- 4 -
VŨ-ĐẠI bước vào phòng khách thấy Lê-Thành-Vân ngồi một mình bèn hỏi:
– Bác đến bao giờ, nhà tôi đâu, sao để bác ngồi một mình thế?
Bà Vũ-Đại đẩy cửa phòng bước ra, mặt nhợt nhạt có vẻ áy náy, trông lại càng đẹp.
– Kìa mình, sao bác đến chơi lại để bác ngồi một mình. Không bảo chúng nó pha nước cho bác xơi. Mình sơ ý quá.
Những câu nói vô tình ngay thẳng của ông đã như những muỗng dầu sôi hắt vào mặt bà Vũ-Đại và Lê-Thành-Vân. Hai người thấy ngượng nghịu, dơ dáng …
Lê-Thành-Vân thấy thế sợ lộ chuyện bèn phải gắng gượng nói:
– Có, tôi đã uống nước rồi.
Vừa lúc ấy thì tiếng trẻ khóc cùng tiếng kêu xen lẫn với tiếng cười đùa của thằng Minh, thằng Bích cùng con Hằng là con của vợ chồng Tham Liễn.
Vũ-Đại vội vàng chạy ra bảo:
– Ấy các con đừng đánh nó, tội nghiệp.
Vợ chồng Tham Liễn đi sau cũng vừa đến.
Bà Tham Liễn hỏi:
– Thằng bé này anh đem ở đâu về đây? Ô kìa, làm sao máu me đầm đìa cả quần áo thế này, sáng ngày dây nói ở sở gọi anh có việc gì?
Thằng Minh, thằng Bích, cứ xoắn tai thằng bé hét:
– Mày ở đâu mà dám vào nhà tao?
Thằng bé bưng mặt vừa khóc, vừa kêu. Nó muốn chạy nhưng không chạy được. Nó bị thằng Minh, thằng Bích mỗi đứa nắm một tay chặt cứng, không sao cựa cạy
Vũ-Đại nói:
– Thầy đã bảo buông nó ra mà. Hợp, lên đây con.
– Sao thày lại gọi nó bằng con?
– Thầy nuôi nó làm con nuôi để chơi với các con mà.
– Không thèm, nó bẩn như ăn mày. Lêu ôi! Máu đầy cả áo này. Em Hằng coi.
– Ồ, nó lại ghẻ nữa, Bích ạ.
Thằng Hợp nghe Vũ-Đại gọi, còn ngập ngừng chưa dám bước lên thì thằng Minh đã quát:
– Lên mau, thầy tao gọi mày. Mày điếc à?
Thằng Bích nắm tay áo nó lôi xốc lên như con ếch.
Khi mọi người đã vào tới phòng khách, thằng Minh, thằng Bích, con Hằng xúm xít xung quanh thằng Hợp chế nhạo, Vũ-Đại phải mắng chúng, chúng mới chịu thôi. Ông cho gọi vú em đến dặn:
– Vú dem nó đi tắm rửa rồi xem quần áo thằng Minh có cái nào vừa, mặc cho nó.
Thằng Minh nghe bố bảo lấy quần áo của mình cho thằng Hợp mặc, vội phản đối:
– Không được mặc áo em. Đánh chết ạ. Nó dơ lắm.
– Ừ thì thôi, đừng có lấy áo mới, xem có cái nào cũ mà anh Minh không mặc nữa thì đem cho nó vậy.
Ông Vũ-Đại phải nói thế thằng Minh nó mới chịu.
Bà Vũ-Đại hỏi:
– Con cái nhà ai mà cậu đem về đây?
– Cảnh thằng bé này đáng thương lắm. Ai thấy mà chẳng phải não lòng. Tôi một đời dễ chưa khóc, thế mà hôm nay trông thấy cảnh thương tâm quá chừng cũng phải nhỏ hai hàng nước mắt.
– Làm sao hở anh? – Bà Tham Liễn hỏi.
– Nhát như cô mà trông thấy chắc phải ngã lăn ra
– Khinh người vừa chứ, anh tưởng em nhát lắm đấy.
Thằng Minh, thằng Bích, con Hằng nghe nói đến chuyện sợ mà phải ngã lăn ra bèn sán lại gần Vũ-Đại.
