Phần Thứ Ba - 1 -
ĐỒN ĐIỀN Bến Trăm sáng hôm ấy tấp nập. Chủ nhân có mời khách đến săn bắn. Người khách quý ấy là Lê-Thành-Vân.
Sáu giờ sáng, các người đi đuổi đã dắt chó đến lúc trực cả trước sân. Mấy tay chủ trại người thổ được đồn điền cấp súng cũng dự vào cuộc săn.
Sáu giờ rưỡi điểm tâm xong, chủ nhân với Lê-Thành-Vân ở trong nhà vác súng đi ra, cả hai đều nai nịt gọn gàng. Lê-Thành-Vân chỉ đeo một khẩu súng hai lòng, Vũ-Đại đeo một khẩu súng lục và một con dao săn.
Cả bọn người đứng dậy chào. Chủ nhân đối với ai cũng có một lời hàn huyên, rồi ra lệnh kéo đi. Đi khỏi đồn điền chừng hai trăm thước, bỗng Lê-Thành-Vân thoái thác bỏ quên hộp thuốc lá, quay lại lấy,
– Thì bác hút thuốc của tôi.
– Tôi không quen hút Job, tôi quen hút Camel.
– Thì để bảo đứa nào nó về lấy.
– Tôi để chỗ ấy khó tìm lắm.
– Thế bác về mau lên nhé, chúng tôi đi chậm lại chờ.
Nửa giờ sau, Lê-Thành-Vân đã phì phà điếu thuốc lá trở lại, chủ nhân nhìn thấy mặt Lê-Thành-Vân bỗng nẩy đom đóm mắt. Mặt tái hẳn đi, đầu gối run bắn lên tưởng chừng như muốn ngã khuỵu ngay xuống. Một vết son đỏ dính ở gần môi Lê-Thành-Vân. Thì ra sự ngoại tình đã để lại một dấu vết ở trên mặt. Trong khi họ vội vàng hôn nhau, son dính trên môi họ không biết.
Nhưng người chồng biết. Vũ-Đại thấy Lê-Thành-Vân thoái thác bỏ quên thuốc lá về lấy, nay lúc ra lại thấy có vết son rõ ràng trên mặt thì đâm nghi. Nhưng nghi thì nghi vậy, ông vẫn không thể tin rằng vợ ông ngoại tình. Mà ngoại tình với ai? Ngoại tình với người bạn chí thân của mình. Trong óc ổng vụt nổi một ý kiến. Ông bèn hỏi Lê-Thành-Vân một cách hững hờ:
– À, các cháu dậy chưa, hở bác?
– Chưa.
– Thế nhà tôi dậy chưa?
Một khắc ngập ngừng
– Hình như chưa.
Thằng nói dối… Vũ-Đại biết ngay là Lê-Thành-Vân nói dối. Lúc ông đi, bà đã trở dậy trang điểm. Việc gì Lê-Thành-Vân phải nói dối, nếu y không quay quắt. Thôi đích rồi, nó thoái thác bỏ quên thuốc lá là để về…. hôn hít vợ mình. Đích thị là hai người có ngoại tình với nhau đã từ lâu. Những cử chỉ của hai người trong gần hai năm trời nay bỗng đổ xô đến óc. Những… ngập ngừng, e lệ, ngượng-nghịu là tang chứng của sự phản bội. Thế mà mình trong bấy lâu ngu dốt không hiểu biết gì hết. Những lời ăn tiếng nói, những nét mặt và những bộ dạng hai người mà xưa kia Vũ-Đại cho là thường tình thì nay bỗng có một ý nghĩa: họ họp nhau để lừa mình. Họ khinh mình vì nhiều khi họ tình tự với nhau một cách bóng gió ở cả trước mặt mình nữa. Vũ-Đại nhớ lại những bài thơ mà Lê-Thành-Vân thường đọc cho vợ mình nghe, nhớ lại những buổi diễn kịch, nhớ lại những đồ chơi ngộ nghĩnh mà Lê-Thành-Vân đem cho con mình. Thì ra y chỉ có một mục đích là làm cho mình tin cẩn để chim vợ mình cho dễ. Vũ-Đại nghĩ đến đấy, lòng giận sôi lên tưởng chừng như có thể cầm súng bắn chết Lê-Thành-Vân ngay được.
