- 12 - 13 -
Peter Carpenter là bác sĩ chuyên khoa về thần kinh tâm lý tại Ridgewood mà Sarah phải nhờ đến mười ngày sau đám tang của cha mẹ cô. Cô đã gặp ông, nhận thấy ông rất dễ mến và các tin tức mà cô đã thu thập được về ông phù hợp với các cảm tưởng của cô. Ông sếp của cô, Ed Ryan, biện lý của quận Bergen, không tiếc lời khen Carpenter.
- Hiếm khi ông ấy nhầm lẫn. Tôi nhắm mắt giao cho ông ta bất cứ người nào trong gia đình tôi và cô cũng biết điều đó có nghĩa như thế nào với tôi. Nhiều vị trong ngành đó là những tay ngờ nghệch.
Cô khẩn trương xin một cái hẹn.
- Em gái tôi tự trách mình về tai nạn xảy đến cho cha mẹ chúng tôi, cô cho biết như thế và cô cũng nhận thấy trong lúc trò chuyện, cô tránh dùng cái từ “chết”. Điều đó vẫn còn quá siêu thực với cô. Nắm chặt ống nghe, cô nói tiếp “Trong nhiều năm liền, con bé vẫn luôn có ác mộng. Sau đó việc đó đã chấm dứt, nhưng giờ đây nó lại xuất hiện đều đặn hơn”.
Ông Carpenter nhớ rất rõ vụ Laurie bị bắt cóc. Khi cô bị các thủ phạm bỏ lại và trở về với gia đình mình, ông có bàn với các đồng nghiệp của mình về các hiệu ứng phụ của việc mất hoàn toàn trí nhớ. Ông rất thích được khám cô bé, nhưng ông lại nói với Sarah:
- Tôi muốn trao đổi với cô trước khi khám cho Laurie. Trưa nay tôi có một giờ rảnh đây.
Như bà vợ ông thường nói đùa với ông là Bác sĩ Carpenter sẽ là một bác sĩ gia đình tuyệt hảo đấy. Với mớ tóc xám bạc, nước da hồng hào, tròng kính không khung, một diện mạo khả ái và bụng không phệ, ông dường như đang ở độ tuổi năm mươi hai.
Phòng khám của ông được chủ ý thiết kế hết sức dễ chịu và mời đón: tường màu xanh ngọc, màn pha trộn màu lục và trắng, một bàn làm việc bằng gỗ đào hoa tâm với một bình đựng thảo mộc, một ghế bành rộng bằng da màu cặn rượu đối diện với cái ghế xoay của ông cùng một đi-văng tiệp màu với lưng hướng ra cửa sổ.
Khi cô thư ký đưa Sarah vào, ông Carpenter ngắm nhìn người phụ nữ duyên dáng trong bộ cánh màu xanh. Dáng vóc mảnh khảnh và thể thao với bước đi hết sức uyển chuyển. Cô không trang điểm trong khi mũi lại có nhiều nốt tàn nhang. Cặp lông mày và lông mi đen làm nổi bật vẻ sầu não của đôi mắt xám. Một băng đô xanh giữ mớ tóc quăn màu nâu hung dài ở phía sau ót. Sarah dễ dàng trả lời các câu hỏi của bác sĩ Carpenter.
- Đúng thế, Laurie không còn như trước sau khi trở về nhà. Ngay từ ngày đầu tiên, tôi biết chắc là người ta đã lạm dụng tình dục với cô ấy. Nhưng mẹ tôi lại công khai tuyên bố rằng những kẻ bắt cóc Laurie là những con người dễ thương, chỉ muốn có một đứa con mà thôi. Mẹ tôi bắt buộc phải bám vào điều đó. Đã mười sáu năm rồi, không một ai đề cập đến chuyện đó nữa. Tuy nhiên Laurie vẫn lo sợ khi phải đi ngủ. Con bé rất thương bố nhưng kể từ ngày đó không bao giờ chịu lên ngồi trên đùi của bố tôi nữa. Nó không thích ông đụng đến người nó. Nói tóm lại là nó sợ đàn ông.
- Cô ấy chắc đã được khám bệnh sau khi người ta tìm lại cô ấy phải không?
- Phải, tại một bệnh viện ở Pennsylvanie.
- Có thể hồ sơ bệnh án đó vẫn còn. Tôi muốn cô xin lại nó. Bây giờ cô hãy kể cho tôi về cơn ác mộng xuất hiện theo định kỳ của Laudrie.