Ông bèn bế tất cả ba đứa cho ngồi lên lòng mà hôn như muốn cầu mong cho chúng không bao giờ gặp cảnh đau lòng như ông đã được mục kích. Mọi người vốn biết xưa nay ông vui buồn không bao giờ lộ ra nét mặt mà nay trông ông như có vẻ ngậm ngùi, áo não thì đoán chắc là có một việc ghê gớm mới xảy ra, đều ngồi lặng im chú ý nghe.
– Cháu Hằng ngồi lên lòng bác, thằng Minh, thằng Bích ngồi xuống ghế này rồi thày nói cho nghe.
– Không em ngồi lòng với em Hằng cơ.
– Ừ thì con Minh ngồi xuống ghế vậy. Các con từ rầy đừng cậy khoẻ mà bắt nạt thằng Hợp nhé. Các con nên thương nó.
– Nó tên là thằng Hợp à, bác.
– Ừ tên là Hợp.
– Bác ạ, Hằng không chơi với nó đâu, nó ghẻ. Hằng chỉ chơi với Minh, Bích thôi.
– Bác bảo vú em tắm rửa thay quần áo cho nó thì sạch sẽ ngay.
– Thế nhưng mà... Minh, Bích có chơi với nó thì cháu mới chơi cơ.
Bà Tham Liễn nóng nghe chuyện bảo con Hằng:
– Thôi, im đi để bác kể chuyện cho nghe. Nũng nịu mãi. Thế nào, anh nói đi.
– Sáng hôm nay, dây nói ở sở gọi tôi ra có việc gấp. Lúc tôi đi ô-tô đến nơi thì đã thấy sen đầm, mật thám đông đủ cả đấy. Hỏi đâu đuôi mới biết tối hôm qua Ký Năng là người coi kho đã giết vợ và tình nhân của vợ, rồi anh ta cũng thắt cổ tự tử. Gớm, lúc mở cửa buồng đầu kho là chỗ vợ chồng anh ta ở, tôi trông thấy mà giật nẩy mình. Hai tử thi, vợ Ký Năng cùng người nhân tình đều lõa lồ mà mình mẩy thì đầm đìa những máu. Tử thi người nhân tình thì đã cụt mất cái đầu. Cái đầu lâu be bét những máu lăn lóc ở dưới sàn, trông ghê quá. Còn tử thi Ký Năng thì lủng lẳng ở trên xà nhà, đầu tóc rũ rượi, luỡi thè lè, da tím ngắt. Thằng Hợp thì đứng ngoài cửa khóc khản cả tiếng.
Bà Vũ-Đại và Lê-Thành-Vân nghe nói chột dạ, mặt cắt không còn hột máu. Nhưng lúc ấy cũng không ai để ý đến vẻ mặt xanh nhợt của hai người. Mà dù có nhìn thấy thì cũng cho là vì sợ.
– Thế tối hôm qua, Ký Năng đi đâu mà vợ lai dám rước trai vào nhà hở anh? – Bà Tham Liễn hỏi.
– Có lẽ hắn ta biết trước vợ có ngoại tình, lập tâm báo thù, nên sáng hôm qua hắn có đến xin phép tôi ba ngày để về quê thăm nhà. Chắc hắn đi từ trưa, nên vợ tưởng chồng đi thật, tối mới dẫn trai về nhà.
– Thế làm sao hắn vào mà hai người không biết?
Lê-Thành-Vân đánh bạo hỏi như thế.
– Có lẽ lúc ấy hai người đương ngủ mê mệt. Hắn liền dùng chìa khóa đã có sẵn từ trước mở cửa vào. Gia dĩ cái buồng tôi để cho y ở cũng làm sơ sài không có then trong, nên khi Ký Năng đã trèo tường vào sân, rồi mở cửa buồng mà hai người vẫn chẳng hay. Cứ như cuộc điều tra tinh tường của nhân viên sở Mật-thám thì cái án mạng này xảy ra lúc một giờ khuya. Buồng này hẹp chỉ kê vừa hai cái giường, một cái bàn. Buồng này lại không có cửa sau, nên dù có biết cũng không chạy đi đâu được. Lúc hung thủ vào rồi, có lẽ thấy kẻ kia đang nằm ôm vợ mình, thì cơn ghen nổi lên mạnh quá, liền xông đến đâm cho mỗi người mấy nhát vào ngực, vào bụng, vào cổ. Có lẽ vì bị đâm mạnh quá nên chúng chết ngay mà chẳng kịp kêu.