Nhưng ở đời, nhiều việc ghê gớm nó xảy đến một cách bất thình lình làm rối loạn tinh thần ta khiến cho ta trông thấy rõ ràng mà còn ngờ ngợ là không phải. Thì một vết son đã lấy gì làm chắc chắn. Biết đâu chẳng là một bất ngờ nó làm cho Lê-Thành-Vân sờ phải cây son Coty của vợ mình, rồi dây lên mặt? Mà biết cái vết ấy có phải là son Coty không? Hay là vết đỏ gì khác. Huống hồ Vũ-Đại lại không tin rằng người vợ mình âu yếm trong bao nhiêu năm, đã có với mình hai đứa con lại có thể đi tư tình với người khác được. Vũ-Đại cũng không thể tin rằng một người bạn mình đối xử như anh em ruột lại có tà tâm quyến rủ vợ mình.
Lòng Vũ-Đại đang sôi nổi về những ý nghĩ trái ngược ấy thì người chủ trại đến thưa:
– Đây đến rừng Vầu rồi, trong này thế nào cũng có hươu, vậy hai ông tìm chỗ núp đi. Ông chủ thì đứng trên mô đất này còn ông Tham thì đứng ở dưới cây đại kia. Thế nào hươu cũng chạy ra hai ngã ấy.
Vũ-Đại còn lòng dạ nào thiết đến bắn nữa. Ông cầm súng đứng dậy, mà mắt hoa tai ù chẳng còn nghe thấy tiếng gì, cũng chẳng nhìn thấy một vật gì.
Bọn người xuỵt chó rúc bụi đuổi hươu lúc nào ông cũng chẳng biết. Đến khi nghe tiếng súng nổ, đạn bay vèo qua trước mặt, ông mới giật mình tỉnh lại. Thì ra hươu chạy ra quãng giữa chỗ ông và Lê-Thành-Vân. Lê-Thành-Vân chưa từng đi săn bắn quen, cứ thấy thú chạy ra là bắn, chứ không để ý đến chỗ có người đứng chờ ở phía đầu súng mình. Nhưng Vũ-Đại trong lòng đã nghi không phải thế. Ông ngờ rằng Lê-Thành-Vân tính thừa dịp đi săn mà giết mình để chiếm đoạt vợ mình. Mà y hành động như thế khi ra tòa thì bất quá bị tội ngộ sát thì bị chừng vài tháng tù treo và phải bồi thường một số tiền. Rồi khi mình đã chết, y đoạt luôn vợ mình thì tha hồ tiêu. Bao nhiêu tiền của mình về y hết. Vũ-Đại nghĩ thế, nên lúc Lê-Thành-Vân chạy đến, ông muốn bắn cho mấy phát. Vốn là người quyết liệt, ông tự nhủ:
– Mày đã muốn dùng cách ấy giết tao thì rồi tao cũng dùng cách ấy giết lại mày. Nhưng tao thì không bắn sai như mày đâu.
Vì đã có cái ý định ấy nên khi khi Lê-Thành-Vân chạy đến, Vũ-Đại chỉ khẽ cau mày, bảo:
– Bác bắn vong mạng quá. Bác không nhớ có tôi ở đây à? Hôm nay tôi không chết là may. Lần sau phải chờ cho con hươu nó chạy qua chỗ tôi một quãng xa rồi hãy bắn. Như thế, lỡ có đạn lạc cũng không xảy ra sự gì bất trắc.
– Thôi, tôi xin lỗi bác. Tôi chưa đi bắn bao giờ nên thấy hươu chạy qua mừng quá quên khuấy cả đi. Để lần sau tôi xin nhớ.
Đuổi đến bốn năm khu rừng nữa, chẳng ăn thua gì thì đến một chỗ gọi là rừng Ba-dốc.
