← Quay lại trang sách

- 5 -

LÊ-THÀNH-VÂN bước chân ra khỏi cổng nhà Vũ-Đại, ông thấy khoan khoái như vừa cất đi được một gánh nặng, ông thở dài một cách nhẹ nhõm như vừa thoát được cái nạn gì ghê gớm. Tấn thảm kịch vừa xảy ra tuy làm cho ông mất hứng, nhưng vẫn chưa làm cho ông ngã lòng:

– Giá không có câu chuyện cắt cổ kia làm cho chị ả lạnh gáy thì có phải xong rồi không?

Rồi vừa nghĩ vừa tiếc. Nhưng một hi vọng đến ngay:

– Ồ! lẩm cẩm thế. Dầu sao, cái bước khó nhất là đã bước đuợc rồi, nhưng cần phải khôn. Đứa nào dại cứ chết, đứa nào khôn cứ sống. Ai đời lại dám mò đến nhà người ta ngủ lì như chết ở đấy, thế thì đừng mất đầu. Úi dà, con bé đẹp thực!

Ông ôn lại trong trí những nhân tình mà ông đã chung chạ thì chẳng ai có nhan sắc yêu kiều như bà Vũ-Đại. Ông tự nhủ:

– Thỏi sắt đang nóng phải uốn ngay, chứ không nó nguội uổng công. Để viết một bức thư thì gan sắt cũng mềm

Lê-Thành-Vân về đến nhà thấy Phán Tuân ngồi chờ

– Đi đâu về mà như mất hồn thế?

– Ở nhà Vũ-Đại ăn cơm về.

– Đừng mó vào cái hang hùm ấy nhé. Coi chừng nó biết lại tan xương.

– Chỉ nói nhảm...

Tuy chối, nhưng ông nói một giọng úp mỡ cố ý để cho người nghe hiểu ngầm là phải.

– Cái mỏ ấy thì sù lắm. Nhưng vừa khó khăn vừa nguy hiểm. Lỡ nó sập xuống lại chết người nữa. Thần giữ của thiêng lắm đấy, coi chừng lại gọt gáy bôi vôi thôi

– Chỉ nói láo, tớ với Vũ-Đại là chỗ bạn học chí thân, ai lại thế?

– Mày cũng có bạn chí thân cơ à? Mày cũng biết từ cơ à? Chí thân bằng Ký Kim và Phán Viện không? Tao vẫn thấy mày ngủ với vợ người ta như thường.

– À đấy khác.

– Tao nghi lắm. Nhưng chỗ anh em tao bảo trước, không lúc chết lại bảo tao biết mà không...

– Nhảm nhí.

Lê-Thành-Vân miệng nói thế, nhưng nghĩ đến câu chuyện Ký Năng giết vợ và nhân tình cũng ghê. Tưởng tượng đến Vũ-Đại thấy chột dạ.

Nhưng kẻ đi ăn cướp nếu biết chắc rằng bị bắt thì ai còn dám đi ăn cướp. Mà kẻ làm giặc nếu biết chắc rằng phải bị chặt đầu thì ai dám làm giặc. Thiên hạ sẽ thái bình như bát nước lã. Thiên hạ sở dĩ không «thái bình» bởi ai cũng cho rằng mình không là kẻ xấu số.

– Mới gần hai giờ, đi xuống Khâm Thiên chuyện gẫu một lúc đi.

Phán Tuân đi rồi, Lê-Thành-Vân ngồi ngẫm nghĩ:

– Mình đeo đuổi ngót một năm nay mới có kết quả như thế. Tuy mới được nắm có bàn tay, nhưng thế cũng là đã phá được một góc thành rồi, chỉ còn có việc xếp đặt cho khéo để kéo quân vào chiếm lấy. Anh chồng về làm cho công cuộc phải bỏ dở. Chẳng nhữrng thế mà thôi lại còn đem câu chuyện chết chóc dâm phụ với gian phu lôi thôi đến quấy rối…. khiến cô ả phải sờn lòng. Tức chửa! nhưng chẳng có lẽ công vun trồng sắp đến ngày ăn quả lại chịu lui. Dù thế nào mặc dầu tấm lòng kia đã lay chuyển, không thừa thỏi sắt còn nóng, đương mềm, mà uốn, để nó nguội thì hỏng bét.