- Cô ấy thật sự hoảng sợ, gọi cơn ác mộng là con dao. Từ khi trở về nhà cho đến nay, cô ấy luôn tỏ ra hoảng loạn trước bất cứ con dao nhọn nào.
- Cô đã nhận thấy sự thay đổi về nhân cách nơi cô ấy như thế nào?
- Lúc đầu là một sự thay đổi đáng kể. Trước khi bị bắt, Laurie là một đứa trẻ vui tươi và rất cởi mở. Có thể được nuông chiều đôi chút nhưng rất dễ thương. Con bé có một đám bạn và thỉnh thoảng thích đến nhà người quen ngủ qua đêm. Nhưng từ lần trở về nhà đó, con bé không hề ngủ ở nhà bất cứ người nào khác ngoài nhà chúng tôi. Nó cũng tỏ ra lạnh nhạt với đám bạn. Laurie chọn học tại trường Clinton chỉ vì khu ký túc xá chỉ cách nhà chúng tôi có một giờ ba mươi phút mà thôi, cho phép cô ấy về nhà mỗi cuối tuần.
Ông Carpenter hỏi thêm:
- Còn về bạn trai thì sao?
- Như ông sẽ nhận thấy sau này, Laurie xinh đẹp lắm. Cô ấy không thiếu lời mời và lúc học trung học cô cũng thường đi chơi và dự nhiều buổi khiêu vũ. Nó dường như không quan tâm đến bất cứ ai cho đến khi Gregg Bennett đột ngột bỏ rơi cô.
- Tại sao?
- Chúng tôi không biết được lý do, và Gregg cũng không biết gì hơn chúng tôi. Hai người đã cặp bồ với nhau trong suốt năm học vừa qua. Giống như Laurie, Gregg là sinh viên tại Clinton và cô cũng thỉnh thoảng mời anh ta về nhà trong dịp cuối tuần. Chúng tôi rất mến anh ta và Laurie tỏ ra rất sung sướng khi có anh ta bên cạnh. Hai đứa nó rất thích thể thao và là những tay chơi gôn cừ khôi. Rồi một hôm trong mùa xuân vừa qua, câu chuyện đó chấm dứt một cách bất ngờ. Laurie không muốn đề cập đến chuyện dó và không bao giờ nói đến tên anh ta. Anh ta có đến kiếm chúng tôi. Anh ta không hiểu nguyên nhân đưa đến việc chia tay này. Sáu tháng nay, anh ta đang ở Anh Quốc và tôi không biết anh ta có hay biết gì về vụ tai nạn của cha mẹ tôi không nữa.
- Tôi muốn được gặp Laurie vào mười một giờ sáng mai.
Ngày hôm sau, Sarah đưa Laurie đến cuộc hẹn, hứa sẽ đón cô năm mươi phút sau đó.
- Chị sẽ đem theo cái gì đó để ăn tối, Sarah nói. Em phải lấy sức lại đôi chút.
Laurie gật đầu và bước theo bác sĩ Carpenter vào trong phòng khám. Với vẻ mặt gần như hoảng loạn, cô từ chối nằm trên chiếc di văng, thích ngồi đối diện cái bàn làm việc hơn. Cô chờ trong im lặng, nét mặt buồn bã và lơ đễnh.
Trầm uất nghiêm trọng, ông Carpenter chẩn đoán cho chính mình.
- Tôi muốn được giúp cô Laurie à.
- Thế ông có thể đưa cha mẹ của tôi trở lại không?
- Tôi cũng rất muốn có được quyền năng đó. Laurie ơi! cha mẹ cô đã chết vì một chiếc xe ca bị trục trặc về máy móc.
- Họ đã chết vì tôi không cho kiểm tra chiếc xe của tôi.
- Cô quên làm việc dó.
- Tôi không quên vì tôi đã quyết định hủy cái hẹn đến ga ra. Tôi có nói là sẽ làm chuyện đó tại Trung Tâm An Toàn Xe Cộ. Đó mới là việc tôi quên làm nhưng tôi đã chủ ý huỷ bỏ cái hẹn trước. Tôi hoàn toàn có lỗi.
- Thế tại sao cô lại hủy cuộc hẹn trước vậy? Ông chăm chú quan sát cô trong lúc cô đang suy nghĩ đến cách trả lời!
- Có một lý do gì đó mà tôi đã quên rồi.
- Phải tốn bao nhiêu cho một lần kiểm tra xe như thế tại ga ra?
- Hai mươi đôla.