Trước khi đuổi, bọn chủ trại đến nói với Vũ-Đại:
– Ở đây, thế nào cũng có nhiều lợn. Thế nào nó cũng chạy qua cái đồi nhỏ kìa để chạy vào rừng Cấm. Vậy ông đứng ở đầu đồi bèn trái mà ông Tham thì đứng ở đầu đồi bên phải. Lợn ra chạy lên đồi, dốc đi không được nhanh, rất dễ bắn. Hai ông cứ đứng yên đấy thì thế nào cũng được bắn.
Vũ-Đại đứng gần đỉnh đồi trông thấy Lê-Thành-Vân đội mũ trắng đứng ở lưng chừng đồi trông rõ mồn một.
Hai người chỉ cách nhau độ hơn trăm thước. Vũ-Đại nhìn Lê-Thành-Vân một lúc bỗng giơ súng lên ngắm giữa đầu Lê-Thành-Vân, bụng bảo dạ.
-Tao mà bóp cò thì mày có là thánh cũng không thoát khỏi tay tao.
Rồi tưởng tượng đến lúc Lê Thành Vân chết, Vũ-Đại bỗng thấy mừng như người đã trả được nợ tử thù.
Vũ-Đại ngắm một khắc, lại buông súng xuống:
– Thôi, để chờ lúc con lợn đi qua, tao sẽ hạ mày. Như thế ra toà, tao mới có chỗ nói với quan toà. Mà ở thời buổi này, có tiền sẵn thì sợ gì chẳng trắng án. Nhất là đền cho mấy nghìn bạc.
Trong óc Vũ-Đại lúc ấy, ý định giết người đã là một sự thật rõ rệt. Ông chỉ chờ có lợn chạy qua chỗ 2 người đứng là hạ thủ ngay. Hai mắt ông lúc ấy sáng quắc, đôi lông mày cau lại, môi mím chặt, tay thì mân mê cò súng, đăm đăm nhìn cái mũ của Lê-Thành-Vân.
Dưới chân đồi, trông rừng rậm, tiếng chó sủa vang tiếng người hò la inh ỏi. Rừng cây chuyển động.
– Ra đấy rồi, ra đấy rồi, con lợn to lắm, ông ơi.
Vũ-Đại giật mình, thứ giật mình của kẻ sát nhân lúc sắp đến thời khắc phải nhúng tay vào máu. Con lợn to bằng con bê chạy lên tranh … vào khoảng giữa hai người. Nó trèo, nó cứ trèo. Chỉ còn một quãng nữa là nó xuống đến con đường thẳng kéo từ chỗ Vũ-Đại đứng đến chỗ Lê-Thành-Vân. Vũ-Đại giơ súng ngắm ngay đầu Lê-Thành-Vân chờ.., chờ con lợn đến con đường thẳng ấy để... một khi giết kẻ thù rồi thì có đủ tang chứng mà cãi với tòa rằng: Mình ngộ-sát, không phải cố-sát. Con lợn cứ trèo, còn mười thước! Còn dăm thước!
Còn ba thước nữa!
Bỗng Vũ-Đại buông súng:
– Ta không có quyền giết nó.
Trong cái thời khắc con lợn đang bò từ chân giồng đến… chỗ chết của Lê-Thành-Vân thì trong óc Vũ-Đại thật là sôi nổi một thế giới cảm giác nó chớp nhoáng đảo lộn những tư tưởng trái ngược rồi kết cục đến câu:
– Ta không có quyền bắn nó.
Bao nhiêu ý định nhô lên, rồi lại lặn đi với bao nhiêu câu hỏi ngầm, với bao nhiêu hình ảnh ghê gớm. Ta có quyền bắn nó để trả thù… Nó đã quyến rủ vợ ta… Nó đã định giết ta…. Ta có quyền, ta có quyền…
Ta không giết nó thì nó giết ta... Ta có quyền.
Ngón tay trỏ chỉ kéo lại nửa tấc là Lê-Thành-Vân phải ngã lăn ra chết. Chỉ sẽ nhích mạnh một ngón tay là bao nhiêu oán thù đều trả hết.