– Thế còn thằng bé, nó ngủ ở đâu? Lúc ấy, nó có biết không? Sao nó không khóc? Người ngoài không ai biết gì cả à, hở anh?
– Chỗ ấy hẻo lánh, lại ở tận trong cùng sân, xung quanh có mấy nhà Tây ở, vườn rộng. Thằng Hợp dù có khóc cũng không ai nghe tiếng. Nếu có nghe tiếng thì cũng chẳng ai để ý đến tiếng khóc của một đứa trẻ. Nhưng xem ra thì chẳng ai biết gì cả.
– Thế lúc ấy nó cũng ngủ chung một giường với gian phu dâm phụ à?
– Không, nó ngủ ở giường bên.
– Đã đâm chết thì thôi, sao Ký Năng lại còn chặt đầu làm gì, tàn ác quá!
– Chắc vì cơn giận chưa nguôi. Lại nghĩ ngấm ngầm đến nông nỗi kẻ kia đã làm cho đời mình tan nát, đã làm ô uế danh dự gia đình mình, nên nóng tiết cắt đầu ném xuống sàn cho đỡ giận. Gớm, trông ghê quá, máu vọt lên tường đỏ loé cả. Đồ đạc vẫn y nguyên, chỉ có hai cái màn là đứt một bên xuống.
– Có lë hai kẻ bị giết dẩy chết nên vướng phải?
– Không cứ như sự điều tra, thì kẻ giết người giật xuống để lau tay trước khi viết hai bức thư.
– Viết thư cho ai?
– Một bức viết cho quan biện lý, một bức viết cho tôi nhờ nuôi nấng hộ đứa con bất hạnh. Viết xong, y còn vào ngồi bên con một lúc lâu?
– Sao lại biết y vào ngồi bên con?
– Thì giường của đứa bé có dấu máu in bàn tay… Rồi y ra sân lấy dây thừng vào, buộc lên xà nhà thắt cổ. Cái ghế lúc y đứng lên để thò đầu vào mối thòng lọng bị đạp ra còn đổ chổng cạnh tường.
– Thế cái thư hắn viết cho anh đâu?
– Đây.
Bà Tham Liễn vừa cầm lấy vội vất đi mà rú lên:
– Úi trời ơi! Máu?
Ông Tham Liễn cúi xuống nhặt:
– Có lẽ y cắt đầu gian phu để lấy máu viết.
– Không. Cái vết cắt từ cánh tay hắn, quan thầy thuốc thấy có dính mực. Có lẽ hắn lấy hắn viết cho tôi.
– Thôi cậu đọc cho em nghe. Em chả dám nhìn.
Tham Liễn cầm bức thư giơ lên rứ doạ vợ mấy lần rồi mới đọc:
Thưa ông Vũ-Đại,
Con làm việc với ông trong bảy năm trời, thật là hết bổn phận. Vậy khi con chết, con xin ông rủ lòng thương lấy thằng Hợp, ngày nay đã bồ-côi, bồ-cút. Họ hàng thân thuộc con đều nghèo cả, con biết chắc rằng không trông cậy vào ai được. Con vẫn biết bề ngoài, ông vì công việc phải nghiêm khắc, nhưng bề trong chứa chất một mối từ tâm vô hạn. Con vẫn biết con thế này là hèn nhát lắm, hèn nhát ở chỗ không chịu nổi sự đau đớn để ở lại nuôi cháu, nhưng cúi xin ông rộng xét cho con, cho cháu Hợp nhờ. Con không đủ can đảm để sống sau khi hạnh phúc gia đình con đã tan tành.
Con vẫn biết con chết đi thì để lại bao sự đau lòng cho cháu, nhưng nghĩ rằng ông chẳng tiếc gì hột cơm rơi, cơm rớt, rủ chút lòng trời bể thương đến cháu thì con cũng đành lòng nhắm mắt. Khi xuống âm ty, Diêm Vương có nghĩ tình con oan uổng mà cho con được đầu thai kiếp khác thì con xin thác sinh làm trâu ngựa để đền bồi lòng quảng đại của ông. Nhược bằng chẳng được như thế thì hồn con lúc nào cũng phảng phất ở xung quanh nhà ông phù hộ cho gia quyến ông.