Không biết trong óc Lê-Thành-Vân, tư tưởng chuyển vần ra làm sao khiến ông lại nhớ đến bức thư đỏ loét của Ký Năng viết cho Vũ-Đại. Ông vụt nẩy ra một kế huyền diệu. Ông lấy ra một tờ giấy trắng, một ngòi viết mới, cầm con dao nhỏ định trích máu ở cánh tay để viết một bức thư cho bà Vũ-Đại. Nhưng vừa nhắm mắt dí mũi dao vào cánh tay, thịt chưa dứt, máu chưa ra đã thấy đau nhói không thể nào chịu được. Ông liền thôi.

Sau ông nghĩ ra một cách rất giản dị mà lại không đau đớn. Ông gọi bếp bắt con gà mới mua hôm qua trói chặt lại đem lên. Thằng bếp đem con gà lên bụng nghĩ thầm chẳng biết chủ mình định làm gì. Nhưng xưa nay nó vẫn biết tính ông quái quắc lãng mạn làm lắm cái lố lăng không thể hiểu, nên nó cũng không hỏi.

Những kẻ làm điều giả dối thường hay biện bác, chống chế để che đậy sự giả dối của mình:

– Hôm nay tao xem một tờ báo khoa học nói máu giống gà nhiều vi trùng có thể hại cho người nào yếu dạ dầy, tao thử lấy kính hiển vi thí nghiệm xem sao?

Lúc thằng bếp đã yên trí như thế xuống thang ông bèn đóng cửa, lấy dây gai trói gô con gà lại như thỏi «xúc-xích» không cho cựa cạy nữa. Ông lấy con dao sẽ chích vào đùi con gà. Con gà dãy dụa, kêu quàng quạc ỉa tung tóe cả ra bàn. Lê-Thành-Vân tức giận cầm con gà ném xuống đất, lấy khăn lau bàn, rồi lại đem con gà lên. Lần này, ông cầm con dao đâm vào chân con gà một cái thật mạnh.

Một dòng máu từ từ chảy, Lê-Thành-Vân cầm ngòi bút hứng lấy rồi viết:

Ái nương ơi,

Tôi lấy máu ở trong người, thứ máu không hề gian dối, thứ máu không bao giờ sợ chết, thứ máu sôi nổi những yêu đương mà viết bức thư này, xin ái nương lúc đọc đến hãy tin cho rằng đó là những giọt máu của con tim tôn thờ ái nương tung tóe ra.

Tôi thầm yêu trộm nhớ ái nương gần một năm ngay mà đành nuốt tủi, mang sầu.

Ôi! Trách ông xanh kia đã sanh chúng ta sao lại không cho gặp nhau lúc đầu còn xanh tuổi còn trẻ để cùng yêu nhau mà gây lấy một cuộc đời thơ mộng ở trên cõi đất đau đớn này. Tôi biết, tôi biết những khuôn sáo hẹp hòi của xã hội đã đặt chúng ta vào hai địa vị khác nhau thì còn nói gì nữa, còn hòng gì nữa! Nhưng muốn quên mà không thể nào quên được, muốn im mà không thể nào im được! Cực chưa!

Cái hình ảnh của ái nương cứ theo dõi tôi, thu hết linh hồn khiến tôi chỉ còn là một cái xác. Nhưng rồi một ngày kia cái xác ấy không chịu nổi những nhớ nhung, mong ước cũng đến phải khô héo vì đau thương.

Ôi! Tôi nghĩ đến cái chết của Phán Đắc mà tôi tủi! Tôi cầu mong Đức Thượng Đế sẽ sai người đến băm, vằm, mổ, xẻ tôi ra làm một nghìn mảnh, nhưng trước khi chết xin được một lời nói – chỉ một lời nói thôi – của ái nương nói rằng yêu tôi thì dẫu chết đi, tôi cũng vui lòng. Vì cái hạnh phúc của tôi trên trái đất thế đã cực kỳ đầy đủ cho tôi lắm rồi.