Nhưng cái nhích tay ấy, Vũ-Đại không thể nào làm được. Là vì vừa mới đụng đến cò súng, ông thấy nó lạnh như băng. Trong óc ông bỗng hiện ra một cảnh rùng rợn, tàn khốc: Lê-Thành-Vân đầm đìa những máu ngã gục xuống. Đàn con y xúm xung quanh khóc thảm thiết, rồi nguyền rủa cái người đã giết cha mình để cho mình phải bơ vơ.
Nghĩ đến những đứa con của Lê-Thành-Vân, Vũ-Đại lại sực nghĩ đến con minh, nếu chẳng may mình cũng bị một người bắn chết như thế. Ông thấy bồn chồn, đứt từng khúc ruột.
«Ta có quyền bắn nó để trả thù. Nhưng ta có quyền cất đi một sự che chở, một sự đùm bọc để cho đàn con nó phải nheo nhóc không?… Không.. Không… Nhưng nếu lúc trước nó bắn trúng ta thì sao? Nó có nghĩ thế đâu … Ta bắn, ta có quyền bắn…»
Nhưng vừa đụng tay vào cò thì lại thấy cò súng giá lạnh, cảnh tượng đàn con nhỏ khóc xung quanh tử thi bỗng lại hiện đến. Rồi không hiểu tư tưởng luân chuyển ra sao, Vũ-Đại bỗng nghĩ: Nếu cái tử thi kia là mình, mà đàn con đương khóc thảm thiết kia là con mình, ông rùng mình, nhắm mắt lại, rồi buông súng, đầu súng cắm xuống đất.
Con lợn, Vũ-Đại không bắn, Lê-Thành-Vân bắn. Hai tiếng đoàng vừa dứt liền tiếp đến tiếng người kêu cứu.
Vũ-Đại mở mắt, trước mặt ông hiện ra một cảnh tượng sởn gáy: Lê-Thành-Vân ngã ngồi xuống, đang hết sức cầm đầu súng đâm vào mồm con lợn để du con lợn ra. Thì ra Lê-Thành-Vân bắn trúng, nhưng không trúng chỗ phạm, con lợn bị đau, lại thấy mùi thuốc súng, hăng máu xông đến, Lê-Thành-Vân hết đạn, lắp không kịp, chỉ còn kịp cầm súng đâm vào mồm lợn. Lợn khoẻ quá, du Lê-Thành-Vân ngã xuống… Chỉ một khắc nữa, nếu không có người đến cứu thì thế nào Lê-Thành-Vân cũng tan xác vì nanh lợn.
Vũ-Đại thấy cảnh tượng ấy bỗng mừng rỡ:
– Đã có trời báo thù cho ta. Mày chết là đáng kiếp. Ta lại được cái sung sướng đứng nhìn mày chết.
Bụng tuy nghĩ thế, nhưng không hiểu làm sao chân cứ rảo bước đến chỗ Lê-Thành-Vân bị nạn… Một tiếng súng nổ, con lợn lăn ra, Lê-Thành-Vân vùng dậy, chạy đến ôm chầm lấy Vũ-Đại:
– Bác đã cứu tôi, bác đã cứu tôi.
Vũ-Đại cứ đứng ngây người ra không trả lời, hình như hối hận vì đã bỏ lỡ một dịp tốt. Và hình như cũng không hiểu mình đã làm gì. Ông không nhìn Lê-Thành-Vân mà chỉ trố mắt nhìn con lợn nằm lăn dưới gốc sim.
Trông mắt ông lúc ấy, người ta tưởng ông là một người điên. Mà ông điên thật, ông đã bỏ lỡ cơ hội báo thù thì chớ, ông lại còn cứu sống kẻ tử thù của ông nữa.
Thấy Lê-Thành-Vân cứ ôm lấy mình, cảm ơn rối rít, Vũ-Đại bỗng tức bực, du Lê-Thành-Vân ra gắt:
– Tôi có làm gì mà bác cảm ơn tôi.