Thôi, con cúi đầu lạy ông, xin ông nghĩ tình đứa đầy tớ trung thành chẳng may chết một cách thảm khốc như thế này mà rủ lòng thương thằng Hợp.
Kính lạy ông,
NĂNG
Ông Tham Liễn đọc xong bỗng ràn rụa nước mắt. Vài giọt nhỏ xuống bức thư khiến cho đã lem nhem lại càng lem nhem thêm, có lẽ lúc viết hung thủ cũng khóc.
Bà Tham Liễn thì bíu lấy vai chồng khóc hu hu. Bà Vũ-Đại cũng rơm rớm nước mắt. Lê-Thành-Vân mặt thì tái hẳn đi, ngồi lặng im không nhúc nhích.
Thằng Minh, thằng Bích nghe xong vội vàng rủ con Hằng lên gác để chơi với thằng Hợp. Có lẽ chúng đã xúc động từ tâm mà thương đến đứa trẻ vô cô kia.
Sau một lúc im lặng, tính tò mò lại đắc thắng. Lại chuyện trò to nhỏ.
Tham Liễn: Gian phu tên gì?
Vũ-Đại: Là Phán Đắc, anh họ Ký Năng.
Bà Tham Liễn: Đểu thật, nhẩn tâm thật. Anh em gì thế. À, thế còn cái thư viết cho tòa anh có xem không?
Vũ-Đại: Ai cho xem. Cái thư này, tôi cũng còn phải giữ lỡ khi quan tòa hỏi đến.
Tham Liễn: Ký Năng biết rõ vợ có ngoại tình, sao không bỏ đi mà lại hoại thân, hoại thể như thế. Có phải thiệt mình thiệt con không.
Vũ-Đại: Những sự bí hiểm, ngoắt ngoéo trong tâm can người ta, ai biết đâu mà đo lường được. Nhưng theo ý kiến một nhà trinh thám đại tài có mặt ở đấy thì ra lúc hung thủ giết vợ rồi vẫn còn thương, hay nói là yêu thì đúng hơn. Vết răng trên má kia là tang chứng hiển nhiên.
Tham Liễn: Biết đâu chẳng là tình nhân của hắn nó yêu quá, nó cắn.
Vũ-Đại: Không, Phán Đắc có yêu mà cắn thì cũng không mạnh đến thế được.Vết cắn là vết cắn của người thất vọng. Gia dĩ Ký Năng lại sứt một cái răng cửa, mà vết cắn kia xung quanh đều có hằn in sâu hẳn xuống, duy ở giữa là có một chỗ lờ mờ không rõ, đúng là chỗ cái răng sứt. Cứ lấy thế mà suy thì rõ ràng là vết răng của Ký Năng cắn vợ.
Bà Tham Liễn: Biết đâu chẳng vì ghét mà cắn?
Vũ-Đại: Ấy tôi cũng đem ý kiến giống như ý kiến của cô hỏi nhà trinh thám. Nhưng ông ta là người rất sành khoa tâm lý, ông ta nói quyết với tôi vì Ký Năng quá yêu vợ mà giết vợ. Vết cắn ấy là tang chứng của lòng tiếc thương và hối hận. Nếu có phải ghét thì dao đấy băm vằm ra, hà tất phải cắn vào một cái tử thi. Mà tử thi của ai? Tử thi của kẻ đã làm cho đời mình tan nát.
Tham Liễn: Quái, có thứ yêu lạ lùng. Thế thường ngày y đối đãi với vợ ra sao?
Vũ-Đại: Cứ như lời đốc công Viên nói với tôi thì bình nhựt Ký Năng đối với vợ tử tế lắm. Anh ta tôi xem ra rất hiền lành, ngay thẳng. Có lẽ chỉ vì ngay thẳng, hiền lành mà bị người ta quyến rũ mất vợ.
Vũ-Đại nói câu này thì mặt bà Vũ-Đại bỗng tái đi. Bà phải giả vờ phủi cái mặt ghế để giữ vẻ điềm tĩnh.
Bà Tham Liễn: Cứ gì hiền lành ngay thẳng mà mất vợ. Cái con đàn bà nó đã hư thì còn gì giữ được. Chả thấy khôn ngoan mất vợ chán!
