← Quay lại trang sách

HAI

Một thành phố Nam Tư - chị không nhớ là thành phố nào nữa, Belgrade hay Zagreb, có một con sông chảy qua nhưng là cùng một con sông chảy qua cả hai thành phố ấy - đã giữ chân chị một đêm. Những bức tường đá xám, đèn đường vàng khè, lá cây xao động. Mãi về sau mới có một ánh sáng trắng của bình minh giữa khe hé mở của tấm rèm màu xanh lam. Một câu chuyện đã bắt đầu và kết thúc tại đó. Nhưng có ai đó lại bảo rằng các câu chuyện không có bắt đầu và cũng không có kết thúc. Như một con rắn, câu chuyện cuộn mình lại ở mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời. Chính ở nơi đây câu chuyện đã bắt đầu. Và cũng chính ở đó câu chuyện đã kết thúc. Những kẻ ngu dốt nói như vậy.

KẾT THÚC:

họ đã định đẩy chị. Chuyến bay của chị cất cánh một giờ trước chuyến bay của anh. Hai người đã không vội vã đi qua sảnh đường phi trường, giữa các cửa hiệu, các tấm áp phích, ánh nắng chiếu xuống nền bê-tông xam xám thành những hình chữ nhật trắng. Họ không chạm vào người nhau. Họ thậm chí cũng không nói chuyện với nhau nữa. Hai người dừng chân một lát trước một cửa hàng đồ thủ công Nam Tư bày bán búp bê gỗ và tất đan kiểu nông thôn. Họ cũng dừng chân trước quầy bán rượu: các loại rượu slilovitz, rượu mùi màu hồng hồng và vàng. Có đông người xung quanh họ. Những gương mặt và những tấm thân đã bị lãng quên. Ít phút trước khi chia tay với chị, anh xin được cầm đỡ chiếc túi của chị. Chị đưa chiếc túi cho anh. Anh lướt ngón tay trên mặt da, không bỏ qua một đường chỉ nào. Anh lật đi lật lại chiếc túi, sờ nắn nó như muốn ghi nó vào trong ký ức của mình. Bỗng nhiên, người xa lạ được khắc sâu trong óc chị trong động tác đó, đứng trước một tia nắng. Rồi hai người đứng trước cái cửa mà chị phải đi qua không trở lại, anh hai tay đút trong túi áo vét bằng vải bò, chị với chiếc thẻ lên máy bay cầm ở tay. Họ không chạm vào người nhau, họ không ôm hôn nhau. Anh nhìn chăm chăm vào mặt chị, ánh mắt trần trụi. Rồi họ chia tay nhau, mỗi người đi một ngả. Khi chị quay đầu lại, ngay trước lúc cánh cửa khép lại thì anh đã biến mất. Trong suốt mười một năm trời qua, hai người đã không trao đổi với nhau một mẩu thư, thậm chỉ một tấm bưu thiếp.

CHIẾC TÚI PHỤ NỮ

bên bờ sông. Một quả bóng xanh. Đứa trẻ sụt sịt khóc. Cái hình ảnh này cũng được lưu lại; ban đầu như một cái gì nhấp nhoáng trên ranh giới của ký ức, rồi dần dần rõ nét hơn, có hình dạng hơn. Anh đã không nói đến dòng sông, đến quả bóng hay đứa trẻ, nhưng chị tin chắc rằng hình ảnh ấy chứa đựng trong nó cái chết của mẹ anh.

BỘI BẠC

chị không coi anh là đã bội bạc khi trở lại Stockholm. Người đàn ông sống chung với chị đã có một dứa con với một đàn bà khác. Chị không kể với ai về người đàn ông không quen biết mà chị đã làm tình tại một thành phố xa lạ giữa hai chuyến bay. Một chút nồng nàn còn vương lại, một tình cảm biết ơn.

TUYẾT THÁNG MƯỜI MỘT

hòa lẫn với mưa rơi trên những thân cây khẳng khiu, che phủ trong giây lát mặt đường nhựa rồi tan ra rất nhanh. Một chương trong cuộc đời đã khép lại, chương về lòng chung thủy và hôn nhân. Chị cảm thấy trống rỗng, tê dại. Người đàn ông đã gọi đến chị một cách quá ư bất ngờ sau mười một năm, chị không muốn gặp lại anh ta.

KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC

Marie, cô bạn của chị hay quan tâm đến chiêm tinh học, đã nói với chị như vậy trong điện thoại gọi từ Paris. Trong sao chiếu mệnh, có khi một cung bị bỏ qua, bị đặt trong dấu ngoặc, nhưng ở cậu lại có hai dấu ngoặc chồng lên nhau. Tất cả các hành tinh chỉ trừ có hai được tập hợp tại cùng một chỗ, trong vòm trời thứ nhất. Tất cả đều hợp lại với nhau. Sự phân cực bị loại trừ. Mình không thể nói với cậu nhiều hơn qua điện thoại, cậu phải đi hỏi một người nào giỏi hơn mình, nhưng mình thì không quen biết một ai ở Thụy Điển cả. Khi mình nhìn vào sao chiếu mệnh của cậu, mình nghĩ đến một từ, đó là chiều sâu. Có một cái gì làm người ta chóng mặt. Đó là tất cả những gì mình có thể nói với cậu.

HIỆU SÁCH.

Nhân lúc đến hiệu sách của trường, chị đã ngượng ngùng lướt giở những cuốn sách nói về chiêm tinh học.

THẾ GIỚI BƠI TRONG ĐÀN CÁ

y như cá bơi trong đại dương, chị đã đọc được câu này. Trên quy mô đại dương, các biến cố trên thế giới sàng lọc ý thức của loài cá - những biến cố hiện tại và quá khứ, và cả những biến cố đã xảy ra trong hàng triệu năm trước khi có loài người và chữ viết. Những vận mệnh của thế giới và những ý chí dao động, mâu thuẫn nhau của loài người nhập vào loài cá và xuất ra - qua mang cá, chắc thế, chị nhạo báng nghĩ bụng - và bản chất bẩm sinh của loài cá là không biết tách rời bên ngoài với bên trong, cái đi trước với cái đi sau - chị thôi không cười nữa để đáp lại cái gật đầu của một đồng nghiệp, cầu mong người này không có ý bắt chuyện với chị. Loài cá không biết ấn định các giới hạn. vấn đề cơ bản của loài cá là dựng lên, hay chỉ là hình dung ra, một biên giới để “cái tôi” có chỗ ẩn náu mà hình thành.

THỨ SÁU.

Chị lách một lối đi giữa đám sinh viên, trẻ không tưởng tượng được và rất đông, họ ở đâu ra vậy? Về phía một tập hợp mấy chữ cái và con số, nó dẫn chị đến nơi diễn ra hội nghị. Những cuộc họp này trong ánh sáng khô kiệt của đèn nêông và mùi cà phê pha nhanh để nguội, tẻ ngắt đến chết đi được. Nhưng bỗng nhiên, trong khi chị ngu ngốc chờ đến lúc kết thúc, một hình ảnh hiện lên trong ký ức: Emm đã chỉ cho chị một cuốn sách trong sảnh chờ ở phi trường trong đó in lại những bức tượng nhỏ xíu tìm được trên núi, những bức tượng cổ xưa, bí hiểm, có lẽ là các nữ thần hay những biểu tượng của sự sinh sán. Đúng lúc đó, chị nghe thấy tiếng lao xao của nước: những sóng nước đổ trên một cảnh vật bằng phẳng, chỉ gồm có đất đá, tiếng động của nước chảy từ từ qua những khe đá hẹp. Trong một khoảnh khắc ngắn, người xa lạ và chị đã tồn tại trong cùng một thứ dịch màng ối. Chị đã phải cố gắng mới theo dõi được báo cáo về những thẩm định mà khoa chị yêu cầu. Bỗng nhiên, chị cảm thấy bỏng rát trong lòng bàn tay. Bàn tay chị đã khép lại xung quanh tinh hoàn của người xa lạ kia - hai trái cây nhục cảm hái được trong khu vườn xa lạ. Ngượng nghịu, chị thu về phía mình bàn tay đặt trên mặt bàn trước con mắt mọi người.

KINH TỞM,

ái tình giữa những người ở tuổi cha mẹ mình, một trong những sinh viên của chị tuyên bố trong giờ nghỉ khi nói về một truyện ngắn của I.B. Singer, khi đám sinh viên hút thuốc ở ngoài trời, cạnh mấy thùng rác, chân giẫm trong tuyết sền sệt, trong khu vực dành cho người hút thuốc. Cậu thiếu niên ấy đeo một chiếc nhẫn ở tai, một viên đá quý lấp lánh ở giữa môi dưới. Cậu ta hoàn toàn không giấu giếm sự đồng tính của mình, mà còn lấy thế làm hãnh diện. Nhưng ái tình giữa những người ở lứa tuổi chị, cậu ta coi đó là kinh tởm. Cậu ta nở một nụ cười thân thiện với chị, không có gì ác ý, và hỏi chị có hiểu cậu ta không. Nhất định là có, chị cười mỉm đáp.