Em! Em! Anh chết, thế nào anh cũng phải chết!

Cái bệnh nhớ nhung sẽ là cho anh hao mòn đi mà chết, nhưng trước khi anh chết, em tiếc gì một lời nói không cho anh được thỏa hồn mà chết. Đó là cái an ủi cuối cùng, cái hạnh phúc cuối cùng, anh cầu xin em ban cho. Cứ nghĩ rằng được một lời nói của em nói rằng yêu anh, trái tim anh sung sướng tưởng chừng như vỡ ra…

Người anh đau khổ của em

VÂN

Nhìn bức thư, Lê-Thành-Vân đắc-chí cười, rồi lẩm bẩm:

– Một bức thư như thế này phải có mấy giọt nước mắt chứ…

Nhưng Lê-Thành-Vân thì làm gì có nước mắt.

Ông bèn xuống dưới nhà, múc một chén nước lã lên. Ông dúng ngón tay vào, lấy nước vẫy lên bức thư. Hình như ông đã thạo về khoa này lắm, nên cái tay trông dẻo quẹo. Trước bức thư, nước đọng từng giọt. Ông lại lấy tay đập lên cho nhòe nhoẹt cả chữ. Lúc bức thư đã hoàn thành, ông rộ lên cười ngặt nghẹo:

– Cái chết thằng Ký Năng cũng dạy cho mình một mẹo hay. Đây, nước lã, máu gà mà chị em cử tưởnng… mình đã rạch máu vì họ, chảy nước mắt thành suối vì họ...

Đút bức thư vào túi, Lê-Thành-Vân phóng ô-tô lên chợ Đồng-Xuân mua hai chục cua bể và mấy con cá thu rồi lên nhà Vũ-Đại.

Lúc ấy, thằng Minh thằng Bích ở trên gác. Trong phòng chỉ có hai vợ chồng Vũ-Đại.

– Tôi có người bạn ở Hải-Phòng mới về cho ít cua và ít cá, vậy đem lại biếu hai bác. Sợ để đến chiều nó ươn, nên phải đem lại ngay.

– Cám ơn bác. Khéo bầy vẽ. Không bảo thằng bếp nó đem lại có được không, nắng nôi thế này mà chịu khó …

– Thằng bếp nó còn phải đi chợ mua thức ăn để làm cơm khách. Thôi chào bác tôi phầi về không khách đợi.

– Hẵng ngồi chơi, uống chén nước đã.

– Thôi cảm ơn bác. À, bác cho tôi mượn mấy quyển Illustration tháng năm để xem cho đỡ buồn.

Lê-Thành-Vân thừa lúc Vũ-Đại đãvào phòng lấy sách, liền vội vã vất bức thư vào cạnh ghế bà Vũ-Đại. Bà Vũ-Đại toan vất trả, nhưng sợ trùng trình chồng ra thấy thì rắc rối lôi thôi, nên bà phải cứ để yên làm hình như không trông thấy. Nhưng đến khi nghe tiếng giày ở thang gác, bà cuống quít, vội vàng cầm bức thư ném vào rổ may rồi kéo chiếc áo đang may che lấp đi.

Đã nói dối một lần thì phải nói dối mãi để che đậy những điều nói dối trước. Đã trót làm trái một lần thì phải làm trái mãi để chống đỡ những điều trái trước.

Lúc Lê-Thành-Vân về rồi, bà liền kiếm cớ nhức đầu bưng rổ may lên gác. Rồi bà trông trước, trông sau, cầm bức thư bỏ vào tủ riêng của bà vẫn để tư trang.

Đã không có can đảm khước đi, thì cũng không có can đảm không xem. Bà thừa lúc chồng đi vắng, mở ra xem. Bà thấy cảm động lạ thường. Bà thấy hiển hiện ra trước mắt bà một Lê-Thành-Vân si tình sẵn lòng hi sinh những giọt máu kia vì bà. Bà rất ái ngại cho ai đã đau đớn vì bà. Nhưng thương cũng là thương vậy thôi. Chứ bà không trả lời.