Bà vừa nói, vừa nhìn chồng như có ý bảo: « Cậu hiền lành, ngay thẳng như thế, nào tôi có không yêu cậu đâu?»
Ông Tham Liễn: Những đàn ông đàng điếm thì vợ ai mà nó từ.
Lê-Thành-Vân nghe câu ấy bỗng hổ thẹn, đang nhìn bà Vũ-Đại phải ngoảnh mặt nhìn ra sân.
Mọi người đang trò chuyện thì rầm rầm, tiếng ồn ào huyên náo, tiếng trẻ hét từ cầu thang đưa xuống.
Vũ-Đại mỉm cười:
– Lại lũ quỷ nhà tôi. Chúng nó mà ở nhà thì không lúc nào im được với chúng nó.
Lê-Thành-Vân lúc này mới nói:
– Tuy thế nhưng được cái ngoan là bảo đuợc và biết nghe lời.
Thằng Bích, con Hằng dắt thằng Hợp vào. Nó xúng xính trong bộ áo lính thủy trắng, cổ xanh của thằng Minh. Hai mắt mẳt đỏ ngầu, ngơ ngác, hãi hùng như chim mất tổ. Nó muốn khóc to, nhưng trông thấy con mắt thằng Bích cứ nhìn chăm chăm vào nó, nó lại không dám khóc. Vì lúc ở trên gác, thằng Bích đã có dặn nó:
– Mày ở đây chơi với tao, tao thương, tao cho ăn kẹo, nhưng nếu mày khóc thì tao suỵt con Dick cắn chết mày. Rồi tao cũng đánh mày nữa.
Thằng Hợp lên chín, lớn hơn thằng Minh một tuổi, nhưng nó gầy hơn và thấp hơn. Bước vào cửa sa-lông, nó nhớn nhác chẳng hiểu làm sao nó phải đến chốn này. Không biết trong lòng nó có những cảm giác gì, nhưng trông mặt thì ủ rủ như đứa phải nhịn đói đã ba ngày. Nó đứng co ro, chẳng dám nói năng cử động gì. Lại thêm con Lu, con Dick to như hai con bê cứ hít chân nó mãi nên nó càng sợ.
Bà Tham Liễn ái ngại liền gọi nó lại gần hỏi:
– Con lên mấy?
Nó chẳng dám trả lời. Mà có lẽ nó cũng chẳng hiểu bà hỏi gì. Nó cứ đứng đực ra đấy.
Lúc ấy thằng Minh ở buồng ăn chạy sang cầm hai cái bánh trứng gà đưa cho nó, nó còn dùng dằng chưa dám cầm thì thằng Bích đã quát:
– Anh Minh cho, cầm lấy.
Nó sợ hãi vội vàng đưa bàn tay run run ra cầm.
Bà Tham Liễn xoa đầu nó:
– Thôi anh nó cho, con ăn đi.
Nó chưa kịp ăn thì thằng Bích lại trợn mắt quát – lần này nó quát đinh tai cả nhà:
– Ăn đi.
Nó sợ quá, nó khóc. Mồm mếu xệch, nó gọi:
– Mợ ơi.
Thằng Bích lại đến lấy tay dí vào trán nó mà bảo:
– Mẹ mày ngủ với người ta, thày mày chém chết rồi, còn đâu mà gọi. Câm ngay.
Vũ-Đại vội gọi thằng Bích lại gần:
– Từ rày con đừng sừng sộ với nó, tội nghiệp. Con không nên bắt nạt nó, nó là con không cha mẹ.
– Nhưng mà nó khó bảo lắm cơ.
– Ừ thì nó còn lạ, con cứ ôn tồn với nó, rồi tự khắc nó quen, chứ sao. Thôi con lại dỗ nó đi.
Thằng Bích cho lời cha là phải, bèn chạy lại nắm tay thằng Hợp, nhưng thằng Hợp đã sợ chết khiếp đi rồi, tưởng nó chạy lại sinh sự, vội nép đầu vào lòng bà Tham Liễn.
★
Buổi sáng hôm ấy râm trời. Bà Tham Liễn rủ tất cả mọi người ra vườn chơi. Lê-Thành-Vân thừa lúc mọi người đã ra đến hè mà bà Vũ-Đại còn ở lại sau, bèn sẽ bảo:
– Tôi chịu chết ngay, nếu được mình thương đến.