THỨ BA.

Trong quán ăn Vịt con - dịch thế nào nhỉ? BABY DUCK, DUCKLING - vẫn chưa có ai. Bàn ăn phủ khăn kẻ ô vuông đỏ trắng, được bày biện chu đáo với nào ly rượu, tách chén, nến đã thắp. Người hầu bàn đề xuất với chị một ly khai vị trong lúc chờ đợi, nhưng chị chọn cách quay trở ra. Cớ sao chị lại chọn một nơi ít khách thế này? Chị đã mong anh đừng đến, người xa lạ trong quá khứ. Những cuộc gặp lại nhau này không có gì là huyền bí, thần kỳ. Một cuộc chiến tranh nhơ bẩn đang diễn ra giữa lòng châu Âu. Trên màn ảnh truyền hình là hình ảnh những cỗ quan tài và những nấm mồ. Bản thân chị cũng đang ở vào điểm chết trong cuộc đời mình và không muôn chuyện trò với ai cả.

VÁN BÀI KẾT THÚC.

Người đàn ông mà chị đã tỏ ra thông cảm biết bao, đến mức ủng hộ anh ta trong cố gắng rời bỏ chị, thực ra chị đã mong muốn điều ác cho anh ta. Một trận mưa kim châm bằng phù phép, đó là thứ mà chị mong muốn xảy ra với anh ta, để vĩnh viễn xua đuổi anh ta, để anh ta không còn là máu thịt của chị nữa. Sự dữ dội của lời cầu mong này khiến chị ngạc nhiên.

CÔNG LÝ

mà chị đã tìm cách thực hiện với người khác. Công lý, tức thừa nhận quan điểm của ai cũng là chính đáng. Muốn vươn tới một nhãn quan trung lập, vươn tới sự khách quan ư? Chẳng lẽ không có một quan điểm nào là của chị và chị có quyền bênh vực nó ư? Những ý nghĩ của người đã chết.

PHỐ HORNSGATAN.

Bóng tối màu xám nâu của phố này có cái gì như thuộc thế giới thủy tề. Xe cộ đi lại như chìm dưới mặt nước, đèn pha chiếu lấp loáng như ở sâu trong lòng biển. Ông lão về hưu tóc muối tiêu bên cạnh thùng rác cử động chậm chạp như đang ở dưới đáy biển nơi có áp lực của nước rất mạnh, ông lão tìm được một vài chai bia quá hạn và bỏ vào trong cái túi nilông của mình. Chị rẽ sang phải, theo hướng bến metro Hornstull.

CON CÁO.

Một buổi sáng mùa hè vào lúc rạng đông, cách đây đã nhiều năm, khi Jacob và chị từ miền nam về nhà bằng xe hơi, đứa trẻ ngủ say trên ghế sau, quả cầu mặt trời cất mình lên trên các mái nhà đã đổ ánh vàng ra tràn ngập con phố vắng vẻ. Bỗng nhiên, họ nhìn thấy một con cáo chạy vụt qua. Không khí buổi sáng hôm đó nhẹ tênh như ê-te. Tự do mà.

ĐÔI MẮT ANH

trong kỷ niệm của chị có màu sáng trong. Anh đi thẳng về phía chị, hai tay dang rộng. Đó là Emm, chị nhận ngay ra anh. Anh đã thay đổi, mười một năm trôi qua không phải không để lại dấu vết: nét mặt anh hằn sâu hơn. Anh to béo hơn là trong kỷ niệm của chị, nặng nề hơn. Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài rất dài mầu sẫm. Tóc hơi ướt xõa dài xuống tận vai. Anh đã đến sớm, anh nói, đã đi vòng quanh nhiều lần khu nhà. Chiếc áo khoác có mùi nước mưa. Má anh ráp nhám. Chị đã không lầm, chị đã không nhìn nhầm. Emm là một người đàn ông hấp dẫn, một con người thông minh, một kiểu người hơi u buồn.

CẢM THẤY MÌNH XA LẠ

một cảm xúc tương đối

MỘT LY RƯỢU KHAI VỊ NHÉ?

Sao không? Whisky, martini không pha ư? Anh hầu bàn còn trẻ, mặt trứng cá và đôi mắt trông giống như đám mây chạy trốn, đôi mắt đẹp nếu ta nhìn gần. Cho hai ly martini không pha.