Lê-Thành-Vân đợi trong năm hôm không thấy có thư trả lời, nóng ruột, lại viết một bức thư nữa thấm thía hơn. Lại dùng cách mua bánh kẹo cho Minh, Bích rồi thừa lúc vắng người ném bức thư.

Cũng như lần trước, bà Vũ-Đại cũng phải nhận, cũng phải đọc. Đọc đến câu:«thế là em muốn cho anh chết mà không được an ủi ; vâng, thế thì anh xin chết với một khối hận » bà Vũ-Đại bùi ngùi rỏ nước mắt. Nhưng bà vẫn không trả lời.

Lê-Thành-Vân chờ mãi không thấy hồi âm, tự nghĩ:

– À, con bé này gan thật. Mà sống trong một gia đình như thế gan là phải. Phải một búa lớn mới được.

Thế là… một hôm, những nhân viên ở trong phòng kế toán sở Lục-lộ đã phải kinh hãi khi thấy ông Tham Lê-Thành-Vân đang ngồi nói chuyện, bỗng dưng ôm ngực, ngã lăn ra, mê đi …

Ông «xếp» vội cho xe hơi chở vảo nhà thương. Đến nhà thương, Lê-Thành-Vân tỉnh lại, khai với y-sĩ rằng tự nhiên thấy quả tim đau nhói rồi có cái gì đưa lên chặn lấy họng, không thở được.

Y-sĩ cho là đau tim, nhưng khi khám kỹ càng thấy không bộ phận nào bị thương tổn. Lê-Thành-Vân xin nghỉ ba ngày để điều dưỡng thì y-sĩ bằng lòng ngay.

Lê-Thành-Vân về đến nhà, bảo thằng bếp đóng kín các cửa lại. Rồi viết một phong thư bảo bếp đưa ra hàng Kèn cho Vũ-Đại.

Mon cher Vũ-Đại,

Tôi bệnh tình nguy kịch lắm. Bác đến ngay có việc cần nhờ bác.

VÂN

Vũ-Đại xem bức thư, giật mình:

– Thầy mày làm sao?

– Thưa ông, thày con ở sở tự nhiên ngã lăn ra xỉu đi. Người ta xe vào nhà thương lại xe về. Con không biết thày con đau gì.

Vũ-Đại vội vã đánh xe lại thăm. Lê-Thành-Vân đang đắc chí về mưu mình sẽ có kết quả, nghe tiếng xe hơi, liền trèo lên giường, lấy chăn đắp kín, rồi rên hừ hừ. Lúc Vũ-Đại lên đến cạnh giường, Lê-Thành-Vân vẫn giả vờ nằm rên hình như không biết.

Vũ-Đại lật chăn, sờ đầu Lê-Thành-Vân, sẽ lay:

– Bác làm sao thế?

Lê-Thành-Vân ứ ự mãi chẳng trả lời. Để cho hỏi mấy lần, Lê-Thành-Vân mới quay đầu, sẽ hé con mắt, cất cái giọng rè rè của người ốm mà hỏi:

– Bác đấy à? Tôi tưởng tôi không còn được trông thấy bác nữa!

– Bệnh tình ra sao?

– Đốc-tờ nói tôi đau tim, bị crise cardiaque tiêm thuốc cho tôi và bắt tôi nằm nhà thương. Nhưng tôi xin về nhà điều trị mấy hôm, nếu không khỏi sẽ vào nằm. Ái dà, ái dà... cựa là đau, như dùi đâm.

Lê-Thành-Vân vừa nói vừa ôm ngực:

– Tôi bị đau đã sáu tháng aay. Có lẽ là đau tim thật. Nhưng tôi xem ra thuốc tây chữa bệnh này không hiệu nghiệm, tôi định chữa thuốc ta. A bác có quế tốt để cho tôi hai cân, bao nhiêu tiền, tôi xin trả tử tế.

– Tiền với nong gì, để tôi về lấy ngay đưa cho bác. Nhưng dùng phải cẩn thận lắm.

Nóng lòng vì bạn đau, Vũ-Đại bảo tài xế mở máy chạy thật nhanh, một loáng đã tới nhà:

– Mợ mở tủ lấy thanh quế Thương-Xuân cắt một miếng để tôi đem lại cho bác Vân.