Bà Vũ-Đại lặng im, rảo bước mà chẳng trả lời.
Lê-Thành-Vân lại lẩm bẩm:
– Chết, được yêu mà chết phỏng có gì là đáng sợ.
Vườn này rộng rãi, cây cối um tùm. Đường đi trải sỏi. Cạnh khu đất để tập thể thao có mấy cái ghế dài bằng đá. Mọi người đến ngồi cả đấy. Minh, Bích ra đến vườn, gọi bồi khuân những đồ chơi nào xe hơi, xe đạp ra. Hai đứa xúm lại chơi với con Hằng, còn thằng Hợp cứ ngơ ngẩn đứng coi. Thằng Minh thấy thế lại gần bảo:
– Mày lại chơi vói chúng tao. Đây, mày ngồi lên cái xe hơi này, đạp là nó chạy.
Trước thằng Hợp còn chưa dám ngồi, sau thấy con Hằng nhỏ xíu cũng đạp cho chạy được, nó cũng trèo lên cũng đạp. Chỉ một lúc là nó quen với bọn trẻ, nó cười nó nói huyên thuyên.
Tuổi thanh đồng là tuổi chóng quên!
Hết chơi xe hơi đến chơi hú tim. Bà Tham Liễn thấy vui cũng lại chơi với chúng. Vũ-Đại liền gọi lại:
– Em bụng to mà nghịch với hai thằng quỷ sứ ấy, lỡ nó húc phải bụng thì khốn,
Rồi quay lại bảo Tham Liễn:
– Chú phải đánh cho cô ấy mấy roi thì cô ấy mới chừa nghịch dại.
– Vâng, để rồi hôm nay về, tôi nghe bác đánh cho một trận, chứ khó bảo lắm.
Bà Tham Liễn bĩu môi, nguýt một cái rồi chạy lại cạnh chồng béo tai, nũng nịu hỏi:
– Cậu có dám đánh tôi thật không?
– Sợ gì.
Bà Tham Liễn béo mạnh.
– Ái dà, ái dà. Thôi, thôi, chịu, buông ra… Trước mặt mọi người, người ta phải nói sĩ diện thế, chứ ai dám động đến để lăn… ra ăn vạ.
Vũ-Đại cười:
– Chú nói thế thì nó lòi đuôi… lần sau họ lại bắt nạt già. Tôi thì tôi lại nói khác.
– Bác nói làm sao?
– Tôi thì tôi tiểu di ngay hôm nhập phòng: ở chỗ công chúng, tôi làm chồng, nói ba hoa thiên địa, còn khi ở nhà thì tùy mình muốn bảo sao nghe vậy. Như thế, chẳng mất danh giá của ai. Chú không biết nói lót trước nên bị béo tai.
Bà Tham Liễn liền quay lại hỏi bà Vũ-Đại:
– Trước, anh ấy có bảo chị như thế thật đấy à?
Bà Vũ-Đại tủm tỉm cười, nhưng trong bụng thấy tức tối khó chịu, giận vì chồng bà đối với em gái rất là âu yếm, chiều chuộng, săn sóc cho từng li, từng tí mà đối với bà thì lãnh đạm, thờ ơ.
Lê-Thành-Vân mọi hôm thì cười cười, nói nói vui vẻ lắm, hôm nay như vơ vẩn thế nào. Có lẽ câu chuyện gian phu, dâm phụ đã làm cho ông phải áy náy, nghĩ ngợi. Lâu lâu ông cũng có nói vài câu, nhưng chẳng qua nói xuôi đỡ đòn để cho người ta khỏi nghi kỵ.
Từ lúc ra vườn, bà Vũ-Đại cứ cắm cúi ngồi khâu, nhưng đó là một cớ để trấn sự rối loạn trong lòng, chứ bà có để ý gì đến khâu với vá. Bà mấy lần kim đâm phải tay. Bà không dám nói chuyện về văn chương với Lê-Thành-Vân như mọi lần mà cũng không dám nhìn nữa. Lê-Thành-Vân cũng thấy khó chịu, muốn kiếm cớ cáo từ ngay, nhưng đã trót nhận lời ở ăn cơm nên phải miễn cưỡng rốn ngồi lại cho đến khi vợ chồng Tham Liễn về mới dám về.