- Trong khi tại Trung Tâm An Toàn Xe Cộ thì miễn phí đúng không? Đó có phải là một lý do chính đáng không?
Cô dường như đang chìm trong suy nghĩ. Carpenter tự hỏi không biết cô có nghe câu vừa rồi không nữa. Nhưng cô lại nói “Không” và lắc đầu.
- Như thế, cô đã nghĩ gì khi hủy bỏ cái hẹn đó?
Giờ thì ông chắc là cô không nghe rồi. Cô đang nghĩ đâu đâu. Ông dùng một chiến thuật khác.
- Này Laurie, Sarah có nói với tôi rằng lúc này cô thường thấy ác mộng, nói cho đúng hơn thì cơn ác mộng lại xuất hiện trở lại, có đúng không?
Ở đâu đó trong đầu của mình, Laurie nghe một lời rên chói tai. Cô rút hai chân lên đến ngực và lấy tay che mặt lại. Tiếng rên đó không những có trong thâm tâm cô, nó còn được phát từ lòng ngực, từ cuốn họng và từ miệng của cô.
13
Cuộc họp của Mục sư Rutland Garrison với các nhà sản xuất truyền hình đã đến hồi kết thúc. Garrison dõng dạc tuyên bố:
- Tôi cho thành lập “Giáo Đường Trên Làn Sóng” vào cái thời điểm mà các máy truyền hình đen trắng với màn ảnh nhỏ còn là một xa xí phẩm. Trong nhiều năm liền, giáo chức đó đã đem niềm an ủi, sự hy vọng và đức tin cho hàng triệu người. Chúng tôi cũng nhận được vô số tặng phẩm cho các công việc từ thiện. Tôi muốn biết rõ con người nào sẽ tiếp tục công việc làm của tôi sau này.
Bic và Opal gật đầu với nét mặt đầy vẻ tôn kính và sùng đạo. Ngày chủ nhật tiếp theo đó, họ đến trình diện “Giáo Đường Trên Làn Sóng”. Bic nói chuyện suốt bốn mươi phút.
Ông ta nói về tuổi thơ ấu trác táng của mình, lòng ham muốn mãnh liệt để trở thành một ca sĩ nhạc rock, về cái giọng mà Đấng Tối Cao đã ban cho mà ông ta đã sử dụng một cách sai lệch khi hát các bài phàm tục đáng khinh ấy. Ông nói sự cải đạo đem đến sự màu nhiệm. Đúng vậy, nói cho đúng, ông ta biết rõ con đường đến Damas sẽ phải như thế nào và ông đã bước theo các dấu chân của Thánh Paul. Có phải Chúa đã hỏi “Saul, Saul, tại sao con lại truy hại ta?” Chính câu trả lời mới làm cho ông đau khổ hơn vì ít ra Saul cũng nghĩ rằng mình đang nhân danh Chúa mà hành xử khi ông muốn tiêu diệt đạo cơ đốc.
Ngay lúc đó ông đã khóc.
Đến cuối bài thuyết giáo, Mục Sư Rutland Garrison quàng một cánh tay thân thiện trên vai ông ta. Bobby ra dấu cho Carla đến với họ. Bà ta bước lên sân khấu với mắt ửng lệ và đôi môi run run. Ông giới thiệu bà với khán thính giả của Worldwide Cable.
Để kết thúc, họ cùng nhau hát bài ca “Chúng ta mang theo các bó hoa”.
Sau buổi phát hình, đài nhận được vô số cú điện thoại tán thưởng Mục sư Bobby Hawkins, nên ông được mời trở lại đây sau hai tuần nữa.
Trên đường về Georgie, Bic giữ im lặng trong nhiều giờ liền. Cuối cùng ông thốt lên:
- Lee đang học tại trường đại học Clinton, bang New Jersey. Có thể cô đã tìm lại được trí nhớ của mình, mà cũng có thể không. Thượng Đế bảo ta phải nhắc nhở việc gì sẽ đến với cô nếu cô hở miệng bất cứ điều gì về chúng ta.
Bic sẽ là người kế nhiệm Mục sư Rutland Garrison. Opal cảm nhận được điều đó. Garrison cũng bị mê hoặc như tất cả những người khác. Nhưng nếu bỗng nhiên Lee nhớ lại mọi chuyện thì sao?
- Chúng ta phải làm sao đây Bic?
- Anh có một vài ý, Opal ạ, những ý niệm đến một cách bất ngờ trong lúc anh cầu nguyện.