– Bác ấy làm sao?

– Bác ấy đau tim, ngã lăn ra sở, người ta phải xe vào nhà thương. Tiêm thuốc xong, bác ấy lại xin về nhà uống thuốc ta.

Bà Vũ-Đại nghe được tin ấy, choáng váng cả người.

Lúc chồng đi rồi, bà ngồi đứng không yên, chỉ mong chồng chóng về để hỏi thăm tin tức.

Mười một giờ, Vũ-Đại về.

– Thế nào, bác ấy đã đỡ chưa?

– Chưa thấy đỡ, xem ra bệnh tình trầm trọng lắm. Lúc tôi đến thì thấy ông thày khách nói cần phải tĩnh dưỡng lâu lắm mới bình phục. Ông ta bảo bác Vân vì ưu tư quá độ mà sinh ra. Ông ấy lại dặn cần phải tránh sự buồn rầu. Có lẽ bác ấy phẫn chí về đường vợ con mà sinh ra thế.

Chiều hôm ấy, Lê-Thành-Vân nhận được bức thư:

Anh Vân yêu quý,

Em không ngờ vì em mà anh phải như thế. Thôi, cơ sự dường này, em cũng liều… Không lẽ đành ngồi nhìn anh chết mà không cứu. Nhớ sai thằng bếp đi đâu, chín giờ mai em sẽ đến thăm.

VÂN-NGA

Lê-Thành-Vân đọc bức thư, mừng rú:

– Có thế chứ, chạy trời! Mình liệu định như thần!

Bảy giờ hôm sau, Lê-Thành-Vân gọi thằng bếp dặn:

– Thầy thuốc nói phải dùng mấy thứ lá…. ông ta nói vùng Yên-Viên có. Mày phải sang kiếm cho được hẵng về. Không thì cứ đi tìm tới vùng Cầu-Lim nghe…

Gần chín giờ, bà Vũ-Đại thuê xe kéo, không dùng xe hơi. Đến đầu hàng Bún, bà cho đỗ lại, trả tiền rồi bà đi bộ đến trước cửa nhà Lê-Thành-Vân. Thừa lúc ngoài đường vắng người, bà lẻn vào rồi lên gác.

Lê-Thành-Vân thấy bà lên vội vàng trèo lên giường nằm quay vào tường rên … Bà rón rén lại giường:

– Anh làm sao thế hở anh? Khổ chưa.

Lê-Thành-Vân liền vùng dậy, kêu to:

– Em đấy à?

Rồi ôm ngực ngã vật vào lòng bà Vũ-Đại, nức nở.

Bà Vũ-Đại thương quá, ôm lấy đầu Lê-Thành-Vân vuốt ve, nước mắt ràn rụa.

Lê-Thành-Vân nắm chặt lấy tay bà mà kể lể:

– Em ơi, dù anh có phải chết ngay, anh cũng cam tâm. Gần một năm trời sống đi chết lại mới có cái hạnh phúc ngày nay. Anh chết thật không còn ân hận gì.

Những câu đường mật rót vào tai, những câu tình ái nồng nàn êm như ru mà bà Vũ-Đại không từng được nghe ở miệng chồng, làm cho bà choáng váng, bà cũng ôm lấy Lê-Thành-Vân mà rên rỉ:

– Nếu chết thì em xin cùng chết với anh.

– Từ lúc em đến, anh thấy khỏi cả bịnh tật, trong người hình như có sức mạnh nhắc nổi nghìn cân.

Lê-Thành-Vân nói xong ôm chầm lấy bà Vũ-Đại, một cách lả lơi...

– Coi chừng… không phải lại thì khốn….

.....

Lúc bà Vũ-Đại sắp ra về, Lê-Thành-Vân còn căn dặn:

– Mình năng đến với tôi nhé,…À, viết thư cho mình làm thế nào? Hay tôi cứ để Poste Restante, rồi mình ra nhà dây thép lãnh, như thế kín hơn.

– Vâng, thế cũng được. Thôi em về, kẻo đến giờ…