mắt tôi vụt mở ra.
“Tôi muốn bắt đầu làm cho mọi người ở Úc trở thành triệu phú,” tôi tuyên bố.
“Lựa chọn thông minh đấy,” cậu ta nói, và tôi hiểu ngay rằng chúng tôi hiểu nhau. “Ông định làm như thế nào?”
“Hãy tin tôi. Tôi sẽ làm mọi chuyện đâu ra đấy.”
“Tin ông?”
“Hiển nhiên, vì cậu là đối tác quan trọng trong một tập đoàn đa quốc gia, nên tôi không thể tin cậu. Vì thế cậu sẽ phải tin tôi. Khi nào thời điểm chín muồi, tôi sẽ cho cậu biết chi tiết.”
Oscar trao cho Anouk cái nhìn thật ngắn trước khi đưa mắt nhìn lại tôi.
“Được thôi,” cậu ta nói.
“Được thôi? Đợi đã - cậu có nghiêm túc về chuyện này không đấy?”
“Có.”
Trong sự im lặng ngượng ngùng sau biến cố khó tin này, tôi nhận thấy Oscar đang nhìn Anouk ngây dại như thể cậu ta đang cố cưỡng lại một cái gì đó thuộc về bản chất của mình. Điều đó nghĩa là gì? Có phải Anouk đã hứa hẹn những ưu đãi tình dục với cậu ta? Chẳng lẽ cô ấy đã thực hiện một thỏa thuận lạ lùng, không hay nào đó vì lợi ích của tôi? Sự nghi ngại vặt vãnh đã thỏa hiệp với thành công đột ngột của tôi. Sự đời luôn như thế - bạn